Q2 - C19: Ai bảo anh yêu em
* Chương 19.1: Ai bảo anh yêu em (1)
Editor: smizluy1901
Không lâu sau, vụ án giết người liên hoàn xuất hiện người bị hại thứ tư, năng lực phá án của cảnh sát lần nữa bị công chúng chất vấn.
Trong Cục bị áp lực, quyết định để tổ chuyên án và tổ trọng án hợp tác, kết hợp phá án.
Tòng Thiện công bố manh mối mình lấy được. Vì vậy, trọng điểm điều tra tập trung ở trên người của con trai ông trùm giàu có trong thành phố - Tần Kha.
Ở hành động điều tra cấp tốc hiệu suất cao, cảnh sát lấy được tư liệu cặn kẽ của Tần Kha, trong đó quả nhiên có rất nhiều chỗ đáng nghi.
"Chúng tôi đã điều tra qua, bốn người bị hại khi còn sống đều từng có quan hệ nam nữ bất chính với Tần Kha." Một đồng nghiệp trong tổ chuyên án nói.
"Chúng tôi cũng đã điều tra hành trình của Tần Kha lúc xảy ra vụ án, phán đoán sơ bộ là không có chứng cứ ngoại phạm, nhưng còn phải mời anh ta về hỗ trợ điều tra, sau đó mới có thể có kết luận." Một người đàn ông trong tổ trọng án tiếp lời nói.
"Ngoài ra, bộ pháp chứng của chúng tôi tìm được một ít mô sợi quần áo trên người của người bị hại thứ tư. Qua xét nghiệm là thuộc về một nhãn hiệu quần áo nổi tiếng ở Đức, sản phẩm của bọn họ không có tiêu thụ ở Trung Quốc. Cho nên người có thể mặc nhãn hiệu này, nhất định là người có tiền đã từng qua nước Đức." Bộ pháp chứng cũng đã cung cấp một ít tài liệu mấu chốt.
"Nói cách khác, chỉ cần chúng ta xác nhận sợi quần áo trên người của người bị hại là thuộc về Tần Kha, vậy là có thể xin lệnh lục soát rồi." Tòng Thiện tổng kết nói.
"Vậy thì chia nhau hành động." Tổ trưởng tổ trọng án và Tòng Thiện nhìn nhau, ra lệnh tan họp.
Tuy ý tưởng rõ ràng, cũng có phương hướng điều tra, nhưng muốn lấy được mảnh nhỏ quần áo của Tần Kha cũng không dễ. Bởi vì bên cạnh anh ta lúc nào cũng có một đám tay chân vây quanh, cảnh sát vừa đi qua cũng sẽ bị thô lỗ đẩy ra.
Tòng Thiện quyết định đích thân ra tay, cô tìm đến nơi quán bar của Tần Kha, tự mình đi tới.
"Cô làm gì?" Một người đàn ông cao to hung dữ ngăn cô lại, không cho cô đến gần.
"Tôi tìm Tần thiếu gia." Tòng Thiện cách bởi bức rèm, lớn tiếng nói.
"Cậu chủ của chúng tôi cô nói gặp thì gặp hay sao?" Người giữ cửa khinh miệt nhìn lướt qua trên người Tòng Thiện một cái, thấy cô ăn mặc giản dị, lại không có trang điểm, dĩ nhiên không cho rằng cô là do Tần Kha gọi tới.
"Vậy làm phiền chuyển lời với anh ta, tôi là Câu Tử Minh..." Lời cuối của Tòng Thiện vẫn còn chưa thốt ra, lại nghe bên trong truyền đến một giọng nói: "Để cho cô ấy vào".
Tòng Thiện đi vào, nhìn thấy Tần Kha đang ôm mấy người đẹp uống đến mức cũng không nói quá. Nhìn thấy Tòng Thiện, Tần Kha nheo đôi mắt hoa đào tà tứ lại, càn rỡ mà quan sát Tòng Thiện.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: "Cô không phải là người phụ nữ tôi đã gặp đêm đó sao? Thế nào? Bây giờ có hứng thú rời khỏi Câu Tử Minh, sa vào trong lòng của bổn thiếu gia sao?"
Tòng Thiện nhịn xuống cơn kích động phẫn nộ, thuận thế nói tiếp: "Đúng vậy."
Tần Kha buông người đẹp đang ôm ra, đứng dậy, bước từng bước một đến gần Tòng Thiện.
Tòng Thiện nắm chặt lòng bàn tay, đang chuẩn bị chờ anh ta đến gần thì chế ngự anh ta, thuận tiện xé lấy một mảnh quần áo của anh ta. Nhưng không ngờ lúc này, ở cửa bất ngờ nảy sinh một trận ồn ào, tiếng mấy nắm đấm va vào thịt vang lên. Ngay sau đó, một người vọt vào.
"Tần Kha." Người vừa tới khinh miệt mà gọi một tiếng.
"Câu Tử Minh?" Ban đầu, Tần Kha từ kinh ngạc trong nháy mắt bình tỉnh lại, thấy Câu Tử Minh vẫn với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, môi mỏng vẽ ra một nụ cười tà trêu: "Xem ra anh vẫn còn rất luyến tiếc người phụ nữ này, nhưng đáng tiếc, cô ấy đã đồng ý theo tôi rồi."
Nói xong, anh ta định đưa tay kéo Tòng Thiện vào trong ngực.
Tòng Thiện nheo mắt nguy hiểm lại, thừa dịp anh ta duỗi tay ra, trong nháy mắt bắt lấy ống tay áo của anh ta, móng tay bấu chặt, dùng sức kéo. Sau đó nhanh nhẹn né tránh, lùi về bên cạnh Câu Tử Minh.
