Chương 362: Yen chính văn
Ngày: 14-12-2013 23:18:51
Yen chính văn
--------------
Trong hai ngày tôi về nước này, nàng liền gác hết tất cả lịch luyện tập lại. Mấy ngày sắp tới là lễ Giáng sinh nên nàng nhận mấy buổi biểu diễn, vì bây giờ nàng không còn hát trong ban nhạc nữa cho nên thời gian càng ngày càng gấp.
Trở về nước vài ngày tôi đã sớm thích ứng được với sự chênh lệch múi giờ, ngủ đến bao giờ tỉnh thì thôi, sau khi thức dậy đều có đồ ăn sáng tôi thích bày sẵn trên bàn vẫn còn nóng hôi hổi, kèm theo trên mặt bàn là một tờ giấy, nhìn nét chữ đáng yêu của nàng nhịn không được mà bật cười, rất muốn cả đời này đều được nàng thương yêu như vậy.
Phòng nàng luôn được sắp xếp sạch sẽ, ngăn nắp, vì là người cuồng sạch sẽ nên nàng luôn chăm chỉ quét dọn, vệ sinh. Ăn sáng xong không có việc gì làm liền nổi ý định muốn đi xem nàng dạy học, thay quần áo xong tới phòng đàn tìm nàng.
Tôi hỏi quản lý phòng đàn xem nàng đang ở tầng mấy rồi đi thang máy lên tìm nàng, bên trái phải là các phòng đàn trải dài khắp hành lang, bước chậm rãi về phía trước, tim lại đập nhanh hơn, không nói ra được đây là thứ cảm xúc gì, chỉ thấy vừa mong chờ vừa lo lắng.
Đi đến nơi rồi dừng bước. Khác với lúc đi học chính là lúc này nàng đã có phòng đàn riêng, ngoài cửa dán tên nàng, đề là "Giảng viên". Tôi đứng ở ngoài cửa mỉm cười nhìn tên nàng rồi dùng điện thoại chụp lại.
Không nghe thấy tiếng hát trong phòng nên mở cửa, sau khi mở cửa ra trừ biểu cảm kinh ngạc của nàng thì là mấy bạn học sinh tò mò hiếu kỳ nhìn tôi, có phải tôi có hơi đường đột đúng không? Vì quá kích động nên đã quên không báo trước cho nàng.
Nhưng nàng nhanh chóng nở nụ cười thật tươi rồi vui vẻ giới thiệu tôi với học sinh, nàng khen ngợi, tán dương tôi khiến các học sinh khác nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, mà tôi lại bị nàng khen đến cảm thấy ngượng ngùng, gượng gạo cười. Quan hệ giữa nàng và học sinh giống như quan hệ bạn bè, sau khi trò chuyện cùng học sinh một lúc thì tôi ngồi ở một góc yên tĩnh nhìn nàng dạy học.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nàng chính thức dạy học, trước kia khi học đại học nàng cũng có chút danh tiếng, ai học thanh nhạc đều biết học trò cưng của giáo sư Điền, mỗi ngày nàng ở phòng đàn luyện giọng đều sẽ có người đến tìm nàng thỉnh giáo, tính cách nàng thoải mái hào phóng nên không bao giờ cự tuyệt. Vậy nên khoảng thời gian luyện tập đã dần biến thành thời gian trao đổi, những điều này đã vô hình trở thành một loại rèn luyện thực tế và kinh nghiệm giảng dạy cho nàng.
Nhìn nàng khi trên lớp lúc bây giờ và trước đây hoàn toàn bất đồng, cả người trở nên thành thục chững chạc hơn, không còn giống đứa con nít khua tay múa chân như trước, tốc độ nói không nhanh không chậm nhưng không làm mất đi ngữ điệu, học sinh làm không đạt yêu cầu nàng sẽ kiên nhẫn tỉ mỉ làm mẫu lại. Tôi quan sát thấy một số học sinh của nàng còn kém trong việc ghi nhớ phổ nhạc, những thứ này trước đây đều là yêu cầu của giáo sư Điền với nàng, bây giờ nàng liền có thể áp dụng cho học sinh, từ trên người nàng có thể thấy được dáng vẻ của giáo sư Điền.
Khoé miệng khẽ nhếch lên, vì sự thay đổi của nàng mà hạnh phúc, thích nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc, chăm chú dạy học. Tôi đoán rằng học sinh của nàng sẽ khó có thể tượng tưởng được người giáo viên mẫu mực này bên ngoài lại là một người vô cùng đáng yêu và nghịch ngợm.
"Cậu đột nhiên đích thân tới đây làm tớ khẩn trương một hồi, báo hại đang giảng bài tớ còn nói nhầm." Sau khi tan lớp học sinh rời khỏi hết, nàng tiến lên nắm tay tôi.
