Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Hẻm Tối

⚠️ Cảnh báo: Có chứa yếu tố rape, nội dung cưỡng bức trẻ vị thành niên, ấu dâm, và lợi dụng người khuyết tật trí tuệ. Giữ cái đầu lạnh trước khi nhúng... Chúc cả nhà ngon miệng🥰

----

Tiếng mưa đập lộp bộp trên mái tôn cũ kỹ, tạo nên một bản nhạc u ám trong con hẻm nhỏ. Đức Duy, cậu bé mười bốn tuổi, nhưng tâm trí lại như một đứa trẻ lên ba. Cậu vừa tan học ở trường chuyên biệt dành cho những người "đầu óc không tốt" như lời mẹ vẫn nói, khệ nệ ôm cặp sách trên đường về nhà.

Với khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn ngây thơ và tâm hồn trong sáng, ánh lên vẻ bối rối khi cậu cố gắng nhớ lại con đường quen thuộc. Con đường nhỏ thường ngày vẫn tối om, những vũng nước đọng phản chiếu ánh đèn đường lờ mờ như những con mắt lạnh lẽo.

Đức Duy không để ý, chỉ cắm cúi bước đi, đôi lúc lại lẩm bẩm mấy bài hát thiếu nhi vừa học được, sự ngốc nghếch đáng yêu hiện rõ trên từng cử chỉ.

“Dung dăng dung dẻ

Dắt trẻ đi chơi

Đến ngõ nhà Trời

Lạy Cậu lạy Mợ

Cho cháu về quê...”

“A... rồi sao nữa ta???”

Bỗng, một bàn tay thô ráp, lạnh lẽo như tử thần siết chặt lấy cổ tay Duy, kéo phắt cậu vào sâu trong bóng tối, chiếc lưng nhỏ lập tức đập mạnh vào bức tường lạnh ngắt phía sau.

Một mùi ẩm mốc, tanh tưởi, pha lẫn mùi kim loại và khói thuốc sộc thẳng vào mũi, khiến Duy nôn nao. Cậu bé giật mình, hốt hoảng hét lên, chiếc cặp rơi bộp xuống đất, sách vở tung tóe.

“Aaaaa có ma.”

Một vật lạnh ngắt, sắc nhọn tức thì kề sát cổ họng.

“Im lặng!”

Giọng nói trầm đục, khàn khàn như tiếng đá mài, chứa đựng sự tàn nhẫn và đe doạ đến rợn người. Toàn thân Đức Duy cứng đờ, đôi mắt to tròn, ngây ngô mở lớn trong màn đêm đặc quánh. Cậu cảm nhận được hơi thở nóng hầm hập của kẻ lạ mặt phả vào tai, và cảm giác lạnh buốt của lưỡi dao cứa nhẹ vào da thịt non mềm.

Cơn sợ hãi tột độ xộc lên não, cậu run rẩy đến mức không thể thốt nên lời, vài âm thanh non nớt vụn vặt vang lên – “Ư... ưm... buông ra... làm ơn... buông cháu ra...”

Cậu chỉ có thể thều thào, tiếng nói lạc đi vì sợ hãi, như tiếng chim non bị nhốt trong lồng. Nước mắt bắt đầu đong đầy khóe mi, nóng hổi lăn dài trên gò má trắng bệch.

Quang Anh, 30 tuổi, tên sát nhân giết người hàng loạt, khét tiếng, đang bị truy nã gắt gao, nheo mắt nhìn con mồi trong bóng tối. Hắn vừa thoát khỏi một vòng vây thót tim của cảnh sát, và con hẻm này là lối thoát duy nhất.

Định sẽ giết người diệt khẩu như mọi khi, để không để lại dấu vết, nhưng ánh mắt hắn chợt sững lại, khi chạm vào khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt trong veo, không chút tạm niệm, và hàng mi cong vút của cậu bé. Thằng nhóc này chỉ cao hơn thắt lưng của hắn một chút.

Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ điên rồ, bệnh hoạn và đầy kích thích lóe lên trong đầu Quang Anh. Thằng nhóc này... quá nhỏ bé, quá đáng yêu, quá đỗi thanh thuần. Một vẻ đẹp mong manh, trong trẻo đến mức làm hắn muốn vấy bẩn, muốn phá hủy sự thuần khiết ấy bằng chính đôi tay dơ bẩn của mình.