"Cô có ý gì?" Tần Kha lạnh lùng liếc nhìn Tòng Thiện, không hiểu hỏi.
"Không có ý gì, chỉ là đi vào chào hỏi anh một tiếng thôi." Tòng Thiện điềm nhiên nói, tay phải của cô nắm thành quả đấm cất giữ mô sợi lấy được trên quần áo của anh ta.
"Cô dám đùa giỡn tôi?" Trên mặt Tần Kha hiện lên tàn độc, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ chơi khăm.
"Tại sao cô ấy không dám?" Câu Tử Minh chậm rãi bước tới, tay chọc ở trong túi quần, giễu cợt nói.
"Anh cho rằng anh làm chỗ dựa cho cô ta, tôi sẽ không dám động đến cô ta sao?" Tần Kha cười lạnh nhìn Câu Tử Minh.
"Khuyên anh một câu, anh đụng đến tôi còn được, nếu dám đụng đến một sợi lông của cô ấy, tôi đảm bảo anh được một mất mười." Dáng vẻ Câu Tử Minh là lơ phất phơ, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt rất nghiêm túc cảnh cáo nói.
"Anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?" Tần Kha cười cợt, khắp người lại lộ vẻ nham hiểm càng lúc càng nặng.
"Chúng ta đi thôi." Tòng Thiện còn phải về Cục cảnh sát, dĩ nhiên không muốn nán lại lâu.
"Được." Câu Tử Minh gật đầu, đi ra ngoài trước.
Tòng Thiện cũng đi theo ra ngoài, ở cửa, cô nhìn thấy Câu Tử Minh và Tần Kha hai người nhìn chăm chăm vào nhau như hổ rình mồi, trên mặt đều là biểu lộ vẻ mặt muốn trừ khử cho thống khoái.
Ra khỏi quán bar, Câu Tử Minh hỏi: "Sao cô lại trêu chọc tới con chó điên này?"
"Tôi có việc muốn tìm anh ta giúp." Tòng Thiện có điều cất giữ nói, bây giờ vẫn còn chưa có bằng chứng cụ thể, cô cũng không tiện tiết lộ cái gì cả.
"Tên Tần Kha này hành động luôn lớn mật, cô đắc tội hắn, tốt nhất tự mình chú ý một chút. Nếu như hắn lại tới tìm cô thì nói cho Dập Hạo biết." Câu Tử Minh dặn dò.
"Được." Tòng Thiện cười gật đầu nói, quán bar vốn cũng không phải là nơi cô thích tới. Chờ chứng minh Tần Kha chính là hung thủ, sau khi đưa anh ta ra công lý, cô cũng sẽ không đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở những chỗ này, cho nên cũng không cần sợ.
"Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi." Câu Tử Minh vẫn có chút không an tâm.
Ở sự kiên trì của anh, Tòng Thiện đồng ý để anh đưa cô về Cục cảnh sát.
Ngồi trên xe, Câu Tử Minh tò mò hỏi: "Có phải gần đây đang điều tra vụ án lớn gì đó hay không? Cũng đã trễ thế này cô còn phải đến Cục cảnh sát."
"Ừm, là đang điều tra vụ án giết gái điếm ấy. Trong Cục hạ lệnh xuống, muốn chúng tôi phá án trong vòng một tuần, bây giờ áp lực rất lớn." Tòng Thiện thở dài nói.
"Dập Hạo bên kia không có ý kiến sao?" Câu Tử Minh nhíu mày hỏi.
"Gần đây, anh ấy cũng rất bận, đoán chừng là sắp tới cũng sẽ không trở về." Nghĩ tới Hàn Dập Hạo, trong lòng Tòng Thiện cảm thấy cực kỳ buồn bã, chờ vụ án này kết thúc, nếu như anh vẫn còn không liên lạc với cô, cô sẽ đến quân khu tìm anh.
"Nghe nói cậu ấy sắp lên chức cấp sư phó, cho nên bận rộn cũng rất bình thường." Câu Tử Minh nhạy cảm chú ý tới ánh mắt Tòng Thiện có chút ảm đạm, cho rằng cô là vì chuyện hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều mà phiền não, cho nên an ủi.
"Ừm." Tòng Thiện không muốn nhiều lời, gật đầu cho có lệ.
Đến Cục cảnh sát, Tòng Thiện để cho đồng nghiệp của bộ pháp chứng lấy mô sợi còn sót lại trong móng tay của cô đưa đi xét nghiệm, sau đó thì trở về nhà.
Về đến nhà, trong phòng Thẩm Tòng Như vẫn còn sáng đèn. Tòng Thiện không có để ý tới cô ấy, tự mình trở về phòng ngủ.
----------
* Chương 19.2: Ai bảo anh yêu em (2)
Editor: smizluy1901
Sáng sớm hôm sau dậy đi làm, chuyện đầu tiên của Tòng Thiện chính là lật xem điện thoại, vẫn không có một lời nhắn nào của Hàn Dập Hạo gửi tới.
Tâm trạng trở nên có chút buồn bực, Tòng Thiện thu dọn xong xuôi thì đi làm bữa sáng. Sau khi làm xong đi gọi Thẩm Tòng Như dậy ăn, mình uống cốc sữa rồi đi làm.
Lúc mười giờ sáng, bộ pháp chứng đưa bản báo cáo tới, xác nhận sợi quần áo lấy được từ trên người Tần Kha hôm qua trùng khớp với sợi quần áo lấy được từ trên người của người bị hại. Nói cách khác, Tần Kha có hiềm nghi lớn nhất.
"Xin lệnh bắt." Tòng Thiện liếc mắt nhìn văn kiện một cái, lập tức hạ lệnh.
