Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Jieduo PWP

Link: https://archiveofourown.org/works/22508605
Warning: H, có tình tiết  nhũ giao, thẩm du cho nhau, havesex trong lúc nghe điện thoại


  Sau khi bị Lucian giết chết một lần ở sông và bị cướp mất rồng, Triệu Lễ Kiệt phát ra một tiếng kêu khó chịu, may là đồng đội của cậu xanh nên là đã giết hết team địch, mọi người quay ra an ủi Triệu Lễ Kiệt rằng không sao đâu, cậu đáp lại một tiếng, mắt không khỏi liếc sang xem phản ứng của động đội bên tay phải.

  Cuối cùng, EDG đã giành chiến thắng với tỷ số 2: 0, Minh Khải đưa cả nhóm đi phỏng vấn sau trận đấu. MC tò mò hỏi rằng đội có buff ẩn gì không? Hôm nay là Fireloli (Triệu Chí Minh) làm bình luận viên cho trận đấu của đội . Mọi người đều ngầm hiểu câu hỏi này là dành cho Lý Nhuế Xán: 

  - Không có buff nào cả, trùng hợp thật, nay là cậu ấy là bình luân viên, haha, trước đó tôi thực sự không biết.

  Mọi người bắt đầu cười, Triệu Lễ Kiệt cũng cười theo, ánh mắt không nhịn được mà nhìn theo người đang cười ở vị trí trung tâm. Sau khi liếc nhìn, nụ cười nơi khóe miệng lập tức biến mất, xung quanh cậu là một cảm xúc khó tả, trong lòng cậu biết mình đang muốn gì, là cậu đang ghen tị, chỉ cần nhắc đến ai đó là có thể khiến người này mỉm cười. Rõ ràng anh ấy là một người đi rừng, nếu anh ấy có thể làm được thì tại sao cậu lại không thể.

  Phỏng vấn mấy phút, Lý Nhuế Xán vừa mở miệng, Triệu Lễ Kiệt đã nhìn anh, sau đó liền vội quay đi trong giây lát, cố gắng che đậy tình huống xấu hổ này, Điền Dã không khỏi thấp giọng nhắc nhở cậu: 

  - Chú ý.

  Triệu Lễ Kiệt khó hiểu nhìn hỗ trợ của mình: 

  - Hả?

  Điền Dã mệt mỏi trợn mắt vớ người đi rừng trong góc chết của camera.

  Thi đấu xong, mọi người lên xe đi ăn, Triệu Lễ Kiệt nhìn người đi đường giữa ngồi vào chỗ của mình, vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, tốc độ nhanh đến mức mọi người không kịp cảnh giác, Lý Nhuế Xán nhìn cậu tràn đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ. Triệu Lễ Kiệt giả vờ như không nhìn thấy anh, lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe và nhắm mắt nằm xuống. Thế giới chìm vào sự im lặng. Sự thờ ơ này thành công khơi lên sự tò mò của Lý Nhuế Xán. Cậu không quan tâm đến anh và nhắm mắt nghỉ ngơi, đã lâu lắm rồi  cậu không chơi game nghiêm túc, hôm nay cậu có thể cảm nhận được bàn tay nóng rực, cơ thể cậu hưng phấn hơn rất nhiều.

  Khi họ đang ăn được nửa thời gian dùng bữa, cửa nhà hàng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào. Điền Dã hét lớn:

  - FireLoli.

  Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên, Triệu Lễ Kiệt liếc nhìn người đang đi tới, sau đó lại đưa mắt nhìn người đi đường giữa bên cạnh mình, hai má nóng bừng đỏ bừng. Người đi tới dường như không để ý nhiều, hắn cười tươi đến mức lộ cả nướu. Người đi rừng nhìn người tới, giống như bắt đầu một trận mới, cậu bị cướp rừng ngay trước mắt, đầu ngón tay cầm đũa trở nên trắng bệch, cậu rất tức giận.

  Một nhóm người đang nói chuyện sôi nổi với nhau, Minh Khải trêu hắn:

  - Hôm nay bình luận tôi không có đá vào miệng.

  Mọi người đều bật cười, Triệu Chí Minh đánh cái người vừa nói vài cái và nói lại:

  - Huấn luyện viên à, anh trông có vẻ áy náy gì đó.

  Nhìn người mới vào, Triệu Lễ Kiệt cũng cười, Lý Nhuế Xán kéo chiếc ghế bên cạnh anh ra và nói với Triệu Chí Minh: 

  - Mau qua đây ăn đi.

  Triệu Chí Minh tự nhiên ngồi tới, cởi áo khoác dày cộm, lộ ra áo sơ mi bên trong, trông có chút trưởng thành và "chết đói".

  Lý Nhuế Xán gắp rau vào bát, nói: 

  - Ăn nhanh đi.

