Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 363: Chính văn


Ngày: 16-12-2013 22:41:29

Chính văn

---------------

Trong mấy ngày Yen trở về, tôi đã hoãn lại các buổi tập luyện, có mấy buổi biểu diễn vào Giáng sinh nên tôi phải luyện tập trở lại. Sau khi tôi xin nghỉ mấy ngày, các đồng nghiệp liền trở nên sốt ruột giục tôi nhanh chóng tham gia tập luyện.

Tôi và Yen vô cùng trân quý những ngày tháng ở bên nhau này, sau giờ dạy tôi sẽ phi thẳng đến ký túc xá, hai người chúng tôi đã xem phim chiếu bóng nhiều đến phát ngấy, còn thường xuyên làm đồ ăn ngon, hoặc thi thoảng đi dạo tới lui, có lúc thực sự quá bận rộn nên cho nàng dùng phòng đàn để luyện tập hoặc đi chơi với các chị em.

Buổi tập luyện tối nay vô cùng quan trọng với buổi biểu diễn sắp tới, đêm Giáng sinh ngày kia tôi phải biểu diễn trong toà nghỉ dưỡng cao cấp, còn có cả lãnh sứ quán tham gia, hoạt động này là do DK kiếm cho tôi nên yêu cầu rất cao.

Thời tiết thực sự rất lạnh, Vương Địch cứ khăng khăng đòi chở nhưng tôi nhất quyết từ chối, tôi không muốn dây dưa ở một mình chung với anh ta, càng không muốn để Yen lo lắng suy nghĩ nhiều, phản ứng lần trước của nàng làm tôi nhận thấy một người dù chững chạc bình tĩnh như nàng cũng sẽ lộ ra vẻ mặt hốt hoảng và lúng túng trước mặt người mình yêu. Cảm giác này của nàng tôi đã hoàn toàn thấu hiểu, cũng thầm len lén vui vẻ trong lòng bởi vì loại phản ứng này chứng tỏ nàng đặc biệt quan tâm tôi.

"Cục cưng, ngoan ngoãn ở nhà chờ tớ, chán thì tìm chị Tử Hiên nói chuyện phiếm, tớ sẽ nhanh chóng trở về." Lấy từ trong tủ quần áo một chiếc áo khoác dày mặc lên người, đi tới ôm nàng.

"Mạt nhi, để cho tớ đi cùng cậu được không?" Nàng mặc quần áo ngủ, chân vắt chéo trên sofa ôm tôi năn nỉ.

"Khi nào thời tiết tốt hơn thì tớ sẽ cho cậu đi cùng, nhưng trời hôm nay gió lớn lại còn mưa, tớ sợ cậu bị cảm." Thật ra thì tôi cũng rất muốn nàng đi cùng, thật lòng không muốn rời khỏi nàng dù chỉ một khắc, nhưng nàng mới trở về nước nên tôi không muốn nàng phải vất vả.

"....."Nàng ngẩng đầu lên, im bặt không nói nữa nhưng quẹt miệng, nhìn tôi bằng ánh mắt rưng rưng đáng thương, nũng nịu trẻ con chụp lấy tay tôi lắc lắc.

"Được rồi." Tôi do dự rồi cuối cùng vẫn mềm lòng.

"Hehe! Vậy cậu chờ tớ một chút, tớ thay quần áo nhanh thôi." Tâm trạng của nàng đột nhiên thay đổi 360 độ, nhảy từ sofa xuống đất.

"A! Lý Tiểu Bảo, mang dép vào cho tớ." Nàng phấn khởi đi chân trần chạy về phía tủ quần áo, trời mùa đông lạnh giá nên tôi vội vàng cầm dép đi theo đưa cho nàng.

"Bảo bối, chi bằng cậu học lái xe đi, bây giờ cậu bận rộn nhiều việc bên ngoài như vậy, hơn nữa còn phải về lúc đêm muộn, tớ thực sự rất lo lắng cậu đi về không an toàn." Nàng đeo dép vào rồi vừa tìm quần áo vừa thương lượng với tôi.