"Vâng!" Người của tổ chuyên án lập tức xuất phát, trong khi nhà họ Tần vẫn còn nằm ở trên giường thì đã đưa Tần Kha về Cục cảnh sát.
Ở cửa phòng thẩm vấn, cả người Tần Kha mang theo hơi thở hung ác nham hiểm nhìn Tòng Thiện. Anh ta nheo mắt lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Tòng Thiện gằn từng chữ nói: "Là cô! Rất tốt, bổn thiếu gia đã nhớ kỹ."
"Nói thêm một câu nữa, sẽ tăng thêm tội đe dọa người khác!" Một sĩ quan cảnh sát cảnh cáo nói.
"Đưa anh ta vào đi." Tòng Thiện lạnh nhạt nói.
Tần Kha uy hiếp mà nhìn Tòng Thiện chằm chằm, ngừng lại hồi lâu vẫn là chủ động đi vào.
Rất nhanh, luật sư của Tần Kha tới, mặc dù luật sư ở bên cạnh, Tần Kha trả lời vẫn rất cẩn thận. Nhưng bởi vì chứng cứ không có mặt mà anh cung cấp không tương quan với chứng cứ xác thực của nhân viên. Hơn nữa, cảnh sát nắm trong tay bằng chứng vững chắc, cho nên anh ta vẫn bị bắt giam.
Chuyện này lập tức chấn động cả thành phố A, chẳng ai ngờ rằng người thừa kế của tập đoàn Tần thị lại là người bị tình nghi trong vụ án giết gái điếm. Trong lúc nhất thời, tin tức này tràn ngập tít trang đầu của các tạp chí lớn, ngay cả Tòng Thiện cũng được nhắc tới vô số lần.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã chuẩn bị kết thúc, một người không nghĩ tới lại tìm đến Tòng Thiện, muốn nói chuyện với cô. Mà người này dĩ nhiên là - Câu Tử Minh.
"Chắc là anh muốn hỏi vụ án này phải không, anh yên tâm, tất cả chứng cứ đều rất bất lợi với Tần Kha, khả năng định tội rất lớn." Tòng Thiện biết Câu Tử Minh bất hòa với Tần Kha, cho rằng anh là tới hỏi thăm xác suất định tội Tần Kha, vì vậy tiết lộ vài câu.
Không nghĩ tới, Câu Tử Minh lại lắc đầu nói: "Thật ra thì tôi tới tìm cô là vì tôi không tin hung thủ chính là Tần Kha."
"Sao cơ?" Tòng Thiện hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Câu Tử Minh, cảm thấy hẳn là nên cho anh một cơ hội nói rõ: "Anh cảm thấy chỗ nào có vấn đề?"
"Tôi và Tần Kha quen biết nhau rất nhiều năm, thẳng thắn mà nói, nhà của tôi và nhà họ Tần đều có bối cảnh hắc đạo, quá trình tẩy trắng cũng có chút tương tự, cho nên trước đây quan hệ của hai nhà rất mật thiết, tôi và Tần Kha cũng là bạn tốt. Chỉ có điều về sau đã xảy ra một chuyện dẫn đến hai nhà trở mặt thành thù. Tần Kha vẫn cho rằng tôi là người tiết lộ tin tức với cảnh sát làm hại chú Hai của anh ta bị bắt, vì vậy bắt đầu mọi chuyện đều đối nghịch với tôi. Nhưng bỏ qua ân oán cá nhân không nói, với sự hiểu biết nhiều năm của tôi đối với Tần Kha, nói anh ta là một kẻ giết gái điếm điên cuồng, làm thế nào tôi cũng sẽ không tin." Câu Tử Minh nghiêm túc nói.
"Đó chỉ là nhận thức cảm tính của anh, nếu như cảnh sát không có bằng chứng cụ thể mà nói, chắc là sẽ không khởi tố anh ta." Tòng Thiện cũng là lần đầu tiên thấy Câu Tử Minh có vẻ mặt này, hơn nữa còn là vì một người không phải là bạn. Nhưng rốt cuộc không phải là cô không tin Câu Tử Minh, chỉ là muốn nhìn nhận vấn đề một cách khách quan.
"Tôi hiểu." Câu Tử Minh gật đầu, nói tiếp: "Nhưng không phải các cô vẫn còn không có tìm được động cơ của anh ta sao? Nếu như không có động cơ, các cô lấy lý do gì định tội anh ta? Nhân cách phân liệt? Tinh thần rối loạn? Hay là thích giết chóc thành tính?"
"Không sai, giám định tinh thần của anh ta cho thấy anh ta rất bình thường, nhưng không loại trừ anh ta còn cất giấu một nhân cách sâu hơn, ngay cả chuyên gia tinh thần cũng không thể nhìn thấu." Tòng Thiện giải thích: "Coi như anh ta không chịu nhận tội, chỉ cần chúng tôi tìm được đầy đủ chứng cứ, như vậy thì có thể khép tội."
"Còn có một điều, Tần Kha vẫn luôn thích lui tới hộp đêm, nhưng mấy tháng gần đây mới xuất hiện vụ án giết người. Coi như anh ta là kẻ giết người, cũng phải có một lý do hợp lý thúc đẩy anh ta chuyển biến mới được." Câu Tử Minh tiếp tục phân tích nói.
"Vấn đề này chúng tôi cũng đang điều tra." Tòng Thiện thẳng thắn công nhận nói: "Thật ra thì đối với vụ án này, tôi cũng còn có mấy điểm đáng nghi, nghĩ không thông. Giam giữ anh ta là không muốn lại nhìn thấy xảy ra vụ án giết người mới. Nếu như xảy ra, vậy thì sự tình nghi anh ta sẽ được gạt bỏ. Nếu như không có xảy ra, như vậy tình nghi về anh ta sẽ lớn hơn."
