Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Hành động quái dị

Triển Chiêu gọi điện thoại mời Triệu Tước xem phim, kết quả Triệu Tước bên kia phỏng chừng rất bận, đáp một câu, “Ngoan nào, tự chơi đi!”

Điện thoại liền cúp.

Triển Chiêu nhìn màn hình di động biểu hiện trò chuyện chấm dứt “Đô đô đô”, nói thầm một câu, “Triệu hồi thất bại.”

Bạch Ngọc Đường cũng giơ tay, lấy đĩa CD kia qua, lật xem mặt bìa, nữ diễn viên nhìn thật quen mắt, lại nhìn qua tên diễn viên chính, quả nhiên.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường chỉ vào mấy chữ “Diễn viên chính: Vương Mỹ Vân”, cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu”chậc chậc” hai tiếng, cũng có chút bất ngờ, “Thật sự là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp a. . . . . .”

Bạch Ngọc Đường hỏi giáo viên Trần, có thể gặp người nữ sinh đã cùng nữ sinh kia đi xem phim  không.

Giáo viên Trần nói không thành vấn đề, chạy đi gọi người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trong văn phòng chờ, hai người vừa lúc xem tư liệu chi tiết một chút.

Đêm đó hai nữ sinh trong câu chuyện đều là học sinh lớp 10, người bị dọa tên là Vương Bình, còn người về nhà trước tên là Chu Viên Viên.

Nhà của hai nữ sinh rất gần nhau, số thứ tự liền nhau, chỗ ngồi kế cạnh, thành tích cũng đều không tồi, từ nhỏ bắt đầu đi học đã là bạn tốt, thuộc kiểu bạn nối khố.

Giáo viên Trần vẫn khá cẩn thận, bà cũng có nghiên cứu nhất định về tính cách hai học sinh, Vương Bình hoạt bát, có hơi hướng ngoại. Chu Viên Viên hơi hướng nội một chút, nhưng ở chung rất hòa thuận. Điều kiện gia đình hai đứa trẻ cũng tương tự, đều không tệ. Là con một, cha mẹ đều là thành phần tri thức, cũng rất thương yêu con cái. Vương Bình thích chơi tennis, Chu Viên Viên thích chụp ảnh, hai người đều thích hoạt động bên ngoài, cũng đều thích xem phim.

Giáo viên Trần còn ghi chép một đoạn:

Căn cứ theo lời của Chu Viên Viên, nếu so sánh hai cô bé với nhau, Vương Bình là người gan dạ hơn, hơn nữa họ thường cùng nhau xem phim kinh dị, Vương Bình còn thường xuyên hù dọa người kia. Cho nên ngày đó xem phim xong, Vương Bình cứ nói mình thấy bóng ma các kiểu, Chu Viên Viên còn tưởng là cô bạn lại muốn đùa dai hù dọa mình, không ngờ thật sự đã xảy ra chuyện.

Bất quá bản ghi chép sự kiện có hai điểm đáng ngờ, giáo viên Trần đánh dấu trọng điểm ra.

Đầu tiên, vì sao hai nữ sinh trung học lại chạy tới rạp chiếu phim khuya, khi về nhà cũng không có cha mẹ tới đón.

Qua truy hỏi, nhà hai nữ sinh ở tiểu khu trung tâm khu phố, quãng đường hai nhà cách rạp chiếu phim chỉ cần đi bộ hơn mười phút là đến, hơn nữa hai bên đường đều là cửa hàng vô cùng an toàn.

Ngày đó là thứ sáu, hai nữ sinh cũng không phải lần đầu đi xem phim khuya như vậy, bởi vì đều là bé ngoan, trong nhà quản cũng khá dễ.

Mà điểm đáng ngờ thứ hai, cũng khiến giáo viên Trần không hiểu  nhất chính là —— Vương Bình và Chu Viên Viên sau khi tạm biệt nhau ở cửa tiểu khu nhà Chu Viên Viên, vốn chỉ cần đi qua một phố buôn bán náo nhiệt, có thể trực tiếp đi đến tiểu khu nhà mình ở. Nhưng Vương Bình không có đi con đường náo nhiệt này, mà chọn một con đường tắt nhỏ đi vòng yên lặng, kết quả từ trong ngõ nhỏ lao ra, bị xe taxi trên đường đi ngang qua đụng phải.

Không chỉ giáo viên Trần hỏi, ngay cả cha mẹ Vương Bình cũng đã hỏi cô bé vì sao lại chọn con đường này, nhưng Vương Bình chết sống không nói, chỉ là lặp lại, “Nếu nói ra sẽ bị trả thù.” Cho nên cha mẹ mới nghi ngờ có phải đang trốn tránh ai đó, nên mới liên hệ đến khả năng bạo lực học đường.