  Răng của Triệu Lễ Kiệt va vào nhau, cậu giơ đũa ra gắp và nhai ngấu nghiến món ăn mà Lý Nhuế Xán vừa gắp cho Triệu Chí Minh, không ai nhận ra điều gì bất thường ở cậu, mọi người đều đang nói chuyện và ăn uống vui vẻ. Lý Nhuế Xán cau mày nhìn cậu đang cúi đầu không phát hiện ra có người đang nhìn mình. Sau khi dùng bữa xong, Triệu Chí Minh lại muốn theo bọn họ về căn cứ, Triệu Lê Kiệt lên xe trước, xách túi xách rồi ngồi một mình ở hàng ghế cuối của xe đội. Fireloli ngồi cạnh Lý Nhuế Xán, hai người cùng nhau đi bộ, cậu không biết mình đang nhìn gì, chỉ là trong tầm mắt xuất hiện cảnh tượng có hai đồng đội cũ vừa nói vừa cười, Lý Nhuế Xán trông không còn cảm thấy mệt mỏi như lúc đầu lên xe.

  Sau khi trở về căn cứ, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu họp lại tổng kết trận đấu hôm nay, việc Triệu Lễ Kiệt lại bị lôi ra trách mắng vì đi lane láo và quyết định của mấy người trong ván thứ hai cho Lý Nhuế Xán lên tank là điều không thể tránh khỏi. Còn Điền Dã thì nghiêm túc gật đầu và trả lời:

  - Bọn em sẽ chú ý đến nó.

  Triệu Chí Minh tự mình đi loanh quanh trong căn cứ, khi cuộc họp kết thúc, Triệu Chí Minh đã rời đi và chỉ gửi tin nhắn WeChat cho Lý Nhuế Xán. Màn hình điện thoại sáng lên, Triệu Lễ Kiệt liếc nhìn chỉ thấy ba con số 507 thì Lý Nhuế Xán đã tắt điện thoại rồi.

  Họp xong, có mấy người bắt đầu trận xếp hạng, Triệu Lễ Kiệt thăm dò hỏi người bên cạnh:

  - Anh có muốn chơi xếp hạng đơn, đôi với em không, Lý Nhuế Xán?

  - Được, nhưng đừng tốc biến vào tường.

  Lý Nhược Xán nằm ngửa, cổ anh trông rất dài, giống như một con thiên nga vươn người, Triệu Lập Kiệt lén lút nhìn đi chỗ khác.

  - Em sẽ không mắc phải sai lầm tương tự.

  - Ha ha.

  Hai người xếp hạng đôi đánh được ba ván, đều là người chơi đường giữa và người đi rừng, chắc chắn sẽ thắng, Lý Nhuế Xán khen ngợi cậu mấy câu, Triệu Lễ Kiệt xem nó như là xứng đáng cho cậu, trong lòng vui mừng khôn xiết. Những bong bóng màu đỏ gần như tràn ngập trong lòng cậu. Trong khi đang chơi dở ván thứ tư, Điền Dã lại bắt đầu hỏi mọi người có ai muốn ăn vặt lúc nửa đêm không, cậu lập tức hét lên: 

  - Giúp em gọi một ít.

  Điền Dã đáp: 

  - Không biết ăn cái gì.

  Nói xong cậu lẩm bẩm: 

  - Ăn cái gì giờ?

  Nói xong, cậu quay lại hỏi Lý Nhuế Xán có muốn ăn đêm không, nhìn thấy anh đang trả lời tin nhắn Wechat, Triệu Lễ Kiệt tụt hết hứng, bụng cũng không còn cảm thấy đói nữa.

  - Điền đội trưởng hỏi anh có muốn ăn vặt đêm không?

  - Anh không ăn, anh có việc, tí nữa phải ra ngoài.

  Cảm giác khó chịu trước đó của Triệu Lễ Kiệt lại bắt đầu dâng trào, cậu không khỏi đoán mò rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao không lại là với người khác? Thật sự rất khó chịu, nêu thời gian có thể ngừng lại thì cậu muốn làm gì đó lên Triệu Lễ Kiệt. Mẹ kiếp, cậu có thể làm gì được cơ chứ?

  Lý Nhuế Xán vẫn đang trả lời tin nhắn, trên màn hình máy tính tìm thấy một trận đấu, anh đang chuẩn bị cử động ngón tay thì vai anh bị giữ lại, anh nhìn người đi rừng nhỏ cao hơn anh nửa cái đầu. Đằng sau ống kính tràn ngập những giọt nước mắt không thể giấu được "Anh đang làm gì vậy" với sự tức giận?

  - Em có chuyện muốn nói với anh.

  - Nói đi.

  Lý Nhuế Xán di chuyển, lúc này đây anh mới nhận ra rằng bàn tay của Triệu Lễ Kiệt dùng lực khá mạnh, từ xa nhìn lại trông cây chẳng khác gì cây xào yếu ớt nhưng thực chất sức lực của Triệu Lễ Kiệt lại vô cùng lớn

  - Vào phòng em.

   Cậu nói, nắm lấy vai người đi đường giữa, như muốn nâng cả người anh lên lôi vào phòng, sắc mặt Lý Nhuế Xán tối sầm, có chút tức giận và khó chịu, anh đáp:

  - Mày muốn chết phải không? Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.

  - Vào phòng em đi.

  Triệu Lập Kiệt lặp lại lời mình nói, bướng bỉnh nắm lấy vai anh.

  - Buông ra và cút khỏi đây.