"Cô có nghĩ tới hay không, vì để giúp anh ta thoát tội, có lẽ người nhà họ Tần sẽ gây nên một vụ án giết người mới để đánh lừa dư luận." Câu Tử Minh suy nghĩ một chút, công bằng mà nhắc nhở.
Tòng Thiện cười: "Thủ đoạn gây án của hung thủ, chỉ có chính anh ta mới biết. Nếu có người bắt chước thì nhất định sẽ để lại sơ hở. Dĩ nhiên, nếu như người nhà họ Tần thật sự làm như vậy, chỉ có thể chứng minh bọn họ chột dạ. Hơn nữa, sẽ mang đến phiền phức lớn hơn cho Tần Kha, cho nên, tôi tin rằng bọn họ sẽ không có ngốc như vậy."
"Nói về phá án, quả thật tôi không có suy nghĩ chu đáo bằng cô." Khóe môi Câu Tử Minh hơi cong lên, chỉ có điều nghe Tòng Thiện nói như vậy, biết cô là một người suy nghĩ rất cẩn thận, tỉ mỉ, đều phải suy tính rất rõ ràng, cũng sẽ không kết luận lung tung, nhưng anh vẫn không quên nhắc nhở: "Nhà họ Tần xuất thân là hắc đạo, kẻ thù không ít, cũng có thể là có người hãm hại Tần Kha."
"Nếu như chúng tôi vẫn không cách nào chứng minh động cơ anh ta giết người mà nói, sẽ chuyển sang phương diện điều tra này, anh yên tâm." Tòng Thiện cam kết.
"Tôi cũng không phải lo lắng cho anh ta, thằng nhóc này bị chút dạy dỗ cũng tốt." Câu Tử Minh nghĩ một đằng nói một nẻo giải thích: "Trái lại tôi lo lắng cho cô hơn, nói không chừng nhà họ Tần sẽ tìm người đối phó cô, chính cô nên cẩn thận một chút."
"Dù nói thế nào tôi cũng là cảnh sát, sẽ không bị những thế lực hung ác này hù dọa." Tòng Thiện không quan tâm cười cười, cuộc sống hiện tại của cô rất quy luật, đi lại giữa hai nơi Cục cảnh sát và nhà, cũng sẽ không có xảy ra nguy hiểm gì.
"Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền[1]." Cuối cùng Câu Tử Minh nhắc nhở một câu.
([1] Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.)
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý." Tòng Thiện trả lời.
Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên có cái gì đó không đúng. Tòng Thiện đi trên đường cảm thấy bị người ta theo dõi. Ở trường học, Thẩm Tòng Như cũng bị người ta quấy rầy, trên cửa chính của nhà họ Thẩm còn bị người ta hắt sơn đỏ.
Không cần hỏi cũng biết là ai làm, Tòng Thiện tìm đến Tần Kha ở phòng tạm giam, cảnh cáo anh ta lại chơi thủ đoạn này nữa cũng đừng trách cô không khách sáo.
Đối phương lại khinh miệt cười một tiếng, cười nhạo cô có chứng cứ gì.
"Anh đừng tưởng rằng có thể dọa được tôi, anh làm như vậy cũng chỉ là ép tôi mau chóng tìm được chứng cứ mới định tội anh." Tòng Thiện cảnh cáo nói.
"Cô là đang đe dọa tôi sao, cảnh sát?" Tần Kha đứng dậy, khí thế lại càng áp bức hơn Tòng Thiện: "Chuyện tôi chưa từng làm, cô vu cáo hãm hại tôi thế nào cũng vô dụng."
Không thèm nói thêm nửa câu, Tòng Thiện căm tức liếc nhìn anh ta một cái rồi xoay người rời đi.
Vì an toàn của người nhà họ Thẩm, Tòng Thiện dứt khoát để cho bọn họ vào ở trong nhà của Hàn Dập Hạo.
----------
*Chương 19.3: Ai bảo anh yêu em (3)
Editor: smizluy1901
Tối hôm đó, người nhà họ Thẩm đều đã ngủ, Tòng Thiện vẫn còn ở trên máy vi tính tra ít tài liệu lại đột nhiên nghe được khóa cửa chính vang nhẹ "cạch" một tiếng.
Cô liền cả kinh, cầm côn gỗ đã chuẩn bị sẵn để sau cửa phòng rồi khe khẽ đi tới cửa chính.
Cửa được mở ra, ánh đèn trong thang lầu chiếu vào trong mắt Tòng Thiện. Trong lúc nhất thời, cô có chút không thấy rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng đàn ông cao lớn.
"Tòng Thiện." Người nọ nhìn thấy Tòng Thiện mặc đồ ngủ đứng cầm gậy cũng có chút giật mình, kêu lên.
Tòng Thiện sửng sốt, giọng nói vô cùng quen thuộc này không phải là - Hàn Dập Hạo sao!
Hàn Dập Hạo bật đèn, nhìn thấy vẻ mặt cô có chút kinh ngạc, đi tới dò hỏi: "Sao lại biểu lộ vẻ mặt này? Sao trong tay em lại cầm gậy?"
"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi lập tức nhào vào trong ngực của anh, gậy gỗ "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
"Tòng Thiện, ai vào thế?" Lúc này, Thẩm Tòng Nghĩa cũng từ trong phòng ngủ đi ra, trong giọng nói rõ ràng mang theo khẩn trương.
