Chương 344: Chính văn
Ngày: 25-10-2013 14:10:40
Chính văn
----------------
Một năm sau!
Công tác được một năm, trải qua ba kỳ ở trường đại học, đồng nghiệp và sinh viên của tôi nói rằng họ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt đã tới kỳ nghỉ đông. Duy chỉ có tôi cảm thấy thời gian trôi qua chậm vô cùng, mỗi ngày tôi đều đánh dấu một vòng tròn đỏ lên lịch.
Nhớ nhung là một căn bệnh, càng để lâu, bệnh càng nặng. Dường như mỗi đêm tôi đều mơ thấy nàng, phần lớn trong số chúng là ác mộng khiến tôi bật tỉnh dậy rồi không thể nào ngủ tiếp được nữa. Không biết có phải tất cả mọi người đều giống như tôi không? Vào lúc tối đêm vắng người thường hay suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng tiêu cực và bế tắc. Nhưng tới ban ngày sẽ lại tự khích lệ bản thân, an ủi mình rằng tình huống không phức tạp và nghiêm trọng như mình nghĩ, chỉ cần làm tốt việc của mình và kiên nhẫn chờ đợi là được.
Tôi vẫn thường xuyên liên lạc với Yen, nàng vẫn yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được tình cảm tha thiết của nàng, bởi vì sự quan tâm và yêu mến một người có thể được cảm nhận qua lời nói và hành động. Từng có một lần tôi không nhịn được hỏi nàng, khi nào cậu về nước thăm tớ? Đầu dây bên kia im lặng một lúc, tôi biết nàng không thể cho tôi câu trả lời, nàng rất muốn về nước gặp tôi nhưng nàng còn phải ở bên người nhà, lấy cớ gì để tự mình về nước. Cho nên những lần sau đó tôi không bao giờ hỏi nàng những đề tài làm khó nàng như vậy nữa, trong lòng luôn tin tưởng nhất định mấy năm sau nàng sẽ trở lại, tôi phải kiên trì chịu đựng sự cô đơn và nhung nhớ nàng, phải giữ vững tinh thần kiên trì hơn nữa.
Trong khoảng một năm trôi qua, nhìn mọi thứ trông có vẻ như không có gì thay đổi, vẫn vô vị và lặng lẽ nhưng thật sự tất cả chúng tôi đều đang dần dần thay đổi. Khi mới vừa nhận được chìa khóa nhà, các chị em đã bắt tay ngay vào sửa sang, vì chuyện sửa sang nhà này nên tần suất họp mặt của chúng tôi cũng nhiều hơn, ai nấy cũng đều rất tích cực và hăng hái bàn luận, cùng nhau vẽ phác họa chi tiết ra căn phòng tương lai của mình, không bỏ qua dù là một chi tiết nhỏ. Trò chuyện hết nửa ngày vẫn không chán, mọi người cùng nhau tham gia không những mang lại thêm niềm vui mà quan trọng hơn là tiết kiệm chi phí vật liệu.
Thời gian trôi qua tuy chậm nhưng tôi lại tiến bộ rất nhanh. Tôi đã thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh, lúc nhận được thư thông báo, tôi cảm thấy rất xúc động nhưng cũng bình tĩnh hơn, phải đi dạy và tham gia các lớp học, còn phải đi làm thêm, thời gian biểu chật kín, đây là cuộc sống mà tôi hằng mong muốn, bởi vì công việc và học tập giúp tôi quên đi thực tại, không có nhiều thời gian rảnh để nghĩ về nàng. Nhưng tôi thật vô dụng, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào thì hình ảnh của nàng vẫn luôn xuất hiện trong đầu tôi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt nàng vì nó đã in sâu vào trong tâm trí tôi.