  Lý Nhuế Xán nhỏ giọng chửi rủa.

  Triệu Lễ Kiệt vẫn bất động

Jinoo (top lanner cũ của EDG) ở một bên đột nhiên nhìn sang, hỏi:

 - Hai cậu đang làm gì vậy?

  Lý Nhuế Xán nghĩ rằng cậu sẽ buông tay, nhưng Triệu Lễ Kiệt vẫn không di chuyển, anh chỉ có thể nói: "Anh sẽ về phòng với em" rồi ngẩng đầu nhìn Jinoo: 

  - Không sao đâu anh.

  Triệu Lễ Kiệt sau khi nhận được câu trả lời mình muốn liền buông tay ra, Lý Nhuế Xán cố gắng cử động đôi vai đau đớn của mình vài lần, đối mặt với người đi rừng im lặng, anh ước mình có thể biến thành LeBlanc và đưa anh ta chạy khỏi đây bằng Q R E. Hai người đi lên tầng hai cùng nhau. Khi chúng tôi đến phòng của Triệu Lễ Kiệt, Triệu Lễ Kiệt ban đầu sống với Hồ Hiển Chiêu (iBoy). Khi Hồ Hiển Chiêu rời đi, cậu là người duy nhất ở trong căn phòng, ngay khi Lý Nhuế Xán bước vào phòng, nó khá ngăn nắp. Ngay khi cánh cửa đằng sau lưng Lý Nhuế Xán đóng lại, người đi rừng đỡ vai anh lui về phía cửa, người đó cúi đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên sự tức giận: 

  - Anh ra ngoài tìm Loli à?

  - Buông ra.

  Lý Nhuế Xán ghét người khác ép buộc mình

  - Em đã nhìn thấy cuộc hội thoại. Phòng 507 phải không? Lý Nhuế Xán, anh đã vô cùng háo hức đến khách sạn với người đi rừng cũ của mình ngay sau trận đấu. Anh có cảm thấy xứng đáng với đội này không?

  Triệu Lễ Kiệt không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng mình, bày tỏ sự nghi ngờ: 

  - Thậm chí người kia còn là đàn ông, anh không cảm thấy chán ghét sao?

  Đáp lại cậu chính là nắm đấm của Lý Nhuế Xán, giáng thẳng vào mặt cậu, tay Triệu Lễ Kiệt vừa buông, anh đã vùng ra, lạnh lùng đứng sang một bên nhìn cậu: 

  - Mày tỉnh chưa?

  Triệu Lễ Kiệt nếm thấy trong miệng mình có vị tanh của máu, cậu dùng lưỡi đánh vào hàm phải của mình mấy cái, đau quá, cậu cười nhẹ rồi lại lao về phía người đi đường giữa, nhanh đến mức Lý Nhuế Xán không ngờ câu sẽ lại phát điên. Lưng lại lần nữa bị va đập, nhưng lần này là vào tường, anh rên rỉ đau đớn, trông Triệu Lễ Kiệt lúc này chả khác gì một tên điên, cậu nắm chặt lấy vai anh, móng tay gần như cắm vào da thịt, đôi mắt đỏ ngầu hung ác nói: 

  - Anh ấy có ích lợi gì? Anh ấy có mạnh mẽ như em không? Lần nào en cũng sẽ là người chăm sóc anh ấy. Rốt cuộc thì lúc nào em mới có thể được coi là C vị như anh ấy đã từng đứng bên cạnh anh?

  Những người dấn thân vào con đường này không hề tự hào về tài năng và sự tự tin của mình, nhất là khi họ ở cùng một vị trí, trong lòng họ không thể tránh khỏi sự so sánh bởi huấn luyện viên và fan, trung tâm và lĩnh vực luôn được kết nối bởi con người, người mới đến và người cũ rời đi. ... Những người có năng lực có quyền đi tiếp, một người bị thay thế là người bất tài, bị bỏ đi, tại sao người trước mặt cậu sau khi Triệu Chí Minh rời đi, anh lại phải quan tâm đến người này nhiều như vậy?

  Lý Nhuế Xán ngừng động tác đánh xuống, nghe những lời này, lần đầu tiên anh cảm thấy người đi rừng của mình là một đứa trẻ,  là cậu đang ghen tị à?

  Anh cảm thấy có chút phiền muộn và bực bội, không phải lần nào cũng khen ngợi cậu sao? Mỗi lần nhìn Triệu Lễ Kiệt tốc biến đập mặt vào tường, anh đều nói cậu không sao đâu; ngay cả khi phong độ Triệu Lễ Kiệt chạm đáy, anh đều an ủi rằng cậu đã cố gắng hết sức làm tốt nhiệm vụ của mình rồi, tại sao cậu lại phải so sánh bản thân mình với Loli? Người tiền nhiệm của anh không phải là công chúa Tiểu Lâm sao?

  - Cậu là một người đi rừng giỏi hơn anh ấy.

  Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Nhuế Xán vẫn quyết định kiên nhẫn khen ngợi Triệu Lễ Kiệt.

  - Những người khác thì sao?

  Triệu Lễ Kiệt tiếp tục nhấn mạnh.