Khi ông nhìn thấy hai người ôm nhau, thì lập tức lúng túng đến mức khuôn mặt già nua này đỏ bừng, cười ngây ngô nói: "Hóa ra là tiểu Hàn hả."
"Chú Thẩm, sao chú lại ở đây?" Hàn Dập Hạo không hiểu hỏi.
"Tòng Thiện không có nói cho con biết sao?" Thẩm Tòng Nghĩa cũng có chút kinh ngạc.
"Cậu, cậu về ngủ trước đi, con sẽ giải thích với anh ấy." Tòng Thiện bảo Thẩm Tòng Nghĩa về phòng đi ngủ, mình thì kéo Hàn Dập Hạo trở về phòng.
Vừa đóng cửa lại, Tòng Thiện trút bỏ kích động vừa rồi, tức giận nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm hỏi: "Anh còn biết quay về sao? Nhiều ngày như vậy, một cú điện thoại cũng không gọi cho em. Hàn Dập Hạo, rốt cuộc anh là có ý gì?"
Hàn Dập Hạo vội vàng ôm lấy cô ngồi ở mép giường, mềm giọng giải thích: "Anh đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không thể liên lạc với bên ngoài, cho nên mới không có gọi điện thoại cho em. Em xem, vừa kết thúc nhiệm vụ anh lập tức trở về thăm em, đừng tức giận có được hay không?"
Khó trách cô gọi điện đi cũng là tắt máy, nhưng Tòng Thiện mới sẽ không bị vài ba lời của anh lập tức lừa gạt vượt qua kiểm tra, cô xét hỏi: "Vậy trước khi anh đi chấp hành vốn có thời gian căn dặn cho em một tiếng chứ, hoặc là bảo những người khác nói cho em biết một tiếng cũng được. Anh âm thầm biến mất lâu như vậy, anh có biết em lo lắng nhiều thế nào, tức giận nhiều thế nào hay không!"
"Là anh không đúng, là anh không tốt. Ngày đó nói chuyện điện thoại với em xong anh lập tức nhận được thông báo, anh cho rằng em không muốn lại nhận điện thoại của anh, cho nên mới không nói cho em biết. Vốn định mau chóng hòa thành nhiệm vụ quay về cho em một sự ngạc nhiên, kết quả không nghĩ tới em phản ứng lớn như vậy." Hàn Dập Hạo thông minh lựa chọn không có nói cho cô biết lời nói thật, bởi vì chuyện của Thẩm Tòng Như, hai người ầm ĩ không vui, anh cố tình biến mất một thời gian để cho Tòng Thiện sốt ruột, để cho cô càng xem trọng anh hơn. Không nghĩ tới, chính anh cũng chịu đủ nỗi khổ tương tư, lúc này mới đi suốt đêm quay về.
"Quay về cũng không gọi điện! Hại em tưởng là người khác vào nhà." Tòng Thiện tức giận đánh anh một cái, nhưng đánh vào da thịt thô dày trên người Hàn Dập Hạo, cùng gãi ngứa không có gì khác biệt.
"Sao em lại cho là có người vào nhà? Còn cầm gậy? Ngay cả cậu em cũng ở đây? Rốt ruột đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.
Tòng Thiện lập tức nói đại khái một lần về vụ án của Tần Kha, bởi vì chỗ ở của nhà họ Thẩm chính là khu cũ, dường như là không có bảo vệ. Xuất phát từ suy tính an toàn, cô mới quyết định để cho bọn họ vào ở.
"Tần Kha? Kẻ thù không đội trời chung với Câu Tử Minh?" Hàn Dập Hạo suy nghĩ một chút nói: "Anh biết hắn, ngày mai, anh đến nhà họ Tần nói chuyện một chút. Nếu như bọn họ còn dám làm bất cứ thủ đoạn gì, anh sẽ ra tay."
"Hàn Dập Hạo, sao em cảm giác mình vô dụng như vậy, chuyện gì cũng phải dựa vào anh giải quyết?" Tòng Thiện đột nhiên nghĩ tới điểm này, có chút buồn buồn nói.
"Em là người phụ nữ của anh, anh không giúp em giải quyết chẳng lẽ em còn muốn để cho người đàn ông khác giải quyết?" Hàn Dập Hạo đương nhiên nói, nói xong, nhịn không được hôn lên khuôn mặt đã được tắm gội qua trông đặc biệt mềm mại của cô một cái.
"Ai da, râu mép của anh!" Tòng Thiện bị râu ria của anh chích đến mức khuôn mặt đau rát, vội vàng đẩy anh ra, thúc giục anh đi cạo râu.
"Không đi, hơn nửa đêm cạo râu gì chứ." Hàn Dập Hạo lên tiếng từ chối. Mấy ngày qua, anh mệt đến ngất ngư, không có biến thành con gấu quay về đã tốt lắm rồi.
"Vậy thì không được hôn em." Thấy trên cằm anh râu mọc lún phún, Tòng Thiện cũng có chút đau lòng. Nhưng nghĩ tới sự lạnh nhạt mấy ngày qua của anh, vẫn là không muốn lợi cho anh quá.
"Không cho hôn thì đành phải dùng sức mạnh!" Hàn Dập Hạo quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt đã đẩy cô nhào tới trên giường, hôn lên môi hồng mềm mại của cô, nhiệt tình như lửa.
"Ưm..." Cô bị anh hôn đến thở không được, dần dần hòa tan thành một vũng nước ở trên người anh.
Anh có chút vội vàng cởi bỏ áo ngủ của cô, đôi tay thô ráp vuốt ve trên da thịt của cô cảm giác thật tốt. Tòng Thiện nhịn xuống thở gấp bên khóe miệng, đẩy anh một cái, nhắc nhở: "Đừng, cậu, bọn họ vẫn còn ở cách vách."
