Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 333: Chính văn

Ngày: 09-10-2013 15:08:10

Chính văn

Không biết từ khi nào chúng tôi bắt đầu thích ngày lễ của người ngoại quốc. Vào mỗi đêm trước giáng sinh, thành phố này liền rạo rực không khí lễ hội, sinh viên trường tôi cũng tổ chức rất nhiều hoạt động giáng sinh. Nhìn bọn họ vui vẻ hân hoan khiến tôi nhớ lại lúc chúng tôi còn học đại học. Giờ này năm ấy cả bọn sẽ ở bên nhau náo loạn tưng bừng, không phải đi biểu diễn mà là cùng nhau ra ngoài đếm ngược cho tới khi tiếng đồng hồ vang 12h sang ngày lễ giáng sinh. Mỗi người đều mua quà tặng cho nhau, trên mặt ai nấy đều rạng rỡ niềm hân hoan, vui vẻ.

Nụ cười của Yen cứ đọng mãi trong tâm trí tôi, nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào ở bên nàng lúc ấy, nhớ lại nàng đã hao tâm tổn sức chuẩn bị quà tặng cho tôi, mỗi một món quà nàng đều dụng tâm, vô cùng quý giá. Lại nhớ tới khi chúng tôi mới xác lập quan hệ yêu đương, nàng ngượng ngùng và mang vẻ mặt mong chờ nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời của nàng khi ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Bây giờ nàng đang ở Canada ăn lễ giáng sinh, bầu không khí nơi ấy chắc phải vui vẻ hơn chứ? Nàng có lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc tại nhà để chiêu đãi bạn bè không? Tôi cũng rất muốn tham dự! Tại sao trong lòng lại bắt đầu cảm thấy đau? Thật khó chịu!

Hôm nay là đêm giáng sinh, tôi vẫn lên lớp dạy học như thường ngày. Tôi không ngờ tới sẽ được đám học trò tặng quà giáng sinh, phần lớn quà tặng đều do bọn họ tự tay làm, khăn quàng, bao tay, thiệp chúc mừng, vân vân. Làm việc ở nơi này đã được một học kỳ, mối quan hệ của tôi với sinh viên chính là vừa là thầy vừa là bạn, ở chung một chỗ với bọn họ có thể tạm thời ngừng lại sự cô độc và mông lung trong lòng tôi. Cảm ơn sự yêu mến và quan tâm chân thành của các sinh viên. Mỗi điều họ làm cho tôi, dù chỉ là một việc nhỏ thôi cũng khiến tôi rất cảm động.

Từ khi cuộc sống thiếu vắng nàng thì tôi càng không thích mùa đông. Sau khi cùng học sinh ăn cơm trưa xong, xách một túi đồ đi về phía phòng ký túc xá, dẫm lên những tàn lá cây khô héo, gió lạnh phả trực tiếp lên mặt tôi, trên người bất chợt run run một cái, hít phải một luồng gió lạnh. Tôi lấy chiếc khăn quàng Yen mua tặng rồi quấn quanh kín cổ, dùng sức hít ngửi, chiếc khăn đã không còn mùi hương của nàng lưu lại, trong lòng liền cảm thấy hơi mất mác. Có phải thời gian có thể xóa mờ đi rất nhiều thứ? Nàng còn nhớ mùi hương của tôi sao? Còn nhớ cái nắm tay ấm áp tôi trao cho nàng lúc đấy sao? Còn nhớ cảm giác khi tôi ôm nàng sao? Cảm giác bất an dần dần trào dâng lên trí óc, tôi thừa nhận tôi không có đủ sự tự tin và bình tĩnh, bởi vì tôi rất quan tâm đến nàng, vô cùng quan tâm.

Không khí chung quanh càng náo nhiệt thì nội tâm tôi càng hiu quạnh, nhìn sinh viên đi đi lại lại trên sân tập, tôi cảm giác như mình không tồn tại trong không gian này, nhìn bọn họ cứ như đang xông pha đánh thẳng vào những hồi ức của tôi, tiếng ồn ào náo nhiệt truyền vào tai tôi, tôi cứ như vậy chết lặng lê thê bước đi. Không có nàng, mọi thứ đối với tối chỉ còn là hư ảo, không có sắc màu, không có dưỡng khí.

