Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 360: Chính văn

Ngày: 13-12-2013 22:22:55

Chính văn

----------------

Bây giờ đã gần bảy giờ, tôi nhắn tin hỏi các nàng đều nói đang trên đường tới. Yen rời khỏi phòng ăn, đi loanh quanh ở cửa hàng tạp hoá bên cạnh chờ tôi "ra hiệu".

Tôi đóng cửa phòng ăn lại, nhìn chiếc bàn hình chữ nhật, suy nghĩ xem nên ngồi ở đâu cho dễ trốn. Nếu như ngồi ở gần cửa thì đợi lát nữa các nàng vừa đến sẽ nhất định nhào tới siết cổ tôi, tưởng tượng thôi đã cảm thấy người run run, (Các bạn đã trải nghiệm qua cảm giác bị bao vây bắt nạt hội đồng chưa? Tôi thường xuyên nhận được loại đãi ngộ này nên tôi biết hậu quả sẽ rất thảm khốc) Được! Hay là ngồi ở vị trí chủ trì đi, nếu như nhận thấy có biến động nhỏ thì vẫn có thể kịp thời ứng biến.

Ngồi ở trên ghế mà cơ thể mềm nhũn như đang ngồi trên đống lửa, tôi có hơi hối hận sáng nay lỡ hăng hái quá mức, đúng là tự làm tự chịu. Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa phòng, phỏng đoán xem ai sẽ là người đến đầu tiên, cầu xin ông trời cho Mạn Văn và Thiên Hi không đi cùng nhau.

"Ôi! Lãnh đạo, nhìn thấy chị, em cũng không cần phải phản ứng hoan nghênh nhiệt liệt như thế chứ!" Cửa phòng đột nhiên mở ra, tôi phản xạ bật dậy như một cái lò xo, sợ sệt tựa như chim sợ cành cong. Thì ra là DK và chị Diệp Tử, DK nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của tôi liền trêu ghẹo.

"Phù! Hù chết em!" Tôi thở phào một hơi, tay đè trước ngực, đặt mông ngồi lên ghế.

"Sao vậy? Làm chuyện gì trái lương tâm à?" Chị Diệp Tử cởi khăn quàng cổ ra, cười hỏi tôi.

"Không...Không có ạ! May là hai người có thói quen tắt điện thoại khi đi ngủ..." Tôi nói càng lúc càng nhỏ, sáng nay không gọi được cho hai nàng nên chỉ có thể gửi tin nhắn.

"Lẩm bẩm gì vậy? Tối nay có chuyện gì quan trọng muốn chỉ thị sao? Lãnh đạo nhỏ." Sau khi DK giúp chị Diệp Tử cởi áo khoác ngoài, tâm tình vui vẻ tiếp tục ghẹo tôi.

"Ha, chờ mọi người đến đông đủ rồi nói sau, mà...hai người đừng ngồi phía đối diện em, ngồi bên cạnh em đi." Tôi chột dạ đề nghị.

"Tại sao?" Đôi tình nhân này có cần ăn ý đến vậy không? Cả hai cùng đồng thanh đồng lòng.

"A a...Em chỉ thích ngồi cạnh hai chị thôi!" Thật xin lỗi, thực ra em muốn dùng hai người để làm bia đỡ đạn.

"Hey! Sao chị cảm thấy hôm nay em hơi lạ, đây là lần đầu tiện chị nghe thấy em nói những lời sến sẩm này." DK mang ánh mắt hoài nghi, nheo mắt nhìn tôi.

"DK, lát nữa chị phải bảo vệ em, em không muốn bị các nàng bắt nạt." Vẫn nên thành thật khai báo, hai người đồng ý ngồi ở bên cạnh tôi, tôi dùng biểu cảm đáng thương cùng giọng nói ỏn ẻn lắc lắc cánh tay DK.