  - Còn ai nữa?

  Lý Nhuế Xán nghi ngờ hỏi

  - Không phải là anh muốn lên giường với anh ấy khi ra ngoài vào buổi tối sao? Anh ấy có thể làm được, vậy thì em cũng vậy.

  Triệu Lễ Kiệt nghiêm túc nói, lời vừa nói ra, cậu thực sự hiểu trong lòng mình thực ra là anh đang mong muốn về điều gì. Đó không chỉ là tình yêu của anh ấy dành cho Loli, mà còn là người đi rừng cũ của EDG, đặc biệt vì anh ấy là người đi rừng của Lý Nhuế Xán, nên giống cậu, anh ấy cũng muốn mọi thứ từ người đi đường giữa, cả trong và ngoài sân đấu.

  Lý Nhuế Xán không thể tin vào tai mình và sửng sốt;

  - Mày vừa nói gì?

  Triệu Lễ Kiệt hai tai đỏ bừng, cậu buông tay đặt trên vai anh ra, dùng đôi tay mảnh khảnh dùng để nắm con chuột, đôi bàn tay đã giết chết tất cả mọi người trên sân, lúc này câu thò tay vào trong quần của người đàn ông phía dưới, chính xác nắm lấy vật cứng đang ngủ dưới háng của người đi đường giữa. Lý Nhuế Xán ngay khi định thần lại, đầu anh muốn bốc hỏa ngùn ngụt, anh nắm chặt tay và muốn bóp chết người đi rừng ngu ngốc trước mặt anh. Triệu Lễ Kiệt siết nhẹ tay, Lý Nhuế Xán lập tức xìu xuống, lông mày nhăn lại vì đau, hét lên bằng tiếng Hàn "Shibal". 

 Một người luôn kiêu ngạo và mạnh mẽ ở bất cứ đâu, hiếm khi lộ ra điểm yếu của mình, Triệu Lễ Kiệt nuốt nước bọt, đôi mắt cậu chạm trúng sợi dây nhảy treo trên tường, Lý Nhuế Xán không phản ứng kịp nên liền bị cậu cầm lấy trói tay lại, sợ sẽ để lại dấu vết trên người anh nên cậu cố ý buộc rất nhẹ, Lý Nhuế Xán nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười. 

  - Không phải em chỉ muốn lên giường với anh thôi sao? Về phần thủ dâm có lẽ anh cũng không ngại, nằm lên giường rồi tụt quần ra đi, anh sẽ thỏa mãn em

  Triệu Lễ Kiệt lắc đầu, liếm môi mấy cái cho đỡ khô môi rồi mới chậm rãi nói: 

  - Em là muốn đụ anh.

  Sự khao khát trong mắt chàng trai trẻ không che giấu, nặng nề đến mức khiến người ta khó thở, Lý Nhuế Xán không bao giờ ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại có suy nghĩ như vậy, chết tiệt, thằng nhóc này bị điên nặng rồi.

  Như đọc được nội tâm của hắn, Triệu Lễ Kiệt ôm lấy mặt anh, run rẩy mà trịnh trọng hôn lên má anh, rồi chậm rãi cúi xuống hôn môi anh, trong khoảnh khắc họ tiếp xúc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu họ, thật lđáng sợ. Lập tức, lòng kiêu ngạo của Lý Nhuế Xán nổi lên, anh giãy giụa khó chịu, anh không có ý nghĩ rằng mình sẽ bị người khác nâng cằm hôn lấy, Triệu Lễ Kiệt cắn mạnh vào môi anh, cầu xin: 

  - Làm ơn, Scout.

  Trước khi kịp nhận ra, cậu đã bày tỏ sự thích thú với người đi đường giữa mạnh mẽ trước mặt, anh luôn đối xử với cậu khác, anh nhẫn tâm chỉ ra những lỗi sai của cậu một cách không thương tiếc, đối với cậu, anh luôn trưng ra thái độ kiêu ngạo và lạnh lùng nhưng lại luôn cười đùa thoải mái với những người bên cạnh, đặc biệt là một người đi rừng đã giải nghệ của EDG, thậm chí anh ấy không thể cùng anh thực hiện ước mơ nhưng lại có thể khiến anh mỉm cười. Cậu ghen tị và nó chuyển thành một sự yêu thích, ngưỡng mộ mà cậu không hề hay biết. Núi lửa cuối cùng cũng phun trào, cậu trải ra trước mặt anh bao nhiêu chân tình, trần trụi nói ra tình yêu, sự ghen tuông và sự không bằng lòng của mình, nhưng đáp lại là bị phớt lờ, cậu đau đớn đến mức chỉ có thể tìm kiếm sự giải thoát từ anh.

  Giọng nói của cậu lúc này không còn rõ ràng, giọng điệu cầu xin giống như một hòn đá đâm vào trái tim anh, Lý Nhuế Xán không biết đối phương đang đau khổ vì điều gì, anh lúc này là người đang bị ép buộc, là người đang bị cậu trói, thậm chí anh còn là người sắp đối mặt lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên trải qua cưỡng hiếp, nhưng người trước mắt lại thút thít, ươn ướt đến mức anh không thể biểu lộ sự tức giận.