Cái bản năng độc chiếm, điên cuồng trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ chưa từng thấy, như một con mãnh thú tìm thấy con mồi yếu ớt nhất.

Lưỡi dao rời khỏi cổ Đức Duy, nhưng không phải để buông tha. Nó lướt xuống, nhẹ nhàng một cách rợn người, men theo đường quai hàm, lướt qua đôi môi run rẩy, rồi đến xương quai xanh lộ rõ dưới lớp áo sơ mi mỏng. Cậu khẽ rên lên, đôi mắt nhắm nghiền vì sợ hãi, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

Hơi thở của Quang Anh phả vào đỉnh đầu cậu, mang theo mùi thuốc lá, mùi khói đặc trưng và một thứ mùi nam tính khó tả, khiến Duy cảm thấy lòng ngực mình đang cuộn thắt lại, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

“A... đừng... đừng mà... chú ơi... đừng chạm vào cháu... cháu sợ... hức hức...” – Duy lắp bắp, tiếng khóc nức nở bắt đầu vỡ òa, yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng.

“Ngẩng đầu lên!” – Hắn ra lệnh, giọng nói trầm đục pha lẫn sự khao khát bệnh hoạn, đầy dục tính.

Đứa bé từ từ hé mắt, đối diện với đôi mắt đen như vực thẳm của Quang Anh. Trong đó không có sự thương hại, chỉ có dục vọng chiếm hữu trần trụi và sự tàn nhẫn đáng sợ, đến mức làm người ta lạnh sống lưng.

Cậu bé muốn khóc to hơn, muốn kêu cứu thật lớn, nhưng nhanh chóng bị chặn lại bởi một đôi môi thô ráp. Hắn không vội đi sâu vào bên trong, mà chỉ cắn lên cánh môi của cậu đến mức bật máu, như một lời cảnh cáo.

“Ah đau~ cháu... cháu xin... hic xin chú... đừng ăn cháu... cháu không ngon đâu... huhu...”

Cậu vì bị cắn đau nên càng hoảng sợ hơn, cứ nghĩ tên này muốn ăn thịt cậu. Duy van xin, giọng nói nghẹn ngào, lạc đi trong tiếng nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Có! Cưng ngon chết mẹ, nhìn thôi là cu đã cửng hết cả lên.”

Quang Anh nắm chặt lấy cằm Duy, ngón cái thô ráp miết nhẹ lên đôi môi sưng đỏ, rồi ép cậu ngửa cổ ra sau, đẩy sát lưng cậu vào bức tường ẩm ướt, đầy rêu mốc của con hẻm.

Hắn cúi xuống, hơi thở nóng hổi lướt qua làn da non nớt của Duy, khiến cậu bé rùng mình. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, Duy có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ, loạn nhịp của trái tim Quang Anh qua lồng ngực hắn, khiến cậu kinh hãi đến tột cùng.

“Chú... chú muốn gì...? Cháu... cháu không có tiền... đừng... đừng đánh cháu...”

Đức Duy lí nhí, giọng nói run lên vì sợ hãi và chút bối rối. Cậu bé ngây thơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng mình đang bị một người đàn ông lạ mặt khống chế, và cảm giác nhộn nhạo đang dâng lên, khiến hai má đỏ bừng.

Quang Anh không trả lời. Hắn cười khẩy, một nụ cười méo mó, lạnh lẽo nhưng đầy dã tính. Bàn tay hắn luồn vào trong áo Duy, vuốt ve tấm lưng gầy guộc, rồi luồn tay ra phía trước, khẩy khẩy đầu ti mềm mại. Cảm giác lạnh lẽo của ngón tay hắn trên da thịt non mềm khiến cậu sởn gai ốc, rùng mình.

“Đừng... đừng chạm vào... dơ lắm... cháu ghét... hức hic...”

Đức Duy khóc nấc lên, cố gắng cựa quậy, vùng vẫy, hai tay yếu ớt cố đẩy hắn ra, nhưng cơ thể bị kẹp chặt giữa bức tường lạnh lẽo và thân hình đồ sộ, rắn chắc của Quang Anh. Tất cả đều vô ích, chỉ khiến hắn càng thêm hứng thú.

“Yên nào, cục cưng...” – Hắn thì thầm vào tai Duy, giọng nói đầy ám muội, như một lời dụ hoặc của quỷ dữ.