Giáo sư Điền dạy tôi, có thể tiếp tục học tập với cô là vinh dự rất lớn của tôi. Trước kia tôi cảm thấy bốn năm theo học cô thực sự quá ngắn ngủi, không đủ dùng chút nào, nhưng bây giờ có thể học cô thêm mấy năm nữa khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Ngoài việc không ngừng học hỏi thì con đường âm nhạc của tôi đã không còn giới hạn trong việc giảng dạy và biểu diễn, nhờ công sức thầy giáo dạy dỗ mấy ngày qua đã giúp cho con đường âm nhạc của tôi dần mở ra rộng lớn hơn, mấy năm nay thầy luôn tỉ mỉ dạy dỗ tôi vô điều kiện, kiên nhẫn chỉ cho tôi biết cách để trở thành một nhà sáng tác nhạc tài ba. Mặc dù tôi vẫn còn non nớt nhưng thầy luôn đưa tôi đi tham gia các cuộc thi sản xuất âm nhạc và gửi những tác phẩm hay cho các hãng thu âm khác. Bây giờ tôi có thể tự mình điều khiển các thiết bị thu âm, tôi may mắn được tham gia vào công việc kinh doanh của thầy và được thuê làm nhà sản xuất, học tập được rất nhiều kiến thức mà trường học không dạy. Có thể nói những thành tựu tôi đạt được có phần lớn là công lao của thầy.
Yen với tôi đều tiến bộ từng ngày, so với nàng tôi vẫn kém hơn một chút ~~o(><)o~~, dẫu sao nàng giành được nhiều giải thưởng hơn tôi, đã vậy còn toàn là giải thưởng quốc tế lớn nên dĩ nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn. Thực ra tôi rất muốn đi du học một năm để nâng cao kiến thức, mỗi lần nghe nàng kể về cách dạy học ở trường khiến tôi học hỏi được rất nhiều, không thể không khen nền giáo dục ở nước ngoài, mới mẻ độc đáo, cách tân đổi mới và vô cùng thú vị. Bây giờ nàng đang là tay violin chính cho một dàn nhạc nổi tiếng, dàn nhạc này không có ở Canada cho nên nàng phải đến Châu Âu biểu diễn. Dù nàng đã thi đỗ bằng lái nhưng nàng không còn đến nhà học sinh dạy thêm nữa mà cùng Mẫn tỷ thuê phòng để mở studio. Mới đầu nàng lấy việc dạy học làm chủ trương, rồi sau khi tích lũy kinh nghiệm và mối quan hệ thì studio nhỏ đã trở thành một công ty. Sau này tôi sẽ viết lên đây hoặc để cho nàng tự viết thì sẽ rõ ràng hơn.
Có cơ hội đến nước ngoài học tập và biểu diễn là một tài nguyên rất quý báu, tôi ngưỡng mộ nàng mới còn trẻ đã được nhìn thấy thế giới bao la bên ngoài, tiếp thu nhiều tinh hoa và kiến thức. Tôi nhận ra hiện tại cách nàng nói chuyện và thảo luận với tôi đã trưởng thành và chín chắn hơn, nàng nói một số đề tài rất có chiều sâu khiến khi cúp máy xong tôi vẫn còn phải suy nghĩ thật lâu. Nàng cũng khen ngợi cách tôi xử lý mọi việc đã khác hẳn so với trước đây, quả quyết và dũng cảm! Đúng vậy, chúng tôi đều đang ở đây lặng lẽ trưởng thành.
Mùa thu lá vàng đã qua, thời tiết nơi đây dần trở lạnh. Đi trên trường học nhìn thấy lá vàng rụng đầy sân, cảm giác mất mát lại đột ngột dâng lên, nhớ tới những kỷ niệm đẹp của chúng tôi ở nơi này. Trước đây tôi luôn không muốn đến thăm nơi đây, sợ bản thân sẽ đau lòng khi nhìn thấy cảnh cũ. Bây giờ tôi đang theo học nghiên cứu sinh ở đây, tâm trạng lúc này khác hoàn toàn so với lúc trước, bây giờ tôi cảm thấy mình rất cô độc. Có mấy lần tôi ngây ngốc đi về phía ký túc xá cũ của chúng tôi, đứng trước cửa ngẩn ngơ nhìn một lúc, khi nghe thấy tiếng cười vui phát ra từ bên trong thì bản thân cũng ngây ngốc cười theo. Vì vẫn chưa đến giờ học nên tôi đi tới góc sân trường nơi mà hai chúng tôi thường xuyên hò hẹn, ngồi trên chiếc ghế đá lịch sử đó, cứ ngồi lẳng lặng như vậy, nhắm mắt lại, cảm nhận khoảnh khắc vui vẻ của chúng tôi khi đó, cảm nhận ánh mắt nuông chiều nàng dành cho tôi, cảm nhận nàng khẽ vuốt sợi tóc vương trên trán tôi...
