Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Ngoại truyện] Chương 23: Hồi ức

Áng mây hững hờ trôi, cậu ta ngơ ngẩn nhìn.

Kunikuzushi đứng từ xa, nhìn lấy bản thân hồi nhỏ.

Cậu nhóc ấy đang chờ người em thương đến tuyệt vọng.

Đã 3 năm rồi.

Hắn không có động thái gì. Hắn nhớ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đó.

Từ đâu chẳng ai biết, một người đàn ông đã đứng tuổi và một cô gái tóc màu mây tiến tới bên em. Gã như nhìn thấu tâm can cậu bé đó, lên tiếng:

- Cháu đừng chờ nữa. Cậu ta sẽ chẳng bao giờ trở lại đâu.

- Sao ông biết?- Cậu bé hỏi lại.

- Chỉ đơn giản là biết thôi. Ta đã tới chỗ cậu nhóc đó rồi. Cậu ta đang rất vui vẻ, vui vẻ bên người khác.

Cậu nhóc trầm mặc.

- Chỗ đó xa không ông? Cháu muốn đến bên cậu ấy.

Gã nhìn về phía mặt trời, ánh mắt rất xa xăm.

- Xa. Rất xa. Cháu không tới được đâu.

Em lại im lặng thêm một hồi nữa.

.

- Ông ơi... ông thấy cháu có yếu đuối không?

- Có. Kẻ yếu đuối vẫn hay hiền lành. Muốn ác phải là kẻ mạnh.

- Bọn ta có thể đưa cháu đến gặp cậu bé đó vào một ngày không xa. Cháu có muốn đi không?

- Có chứ!- Cậu bé nhảy cẫng lên.

- Vậy gia nhập bọn ta, bọn ta sẽ đào tạo cháu thành một kẻ ác, trở thành một trong những kẻ mạnh thật sự.

Gã- The Jester hay là Piero- chìa bàn tay đến trước mặt cậu bé. Cậu bé liền vui vẻ nắm lấy.

Lúc này, em chưa hiểu thế nào là hiền, thế nào là ác, thế nào là yếu, thế nào là mạnh. Thứ duy nhất em muốn và để ý là gặp lại người em thầm thương.

Cậu nhóc ấy đã để lại một bức thư nhỏ cho Niwa, nhắn rằng anh không cần phải lo cho mình. Còn bản thân thì cùng người đàn ông đi về phía chân trời đỏ rực.

.

.

.

Hắn bước tiếp, bước tiếp cuộc đời của mình.

Hắn khinh bản thân lúc đó quá thơ ngây. Nhưng hắn không muốn chỉnh sửa lại đoạn thời gian này.

Đơn giản là không cần thiết. Nếu không có tổ chức này, hắn đã không thể gặp lại được Kazuha.

.

.

.

- Ba nuôi... mẹ nuôi...?

À. Kunikuzushi nhớ khoảng thời gian này.

Đây là thời điểm hắn bắt được 2 tên đang âm thầm đột nhập vào tổ chức, hòng tìm kiếm tài liệu. Và 2 người đó, không ai khác chính là ba và mẹ của Kazuha.

- Tại sao... Tại sao năm đó lại bỏ rơi ta...

- Không ngờ ngươi lại làm ra việc như vậy... Đáng ra năm ấy không nên nhờ Niwa chăm sóc cho ngươi! Đường đường là một cảnh sát, cuối cùng lại nuôi phải một tên tội phạm trứ danh.- Người phụ nữ ôm lấy vết thương, trách móc.

- Mình... mình đừng nói như vậy với con...- Người cha cố gắng khuyên ngăn.

- TRẢ LỜI CÂU HỎI CỦA TA TRƯỚC! TẠI SAO? Tại Sao... Tại sao năm đó lại bỏ rơi ta...

- Tại sao ta lại phải trả lời ngươi? Thứ NGHIỆT CHỦNG!- Người phụ nữ vẫn không ngừng việc chửi rủa.