"Hửm? Không cần đâu. Dù có về tối nhưng giao thông nơi này cũng thuận lợi, mua xe làm gì rất đắt đỏ!" Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện học bằng lái xe, nguyên nhân chủ yếu là vẫn còn ám ảnh chuyện xảy ra lần trước.

"Có phải là do lần tai nạn trước không? Đồ ngốc, từ từ sẽ vượt qua thôi, không thử thì sao biết không làm được chứ? Mấu chốt là sau này có xe cậu sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, có thêm nhiều thời gian thì sẽ có thể sắp xếp cho những công việc khác, sau này công việc của cậu ngày càng nhiều thêm, mà cậu cũng biết lợi ích của xe ô tô rồi đấy, vả lại tiền học bằng lái xe đang ngày càng đắt hơn, bây giờ là thời gian thích hợp nhất." Thời điểm Yen nói những lời này, nàng đã nhanh chóng thay xong quần áo, tôi có hơi kinh ngạc bởi vì bình thường khi chuẩn bị chỉnh trang trước khi ra ngoài nàng luôn làm lâu hơn tôi nhiều.

"Ừm thân ái cậu phân tích rất hợp lý, bây giờ tớ mới nhận ra quả đúng là thời gian đi lại mất khá nhiều, nhiều lúc phải chờ đợi rồi gấp gáp bắt xe buýt thật phiền toái." Tôi lập tức lấy một đôi tất từ hộp phía dưới gầm tủ quần áo cho nàng đeo.

"Tớ không muốn nhìn thấy cậu chen chúc trong chiếc xe buýt chật chội, mỗi lần nghe thấy Mạn Văn các nàng bảo cậu vì tiết kiệm tiền mà không dám bắt xe taxi khiến lòng tớ đặc biệt đau nhói, cậu nhanh chóng đi học bằng lái xe đi, để tớ về nước kiếm tiền, chờ khi cậu học xong tớ sẽ mua cho cậu một cái, tạm thời mua một chiếc xe giá thành thấp, sau này có tiền tớ sẽ mua cho cậu cái xịn hơn.

"Tớ biết cậu kiếm tiền ở bên đó đổi sang đây được rất nhiều nhưng đừng nóng vội có được không? Cậu vẫn nên lấy việc học làm trọng tâm, đừng bị xao nhãng vào những việc khác, giờ có xe hay không cũng không quan trọng, tớ có thể dùng tiền của mình mua." Trong lòng vô cùng cảm động, nàng thực sự đối xử với tôi quá tốt, chính là yêu đến mức có thể móc hết tâm can ra.

"Haiz! Tóm lại là tớ không muốn nhìn cậu đi lại cực nhọc, ca sĩ hát xướng khác đều là những người khoẻ mạnh cường tráng còn cậu lại càng ngày càng gầy đi, việc này rất trái với lẽ thường." Nàng ngoan ngoãn để cho tôi đeo tất cho còn chiếc miệng nhỏ nhắn vẫn đang thì thầm lẩm bẩm.

"Ha ha Lý Tiểu Bảo, cậu đừng có làm vẻ mặt đáng yêu đó nữa được không? Nếu như không phải do sắp phải ra ngoài thì tớ thực sự muốn ăn tươi nuốt sống cậu." Nhìn bộ dạng càu nhàu giống cô vợ nhỏ của nàng khiến tôi bật cười, vẻ mặt đáng yêu đó không phải lúc nào cũng có thể thấy.

Sau khi "trang bị" quần áo ấm ra khỏi cửa, bên ngoài trời mưa lâm râm, phải mất một lúc chúng tôi mới đi ra khỏi khuôn viên trường, trên đường đi tôi cùng nàng che chung một cái ô. Lúc mới bắt đầu đi hai người im bặt không nói một lời nào, khi đi tới thao trường đèn sáng rực rỡ thì cả hai đồng thời nhìn nhau rồi không nhịn được nữa mà bật cười.

"Đang nghĩ gì vậy?" Tôi hỏi.

"Ha ha, suy nghĩ cảnh tượng sau này sống cùng cậu chắc hẳn sẽ như bây giờ, thật hạnh phúc! Còn cậu? Nghĩ gì vậy?" Nàng cười ngây ngô.