Xem xong tư liệu, giáo viên Trần cũng đã trở lại, phía sau có một cô gái mặc đồng phục, đeo kính, có chút phong độ của người trí thức đi theo.

Người tới chính là Chu Viên Viên, sau khi theo giáo viên Trần tiến vào, có vẻ hơi căng thẳng.

Triển Chiêu nói cô bé không cần căng thẳng, hỏi đại khái sự tình trải qua.

Chu Viên Viên cố gắng hết sức kể chi tiết những sự kiện trải qua một lần, cũng không có gì khác biệt với bản ghi chép của giáo viên Trần.

Triển Chiêu bắt đầu cùng cô bé nói chuyện phiếm, hỏi cô bé cảm thấy bộ phim kia thế nào.

Chu Viên Viên lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Phim rác! Sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy em sẽ không xem đâu.”

Triển Chiêu tò mò, “Hai em là ai đưa ra chủ ý xem bộ phim kia?”

Chu Viên Viên vỗ vỗ ngực, có chút áy náy nói, “Bộ phim kia là Vương Mỹ Vân và Thang Tinh diễn cùng nhau, Thang Tinh là thần tượng của em, nhưng em không dám một mình xem phim kinh dị, liền lôi kéo Vương Bình đi theo. Vương Bình là fan của Trần Gia Di, đặc biệt ghét Vương Mỹ Vân, bất quá vì giúp em ủng hộ thần tượng mà đi theo, ai nha, em hối hận muốn chết!”

Triển Chiêu hơi cảm thấy hứng thú, “Vương Bình vì sao ghét Vương Mỹ Vân?”

“Chắc yêu ai yêu cả đường đi ạ, Vương Mỹ Vân không phải có lần phỏng vấn nói Trần Gia Di là bình hoa di động sao, kỳ thật năng lực của Vương Mỹ Vân cũng bình thường, cho nên Vương Bình đặc biệt ghét cô ta.” Chu Viên Viên nói đến chuyện này thật ra không hề căng thẳng, “Vương Bình nói, Trần Gia Di nổi như vậy, phóng viên hỏi cô ấy có bạn trai không, cô ấy thẳng thắn nói có a, là một cảnh sát, người ngoài showbiz, không phải anh ấy thì không lấy chồng. Vương Mỹ Vân cả ngày kêu mình độc thân, giả vờ giả vịt, kết quả lại thành Tuesday của một thằng trai đểu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe đều cảm thấy rất thú vị, nhóm Gia Di Tề Nhạc cứ lượn qua lượn lại bên cạnh, thật đúng là không có cảm giác các cô ấy là siêu sao, nhất cử nhất động đều khiến rất nhiều người chú ý. . . . . .

Chu Viên Viên thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều có vẻ dễ nói chuyện, liền đánh bạo hỏi, “Em nghe nói, bạn trai của Trần Gia Di chính là SCI các anh, bộ dáng thế nào nha? Đẹp trai không?”

Triển Chiêu lấy ra di động, tìm kiếm, điểm mở tấm ảnh chụp Mã Hán, cho Chu Viên Viên liếc qua.

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc nhìn nguyên một album ảnh một người có tên là “Người công cụ”  trong di động của Triển Chiêu. . . . . .

Ngay cả giáo viên Trần cũng tò mò xán tới xem, hai người sau khi xem xong đều nói đẹp trai, thích phong cách này.

Triển Chiêu đột nhiên muốn làm một cuộc khảo sát về độ yêu thích, lại điểm mở ảnh chụp Triệu Hổ cho hai người xem.

Chu Viên Viên và giáo viên Trần đều cười —— nói người này kiểu như có chút hảo cảm.

Lại mở hình Tần Âu, hai người gật đầu nói —— đáng yêu nè!

Triển Chiêu lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường.

Giáo viên Trần và Chu Viên Viên gật đầu lia lịa —— tuyệt!

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu —— Miêu nhi, việc nghiêm túc chuyện đứng đắn!

Triển Chiêu thu hồi di động, lúc này không khí thoải mái hơn không ít, Triển Chiêu liền hỏi Chu Viên Viên, “Em có thể nhớ lại bộ phim kinh dị kia một chút không? Có sợ không?”

Chu Viên Viên lắc đầu, “Lại nói thật sự kỳ quái! Em không có gan dạ như Vương Bình, bình thường Vương Bình thật sự rất lớn gan, bạn ấy xem phim kiểu The Grudge cũng chưa bị dọa thành như vậy. Còn bộ phim kia, chỉ là phim thần tượng khoác mã phim kinh dị mà thôi, phần lớn thời gian đều là cảnh yêu đương, thật không hiểu vì sao lại dọa bạn ấy thành như vậy.”