"Giảng viên Doãn, giảng viên Doãn???" Cảm giác được có người ở phía sau lớn tiếng gọi tên tôi, bình ổn lại tinh thần rồi xoay người, là Vương Địch.

"Em sao vậy? Học sinh chào hỏi mà em không có trả lời, anh cũng gọi em mấy lần rồi, có phải cảm thấy không khỏe không?" Vương Địch tiến lên quan tâm hỏi.

"A...Thật xin lỗi! Em mải suy nghĩ nhập tâm quá, rất xin lỗi!" Đúng vậy, tôi bị sao vậy? Tôi hoàn toàn không hề hay biết có người gọi tôi, hốt hoảng vội vàng xin lỗi.

" À à! Thì ra là như vậy, không sao là tốt rồi! Túi đồ kia thật nặng, cần anh xách cho không?" Vương Địch nói xong thì trực tiếp cầm lấy túi trên tay tôi.

"Cảm ơn! Đây là quà học trò tặng em, rất có lòng!" Tôi mỉm cười nói.

"Xem ra mối quan hệ của em với sinh viên rất tốt, em biết không? Ngay cả sinh viên khoa của anh cũng biết em, bọn họ thường xuyên ở sau lưng bàn luận về em đó." Vương Dịch đi song song với tôi, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Hửm? Nói xấu em sao?" Khoảng thời gian này hắn luôn tìm tôi nói chuyện phiếm, thân thiết hơn với hắn, cũng thích cùng hắn trêu đùa.

"Ha ha! Bọn họ nào dám, để cho anh nghe thấy thì sẽ bị anh chỉnh đốn nghiêm khắc. Đúng rồi, bọn họ còn xúi giục anh đi cửa sau, anh bảo muốn đi xem buổi biểu diễn tối nay của em nên bọn họ hỏi anh có vé không?" Vương Địch đi đến trước mặt tôi, đi lùi về phía tôi rồi ranh mãnh hỏi.

"Không cần vé, cứ đi thẳng đến phòng hòa nhạc ở trường xem thôi." Tôi bị chọc cười.

"A? Thật à? Anh còn tưởng rằng chỉ có học sinh khoa em mới được đi xem, vậy để anh bàn bạc qua với tụi nhỏ, đến sớm tìm chỗ ngồi, tiện thể xí luôn một chỗ cho anh, ha ha!" Vương Địch cười càng ngày càng vui vẻ, có đôi lúc cảm thấy anh ấy như một đứa trẻ to xác có một mặt đáng yêu, tôi bất đắc dĩ nở nụ cười với anh ấy.

"Ừm! Cảm ơn đã cổ vũ, vậy tối nay hẹn 7 giờ gặp anh, em vào nhà đây." Rất nhanh đã đi đến toà nhà ký túc xá, tôi vừa nói vừa vươn tay ra muốn nhận lại túi.

"Để anh đưa em lên tầng, còn có...Anh xin ở lại ký túc xá của giảng viên, phòng ở trên tầng phòng em." Vương Địch khẽ cúi đầu, mất tự nhiên cười nói.

"Ơ? Sao lại chuyển về đây? Không phải anh đã mua nhà ở bên ngoài rồi sao?" Tôi hơi ngạc nhiên.

"Ha ha! Ở đây vẫn tiện đến trường hơn, không phải lái xe lúc tắc đường, khi rảnh rỗi nhàm chán thì có thể kiếm em và Tử Hiên tán gẫu và đánh cầu lông! Đi thôi, chúng ta lên tầng." Vương Địch vừa giải thích lý do vừa xoay người đi lên tầng, tôi hơi ngẩn người một chút rồi đi theo anh ấy.

"Muốn vào phòng ngồi chơi chút không? Phòng anh có trà ngon lắm." Anh ấy đưa tôi tới cửa rồi hỏi.