“Mày sẽ thích thôi. Rồi mày sẽ nghiện cảm giác này... Nghiện con cặc của tao...”

Rồi hắn ép môi mình lên môi Duy một cách thô bạo, chiếm đoạt. Nụ hôn lạnh lẽo, mang theo mùi máu tanh nhẹ và mùi đàn ông hoang dã, xộc thẳng vào khứu giác Duy, khiến cậu bé choáng váng.

Đầu lưỡi đầy gai li ti như có linh tính riêng, nó liên tục càng quét khắp khoang miệng ngọt ngào của cậu. Bắt lấy lưỡi của thỏ con vừa mút vừa cắn, như muốn hút hết mật ngọt bên trong. Toàn thân Duy thì run lẩy bẩy như mèo non lạc giữa rừng sâu, không thể cử động, chỉ có thể khó khăn hít thở giữa cái đá lưỡi ghê hồn của hắn.

Duy cố gắng chống cự, vùng vẫy, quay đầu né tránh, nhưng hắn giữ chặt gáy cậu, càng ép mạnh hơn.

“Ưm... ưm aa... đừng... khó chịu... lắm... chú ơi... làm ơn... cháu không thở được... ức... hức...”

Nước mắt và nước dãi hòa lẫn, chảy dài từ cằm xuống cổ, thấm đẫm chiếc áo sơ mi. Bàn tay của Quang Anh luồn xuống, thô bạo xé toạc cúc quần đồng phục của Duy, từng chiếc cúc bật ra văng xuống nền đất bẩn thỉu, rồi kéo khóa quần xuống một cách dứt khoát, để lộ ra chiếc quần lót trắng tinh, có đính một cái nơ ngay giữa.

Trong khoảnh khắc ấy, khi những ngón tay thô ráp, chai sạn của Quang Anh chạm vào phần dưới cơ thể Duy qua lớp vải mỏng, hắn bỗng khựng lại.

Cảm giác lạ lẫm, mềm mại nhưng lại có một sự khác biệt tinh tế dưới đầu ngón tay khiến hắn hơi sững sờ. Đôi mắt sắc lạnh của tên sát nhân nheo lại, một tia thích thú và phấn khích lóe lên trong đó, thiêu đốt mọi lý trí.

Hắn miết nhẹ, rồi úp lòng bàn tay vào nơi đó để chà xát, từ từ, chậm rãi, như muốn cảm nhận rõ hơn từng đường nét.

“A... ưm chú... hức chú đừng, đừng chà mà... ah~ thốn quá...”

Bàn tay thô ráp và chai sần của gã đàn ông trung niên, liên cọ xát lên hột le ẩn nấp bên trong, một đứa trẻ con thì làm sao mà chịu nổi kích thích này, cậu chỉ có thể vừa phun nước lồn, vừa nhỏ giọng cầu xin.

Cảm giác vừa mềm mại, đầy đặn, vừa ẩm ướt, như ẩn chứa một bí ẩn khó tả, và với tiếng nức nở trẻ con, khiến dục vọng trong hắn bùng cháy dữ dội như ngọn lửa thiêu đốt. Rồi xoẹt một tiếng, cái quần lót tội nghiệp bị xé nát ra.

Chỉ thấy hắn đưa đáy quần lót lên mũi để ngửi, còn lè lưỡi ra liếm chút dịch dâm trên đấy, liếm đến khi ướt sũng một mảng, lớp vải dần trở nên trong suốt. Sau đó mới hài lòng mà nhét nó vào túi quần của mình.

Quay trở lại đứa bé, Quang Anh bật cười vì y như hắn đoán, bên cạnh con cặc nhỏ xíu, thì phía dưới là một cái lồn không lông, căng mọng hồng hào, vừa múp vừa ướt hiện ra. Bàn tay tiếp tục vuốt ve, dò xét, rồi lại nhấn nhẹ vào hạt le, cảm nhận được sự co rút phản ứng từ Duy. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, nặng nề, tràn đầy khao khát chiếm đoạt.

“Ồ...” – Quang Anh khẽ thốt lên, giọng nói trầm đục mang theo sự ngạc nhiên đến đáng sợ, pha lẫn một thứ khoái cảm lệch lạc.

“Thú vị đây... Bé con của tao... lại có cả hai thứ à? Tuyệt vời... Mày đúng là món quà ông trời ban cho tao rồi...” Hắn cười khùng khục, một nụ cười man rợ.