"Ha ha! Chị nói không sai mà, em lại gây ra lỗi lầm gì vậy? Nói ra thì chị mới có lý do để bảo vệ em." DK làm biểu cảm xấu xa như đang xem trò vui.

Tôi đang chuẩn bị thú tội thì nghe thấy mấy tiếng cười ầm ĩ ở phía bên ngoài, âm thanh này đã quá quen thuộc với tôi, tiếng cười của Mạn Văn và Thiên Hi vang lên oang oang dù có cách xa trăm mét tôi cũng nhận ra.

"Ôi...Các nàng đến đây cùng nhau..." Vẻ mặt tôi như người đưa đám, nhìn DK và chị Diệp Tử bằng nét mặt bối rối không biết phải làm sao.

"Ha ha ha!" Hai nàng cười trên sự đau khổ của người khác, tôi vội vàng đứng lên, làm xong công tác phòng thủ.

"Doãn Hạ Mạt, cái đồ tồi này, cậu gọi điện thoại làm tớ mất luôn giấc ngủ ngon, cậu...Ô! Bộ đồ cậu mặc đẹp thật đấy, tiểu quỷ, mua ở đâu vậy? Tại sao trước đây tớ không nhận ra cậu có mắt thẩm mỹ như vậy?" Đẩy cửa đi vào, tôi biết ngay việc đầu tiên Mạn văn làm sẽ là chửi mắng tôi, nàng mắng xong rồi hào hứng đi đến cạnh tôi. Tôi đang tính trốn sau lưng DK thì cô nàng này nhìn thấy bộ đồ tôi mặc trên người liền lập tức bị rời đi sự chú ý, giọng nói cũng thay đổi, tôi có hơi ngu ngơ nhưng vẫn nhanh chóng tránh được nàng.

"Đừng chạy, để cho tớ nhìn một lát." Mạn Văn gấp gáp muốn nhào đến bắt lấy tôi, tôi làm sao biết được đây có phải quỷ kế của nàng không? Dứt khoát né tránh nàng.

"Ha ha! Lại còn dùng DK làm tấm khiên, Trứng Muối, tới đây để chị phục vụ em." Thiên Hi đặt túi xách xuống ghế, đi đến bao vây.

"Này! Chúng ta bốn người chặn ở một góc mà nàng còn tính né tránh." Tiểu Đằng cởi áo khoác xuống, xắn tay áo lên cười gian đi tới, Tư Khiết bắt chước nàng, cười hì hì dựa vào phía trước.

"Các chị gái, đừng mà! Tớ thành tâm nói lời xin lỗi được không? Tớ sai rồi, đều do sáng nay tớ bị ấm đầu, lần sau không dám tái phạm...A! DK, chị là đồ phản bội..." Trong lúc tôi đang trốn ở sau lưng DK gấp gáp giải thích, chị đột nhiên xoay người lại ôm chặt lấy tôi, ra hiệu cho các chị em đến bao vây.

"Ha ha! Chị cũng chưa nói đồng ý bảo vệ em, mặc dù chị không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chị muốn nhìn thấy các em ấy ăn hiếp em. " DK càng nói càng ôm chặt tôi gắt gao hơn, độ nghịch ngợm của chị cũng không kém cạnh gì, các chị em còn khen chị rất có bản lĩnh.

"Lần sau còn dám làm vậy không? Lão đại, nhường cậu tới gặm nàng trước, chừa lại mặt nàng cho tớ là được." Mạn Văn chụp lấy bả vai tôi, la lớn.

"Ha ha ha, vậy tớ gặm cổ..."

"Tớ gặm lỗ tai..."

"Tớ gặm cánh tay, kéo quần áo của Trứng Muối xuống..."

Nói xong, các nàng hợp lực há miệng to như hổ đói, từng người một hung hãn cắn lên người tôi một nhát rồi hả hê cười.