Hàn Dập Hạo vừa nghe lập tức chán nản ngã xuống giường, trong miệng kiên quyết nói: "Ngày mai sẽ đưa bọn họ về."
"Nào có ai tiếp khách như vậy." Tòng Thiện nhịn không được quát nhẹ nói, vừa về đến thì đuổi người ta đi, thật sự không phải là một gia chủ tốt.
"Anh nhịn không được." Hàn Dập Hạo ngậm chặt dái tai của cô, thổi hơi vào tai cô: "Lần này anh trở về có ba ngày nghỉ. Tòng Thiện, em không thể từ chối anh nữa."
Biết rõ anh là chỉ chuyện đó, trong nháy mắt, mặt Tòng Thiện đỏ đến mức giống như con tôm luộc. Anh có thể đừng có trực tiếp như vậy hay không...
"Em muốn đi ngủ rồi." Tòng Thiện xoay người bò đến bên giường, kéo chăn đắp, làm con rùa đen rụt đầu.
Hàn Dập Hạo lập tức ôm chặt cả người lẫn chăn, nhẹ giọng dò hỏi: "Cứ như vậy không muốn sao?"
Người này, sao lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ cô còn phải nói muốn? Nhưng nhìn thấy khẩn cầu trong mắt của anh, cô lại không đành lòng: "Không phải em không muốn..."
Hàn Dập Hạo vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở, hôn lên mặt cô một cái thật kêu, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sáng hôm sau, đoán chừng là Hàn Dập Hạo quá mệt, cho nên Tòng Thiện nhẹ nhàng đứng dậy anh cũng không có phát hiện.
Thẩm Tòng Nghĩa đã làm xong bữa sáng, Tòng Thiện ăn qua loa một chút rồi đi làm.
Vụ án lại có phát hiện mới, nhưng lại là tăng thêm một thi thể nữa, đó là phần còn lại của chân tay đã bị cụt của một cô gái. Dựa vào bức vẽ hồi phục diện mạo của bộ phận kỹ thuật làm ra, dĩ nhiên điều tra ra được cô ấy chính là một trong những cô bạn gái của Tần Kha, cũng là nhân chứng vắng mặt mà Tần Kha cung cấp.
Khó trách không thể chứng minh cách nói Tần Kha vắng mặt, thì ra là nhân chứng duy nhất đã chết.
"Lá gan của hắn thật đúng là lớn, chọn một người chết làm nhân chứng, có thể cô gái này cũng là bị hắn giết?" Có người đưa ra giải thích.
"Hẳn là không phải, hắn nói ra tên của cô gái này thì cũng biết nhất định chúng ta sẽ đi thăm dò cô ấy. Nếu như là cô ấy bị hắn giết, vậy không phải đồng nghĩa với nhận tội sao?" Tòng Thiện càng lúc càng cảm thấy vụ án không đơn giản như vẻ bề ngoài. Đã điều tra qua hình ảnh của người mới chết, không phải là gái điếm cao cấp, chỉ là một luật sư bình thường, thỉnh thoảng có hẹn hò với Tần Kha vài lần.
Tòng Thiện đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, cả vụ án giống như bị một bàn tay vô hình chầm chậm thúc đẩy, chứng cứ phơi bày càng nhiều lại càng có vẻ khó bề phân biệt.
----------
* Chương 19.4: Ai bảo anh yêu em (4)
Editor: smizluy1901
Làm xong chuyện, tan làm sớm hơn, Tòng Thiện về nhà. Vừa mới mở cửa thì nhìn thấy Thẩm Tòng Như đang bị Hàn Dập Hạo đẩy ngã xuống đất.
Sắc mặt anh tái xanh, quát lớn với Thẩm Tòng Như ngã ngồi dưới đất nói: "Cút!"
"Làm sao vậy?" Tòng Thiện vội vàng tiến vào, cô giữ chặt Hàn Dập Hạo, sợ anh ra tay đánh người.
"Em nên hỏi cô ta muốn làm cái gì? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám nói bậy một câu nào, tôi sẽ khiến cô thảm hại hơn kết cục lần trước!" Hàn Dập Hạo thốt ra một câu tàn nhẫn.
Sắc mặt Thẩm Tòng Như trắng bệch, cũng không dám liếc nhìn anh một cái, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
"Nó nói gì rồi hả? Sao khiến anh nổi giận như vậy?" Tòng Thiện nhìn Thẩm Tòng Như chạy ra ngoài, vội vàng hỏi Hàn Dập Hạo.
Anh cúi đầu nhìn cô, cơn giận còn sót lại trong mắt vẫn còn chưa tan: "Đã sớm nói với em, em vốn đừng quan tâm tới cô ta. Cô ta thừa dịp em không có ở nhà lại muốn quyến rũ anh. Còn uy hiếp anh nói muốn nói cho cậu em biết, anh đã từng chiếm tiện nghi của cô ta."
Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, Thẩm Tòng Như quyến rũ Hàn Dập Hạo?
Cô không dám tin hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Hàn Dập Hạo tức giận mà đóng sầm cửa lại, nhìn Tòng Thiện chằm chằm nói: "Thẩm Tòng Như là hạng người gì, chẳng lẽ em không biết? Nếu không phải cô ta là em gái của em, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy."
Trên đời này, người có thể uy hiếp anh mà vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hao gì, ngoại trừ cô gái đứng trước mặt đây, những người khác đều không thể nào.
Tòng Thiện không nói một câu nào đi đến ghế sofa ngồi xuống, bộ ngực vì tức giận mà hơi phập phòng.