"Tớ thấy cậu dạy rất siêu nha, cô giáo Doãn." Cười lắc nhẹ tay nàng.
"Aida, đừng có trêu tớ! Tại sao ở trước mặt cậu tớ luôn không bình tĩnh được chứ?" Nàng cho là tôi đang lấy lòng nàng.
"Tớ nói lời thật lòng mà, cậu phải có niềm tin vào bản thân mình! Tớ đã học được rất nhiều kiến thức từ bài giảng của cậu, tớ còn biết thêm được phương thức giảng dạy của trường cậu, xem ra tớ đã đúng khi tự ý tới đây, haha!" Đặt tay lên bả vai nàng, thật lòng tán dương.
"Thật sao? Haha! Không cần cậu nói tớ cũng cảm thấy có mấy đoạn tớ giảng hay vô cùng." Nàng bắt đầu đắc ý, lộ ra bản chất thật.
"Khen cậu hai cái cậu liền ngửa mặt lên trời rồi, vậy là không được đâu." Bất lực mỉm cười nhìn nàng.
"Hôm nay có diễm phúc được cậu khen ngợi, tớ phải mời cậu đi ăn gì đó ngon ngon mới được, bên cạnh trường học có một tiệm đồ ăn Thái khá ngon, trước đấy đã muốn rủ cậu đi ăn mà chưa có cơ hội." Lúc này nàng trở về là một đứa trẻ rất dễ thỏa mãn, nói đến ăn ngon sẽ vui vẻ nhảy cẫng.
"Hay là rủ thêm chị Tử Hiên đi, ngày hôm qua nói chuyện cùng chị một hồi lâu, còn nói có thời gian sẽ cùng nhau đi ăn chung." Qua sự giới thiệu của nàng tôi biết thêm được chị Tử Hiên, tính cách của chị và Mạn Văn giống y chang nhau nên chúng tôi nói chuyện rất hợp.
Đi đến cổng chính trường học, trên đường đi gặp vài học sinh và giảng viên cùng nàng chào hỏi, nàng cũng nhiệt tình cười nói nhưng vẫn giữ dáng vẻ thục nữ, chỉ khi ở trước mặt chị em nàng mới bộc lộ ra mặt đáng yêu của mình. Tôi rất thích môi trường nơi này, cây xanh bóng mát, chim hót hoa thơm khiến tâm trạng tôi thư giãn chậm rãi bước đi. Nàng nắm tay tôi thật chặt, thi thoảng quay lại nhìn tôi cười, ánh mặt trời chiếu rọi khiến gương mặt nàng đặc biệt xinh đẹp, tôi thầm mong ước thời gian trôi chậm đi.
"Hạ Mạt!" Đột nhiên có người ở sau lưng gọi tên nàng, chúng tôi đồng thời quay lại.
Một chiếc xe nhỏ dừng cạnh bên chúng tôi, người lái xe là đàn ông, tôi nghi hoặc nhìn Mạt nhi, biểu cảm của nàng có hơi bất ngờ rồi cùng người đàn ông kia chào hỏi.
"Hai người mau lên xe, Vương Địch cũng đi ăn cơm cùng chúng ta." Lúc này mới nhìn thấy chị Tử Hiên ngồi bên cạnh ghế người lái. Tôi và Mạt nhi cùng nhìn nhau rồi mới kịp thời phản ứng bước về phía trước.
"Thầy Vương đi công tác về từ khi nào vậy?" Nàng ngồi lên xe rồi hỏi.
"Tối hôm qua nhắn cho em báo hôm nay anh về nước nhưng em không trả lời, cô gái này có phải Yen vị khuê mật mà em thường xuyên nhắc đến không? Chào em, anh là Vương Địch." Tính cách người này thành thục, nho nhã, cách thức nói chuyện cũng mang dáng vẻ của thầy giáo. Tôi lễ phép giới thiệu bản thân mình.
"Cậu thật biết chọn thời gian về nước, vừa vặn cho cậu làm quen với Yen, ở trường học ba người tụi chị chơi rất hợp, thường xuyên hẹn cùng nhau đi ăn cơm, Vương Địch còn vì Mạt nhi mà chuyển về ký túc xá ở." Chị Tử Hiên chọc ghẹo Vương Địch rồi xoay người trò chuyện với chúng tôi. Khi chị nói ra câu cuối cùng khiến trái tim cảm thấy như ngừng đập trong giây lát. Trước giờ nàng còn chưa từng đề cập Vương Địch với tôi.