- Người đây là muốn chết.- Scaramouche cắn chặt răng, khó khăn đe dọa.

- Thế chi bằng ngươi giết bọn ta luôn đi! Bọn Ta Không Cần Sự Thương Hại Từ Một Tên TỘI PHẠM!

.

.

.

Đôi bàn tay gã nhuốm đầy máu đỏ khi vừa kịp hoàn hồn.

Gã run lẩy bẩy nhìn sang hai cái xác vùi dập trong màu máu đỏ tươi.

Đây có thể coi như là lần hắn kinh tởm việc giết người nhất.

Gã gục xuống. Vái ba cái.

Một là lời cảm ơn.

Một là lời xin lỗi.

Một là lời hứa hẹn.

Gã hứa nhất định sẽ tìm được Kazuha và chăm sóc thật tốt cho em.

Con đường này, gã đã không thể quay đầu được nữa.

Gã tìm được bên eo của người mẹ có đeo một cái mặt nạ kitsune, mặt trong đề chữ "Kunikuzushi" và "Kazuha". Lòng gã chùng xuống, nhẹ nhàng gỡ ra rồi đeo lên mặt.

.

.

.

Kunikuzushi đi tiếp.

Một khoảng thời gian sau đó, Tomo gia nhập vào tổ chức, Scaramouche liền đợi một khoảng thời gian rồi phong lên chức người hầu thân cận như một cách để bảo vệ và ban quyền lực trong tổ chức.

Gã thực chất đã nhận ra ý đồ của Tomo từ lâu.

Có lần.

.

.

- Làm ơn... xin ngài hãy tha lỗi cho tôi... tôi là bị bắt ép! Tôi không hề nung nấu ý định phản bội tổ chức! Tôi xin thề!

- Tomo, đưa cho ta con dao mổ.

Tomo liền đưa gã thứ gã cần.

Gã tiến lại phía tên đấy- đang nằm trên bàn mổ, Scaramouche lập tức mổ xẻ da thịt hắn, moi tim gan phèo phổi hắn trong trạng thái hắn còn tỉnh táo.

Gã chẳng quan tâm mấy lời gào thét van xin. Hắn thấy van xin không được liền quay sang Tomo khiến anh lạnh cả người.

Hắn gào thét cho tới khi thiếu máu mà chết. Còn Tomo đứng bên cạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc sợ hãi.

Xong chuyện, Scaramouche vứt con dao đi, đi cùng Tomo ra ngoài.

Gã muốn cảnh báo Tomo trước, gã biết thế nào anh cũng lục lọi thông tin, phản bội tổ chức. Nhưng thâm tâm gã hiểu, anh kiểu gì vẫn sẽ làm vậy thôi.

Bất chấp cảnh báo.

.

.

.

Kunikuzushi bước tiếp, bước đến được sở cảnh sát.

Lúc này không có mặt hắn, dường như đây là một ký ức lạc trôi mà hắn vô tình bắt được.

- Sao lại như thế?- Mona.

- Sao là như thế nào?- Kazuha.

- Kì lạ thật. Các vì sao di chuyển loạn xạ, bàn bói nước của tôi không xem được nữa rồi.

- Sao lại có chuyện như thế được?- Eula.

Cô gái tóc màu than ngẫm nghĩ.

- Vận mệnh của cậu xem ra đang được sắp đặt lại dưới bàn tay của một con người. Đúng là không thể tưởng tượng được...- Cô nói với Kazuha.

.

.

.

Kunikuzushi lại bước tiếp.

Hắn tới được khoảng thời gian hắn khát khao tới được nhất.

Cuối thu, hắn đang sửa ống nước, Kazuha do hết việc làm nên ra ngoài chơi.

- Chính là khoảnh khắc này.

Kunikuzushi đưa tay ra, vỗ vai bản thân một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com