Sắp đến giờ học, tôi sắp xếp lại sách vở và ngồi chờ giáo sư tới, trong phòng có rất nhiều học sinh, giờ đây tôi lại trở thành học sinh của ngôi trường này, cảm giác rất kỳ diệu, nhếch miệng lên, lúc này điện thoại đột nhiên reo, là nàng.
"Bé ngoan, tớ đã quay trở về từ buổi biểu diễn!" Nhanh chóng đi ra ngoài cửa lớp, nghe thấy thanh âm vui vẻ của nàng, nàng đi Pháp mấy ngày nên không thể liên lạc với tôi.
"Rất mệt mỏi đúng không?! Ở đó bị lệch múi giờ, sinh hoạt của cậu hẳn là bị ảnh hưởng." Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của nàng, lòng tôi đau xót không thôi.
"Nghe thấy giọng cậu là hết mệt liền. Bé ngoan, tớ rất nhớ cái ôm của cậu, đã lâu rồi không được cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu." Yen dịu dàng nói.
"Tớ cũng vậy! Rất nhớ cậu, thật hy vọng cậu có buổi biểu diễn ở Châu Á." Tôi vểnh môi nói.
"Ha ha! Nằm mơ tớ cũng muốn, nhưng tớ không có lộ trình ở Châu Á." Yen bị tôi chọc cười.
"Cậu mau đề nghị với trưởng đoàn, nói với ông ấy là nước Trung Quốc chúng ta rất hoan nghênh các cậu." Tôi cười nói.
"Ừm! Đề xuất hay. Đúng rồi, cậu nhận được quà tớ nhờ bạn mang đến chưa?" Yen hớn hở khiến tôi vui vẻ theo.
"Nhận được rồi, hì hì! Tớ thích hết." Mỗi lần bạn học của nàng về nước, nàng sẽ nhờ họ mang quà cho tôi, món quà nào cũng đều là đồ tôi thích, trong lòng tôi tràn đầy sự cảm động.
"Thích là tốt! Tớ còn muốn bàn bạc với cậu một chuyện, tớ tính mua xe, cậu thích màu và mẫu xe gì?" Yen phấn khởi hỏi tôi.
"Hửm? Cậu thích là được, dù sao tớ cũng không tới chỗ cậu được." Tôi cũng kích động theo, nhưng cũng cảm thấy hơi mất mát, bởi vì người đầu tiên ngồi bên cạnh ghế lái sẽ không phải là tôi.
"Không chịu! Tớ muốn cậu chọn mẫu cậu thích, đến lúc đó tớ sẽ gửi địa chỉ trang web cho cậu, cậu chọn đi, cậu thích cái nào tớ mua cái đấy." Yen bá đạo nói.
"Tại sao?" Tôi biết mà còn hỏi.
"Bởi vì được lái xe cậu thích nên tâm trạng của tớ sẽ vui vẻ mỗi ngày!" Nàng ngọt ngào nói.
Hì hì! Tôi chính là muốn nàng tự mình nói với tôi lời như vậy, ngọt!
----------------
Hoàn thành chính văn hôm nay!
(Editor: Tính đăng chương từ chiều rùi mà mải xem phim bia đia quá nên giờ mới đăng :)), xem Green night thấy ôk phết, mà trọng điểm là Phạm Băng Băng quá ngầu haha. Mạt tỷ và Yen tỷ còn trẻ mà đã mua được nhà với xe rùi đó, quá đỉnh luôn.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com