"Sao cậu nghĩ y chang tớ vậy? Thật không thể tin nổi!" Cặp mắt tôi loé sáng, cảm thấy có hơi xúc động.

"Đó là do chúng ta tâm linh tương thông. Lạnh không? Ôm chặt một chút." Khi nàng chớp mắt, hàng mi rung lên thật đẹp, tôi ngó trái ngó phải, phát hiện không có người liền hạ thấp ô xuống, hôn lên môi nàng.

Công ty của DK làm ăn ngày càng phát đạt, khi chúng tôi còn đi học,  phòng tập kia của chị còn rất nhỏ, vả lại còn là phòng đi thuê. Còn bây giờ mọi sự cố gắng của chị đã được đền đáp, chị đã tự mình mở phòng tập luyện và các ca sĩ ký hợp đồng với công ty cũng ngày càng nhiều.

Dắt tay Yen đi vào phòng tập tốt nhất, người trong ban nhạc thấy tôi liền nhiệt tình hoan nghênh do tôi đã vắng mặt suốt mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng có thể luyện tập cùng bọn họ. Nhưng rất nhanh tiêu điểm chú ý đã chuyển lên Yen, ánh mắt của mỗi người đều phát ra tia sáng, đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm vào nàng, tôi ngơ ngác rồi vội vã giới thiệu nàng với mọi người, nàng có chút ngượng ngùng tựa vào người tôi, mỉm cười.

Tối nay chị Diệp Tử biết Yen tới nên đi cùng DK tới đây, chị cùng Yen ngồi ở một góc phòng tập vui vẻ trò chuyện, tôi nghiêm túc bắt đầu hát.

Có nàng ở bên cạnh, ánh mắt sẽ không tự chủ nhìn về phía nàng, mấy lần ánh mắt cả hai chạm nhau rồi cùng nhau ngầm hiểu cười một tiếng. Các thành viên trong ban nhạc đều là dân chuyên nghiệp trong trường, toàn là những giáo viên xuất sắc nên cũng không mất nhiều thời gian tập luyện, biểu diễn lần lượt các bài rồi ghi âm quay lại xem sai sót ở đâu, DK nghiêm túc nghe rồi nhận xét, sửa đổi cho tới bao giờ hài lòng rồi mới nghỉ.

"Người này thấy Tiểu Bảo tới nên thể hiện đặc biệt xuất chúng, hát một lần là được ngay." Xuống dưới sân khấu đi về phía các nàng, DK tuỳ ý xoa đầu tôi.

"A a!" Tôi đỏ mặt cười khúc khích, lẽ đương nhiên mà, có người yêu bên cạnh tôi sẽ hát đặc biệt tốt.

"Tiểu Bảo, em có nhận thấy phong thái khi hát của Mạt nhi ngày càng cuốn hút hơn không?" Chị Diệp Tử khen ngợi tôi đồng thời hỏi Yen, trái tim tôi đập bình bịch.

"Ừm, nàng trưởng thành hơn, lần này em về nước nàng đã thay đổi rất nhiều." Nàng nhấp nhẹ ngụm nước, tư thế ưu nhã buông ly nước xuống, giọng nói không nhanh không chậm, biểu cảm rất giống các bậc phụ huynh.

"Trưởng thành? Tớ nhớ có ai đó bảo tớ trẻ con mà." Tôi đặc biệt ngượng ngùng cúi mặt, khiêm tốn nói

"Ở trong mắt chị em chính là Trứng Muối nhỏ, Trứng Muối thúi ốm nhom." DK cười đùa tổn thương tôi.

"A! Chị đừng nói như vậy chứ, nghe gớm chết!" Tôi điên cuồng véo mặt DK, không để cho chị lên tiếng, ở trong đấy vẫn còn có người khác tập luyện, Yen và chị Diệp Tử thích chí cười khanh khách.

"Kk, thật bội phục chị có thể quản lý công ty tốt như vậy, hai năm qua rất khổ cực đúng không?" Yen vì DK mà vui mừng nhưng cũng đau lòng thay chị.