  Đối phó với một đứa nhóc thật sự rất khó khăn.

  Cảm nhận được cơ thể anh dần thả lỏng, Triệu Lễ Kiệt lập tức đưa lưỡi vào trong miệng anh, tỏ rõ không hề có dấu hiệu yếu đuối, Lý Nhuế Xán trong lòng thầm mắng mình là kẻ ngu ngốc, không chút khách khí hôn đáp lại, cả hai đều không lùi bước, một cuộc chiến tranh giành người chủ động sẽ thuộc về ai. Nụ hôn giống như một cuộc đấu tay đôi, Lý Nhuế Xán cũng cắn lại ai đó, anh không có chút thương tiếc, máu rỉ ra, Triệu Lễ Kiệt rít lên, bọt máu trong miệng lập tức được đưa ngược lại cho kẻ chủ mưu, khi họ tách ra, cả hai đều thở hổn hển. .

  - Trong trường hợp này, hãy thả trói cho anh đi, chúng ta sẽ xem ai là người đứng đầu dựa trên khả năng của chúng ta.

  Lý Nhuế Xán cố gắng thuyết phục cậu.

  - Không, hơn nữa, nếu anh ở trên...anh sẽ chịu không nổi mất.

  Triệu Lễ Kiệt cười đắc ý.

  Lý Nhuế Xán:

  - ...

  Quá tuyệt vời, sao anh lại không nhớ rằng cậu ấy còn có thêm hai chữ C trong game, trở thành bố trên sân và bị đuổi khỏi sân? Không có một cầu thủ nào trong đội tuyển lại khốn khổ như anh bây giờ.

  Triệu Lập Kiệt nửa ôm anh, nửa kéo anh lên giường, không khỏi bắt đầu hôn anh lần nữa, nụ hôn nhớp nháp, không còn mãnh liệt như trước, bây giờ giống như cậu đang nếm kẹo dẻo mềm mại, nuốt từng chút một. Cậu dùng ngón tay chậm rãi khám phá phía dưới anh, cậu thò tay vào chiếc quần rộng của anh, cầm vật cứng trong quần nhẹ nhàng vuốt lên xuống, lông mu chọc vào mu bàn tay, hơi ngứa, là cậu đang thủ dâm cho người khác. Nhưng cũng không khó chịu như cậu tưởng tượng, nhìn cần cổ cong lên của Lý Nhuế Xán, cậu thậm chí còn cảm thấy rất hưng phấn, buông đôi môi vốn đã đỏ mọng của người đó ra, hàm răng nhẹ nhàng cắn vào làn da xung quanh mạch máu xanh, khó chịu cọ xát ga trải giường, môi bị hàm răng trắng ngần cắn chặt không cho anh phát ra âm thanh, nhưng Triệu Lễ Kiệt không dễ dàng buông tha anh, ngón tay cẩn thận vuốt ve vật cứng trong lòng bàn tay từ trên xuống dưới, ân cần hỏi: 

  - Huynh (Tiếng Hàn), anh có thấy thoải mái không?

  Lý Nhược Xán muốn chửi người, nhưng lại không dám lên tiếng, anh xấu hổ đến đỏ bừng cả người, ánh mắt nghiêm nghị, muốn đá người đó xuống, nhưng hai chân lại vô thức kẹp chặt tay người đó, thầm thúc giục cậu nhanh lên. Triệu Lễ Kiệt bị một loạt anh hành động của anh choáng ngợp, phản ứng của anh thật buồn cười, anh thực sự là một thiên tài, được anh em trong đội cưng chiều từ khi ra mắt, ngay cả khi lúc này bị trói, anh cũng biết cách khiến cho người ta giúp mình thoải mái

  Nghĩ tới đây, hai tay Triệu Lễ Kiệt nhanh chóng di chuyển, đòi phần thưởng từ những nơi khác trên cơ thể người đó, những nụ hôn mãnh liệt rơi xuống mặt, cổ, ngực và núm vú của người đó, được môi và lưỡi chăm sóc đến mức bóng loáng và sưng tấy. Bàn tay anh mềm nhũn không còn tí sức lực đẩy đầu đối phương đang làm loạn trên cơ thể mình, Lý Nhuế Xán bỗng duỗi thẳng eo, thở hổn hển, xuất tinh vào tay cậu, một mảng lớn quần anh chưa cởi hết ra dính tinh trùng, ướt sũng một mảng lớn, cậu đưa tay ra trước mặt người đó nói: 

  - Huynh (tiếng Hàn), có "rất nhiều."

  Triệu Lễ Kiệt châm chọc anh,

  Lý Nhuế Xán vẫn đang đắm chìm trong cơn cực khoái nên anh chỉ liếc cậu một cái rồi không nói gì, Triệu Lễ Kiệt cắn vào ngực anh, anh hét lên đau đớn: 

  - Mày muốn chết à?

  - Ai bảo anh trai em chỉ tập trung cho hạnh phúc của bản thân?

  Triệu Lễ Kiệt bất mãn nói.

  - ...

  - Bây giờ đến lượt em.