“Có thể miêu tả cho anh một chút tình tiết phim không.” Triển Chiêu thấy cô bế không sợ nữa, bắt đầu tán gẫu sâu hơn.

“Dạ, chính là nam diễn viên trước kia đóng phim, bị giết, lúc chết máu chảy tới dính lên khay cuộn phim nhựa, đại loại là ám vào bộ phim luôn. Sau đó nhà cũ của nam chính bị khó khăn bán ra vài lần, mỗi lần đều gặp tai nạn chết người. Nữ chính, cũng chính là Vương Mỹ Vân diễn vai một người phóng viên, điều tra vụ án này. Khởi điểm bởi vì đều là chết trong tòa nhà, cho nên phóng viên nghi ngờ vấn đề là nhà có ma, nhưng sau đó nữ chính phát hiện là linh hồn nam chính ám trên bộ phim. Mỗi ngày đêm khuya mở xem cuộn phim kia, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng nam chính, nam chính sẽ xuất hiện. Buổi chiếu phim đẩy lên mười hai giờ tối, vừa lúc là cảnh nữ chính xem phim, lần đầu tiên nhìn thấy nam chính. Cho nên chẳng khác nào là người xem đang xem nữ chính xem phim, hiện thực cũng giống như cốt truyện của phim. Nói thật, em cảm thấy mô típ bộ phim cũ muốn chết, chỉ là chiêu thức tuyên truyền còn có điểm sáng tạo. Sau đó thì nữ chính dưới sự trợ giúp của bóng ma nam chính, điều tra ra hung thủ sát hại nam chính những người khác, sau đó kết cục thì người ma âm dương cách biệt một phen, cũng không cảm động gì mấy. . . . . .”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong, cảm thấy tình tiết đúng là không quá dọa người.

“Vương Bình ở cảnh nào nhìn thấy ma?” Triển Chiêu hỏi.

“Chính là cảnh lúc mười giây trước khi đến mười hai giờ.” Chu Viên Viên nói tiếp, “Lúc ấy thật nhiều mọi người làm theo chiêu trò kia, cho nên đến thời điểm mười hai giờ kém mười giây, cả rạp chiếu phim bắt đầu cùng nhau đếm ngược, sau đó mở mắt ra, mọi người đáng sợ. Nhưng Vương Bình lúc ấy lại đột nhiên không đúng, bạn ấy kéo cánh tay em nói mình thấy thật! Trên màn ảnh có một bóng ma. Em hỏi có phải là thứ mà nữ chính trong phim nhìn thấy không, bạn ấy nói không phải! Ngay bên ngoài, trên màn ảnh có một người người đàn ông, còn liếc mắt nhìn bạn ấy, ánh mắt đó đặc biệt khiến người ta. . . . . . Thật ra em nghe bạn ấy nói mà nổi hết gai ốc. Nhưng sau đó em nhìn cả buổi, không phát hiện trên màn ảnh có cái gì khác, liền hỏi bạn ấy có phải là lỗi giác do đèn tạo thành không, nhưng bạn ấy rất chắc chắc nói thật sự có, còn nói bóng ma kia nhìn chằm chằm bạn ấy, rồi cứ lặp đi lại mấy lần, nói, ‘Hắn thấy mình rồi! Hắn thấy mình rồi! ’”

Triển Chiêu gật gật đầu, “Trong rạp chiếu phim có ai khác nói thấy nữa không?”

“Có!” Chu Viên Viên gật đầu, “Có mấy người coi được nửa liền rời khỏi rạp, em nhớ rõ có một cặp đôi kia, nam sinh thấy mà nữ sinh không thấy, nam sinh sợ muốn chết, kéo bạn gái bỏ chạy, người bạn gái còn chê cười anh ta nữa.”

Bạch Ngọc Đường toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh quan sát, nghe Triển Chiêu và Chu Viên Viên nói chuyện với nhau, lúc này cũng có ý tưởng —— nếu không phải một mình Vương Bình nhìn thấy, có thể thật sự trong phim kia có cất giấu cái gì đó? Ví dụ như một frame hình nào đó bị bóp méo các kiểu, có người có thể nhìn thấy, có người lại chú ý không đến?

Sau khi hỏi xong, Chu Viên Viên trở về.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng giáo viên Trần đến thăm Vương Bình.

Ra khỏi trường học, hai người đã bị vây xem.

Lúc này có thể vừa lúc là thời gian nghỉ ngơi giữa tiết, tin tức “Top2 SCI” đến trường đã sớm truyền rộng, một đám học sinh vây ở cửa sổ xem.