Hàn Dập Hạo biết cô tức giận, lập tức đi tới khuyên nhủ: "Cô ấy không đáng để em tức giận. Sau này, chúng ta không đến nhà họ Thẩm nữa. Nếu em nhớ cậu em, đón ông đến ở một thời gian, em xem có được hay không?"
"Em không hiểu, tại sao em móc tim móc phổi đối tốt với bọn họ, họ không có lòng cảm kích thì thôi, còn nghĩ cách làm tổn thương em?" Tâm tình bị đè nén nhiều năm trong nháy mắt bộc phát, Tòng Thiện có chút kích động nói: "Thiếu nợ nhà họ Thẩm không phải là em, là An Đạo Ninh! Nhưng họ lại chồng chất hết trách nhiệm đến trên đầu của em, bất kể em làm cái gì, làm bao nhiêu, họ luôn cảm thấy là em nên làm! Qua nhiều năm như vậy, em vẫn luôn tự nói với mình, khi mẹ còn sống vẫn luôn cảm thấy mắc nợ cả nhà cậu, cho nên em muốn giúp bà trả nợ. Có thể coi là phải trả, cũng đã trả sạch rồi? Nó phá thai, em còn khẩn trương hơn mẹ của nó, chạy trước bận sau còn giúp nó nghĩ cách giấu cả nhà. Cho rằng coi như nó lại không hiểu chuyện, đã trải qua nhiều như vậy, cũng nên trưởng thành. Kết quả, nó còn đối với em như vậy. Hàn Dập Hạo, có lúc em thật sự cảm thấy mình rất bị coi thường!"
Hàn Dập Hạo để đầu cô dựa vào trên vai mình, thở dài, nhẹ giọng an ủi: "Em là vì cậu em mà cảm thấy mắc nợ bọn họ, nhưng em chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của cậu em. Anh đã từng thử thăm dò hỏi qua ông, ông nói, từ trước đến nay, chưa từng nghĩ đến việc em và mẹ em có bất kỳ lỗi gì với ông. Ông yêu mẹ em, cũng rất yêu em. Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, em vừa hiểu chuyện lại vừa kiên cường, đối với ông còn hoàn hảo hơn so với con gái của ông. Thay vào đó, ông cảm thấy mắc nợ em. Cho nên, đừng cho mình đeo gánh nặng nặng nề như vậy, ân oán đời trước không nên do em gánh vác hậu quả. Chuyện em cần làm bây giờ chính là sống thật vui vẻ. Em sống hạnh phúc, cậu em và mẹ em trên trời có linh thiêng mới có thể cảm thấy an tâm."
"Hàn Dập Hạo, có phải anh cảm thấy em rất ngốc hay không? Vì Thẩm Tòng Như còn cãi nhau với anh, ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta." Tòng Thiện nhìn anh, dè dặt dò hỏi.
"Em quả thật rất ngốc." Anh cười nhẹ nói: "Chỉ có điều anh chính là yêu cái ngốc của em, yêu đơn thuần lương thiện của em. Nếu như có một ngày, em suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn người khác, anh sẽ rất vui. Cho dù em vì ai mà cãi nhau với anh cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta."
"Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện ôm chặt lấy eo anh, vùi đầu ở trong ngực của anh, cảm động nói: "Cảm ơn anh luôn bao dung em như vậy."
"Đồ ngốc." Anh xoa nhẹ tóc của cô, trìu mến nói: "Ai bảo anh yêu em."
Nằm ở trong ngực anh một hồi tâm tình bình phục trở lại, Tòng Thiện ngẩng đầu lên hỏi anh: "Buổi tối muốn ăn gì? Chúng ta cùng đi siêu thị mua thức ăn có được hay không?"
"Được." Hàn Dập Hạo đối với cô lúc nào cũng bảo sao làm vậy. Người đàn ông trước đây chưa từng dạo qua chợ nhưng lại có thể xách một giỏ thức ăn tự tại đi theo phía sau cô, cùng cô chọn.
Đi xe đến chợ sinh hoạt cỡ lớn, hai người tay nắm tay đi tới khu thực phẩm. Kể từ khi Thẩm Tòng Nghĩa "dạy dỗ" Tòng Thiện, cô lập tức quyết định chỉ cần có thời gian thì đều tự mình xuống bếp nấu cơm, bắt lấy dạ và và trái tim anh, anh sẽ không thể rời khỏi cô.
Chọn bữa tối xong rồi, Tòng Thiện nhớ tới một số đồ dùng hằng ngày không còn, bảo Hàn Dập Hạo đi lấy, mình đi trước xếp hàng tính tiền.
Đi qua khu vật dụng hàng ngày thì Tòng Thiện nhìn thấy thứ đồ treo trên kệ hàng hóa nhỏ kia, không tự chủ ngừng lại.
Cô nhìn xung quanh không có ai lập tức lấy một cái áo mưa xem, phía trên ghi chú cỡ lớn nhỏ, Tòng Thiện không biết anh nên dùng kích thước nào. Suy nghĩ một chút, vừa định lấy cái treo phía dưới cùng, một loạt tiếng bước chân đột nhiên từ phía sau vang lên.
Cô lập tức làm bộ như không có chuyện gì muốn tránh đi, lại nghe được giọng nói quen thuộc vang lên: "Em định mua cái này sao?"
Tòng Thiện xoay người nhìn lại, ánh mắt Hàn Dập Hạo đang mang theo ý cười nhìn cô, môi mỏng không nén được cong lên một độ cong.
"Không có, em tùy tiện xem một chút thôi." Tòng Thiện trừng mắt liếc anh một cái, rõ ràng anh biết, lại còn nhất định muốn hỏi. Nếu không phải xác định người này, anh chết ngạt cô cũng sẽ không để ý tới anh.