  Triệu Lễ Kiệt nhanh chóng cởi chiếc quần bẩn của anh ra, mông lộ ra gió mát, Lý Nhuế Xán lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, khi anh vùng lên muốn đứng dậy, Triệu Lễ Kiệt nhéo vào mắt cá chân gầy gò của anh và khiến anh không thể di chuyển trong giây lát. 

  - Anh nghĩ chúng ta có thể bàn bạc lại.

  - Anh vừa xuất tinh vào tay em.

  - ...

  Triệu Lễ Kiệt nhìn xuống lỗ huyệt đóng chặt miệng dưới mông anh, có chút ngơ ngác, làm sao cậu có thể đi vào được đây? Cậu đưa ngón tay ra chạm vào, lỗ huyện xấu hổ hé miệng ra chào cậu rồi nhanh chóng đóng lại, Triệu Lễ Kiệt trầm tư, cả người Lý Nhuế Xán cứng đơ, run rẩy, chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Triệu Lễ Kiệt đã dùng ngón tay quấn lấy tinh dịch vừa xuất ra của anh rồi ấn vào lỗ huyện nhỏ. Lỗ nhỏ căng chặt cố gắng nuốt vào ngón tay, thành ruột lập tức bao bọc thành từng lớp quấn lấy, nóng hổi và ẩm ước. Cậu mở to mắt, Lý Nhuế Xán theo phản xạ siết chặt cơ thể, thành ruột bóp chặt khiến ngón tay cậu không cử động được, cả hai người đều có chút choáng váng, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì.

  Lý Nhuế Xán nói trước: 

  - Đừng nói gì.

  Kết quả, Triệu Lập Kiệt cười nhẹ, tiếng cười của hắn còn trực tiếp hơn lời nói, khiến Lý Nhuế Xán đỏ bừng như lửa, ngón tay cậu ngập ngừng cử động, Lý Nhuế Xán thở hổn hển: 

  - Đừng cử động.

  - Không động thì sao ra ngoài được? Anh có thể thả lỏng trước được không?

  Lý Nhuế Xán cảm thấy những gì cậu nói có lý, và tự nhủ trong đầu nhiều lần "thả lỏng", khi anh thành công thả lỏng cơ thể, Triệu Lễ Kiệt lại đưa một ngón tay khác vào, Lý Nhuế Xán hét lên: "Mẹ kiếp!"

  Còn chưa kịp mắng xong, cậu đã cúi xuống hôn lên môi anh, cẩn thận mút đầu lưỡi của anh, không cho anh có cơ hội lên tiếng, ngón tay ở mông đang ấn lên phần thịt ruột mềm mại nhạy cảm, một cảm giác thốn kỳ lạ ập đến trong anh. Lý Nhuế Xán dùng ngón tay nắm lấy ga trải giường nhưng dường như nó không có tác dụng, Triệu Lễ Kiệt buông môi, rời mắt nhìn lên trên, cậu hôn lên lông mày anh, cẩn thận quan sát phản ứng của Lý Nhuế Xán. Khi ngón tay chạm vào một nơi nào đó gồ lên trong cơ thể anh, cơ thể Lý Nhuế Xán phản ứng lại dữ dội, dương vật của anh đang mềm cũng ngẩng đầu lên, mã mắt rỉ ra từng chút dịch chảy dọc thân trụ, cậu ấn vào bụng dưới của anh, dùng ngón tay xoa xoa chỗ đó, miệng huyệt lớn hơn một chút, Triệu Lễ Kiệt cởi quần mình ra nửa chừng đến đầu gối, cậu cầm lấy dương vật cương cứng từ lâu của mình và từ từ nhét vào. Lý Nhuế Xán đau đến mức không thể nói được gì, cơ thể căng chặt và ruột anh thắt chặt quanh quy đầu không cho dị vật tiến vào tiếp cũng không thể đầu hàng rút ra. Trong đau đớn do bị siết quá chặt và khoái cảm mềm mại từ huyệt mềm co bóp,  cậu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể nghiêng người liếm môi anh đang mím chặt, dỗ dành: 

  - Anh, anh, anh, anh thả lỏng đi, không đau, không đau.

  "Đừng làm tổn thương cha ngươi", Lý Nhuế Xán chửi thầm trong lòng, cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể, người đi rừng nắm bắt đúng thời cơ, một phát đánh trúng lỗ, đâm toàn bộ vật vào.

  - Ahhh...

  Thân thể bị một vật cứng xé ra làm đôi, khó tiếp nhận hơn là đau đớn, Lý Nhuế Xán giống như một cây bắp cải chết, Triệu Lễ Kiệt chỉ có thể nhịn không dám cử động, cậu đưa tay chạm vào dương vật mềm mại của anh vì đau mà xìu xuống, đợi cho đến khi dương vật anh lại từ từ đứng dậy, cậu mới dám di chuyển chậm rãi. Vừa di chuyển, mồ hôi trên trán chảy xuống rơi trúng bụng dưới của Lý Nhuế Xán. Lúc đầu, cậu vẫn có thể xem xét cảm xúc của Lý Nhuế Xán, thở mạnh và an ủi anh: 

  - Em sẽ đi chậm lại, chậm lại.

