Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 330: Chính văn


Ngày: 28-09-2013 12:50:26

Rồi rồi... Rồi rồi...Trước hết để tôi công bố đáp án đã, rằng... E hèm...

Bên trái là Doãn bé ngoan, chính là tôi! Bên phải là Lý Tiểu Bảo...(Không biết lần này có bao nhiêu người thua cược rồi! A ha ha ha!)

Tóc tôi lúc đó thẳng và dài, tóc Yen cũng vậy, nhưng trước chuyến đi nàng đã uốn xoăn phần đuôi tóc. Mặc dù tôi rất sợ cháy nắng nhưng tôi lại không hay mang kính mắt và mũ theo. Tôi thích dùng khăn lụa trực tiếp quấn vòng quanh đầu, ha ha! Còn nữa, những lúc đi du lịch Tiểu Bảo thường không nỡ để tôi mang nặng, cho nên bình thường nàng đều cầm túi giúp tôi. Balo con thỏ nhỏ kia là tôi mua cho Tiểu Bảo, trong đời sống hàng ngày nàng còn muốn trẻ con hơn tôi! Haha, tôi cứ tưởng rằng nhìn một cái là mọi người có thể đoán đúng luôn cơ, không ngờ tới là nhiều người đoán sai như vậy nha!

Mới nhìn là có thể biết người bên phải là Tiểu Bảo, ở trên người nàng luôn có loại khí chất rất điềm tĩnh.

Sáng sớm tôi cùng Tiểu Bảo đọc tin nhắn của mọi người rồi cười vui vẻ, tại sao các bạn lại khả ái như vậy chứ, các bạn ngồi phân tích từng cái một liền, hì hì! Nếu bạn đoán đúng thì sẽ không cần trả tiền đồ ăn, còn nếu đoán sai thì hãy uống một ly đi, ha ha ha....

Chính văn

---------------------

Cầm lấy khăn giấy chú đưa cho rồi nhanh chóng lau nước mắt. Tôi sợ dáng vẻ khóc lóc của mình quá xấu xí nên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào chú, ánh mắt của tôi luôn tránh né chú.

"Thế hệ của hai đứa không giống với thế hệ của chú, chú mong rằng hai đứa có thể kiên cường theo đuổi tình yêu của mình. Thứ tình cảm này rất mong manh, bây giờ hai đứa đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy nên tất nhiên sẽ cảm thấy tình yêu sẽ chiến thắng tất cả, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Nhưng khi tình cảm mãnh liệt này dần vơi nhạt đi thì sao? Hai đứa đã bao giờ nghĩ đến tương lai của mình chưa? Vậy hai đứa đã thực sự lên kế hoạch cho sau này nếu như vẫn kiên quyết muốn ở bên nhau chưa? Con đường trắc trở dài dằng dặc phía trước kia nên vượt qua như thế nào? Làm sao để cho con đường đó bớt khó khăn hơn?" Chú khẽ nhíu mày, nghiêm túc hỏi tôi.

"Chú, thời còn đi học quả thật cháu đã có suy nghĩ đúng như lời chú đã nói, chỉ cần hai người yêu nhau là có thể bỏ mặc hết tất cả mọi thứ. Chính Tiểu Bảo đã giúp cho cháu nhận ra rằng nếu chúng cháu muốn ở bên nhau thì cả hai sẽ phải cố gắng hơn những cặp tình nhân bình thường gấp bội. Như vậy thì chúng cháu mới có tư cách để thuyết phục và chứng minh cho người khác biết là, hai cô gái cũng có thể hạnh phúc ở bên nhau suốt đời. Sự trưởng thành và lý trí của nàng khiến cho cháu kinh ngạc, nàng suy nghĩ chuyện gì cũng thấu đáo hơn cháu. Cháu cảm ơn nàng vì trước giờ đã luôn ủng hộ và khích lệ cháu, nếu không có nàng thì cháu sẽ không có những thành tựu và cả sự nghiệp mà cháu luôn mơ ước. Nhưng cháu sẽ không bao giờ dậm chân tại chỗ, cháu sẽ luôn luôn mong mỏi cố gắng vươn lên, bởi vì cháu muốn nàng sống một đời vô ưu và cũng không muốn để nàng phải lo lắng cho cháu. Chú nói đúng, con người phải theo đuổi tình yêu của mình, cháu sẽ ghi nhớ kỹ lời của chú, cùng nàng cố gắng. Kế hoạch cho tương lai của chúng cháu, cháu sẽ không chỉ tuỳ ý nói đâu, cháu nhất định sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, xin chú hãy tin ở cháu!"

Tôi buông xuống sự dè dặt và xấu hổ ngượng ngùng của bản thân, trước giờ tôi luôn tưởng tượng vô số lần về viễn cảnh phải đối mặt với người nhà của Yen để "Đàm phán". Nhưng giờ đây thời cơ lại đột nhiên tìm đến, tôi phải nắm bắt lấy, phải nói thật chân thành và thật lòng những điều tôi luôn giữ trong lòng.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi khiến cho chú cảm thấy hơi sửng sốt, lông mày của chú chuyển từ chau lại tới dần dần thả lỏng giãn ra.

"Không ngờ tới hai đứa đã sớm 'phòng ngừa chu đáo'? Chú đột nhiên cười nói, trong nụ cười kia như có ẩn chứa hàm ý khiến mặt tôi bắt đầu đỏ lên, sau khi can đảm nói  những lời kia tôi còn thầm khen bản thân quá bình tĩnh, thế nhưng bây giờ lại bị lộ tẩy rồi.

