Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Thầy trò thành người yêu, cậu nghĩ thế nào?]

Xin chào các tình yêu >< Lâu quá rồi để cái phòng này mốc meo T.T có ai còn nhớ đến Dany này hemmm =)) thật xin lỗi vì bỏ bê đứa con này lâu quá..Hôm nay tớ lại quay lại đây tiếp tục sự nghiệp rắc đường thả thính đơiii =))

Chúc mọi người một ngày mới tốt lành *biểu tượng trái tim đang phát sáng*

=============

Soonyoung gác hai chân lên bàn, miệng huýt sao tay nghịch điện thoại, hoàn toàn không quan tâm đôi mắt rực lửa như sắp thiêu rụi được cả cái thành phố này đến nơi. Thiếu niên bốc hỏa bên cạnh ráng nén giận, với tay lấy ly nước trên bàn uống sạch trong nháy mắt, điều chỉnh thật ổn định nhịp thở của mình mới quay sang, lại nhìn thấy con người bình chân như vại kia vừa ngáp vừa cố tình phát ra tiếng động biểu thị sự chán nản.

_ Cậu rốt cuộc có muốn học không?

_ Không.

Soonyoung chẳng thèm nhìn thiếu niên lấy một cái, tay vẫn hăng say nghịch nghịch lướt lướt. Gì chứ? Gia sư dạy kèm? Kwon Soonyoung anh đâu có học dở đến mức phải có gia sư về tận nhà kèm cặp cho, anh biết tỏng bố mẹ anh chỉ đang gài người vào trông chừng anh không ra ngoài phá làng phá xóm thôi. Thầy ư? Chẳng qua chỉ là một đồng niên với thành tích xuất sắc được nhảy cóc mà thôi.

_ Soonyoung, tôi được thuê về để dạy kèm cho cậu đấy.

_ Tôi không có nhu cầu đó. Người thuê là bố mẹ tôi, không phải tôi.

Anh bỏ điện thoại xuống, khoanh tay trước ngực hất hàm đáp trả giọng nói cương nghị lẫn chút bực dọc của "gia sư". Cậu - Jihoon hít vào một hơi bực tức, quay mặt đi hướng khác để tránh mình có bất kì một hành động gây ra án mạng thảm thương nào. Nếu không vì miếng cơm manh ao đời sinh viên nghèo cậu thề sống thề chết không bước chân vào căn nhà này để ông trời con của hai vị chủ nhà mần nhục thế này. Nhớ lại lúc mình gật lấy gật để nhận làm gia sư tại gia cho con của ông bà Kwon, cậu muốn cắn lưỡi để câm luôn phòng sau này cái miệng hại cái thân. Tại sao ông trời cho cậu mấy con số đáng mơ ước làm gì để giờ cậu phải ra dáng một người trưởng thành với tên đáng ghét bằng tuổi mình kia chứ?

_ Thế nào? Một tháng qua xem ra sức chịu đựng của cậu cũng khá. Đã chán chưa?

Soonyoung cười cười nham nhở, chân rung lắc coi bộ thoải mái lắm, chắc mẩm trong bụng rằng cậu sẽ sớm bỏ việc chạy về nhà thôi. Và rồi anh sẽ lại được tự do mà lao ra ngoài thác loạn với đám bạn của mình. Ôi anh nhớ làm sao con xe độ hoàn hảo trên những đoạn đường hiểm hóc tuyệt vời mỗi đêm thời hoàng kim!

_ Không hề. Tôi sẽ làm cho cậu phải chịu học. Từ điển của tôi không có hai chữ bỏ cuộc.