  Lý Nhuế Xán không dám tin lời nói của cậu nữa sau vài vố lừa,  nhưng cậu vẫn chăm chỉ vuốt ve dương vật đang cương cứng của mình, môi anh hơi hé ra để thở, đầu lưỡi đỏ tươi lờ mờ, Triệu Lễ Kiệt nuốt một ít nước bọt, nhéo nhẹ đùi của người đàn ông vội vàng đâm vào, anh rút ra rồi đẩy mạnh vào, Lý Nhuế Xán bị cậu đâm cho tưởng mình chuẩn bị ngất đi, miệng há hốc rên rỉ, Triệu Lễ Kiệt nắm lấy môi người đó, trầm giọng cảnh cáo: 

  - Hãy cẩn thận đừng để bị nghe thấy.

  Anh là người bị cưỡng hiếp, còn phải lo lắng không bị phát hiện, nếu mà có bị phát hiện thì chuyện xấu đều là lỗi của anh à? Người đi đường giữa hung ác cắn môi người đàn ông, anh cho rằng mình đã dùng rất nhiều sức, nhưng coơ thể anh mềm mại vì cao trào, dù cho có dùng hết sức lực thì vết cắn này không bằng vết cắn của mèo con mới sinh, Triệu Lễ Kiệt không ngờ rằng chiếc giường đơn trong phòng mình lại có thể mềm đến thế, anh hưng phấn đến mức làm ra chuyện đó. Lỗ huyệt hiện tại sưng lên, miệng huyệt đã bị chặn hoàn toàn, khi rút ra, lỗ huyệt đã bị kéo căng quá rộng, chưa kịp đóng lại đã bị chọc vào tiếp, lông mu đã dính đầy bọt trắng, uớt át, cực kỳ gợi tình, sau mấy chục lần ra vào, cậu rút ra và đặt cạnh dương vật của Lý Nhuế Xán, cả hai ôm nhau, thủ dâm cọ xát cả hai dương vật của nhau vài lần rồi xuất tinh cùng nhau, tinh dịch đổ xuống bụng dưới của họ rất nhiều. Tinh dịch cậu được xuất ra giữa mông của Lý Nhuế Xán, nó lầy lội, trước khi Lý Nhuế Xán có thể định thần lại, anh được đặt vào tư thế nằm nghiêng. Triệu Lễ Kiệt nắm lấy mắt cá chân trắng mỏng của anh và đẩy dương vật mình vào huyệt anh một lần nữa. Lỗ nhỏ đã được câu mở ra trước đó mềm xốp, nhanh chóng tiếp nhận vật lạ đó, quấn quanh và chăm chỉ mút mát lấy lòng cậu, bộ phận sinh dục của cậu từ từ cương cứng trở lại, kéo căng thành ruột, da đầu Lý Nhuế Xán tê dại, cơ thể cảm thấy khó chịu, trong quá trình đút vào, thành ruột bị cọ xát nhẹ, đau đớn xen lẫn kích thích khiến anh chỉ có thể thấp giọng cầu xin sự thương xót từ đối phương: 

  - Ha...đủ rồi...

  Triệu Lễ Kiệt giả vờ như không nghe thấy, hôn lên cặp đùi trắng nõn cân đối của anh, động tác hết sức nhanh nhẹn, không để anh có thời gian thả lỏng, căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng thở hổn hển của hai người và tiếng cọ xát của họ. Cậu tát vào mông anh, mồ hôi trên trán cả hai rơi xuống, Triệu Lễ Kiệt lại đổi tư thế thành mặt đối mặt, cậu hôn anh say đắm trong khi đụ anh thật chặt. Đột nhiên, điện thoại reo, một bài hát tiếng Hàn quen thuộc khiến Lý Nhuế Xán tỉnh lại sau cuộc làm tình gần như mất hồn. Anh muốn vùng ra khỏi chăn, anh ôm chân lấy chân mình, hét lớn:

  - Ra ngoài.

  Triệu Lễ Kiệt tức giận vì thái độ thiếu tôn trọng của anh, cậu giả vờ ngoan ngoãn và rút đồ của mình ra, ngay lúc Lý Nhuế Xán bắt đầu di chuyển cầm được vào điện thoại, cậu nắm lấy eo của anh và đẩy anh nằm lại, cậu đâm toàn bộ dương vật vào, đạt đến độ sâu chưa từng có trước đó. Những ngón tay của Lý Nhuế Xán giờ đã tê dại, anh thốn đến mức bật khóc. Nhạc chuông điện thoại di động của anh vẫn đổ chuông không ngừng. Lý Nhuế Xán cố gắng hít lấy một ngụm khí nhỏ rồi nói hướng về phía điện thoại với giọng run rẩy: 

  - Tắt nó đi.

  Triệu Lễ Kiệt hài lòng hôn lên núm vú đang run rẩy của anh, sau đó đưa tay lấy chiếc điện thoại di động dưới gầm giường, nhặt lên thì thấy trên đó ghi "爱LOLI", ghen tị trong lòng lại dâng lên, cậu liếc nhìn Lý Nhuế Xán hai tay đang che chắn  trước mặt, do dự một lát, một lúc sau vẫn nhận điện thoại, giọng Triệu Chí Minh cực kỳ lớn phát ra từ điện thoại.