Hàn Dập Hạo đi tới ôm lấy vai của cô, đưa cô rời đi, nín cười thấp giọng nói ở bên tai cô: "Anh sớm đã chuẩn bị xong, nếu lần sau muốn mua, nhớ rõ số đo của anh là..."
Anh kề sát vào bên tai cô khẽ nói mấy chữ, cô lập tức xấu hổ đến mức hất anh ra.
Người đàn ông này, có lúc đứng đắn như một quân tử, có lúc lại biểu hiện giống như một tên lưu manh! Về đến nhà, Tòng Thiện chân trước bước vào phòng bếp, Hàn Dập Hạo chân sau cũng cùng tiến vào.
Do hôm nay, Hàn Dập Hạo tìm người nhà họ Tần nói rõ quan hệ của anh và Tòng Thiện, cho nên người nhà họ Tần tỏ ý sẽ không lại quấy rầy người nhà họ Thẩm nữa, cả nhà Thẩm Tòng Nghĩa đã dọn về nhà. Bây giờ, sống thế giới của hai người, Hàn Dập Hạo hiển nhiên an phận.
"Tay anh chớ lộn xộn! Em còn phải rửa chén đĩa!" Tòng Thiện vừa tránh né "móng vuốt Lộc Sơn" của anh, vừa lên tiếng ngăn cản.
"Anh giúp em." Anh cao lớn ôm cô từ phía sau, duỗi cánh tay dài ra lập tức bao lấy tay mềm mại của cô, "giúp" cô rửa chén.
Tòng Thiện thấy anh muốn quấy rối, đưa tay quệt một ít bọt, bôi đến trên mặt của anh.
"Ha ha!" Nhìn giương mặt điển trai của anh bị bọt che một nửa, rửa nước sạch vẫn còn nhỏ giọt xuống men theo đường nét hoàn mỹ, Tòng Thiện cười đến mức rất là vui vẻ.
Nghiêm mặt, Hàn Dập Hạo đột nhiên cũng bôi bọt lên trên mặt của cô. Nhìn dáng vẻ hổn hển của cô lập tức bật cười lớn.
"Hàn Dập Hạo!" Hai người chơi đùa truy đuổi ở trong phòng bếp, thật vất vả mới làm xong một bữa cơm mà không có đốt cháy phòng bếp.
"Ăn nhiều một chút." Hàn Dập Hạo nhất định muốn Tòng Thiện ngồi ở trên đùi, càng không ngừng đút cho cô ăn giống như cho lợn con ăn vậy.
"Tự em sẽ ăn." Tòng Thiện mơ hồ không rõ nói, để cho anh ăn của mình.
"Anh sợ đợi lát nữa em sẽ đói bụng." Anh rất là mập mờ nói.
Tòng Thiện nhất thời không có hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, không hiểu hỏi: "Sao cơ?"
"Loại chuyện đó thật đúng là rất tiêu hao thể lực." Anh "xấu xa" giải thích rõ nói.
Thiếu chút nữa vì lời nói của anh mà bị nghẹn, Tòng Thiện uống vào một ngụm nước thật to, mới quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Hàn Dập Hạo!"
"Ở đây!" Anh lớn tiếng đáp, "nghiêm trang" mà hỏi: "Thủ trưởng, có gì phân phó?"
Bị anh chọc cho dở khóc dở cười, Tòng Thiện tức tối kéo lấy tay của anh, hung hăng cắn một cái.
"Thật đúng là nhẫn tâm." Nhìn dấu răng rõ nét này, Hàn Dập Hạo "bi thương" nói.
Nhân cơ hội, Tòng Thiện nhảy xuống khỏi đùi anh ngồi vào đối diện để tránh cho anh lại nói một số lời khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn.
"Ăn cơm đi!" Tòng Thiện ra lệnh một tiếng, Hàn Dập Hạo vội vàng bưng bát lên bắt đầu ăn một cách nhanh chóng.
"Làm gì ăn nhanh như vậy?" Ăn cơm với tốc độ này quả thật có thể dùng "gió cuốn mây tan" để hình dung, làm Tòng Thiện sợ hết hồn.
"Nắm chắc thời gian!" Không nghiêm túc chút nào mà thốt ra những lời này, Hàn Dập Hạo tiếp tục "quét" cơm.
Lúc này, điện thoại Tòng Thiện đổ chuông, cô chạy vào trong phòng nghe máy, hóa ra là tiểu Kha gọi tới, muốn hẹn cô đi xem phim. Tòng Thiện vừa muốn từ chối, một bàn tay to đột nhiên duỗi tới, đoạt lấy di động, tắt đi ở trước mặt của cô.
"Em còn chưa nói hết lời mà." Tòng Thiện muốn đoạt lại điện thoại, Hàn Dập Hạo lại giơ cao khỏi đỉnh đầu làm cô với không tới.
"Đêm nay, chúng ta đều tắt máy, không để cho người khác quấy rầy." Nói xong, anh bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo.
Ý đồ của anh đã quá rõ ràng, Tòng Thiện còn muốn kéo dài thời gian, cô đi ra ngoài: "Em đi rửa chén."
Người đàn ông lại không chịu bỏ qua, đưa tay ôm lấy cô, giọng khàn khàn nói: "Cùng đi tắm đi."
"Cái này..." Tòng Thiện có chút căng thẳng nói: "Anh đi tắm trước đi."
"Không, anh muốn cùng nhau tắm." Hàn Dập Hạo không cho cô cơ hội lùi bước, ôm lấy cô sải bước đi vào phòng tắm.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com