Thời điểm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo giáo viên Trần đi ra, trên tầng truyền đến tiếng hoan hô.

Hai người vừa ngẩng đầu, trên tầng một loạt thét chói tai.

Giáo viên Trần cũng cười, “SCI các cậu rất được hoan nghênh.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng liếc mắt nhìn nhau một cái —— xem ra cục trưởng Bao nói đúng, quả nhiên bọn họ đã nổi dập dềnh trên mạng rồi. . . . . .

Ba người lên xe, Triển Chiêu cảm thấy xem đĩa CD và xem màn hình lớn vẫn có chút khác biệt, tốt nhất là “Nguyên nước nguyên vị”, liền gọi điện thoại cho cặp song sinh hỏi.

Bạch thị có rất nhiều rạp chiếu phim, hai người đã định tìm cặp song sinh mượn một rạp chiếu phim khuya.

Cặp song sinh vừa nghe chuyện này, liền khinh bỉ.

“Bộ phim ấy trước đó đã rời rạp, vốn doanh thu phòng bán vé chỉ bình thường, còn chơi chiêu tuyên truyền ngu ngốc, thiếu chút nữa gây tai nạn chết người, hơn nữa Vương Mỹ Vân còn xảy chuyện. . . . . . Bất quá bộ phim đó là xuất phẩm của công ty Đổng Nguyên, hiện tại ông chủ đã chết phỏng chừng đang rối loạn một trận, các chú nếu có thể lấy được cuộn phim gốc, tìm rạp chiếu phim chiếu suất khuya rất dễ.”

Triển Chiêu liền gọi điện thoại nói Lư Phương liên hệ một chút, vô cùng thuận lợi, chờ xe của họ chạy đến cổng tiểu khu nhà Vương Bình, Tần Âu gọi điện thoại báo, cuộn phim gốc đã lấy được.

Triển Chiêu cúp điện thoại, gật đầu với Bạch Ngọc Đường, chuẩn bị đêm nay xem phim suất chiếu khuya.

Xuống xe, mọi người đứng ở cửa quan sát địa hình trước.

Chính như trước đó tìm hiểu, tiểu khu này phía trước đối diện một phố buôn bán, nguyên con đường dành riêng cho người đi bộ, trước đó nữa chính là tiểu khu nhà Chu Viên Viên. Mà đi lên trước không xa nữa chính là một tòa nhà trung tâm thương mại, tầng năm của trung tâm đó chính là rạp chiếu phim.

Cả lộ trình đúng là chỉ có hơn mười phút, một đường thẳng, hơn nữa trên đường khá phồn hoa náo nhiệt, hai bên đều là cửa hàng, buổi tối hẳn cũng rất sáng sủa.

Hai người lại đi vòng qua ngõ nhỏ Vương Bình ngày đó đi về nhà.

Đi vào ngõ nhỏ, chính là sau khi rời khỏi tiểu khu nhà của Chu Viên Viên, không đi qua phố buôn bán, mà quẹo vào đi xuyên qua một công viên, sau đó đi vào một ngõ nhỏ, ra khỏi ngõ nhỏ, chính là đường cái trước tiểu khu.

Chuyện này đúng thật quỷ dị, Vương Bình vì sao chê gần tìm xa mà đi đường vòng chứ?

Hơn nữa không chỉ ngõ nhỏ kia, công viên buổi tối cũng rất yên lặng, Vương Bình không phải đang sợ hãi sao? Sợ thì nên tìm nơi có nhiều người sáng sủa mà đi a, vì sao lại chọn con đường xa vừa yên lặng lại u ám? Đây không phải đi tìm kích thích sao?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa giáo viên Trần đi qua đi lại, trước từ tiểu khu nhà của Chu Viên Viên đi xuyên qua phố buôn bán đến tiểu khu nhà của Vương Bình, lại đi vòng, xuyên qua công viên và ngõ tắt nhỏ, đi vào đường cái chỗ Vương Bình bị xe đụng.

Một đường này không phát hiện nơi nào đặc biệt, cứng rắn mà phán thì, phong cách chỉnh thể cả khu có hơi “Hip-hop” . Công viên ban ngày có người chơi ván trượt, có khu thi đấu hình chữ U, trên hai bên tường ngõ nhỏ cũng vẽ không ít tranh grafiti.

Cũng may trong công viên và ngõ nhỏ đều có hệ thống giám sát, Bạch Ngọc Đường liên hệ Tương Bình, nói cậu điều tra camera theo dõi đêm đó một chút.

Tìm hiểu đường đi không có phát hiện gì, ba người liền tiến vào tiểu khu nhà của Vương Bình, tới cửa thăm hỏi các gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com