"Chị Tử Hiên, chị đừng nói lung tung." Nàng đang nóng nảy, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nàng lén nhìn tôi, tôi không nhìn nàng, trên mặt một mực nở nụ cười nhưng trong lòng rối như mớ bòng bong.
"Dù sao hai người đều đang độc thân, điều kiện cũng tốt như vậy, đừng bỏ lỡ cơ hội này chứ." Chị Tử Hiên nói tiếp, nếu như tôi và Hạ Mạt không phải quan hệ như vậy thì đứng ở góc độ là bạn bè thông thường nghe thấy những lời này thì tôi sẽ cảm thấy rất bình thường. Nhưng có thể do hai người họ không biết mối quan hệ của tôi với nàng không chỉ đơn giản là khuê mật, mà tôi nghe thấy cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng. Hơn nữa, nụ cười của Vương Địch khiến tôi cảm thấy anh ta thực sự nghiêm túc về vấn đề này.
Trên bàn cơm giả vờ vui vẻ trò chuyện, cẩn thận quan sát Vương Địch, anh ta ăn nói vô cùng khéo léo, mặt mũi đoan trang, có tiền có học thức, khuôn mặt anh tuấn hẳn phải khiến cho bao cô si mê, nhìn cử chỉ quan tâm, chu đáo của anh ta với Hạ Mạt khiến tôi cảm thấy người này thật sự rất thích nàng. Đã rất lâu không cảm thấy chua xót như vậy, thức ăn nàng gắp vào chén tôi ăn cũng cảm thấy không ngon.
Cơm nước xong trở về ký túc xá, tôi đi lên sân thượng thu quần áo. Tôi không nói chuyện với nàng còn nàng thì luôn đi theo phía sau tôi. Quay trở về phòng lặng lẽ gấp quần áo, cũng không nhìn thấy nàng.
"Cậu đừng nghe mấy lời lung tung mà chị Tử Hiên nói, thật ra tớ và Vương Địch không có chuyện gì cả, chỉ là mối quan hệ bạn bè đồng nghiệp bình thường. " Tôi biết nàng sẽ tìm cơ hội để giải thích.
"Nhưng anh ấy thực sự rất thích cậu." Tôi mỉm cười không nhìn nàng.
"Nhưng tớ không thích anh ta!" Nàng kích động ngồi ở trước mặt tôi, trong lòng tôi rối bời, im lặng không lên tiếng.
"Lý Ngữ Yên, nhìn tớ!" Nàng tức giận nắm chặt cánh tay tôi, tôi buông quần áo xuống, nhìn nàng.
"Cậu luôn rất bình tĩnh mà, tại sao lúc này lại nhụt chí như vậy? Chắc chắn cậu cũng hiểu rằng ở trong lòng tớ trừ cậu ra thì không còn chỗ cho người khác, bất kể người kia có cố chấp theo đuổi như nào thì đối với tớ cũng đều vô ích." Nàng nghiêm túc nói với tôi, ánh mắt kiên định khiến âu sầu trong lòng tôi dịu xuống.
"Có lúc tớ sẽ cảm thấy tràn đầy niềm tin với tương lai của chúng ta nhưng cũng có lúc nhìn thấy ngoài kia là những người đàn ông ưu tú đang theo đuổi cậu khiến trong lòng tớ hoảng loạn không thôi. Mạt nhi, từ trước tới giờ tớ chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của cậu dành cho tớ, nhưng tớ cũng bị chịu ảnh hưởng từ những nhân tố bên ngoài, sẽ không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung. Tớ rất sợ xa nhau suốt một thời gian dài như vậy cậu sẽ đột nhiên rời bỏ tớ." Thật ra thì trong lòng tôi không có luôn bình tĩnh như nàng nói, đặc biệt là những chuyện liên quan tới nàng.
"Tớ biết, tớ hiểu, đôi lúc tớ cũng cảm thấy giống cậu, nhưng tớ vẫn giữ vững câu nói kia, trừ phi chính miệng cậu nói cậu hết yêu tớ thì tớ sẽ không bao giờ rời bỏ cậu." Nàng tựa trán vào trán tôi, giọng buồn rầu nói.
"Thật xin lỗi." Ôm nàng thật chặt, tôi không nên khiến cho nàng buồn rầu, không nên làm cho nàng lo lắng.
-----------------------
Hôm nay viết xong, chúc ngủ ngon!
Tokkibae: Vương Địch đã trở lại, mình thực sự rất nhức đầu về việc gọi Vương Địch là gì? Anh, hắn? Không biết dùng hắn có ổn không, cầu xin sáng kiến từ mọi người chứ mình đắn đo từ lúc mới edit truyện tới giờ rồi (T_T). Chúc mọi người ngủ ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com