"Tất cả những khổ cực đều xứng đáng, cảm giác như được cải tử hoàn sinh, may mà có Diệp Tử hết lòng ủng hộ, nếu không có nàng thì sẽ không có chị của ngày hôm nay." Từ trước tới nay DK không bao giờ nói những chuyện tình cảm trước mặt chúng tôi, tối nay là lần đầu tiên. Ánh mắt của chị Diệp Tử cũng có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến thành vui vẻ mỉm cười.

"Thật tốt! Hai người là tấm gương cho chúng em học tập, nhất định phải thật hạnh phúc." Ánh mắt Yen tràn đầy sự kính nể.

"Chỉ cần nàng không chê thì cả đời này chị nguyện dính lấy nàng, ha ha!" DK đứng dậy nói dóc, tôi nghe xong cảm động vô cùng, những lời này thật quen thuộc vì tôi với Yen cũng đã từng nói vậy.

"Đáng ghét, cướp luôn lời tớ định nói." Chị Diệp Tử nũng nịu đánh nhẹ vào bả vai DK.

"Đúng rồi, người nhà đều biết mối quan hệ của tụi chị." DK cười xong rồi nghiêm túc nói, hai chúng tôi kinh ngạc nhìn chị.

"Sớm muộn gì cũng phải biết nên chị đã tìm cơ hội nói với người nhà, lúc đầu mẹ chị phản đối rất gay gắt, nhưng sau khi tiếp xúc với nàng nhiều nên cũng dần thay đổi cái nhìn, chị nghĩ sau này mẹ sẽ chấp nhận thôi." Chị Diệp Tử vẫn giữ vững thái độ lạc quan, nhưng trong ánh mắt chị tôi có thể nhìn thấy sự áy náy của chị đối với ba mẹ.

"Ba mẹ chị cũng coi như là chấp nhận, trước đây cũng từng gây khó dễ nhưng cũng đành bất lực, sau này khi biết được cuộc sống của chị giờ cũng khá giả và hạnh phúc nên cũng không làm khó nữa, vậy nên hai em nhất định phải tài giỏi hơn những người khác thì mới "thuyết phục" được ba mẹ, tình yêu quan trọng nhưng tiền bạc cũng rất trọng yếu, chỉ cần hai người nương tựa vào nhau, cùng đồng lòng cố gắng thì không có gì có thể làm khó được hai em." Khi DK giảng giải sẽ trở nên vô cùng nghiêm túc, hơn nữa điều chị nói có lý vô cùng.

"Mạt nhi, Tiểu Bảo, hai em cũng là tấm gương của tụi chị, không nhờ hai em thì hai chị cũng không có đủ dũng khí, hai em là cặp đôi yêu nhau nồng thắm nhất chị đã từng thấy, dù phải xa cách nhưng vẫn yêu thương đằm thắm, cố gắng tiến bộ từng ngày, những thứ này đều rất đáng quý, thật hy vọng một ngày nào đó có thể nghe được từ chính miệng hai em nói với tụi chị rằng ba mẹ của các em đã đồng ý cho hai người ở bên nhau, đến lúc đó phải chúc mừng một phen thật linh đình, dù con đường này khó đi vô cùng nhưng tụi chị cũng chỉ mong các em có được hạnh phúc." Chị Diệp Tử nói những lời này khiến mắt tôi đỏ ửng, nội tâm như có gì đó xao động, vui vẻ vì hai chị đã dũng cảm công khai, cũng tăng thêm niềm tin cho tương lai của tôi với nàng.

"Chúng em hi vọng hai chị sẽ hạnh phúc mãi mãi, em sẽ cố gắng không để nàng thất vọng." Dù sau khi nói xong những lời này Yen không nhìn tôi mà nhìn hai chị, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm động vô cùng.

"Chờ em học xong về nước, chị nhất định sẽ giúp em theo đuổi sự nghiệp em muốn." DK nhìn Yen bằng ánh mắt kiên định rồi mỉm cười, ánh mắt đó xuất phát từ sự ủng hộ và kỳ vọng đối với người mình yêu quý.

-----------------------

Hoàn thành chính văn hôm nay.

Tokkibae: Mình lười và bận quá nên "có thể" sẽ đình công vài ngày, mọi người thông cảm nhe. Have a good night! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #gl#thucvan