"Để lần sau đi, em hơi mệt nên muốn ngủ một giấc trưa, nếu không tối nay sẽ không có tinh thần để biểu diễn." Tôi cầm chìa khoá đi vào phòng, mỉm cười từ chối.

"Được rồi! Anh có một thỉnh cầu nho nhỏ, em có thể đáp ứng được không?" Vương Địch ngượng ngùng gãi đầu hỏi.

".........Dạ! Anh nói đi." Tôi hơi do dự.

"Tối nay khi em biểu diễn xong, anh có thể mời em ra ngoài ăn cơm không? Anh biết trước khi biểu diễn chắc hẳn em không ăn gì." Ánh mắt của Vương Địch mang theo sự chờ mong, nhưng tôi lại thấy được một ý đồ khác.

"Được! Sau khi biểu diễn xong hẹn gặp anh ở cửa sau hậu trường phòng hòa nhạc." Tôi không từ chối.

"Được, tốt! Tối nay cố lên, hẹn gặp lại!" Vương Địch vô cùng phấn khích, sau khi vẫy tay tạm biệt liền xoay người chạy nhanh lên tầng.

Đóng cửa phòng, không còn sức lực nằm nhoài lên chiếc giường lạnh như băng, nhắm đôi mắt lại, rất nhớ rất nhớ nàng. Doãn Hạ Mạt, mày mà cứ như vậy thì sẽ mắc bệnh tương tư mất, đừng có mệt mỏi như vậy nữa, được không?

Trong mơ màng không biết là ngủ hay mơ, đầu óc rất mụ mị, đột nhiên bị chuông điện thoại làm thức tỉnh, tôi ngồi bật dậy, phản xạ điều kiện cho tôi biết cuộc gọi này là do Yen gọi tới.

"Ừm? Bảo bối, đang ngủ sao?" Yen dịu dàng hỏi.

(Editor: Chời ơi bảo bối, nghe mà tim rụng rời luôn, sướng nhất Mạt tỷ :3)

"Mới vừa ngủ dậy. Cậu đang làm gì vậy?" Nhận được cuộc điện thoại từ nàng khiến tôi rất phấn chấn, mấy ngày gần đây không có thường xuyên nói chuyện với nàng, cả hai đều bận bịu công việc.

"Tớ đang nghĩ về cậu nha! Bé ngoan...Có nhớ tớ không?" Giọng nói của Yen mang theo sự vui mừng, nhưng tôi lại cảm thấy sự dè dặt trong giọng nói ấy, cảm giác trong lòng nàng đang sợ rằng, sợ rằng trong lòng tôi không có nàng.

"Nhớ! Nhớ cậu đến điên rồi! Tiểu Bảo, tớ sắp không chịu đựng được nữa rồi, tớ cảm thấy trái tim mình thật nhức nhối, thật khó chịu, nỗi buồn phiền khiến tớ cảm thấy ngạt thở, cuộc sống này đối với tớ thật quá đau khổ, tớ không cảm thấy vui vẻ chút nào, tớ cả ngày nguỵ trang thành một người khác, giả vờ vui vẻ, giả vờ rằng bản thân rất ổn, nhưng trong lòng lại mệt mỏi vô cùng. Thời gian càng ngày càng trôi đi, tớ càng không kiểm soát được bản thân ngưng nhớ về cậu, không có cậu ở bên, tớ như một cái xác không hồn. Giờ đây tớ rất sợ phải ở một mình trong căn phòng tối tăm, cực kỳ sợ hãi khi đêm về, sợ cả những đêm mất ngủ. Tớ đã cho rằng bản thân có thể làm rất tốt, có thể làm cho cậu yên tâm, nhưng tớ đã đánh giá quá cao bản thân rồi, Tiểu Bảo, cậu có hiểu được nỗi lòng của tớ không? Tớ....Tớ....." Cuối cùng tôi không thể kìm nén nội tâm của mình được nữa, bị câu nói "nhớ tớ không" của nàng kích thích, tôi thật sự muốn trút hết tất cả nỗi lòng lên người nàng, đến lời cuối cùng thì tôi đã quá xúc động nên không thể nói ra thành lời, nước mắt đã sớm trào xuống, cổ họng tôi nghẹn lại.