Jihoon đanh mắt lại nhìn thẳng đôi tròng mắt đen sâu hút của anh. Thời buổi bây giờ tuyệt đối không thể vì chút sĩ diện không đáng đánh đổi mà vứt luôn chén cơm của mình đi. Jihoon cậu chỉ là sinh viên thôi, lại còn nghèo nữa thì không thể bỏ cuộc được. Hài lòng với suy nghĩ đầy lạc quan và trách nhiệm của mình, cậu gật đầu cái rụp mà không để ý cái nhếch mép ẩn ý của ai kia. Soonyoung nhìn cậu một lúc thì bỏ chân xuống, chỉnh tư thế nghiêm túc ngồi vào bàn lật tập sách ra. Jihoon có chút ngơ ra vì ngạc nhiên nhưng cũng không suy nghĩ nhiều cũng lao vào bàn xem anh có gì cần mình giúp đỡ không. Thế nhưng cả một buổi anh không hỏi không nói câu nào, chỉ chuyên tâm đọc sách và ghi ghi chép chép, hoàn toàn xem Jihoon là không khí trong phòng điều hòa lạnh phát run. Jihoon nhàm chán đến nỗi kệ xác anh, quay qua đọc sách của mình.

_ Gia sư Lee.

Jihoon đang chuyên tâm vào cuốn sách Top Notch chi chít từ vựng mới lạ trước mặt, giật mình ngáo ngơ quay sang nhìn người vừa gọi tên mình. Tim cậu đánh cái thụp.

What the..?

Sườn mặt nhìn nghiêng của Kwon Soonyoung nam tính đến choáng váng. Đường cằm góc cạnh ôm sát khuôn mặt màu đồng khỏe khoắn, sống mũi cao thẳng điểm nhấn cho góc nghiêng thần thánh, điểm nổi bật hơn cả là đôi môi tương đối dày. Tên học trò ngỗ nghịch như phát ra hào quang. Sáng đến nỗi Jihoon đã đơ mặt ra nhìn gần ba phút mà không nhận thức được.

_ Thế nào? Đổ gục trước vẻ đẹp thiên phú của tôi rồi đấy à?

Hơi thở mùi bạc hà quẩn quanh trên chóp mũi, Jihoon giật bắn mình phát hiện khuôn mặt nam thần kia phóng đại trước mắt mình, lúc này cậu mới phát hiện mình vừa hành động thật đáng xấu hổ. Lắp bắp miệng, tay chân cậu không thể nào cuống hơn nữa.

_ À..ờ..cậu khùng hả? Tôi..tôi không..không..

Bất ngờ Soonyoung dùng sức xoay người cậu qua đối mặt với mình. Vì Jihoon ngồi sát tường nên không còn đường lui, mà Soonyoung thì cứ sấn lại ngày một gần. Mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng lên như tôm luộc, mắt hết đảo bên này lại đảo bên kia, hết nhìn lên trần nhà lại nhìn xuống dưới chân. Bộ dạng Jihoon lúc này đáng yêu đến phát khóc. Đó cũng là tất cả những gì Soonyoung cảm nhận. Anh chỉ định sẽ trêu chọc cậu một chút, nhưng có lẽ chính anh cũng không ngờ được, trái tim mình cư nhiên có phản ứng với người kia. Lần đầu tiên Soonyoung nở một nụ cười không hề châm biếm và khó chịu với cậu.

_ Gia sư Lee. Chỉ cho tôi biết, ma sát trượt là gì đi.

Jihoon ngay lập tức ngừng đảo loạn tròng mắt nâu cà phê ngọt ngào, nhíu mày nhìn anh như người ngoài hành tinh. Suy nghĩ người kia bị thiểu năng liền bay mất khi cậu nhìn thấy nụ cười quá sức sát thương tâm hồn đó. Jihoon có một cái tật mà cậu rất không thích thú, đó chính là khi căng thẳng lại nói lắp đến tội.

_ À..ừ..ma sát trượt là..là lực tác động..tác..tác động..

_ Cậu không biết à? Hay là để tôi chỉ cho nhé.

Jihoon còn đang định phản bác, miệng đã mở ra sẵn sàng quạc lại kẻ khinh thường thành tích xuất sắc của mình. Nhưng mà...