"Đau...A! Các cậu đúng là quỷ hút máu người đáng chết, thật là cái miệng hại cái thân...Ôi...Đau chết mất..." Ở đây chỉ có chị Diệp Tử là bình thường, tôi dùng sức giãy giụa, càng giãy càng bị các nàng siết chặt hơn.

"Ôi chao, nhìn xem kẻ tiểu quỷ này bị hành hạ quá thảm thương, may là Yen đang ở nước ngoài, nếu không nàng sẽ giết chết chúng ta, ha ha ha..." Mạn Văn không nể tình cạp một nhát vào mặt tôi, đắc ý cười bằng giọng điệu oang oang như bà cô của nàng.

"Trứng Muối, tớ phát hiện ra bắt nạt cậu chính là thú vui lớn nhất của tớ, phải làm sao bây giờ?" Bất quá hôm nay là do cậu tự dâng mình đến hang cọp, ai bảo mới sáng sớm đã đi hành hạ người khác?" Ánh mắt gian tà của Tiểu Đằng thật đáng sợ.

"Đúng vậy! Bây giờ bước ra ngoài xã hội nào có vui như thời đi học, sau này mỗi lần nhìn thấy Trứng Muối là phải bắt nạt nàng một chút, như vậy mới có cảm giác như đang trở về lúc học đại học, quả là hạnh phúc biết bao!" Tư Khiết nói tiếp.

"Hừ! Biết ngay các cậu coi tớ là thú vui tiêu khiển." Tôi sửa soạn lại quần áo và tóc tai, ngồi về chỗ, mặt đỏ bừng bừng phẫn nộ nhìn các nàng.

"Mau ngồi yên cho tớ xem quần áo này của thương hiệu nào? Tớ rất thích phong cách này...Ôi! Là đồ ngoại quốc, cậu mua ở đâu vậy?" Mạn văn đi tới kéo cổ áo tôi nhìn.

"Không nói cho cậu biết!" Tôi tức giận đẩy tay nàng ra.

"Nè...(Giọng điệu kéo dài sở trường) bé gái đáng yêu! Cởi ra cho tớ mặc thử tí nhỉ?" Ánh mắt của người này phát sáng lấp lánh, mỗi khi nhìn thấy quần áo thì nàng sẽ như vậy.

"Giá cả bộ này chắc chắn không hề rẻ, tiểu Pi, sao đột nhiên chịu chi như vậy?" Chị Diệp Tử sờ nắn quần áo tôi.

"Ôi wow, đôi giày này thật là đẹp, còn có quần cũng mới cứng." Thiên Hi còn chú ý tới nửa thân bên dưới của tôi, khoa trương kêu.

"Ơ? Ở đây còn có hai túi đồ lớn." Tiểu Đằng vừa nói vừa đi tới, ánh mắt của mọi người đồng loạt rời đi, nháo nhào đi tới chỗ túi đồ.

"A lô, khoan đã, đừng sờ vào vội..." Tôi cuống cuồng chạy tới hô to ngăn cản. Trời ạ! Tình cảnh bây giờ quá hỗn loạn, mới vừa rồi quên không giấu kỹ, đám người này đã nhanh chóng mở túi ra.

"Oa, người hâm mộ nào đã tặng cậu mấy hộp quà được gói đẹp mắt này vậy?" Tư Khiết kêu lên!

"Mạt nhi, có phải gần đây em biểu diễn thành công nên nổi tiếng đúng không? Người hâm mộ nào đưa vậy?" DK chọc ghẹo.

"A! Tớ đã luôn muốn mua đồ trang điểm của hãng XXX, quá bất công, sao người ta không tặng tớ chứ? Nè nè nè... Trứng Muối..." Thiên Hi hét lên khi nhìn thấy một túi mỹ phẩm không được bọc quà nhưng có đề tên thương hiệu bên ngoài. Sau đó nàng giả bộ nũng nịu đáng yêu kéo nhẹ vạt áo tôi mấy lần để ám chỉ tôi lấy ra cho nàng xem.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #gl#thucvan