"............." Bên đầu kia điện thoại không có tiếng hồi đáp, yên lặng đến đáng sợ, tôi cứ mặc cho nước mắt chảy dòng, không nhịn được mà khóc thút thít, trong lòng không hề thoải mái một chút nào, rất muốn gào khóc thật to.

Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt phát ra từ trong điện thoại, nàng khóc, nàng nhất định cũng đau lòng như tôi, tôi có thể cảm nhận được.

Điện thoại cứ như vậy bị tôi ép chặt vào tai, hai người chúng tôi không ai nói gì mà chỉ khóc, tôi không biết phải an ủi mình như thế nào, càng không biết cách để an ủi nàng. Hôm trước còn đáp ứng với chú khuyên nàng tiếp tục ở lại Canada, mà lúc này tôi lại làm cho nàng lo lắng và khó xử, nàng thấy tôi như vậy thì nhất định sẽ càng muốn nhanh chóng về nước.

"Tiểu Bảo, tớ khóc xong không sao nữa rồi, cậu đừng khóc nữa có được không?" Sau khi phát tiết xong, lý trí nói cho tôi biết tôi không thể cứ mãi hèn yếu như vậy được, phải kiên cường hơn, bình ổn xong tâm tình, cố nặn ra một nụ cười rồi an ủi nàng.

"Tối hôm qua tớ mơ một giấc mơ, mơ thấy cậu không thương tớ, mặc cho tớ có gọi cậu bao nhiêu lần thì cậu cũng không để ý tớ, bé ngoan, tớ cảm thấy rất sợ hãi! Tớ sợ rằng thời gian sẽ giết chết đi tất cả, ba năm, học tập ở đây ba năm, là một quãng thời gian dài đằng đẵng đối với tớ, ngoại trừ việc không ngừng học tập để tê liệt bản thân thì tớ không tìm được lý do nào để có thể an tâm ở lại nơi này. Tớ cũng giống như cậu vậy, trong lòng rất sợ hãi và mông lung, có lúc không biết mình đang làm gì, không có cậu cuộc sống của tớ thật vô nghĩa." Thời điểm Yen nghẹn ngào nói đến đây, trái tim của tôi như bị hàng ngàn cây kim đâm thủng.

"Đồ ngốc! Cậu phải nhớ lấy, cả đời này tớ chỉ thích cậu, chỉ thích cậu! Bây giờ tớ mới chân chính cảm nhận được cuộc sống luôn có rất nhiều lúc khiến mình mông lung và bất lực, chúng mình không thể cứ thích làm gì thì làm, phải không chịu khuất phục trước khó khăn và tiến bước về phía trước. Tiểu Bảo, tớ có thể chịu đựng được, cậu cũng làm được chứ?" Bây giờ chúng tôi đang ở bờ vực sụp đổ, nếu như cả hai đều nhụt chí  thì tương lai hạnh phúc mà tôi hằng mong muốn sẽ càng ngày càng trở nên xa vời.

"Ừm! Bé ngoan của tớ kiên cường như vậy, sao tớ có thể không cố gắng được chứ?! Cậu chính là điểm dựa tinh thần của tớ, chỉ cần trái tim của hai chúng ta thuộc về nhau thì dù có khó khăn đến đâu chúng ta vẫn có thể đứng vững." Sau khi nghe lời an ủi của tôi thì giọng nói của Yen đã không còn bi quan nữa.

"Cậu chính là người dẫn đường cho tớ, cho dù có gặp phải chuyện gì, có cậu rồi tớ sẽ không còn bị lạc lối nữa.

Mấy năm này, nếu như không có điện thoại giúp cả hai liên lạc và an ủi lẫn nhau, tôi thật sự không dám tưởng tượng hai chúng tôi sẽ chống đỡ như thế nào nữa. 

------------------------

Hoàn thành chính văn hôm nay!

(Editor: Trừi ưi đọc chương này mà nức nở theo, nể phục sự kiên cường của Mạt tỷ và Yen tỷ!) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #gl#thucvan