Soonyoung nhắm mắt, chậm rãi lướt môi mình trên đôi môi ngọt ngào như đường đỏ, cảm thấy việc mình đang làm là điều tuyệt vời nhất trên đời. Anh vươn bàn tay luồn qua gáy cậu, nhẹ nhàng đỡ gáy Jihoon ấn cho nụ hôn thêm sâu, tay còn lại đã vòng qua phần eo nhỏ gọn từ bao giờ. Trong khi đó, Jihoon thề chưa bao giờ mắt mình mở to đến vậy và tim mình đập mạnh đến vậy. Cậu lơ ngơ để cho người kia làm gì thì làm, còn mình chỉ có một suy nghĩ có phải cậu mắc bệnh tim ác tính gì hay không. Đến khi chiếc lưỡi tinh quái của anh chạm vào đầu lưỡi bên này của mình, Jihoon mới hoàn hồn đẩy người kia ra. Cậu trừng trừng đôi mắt bé xíu, mặt mày đã đỏ lên vì tức giận, hai bàn tay nắm lấy hai vai áo của anh như sắp xé nát nó ra đến nơi. Tất cả những hành động cử chỉ ấy qua mắt một người nào đó lại trở thành những thứ đáng yêu trào mật.

_ Này, có biết lúc này cậu đáng yêu thế nào không?

_ Cậu..cậu..

Mũi Jihoon vì tức giận mà phập phồng theo nhịp thở nặng nề, phình ra hóp vào lại càng đáng yêu hơn nữa. Soonyoung bật cười ha hả, cười xong lại đưa tay ở sau gáy chuyển lên đỉnh đầu, xoa thật nhẹ.

_ Tôi không biết ở bên cạnh mình lại có người đáng yêu đến vậy đấy. Nào, Jihoon, cậu đã biết ma sát trượt là gì chưa?

_ Con..con mẹ cậu! Dám lợi dụng tôi!

_ Nào, tôi nào có lợi dụng. Tôi là..thưởng thức mĩ vị đó chứ!

Lúc này nhìn vẻ mặt không thể nham nhở hơn của Soonyoung, Jihoon đã cạn sức chịu đựng. Cậu vung tay lên định đấm cho anh một phát thì đã bị giữ lại, cư nhiên bị ép vòng qua eo người kia. Và cũng cư nhiên bị cưỡng hôn thêm lần nữa. Lửa giận bùng lên vì suy nghĩ mình bị đem làm trò đùa, Jihoon phản kháng kịch liệt nhưng không sao thoát nổi gọng kìm của Soonyoung. Anh mặc cậu đánh đấp sau lưng mình, bàn tay ấm như nước bảy mươi lăm độ C khẽ khàng áp lên má cậu. Không biết do sức nóng quá độ, hay vì sự dịu dàng chân thành của anh, mà Jihoon sớm đã không còn giãy giụa nữa. Bàn tay đang ngưng đọng giữa không trung rụt rè đặt lên bờ vai vững chãi của anh, Jihoon cũng từ từ khép mắt lại.

Nụ hôn triền miên giây này qua phút khác. Nếu có ai hỏi trải nghiệm nào đáng nhớ nhất trong đời, có lẽ cậu sẽ trả lời rằng chính là giây phút cậu trao đi nụ hôn đầu. Đôi tay Jihoon đã vòng qua cổ Soonyoung tự khi nào, môi quấn quýt môi, lưỡi âu yếm lưỡi. Cả hai cứ quyện vào nhau trong cảm xúc đê mê, kì lạ. Chỉ đến khi Jihoon mệt lả đi vì thiếu dưỡng khí, để đầu mình tựa vào lồng ngực cũng rộn ràng hân hoan nhịp đập mạnh mẽ kia, bỗng dưng mỉm cười một cái mà chính mình cũng chẳng hiểu lý do. Soonyoung nhìn đỉnh đầu trong lòng, bao nhiêu định kiến trước kia cũng bay biến cả. Anh ôn nhu vuốt sợi tóc tơ mềm thơm mùi trà xanh, chính mình cũng nở một nụ cười thơ ngây.

_ Này gia sư đồng niên, tôi thiết nghĩ chúng ta nên thay đổi mối quan hệ này đi.

_ Gì chứ?

_ Thầy trò thành người yêu, cậu nghĩ thế nào?

_ Đồ hâm!

_ Đồng ý rồi đấy nhá!

_ Ai nói cậu tôi đồng ý chứ?

_ Môi cậu.

_ ...

Có hai mặt trời nhỏ bất chấp ngược thời gian mọc trên gò mây trắng xốp. Có nụ cười e thẹn mãi nở trên môi ai đó.

Có một tình yêu mở đầu đầy thú vị như thế, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com