"........" Tôi lúng túng cười, không nói lời nào!

"Xem ra chú quá xem thường hai đứa rồi, dù sao trong lòng chúng ta hai đứa cũng chỉ là những đứa trẻ chưa trưởng thành! Coi như là hai đứa biết lo nghĩ cho cuộc sống nhưng chúng ta vẫn lo lắng quan tâm cho tương lai của hai đứa. Con đường âm nhạc này thật không dễ đi, hai đứa phải cố gắng rất nhiều thì mới có thể tiến xa hơn người khác. Vốn dĩ chú hao tổn tâm trí muốn Tiểu Bảo xuất ngoại là vì muốn để con bé có thể tiếp xúc nhiều hơn với nền âm nhạc của thế giới, để cho Tiểu Bảo biết thế giới này rộng lớn thế nào, người có tài nơi đâu cũng có, không muốn để cho con bé mới nhận được mấy giải thưởng lớn là đã tự cho là bản thân thật cao siêu. Dù sao thế giới này vẫn còn rất nhiều điều Tiểu Bảo chưa trải qua. Lần này may mắn thay là Tiểu Bảo trở thành học trò cuối cùng của thầy X, điều này khiến cho chúng ta cảm thấy còn vui vẻ hơn là nhìn thấy con bé cầm giải thưởng quốc tế. Đây là vị trí cuối cùng mà con bé đã giành được nhờ sự chăm chỉ và cạnh tranh với nhiều nghệ sĩ violin ưu tú khác." Lúc nói đến đây, vẻ mặt chú tràn đầy xúc động và tự hào.

"Sau khi đến ngôi trường đại học khác lớn hơn thì Tiểu Bảo mới nhận ra còn rất nhiều điều bản thân đang thiếu sót, đấy là những thứ mà ở trong nước con bé không được học. Bây giờ ngày Tiểu Bảo cũng bộn bề công việc, chẳng những phải luyện kỹ năng chơi đàn mà còn phải phân tích vô vàn tác phẩm âm nhạc. Có một lần chúng ta tham gia buổi tụ tập biểu diễn tác phẩm của Tiểu Bảo, giáo sư X đang khích lệ và chỉ ra một số vấn đề cho con bé. Nhưng bây giờ Tiểu Bảo lại quyết định không thực hiện nguyện vọng cuối cùng của giáo sư X, ông ấy hy vọng con bé học xong thạc sĩ rồi tiếp tục đào tạo chuyên sâu, như vậy thì có thể giúp cho Tiểu Bảo tiến xa hơn..." Ánh mắt của chú loé sáng lên, khi chú nhìn tôi nói, tôi có thể cảm nhận được mong ước mãnh liệt trong lòng của chú.

"Chú, chú muốn nhờ cháu thuyết phục Tiểu Bảo ở lại Canada tiếp tục học chuyên sâu ạ?" Tôi không lễ phép cắt ngang lời của chú, chú nghe thấy tôi nói vậy thì kinh ngạc nhìn, nghẹn lời không nói gì. Sau khi nhìn thấy phản ứng của chú thì tôi biết rằng mình đã đoán đúng.

"Cháu... Cháu thật hiểu rõ Tiểu Bảo." Một lúc sau ánh mắt của chú dần ảm đạm xuống, chú cầm ly nước lên khẽ uống một ngụm.

"Cháu có biết lúc chúng ta nói với Tiểu Bảo đề nghị này thì con bé phản ứng sao không? Tiểu Bảo không chút suy nghĩ liền lập tức cự tuyệt, nếu là trước kia con bé sẽ rất vui vẻ đáp ứng nhưng bây giờ chú biết rằng con bé muốn nhanh chóng học xong chương trình học ba năm để về nước tìm cháu, con bé không muốn cháu phải chờ đợi lâu như vậy. Con bé có thể vì tình yêu mà từ bỏ mong ước của mình, đó là điều mà chú không bao giờ ngờ tới." Chú cười khổ một cái, tôi biết chắc hẳn trong lòng của chú đang rất phiền não!

"Chú, chú yên tâm! Cháu nhất định sẽ khuyên Tiểu Bảo, cháu luôn muốn nàng trở lên tốt đẹp hơn, cháu không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của nàng được, dù có bao lâu đi chăng nữa, cháu vẫn sẽ đợi nàng!" Tôi nghĩ rằng điều chú muốn nhất lúc này hẳn là việc tôi cho chú một câu trả lời khiến chú hài lòng đi, vậy nên tôi liền đem lời trong lòng mình nói ra.

"Cảm ơn cháu! Mạt Mạt, cảm ơn cháu!" Ánh mắt của chú rạng rỡ trở lại,  chú ngồi thẳng người rồi khẽ nghiêng về phía trước, chú nhìn tôi cười, không quên cảm ơn tôi những hai lần.

"Chú...Cháu cảm ơn chú! Cảm ơn chú đã ủng hộ, đây là điều hai đứa cháu vẫn luôn mong đợi, bây giờ cháu...Bây giờ cháu cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, thật xin lỗi! Cháu..." Tôi vừa nói vừa không nhịn được nghẹn ngào.

-----------------------

Hoàn thành chính văn hôm nay, còn tiếp đợi đi nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #gl#thucvan