  - Lý Nhuế Xán, anh đã ở đây đợi em một tiếng rưỡi rồi đó.

Li Rucan run lên và căng thẳng, không thể tin được nhìn Zhao Lijie, Zhao Lijie ghé vào tai anh và nói mà không hề cảm thấy áy náy: "Tôi vô tình ấn nhầm nút."

"Lý Như Xán, nói đi." Ngải Lạc Lê thanh âm có chút không vui.

Triệu Lập Kiệt hơi nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Nói đi, Scout."

  Lý Nhuế Xán quyết định sẽ đánh chết cậu, Triệu Lễ Kiệt không chịu buông tha cơ hội này và dỗ dành: 

  - Nếu anh nói, em sẽ không di chuyển.

  - Lý Nhuế Xán, ngươi chết rồi sao?

  Giọng nói Triệu Chí Minh tiếp tục vang lên.

  Tâm trí của Lý Nhuế Xán bảo anh đừng tin lời nói của Triệu Lễ Kiệt, nhưng anh cũng sợ rằng nếu mình tiếp tục im lặng thì Triệu Lễ Kiệt làm điều gì đó, sau này anh sẽ không thể đối mặt với người khác mất, anh liếc nhìn Triệu Lễ Kiệt và thì thầm nói với cậu: 

  - Đừng cử động.

  - Em vừa đánh rơi điện thoại.

  Vừa nói xong, Lý Nhuế Xán đã ân hận nhận ra giọng nói của mình có gì đó không ổn, mềm mại và ẩm ướt, không giống giọng nói bình thường của anh.

  Rõ ràng Loli cũng nhận ra 

  - Giọng của em có vấn đề gì vậy?

  Triệu Lễ Kiệt mỉm cười tự hào, và Lý Nhuế Xán giả vờ ho hai lần, 

  - Họng ...

  Lời còn chưa nói xong, anh đã cắn môi không chịu nói tiếp. Khu vực nhạy cảm bị đánh úp mạnh mẽ, Triệu Chí Minh đợi một lúc nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở, anh có chút lo lắng: 

  - Lý Nhuế Xán, cậu có sao không vậy?

  Triệu Lễ Kiệt chậm rãi lùi lại, đâm mạnh vào chỗ nhạy cảm, nhẹ nhàng hỏi bên tai anh: 

  - Sao anh không nói gì tiếp đi, anh?

  - Anh mau nói cho anh biết, là anh đang làm gì đi, nhìn anh ấy lo lắng cho anh đến vậy mà.

  Nói đến đây, cậu cực kỳ bất mãn, tặc lưỡi:

  - Anh ấy quan tâm cho anh vậy nhất định sẽ gọi điện thoại cho người khác, kêu bọn họ tới xem anh có chuyện gì. Anh là đang muốn cho mọi người biết rằng chúng ta đang làm tình ở tầng trên hả?

  - Em không sao, ha...

  Triệu Lễ Kiệt lặp lại chiêu cũ, Lý Nhuế Xán ngẩng cổ thở ra một hơi thật nhẹ.

  - Em bị cảm, tối nay không đến, tạm biệt.

  Triệu Lễ Kiệt ngừng bắt nạt anh, đợi anh nói xong thì cúp điện thoại, cậu nhẹ nhàng hôn lên má anh rồi thì thầm.

  - Xin lỗi.

  Cậu xin lỗi nhưng không có nghĩa cậu sẽ dừng lại.

  Nói xong cậu bắt đầu cử động mạnh hơn, sợ Lý Nhuế Xán ra phát ra âm thanh lớn khiến người ngoài phát hiện, cậu nắm lấy cằm anh mà hôn xuống môi người đó, cả trên và dưới đều bị chặn chặt, động tác của cậu lớn đến mức khiến anh chỉ có thể kích động run rẩy. Lý Nhuế Xán cau mày, cơ thể anh bị cọ xát liên tục, dữ dội đến mức cơn đau lấn át sự tê liệt. Triệu Lễ Kiệt đột nhiên dừng lại. Lý Nhuế Xán mở mắt ra trong sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên, Triệu Lễ Kiệt cảm thấy tội lỗi rút ra.

  - Em xin lỗi.

  Lý Nhuế Xán nhìn đôi mắt cún con ướt át của cậu, dường như không thể nói được lời gì gay gắt: 

  - Lần sau cho tao bùa xanh trước nhé.

  Một câu vô nghĩa.

  Triệu Lễ Kiệt cụp mắt cười nói: 

  - Từ nay về sau, bùa đỏ cùng bãi chim cũng sẽ là của anh, em cũng sẽ là của anh, em sẽ ở đây theo lệnh của anh.

  - Không cần.

  Lý Nhuế Xán chán ghét quay đầu lại không muốn nhìn người trước mặt nữa.

  Triệu Lễ Kiệt giả vờ như không nghe thấy, sau đó cắm vào trong Lý Nhuế Xán lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com