Duy vẫn còn ngây thơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết cơ thể mình đang bị sờ mó một cách kì lạ, nhục nhã. Cậu bé chỉ cảm thấy hoang mang, đau đớn và sợ hãi tột cùng khi bàn tay thô bạo kia đang mân mê, vuốt ve nơi riêng tư của mình một cách bẩn thỉu.

“Đừng... đừng chạm vào đó... đau... đau lắm... cháu sợ... chú ơi... làm ơn... đừng... ư... tê quá...” – Duy lắc đầu rên rỉ, hai tay cố gắng yếu ớt đặt trên ngực hắn, đẩy ra, nhưng lực tay hắn quá mạnh, ghì chặt cậu vào người mình.

Quang Anh cười phá lên, một tràng cười khàn khàn, man rợ vang vọng trong con hẻm tối. Hắn siết chặt lấy hông Duy, đẩy con cặc cứng ngắc qua lớp quần jean vào khe lồn rồi thúc nhẹ, khiến Duy cảm nhận được sự cứng rắn, đầy dục vọng của hắn đang cọ xát chỗ cấm kỵ.

Hắn cúi xuống, hôn lên cổ Duy, rồi lại trượt xuống xương quai xanh, cắn mạnh một cái, tạo thành một dấu đỏ bầm tím.

“Ah~ đừng cắn mà... chú ơi... đừng cọ huhu, khó chịu lắm...”

“Mmm... cái lồn mày rỉ nước ướt nhẹp quần tao rồi này. Nứng thật haha.”

Hắn rít lên rồi bật cười, giọng nói đầy điên loạn, pha lẫn sự chiếm hữu tột độ.

“Tao sẽ là người đầu tiên cho mày biết thế nào là mùi vị đàn ông. Đĩ non dâm đãng. Mày sẽ không bao giờ thoát khỏi tao đâu, cục cưng.”

Hắn bế xốc Duy lên, đôi chân cậu bé rời khỏi mặt đất, chênh vênh mà quấn chặt lấy hông hắn, cơ thể yếu ớt bị treo lơ lửng trong không trung, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, hoàn toàn không có điểm tựa nào ngoài vòng tay hắn. Rồi hắn đút con cặc vào khe lồn một cách tàn bạo, khao khát chiếm hữu tột độ, như ngọn lửa của quỷ dữ.

Quang Anh bị lỗ lồn co bóp, hút chặt, phê đến thở hắt ra một hơi. Lồn trinh của đứa bé trai chưa đủ tuổi này, khiến hắn hưng phấn muốn điên, cảm giác chạm vào thứ vẫn còn trong trắng và thanh thuần, là một cảm giác thoả mãn biến thái.

Duy oằn mình vì đau rát, như có gì đó bị rách ra, chỉ biết bấu víu vào vai hắn, miệng phát ra tiếng nức nở đau đớn, giọng khóc yếu ớt như bị bỏ rơi giữa đêm mưa bão.

“Khó chịu... quá... ư... buông, buông cháu ra... mẹ ơi... cứu con... ai đó cứu con với... cháu đau... đau lắm... huhu...”

Cậu bé biết, cuộc đời mình đã rẽ sang một hướng khác, một hướng đi đầy tăm tối và không lối thoát. Sự ngây thơ của Duy đã khiến cậu rơi vào tay kẻ ác, và bản năng sinh tồn yếu ớt trong cậu gần như không tồn tại, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Quang Anh không chần chừ thêm nữa. Hắn đẩy hông, ra vào mạnh mẽ, khiến Duy rên lên một tiếng thất thanh, đau đớn đến tột cùng. Cậu bé cảm thấy như có thứ gì đó đang xé toạc cơ thể mình, một cảm giác nóng rát, đau buốt lan tỏa khắp nơi. Vài giọt máu trinh men theo mép đùi trong của Duy, chảy dọc xuống dưới.

“A... đau... đau quá... áh agh chú ơi... làm ơn... dừng lại... dừng lại đi mà... cháu đau... hức hức...”

Duy gào lên trong vô vọng, nước mắt tuôn như suối, chân tay giãy giụa trong không khí. Nhưng hắn chỉ ghì chặt quy đầu to tròn vào bên trong hơn, đôi mắt điên dại nhìn thẳng vào nhóc.

“Im nào, cục cưng.” – Hắn thì thầm, giọng nói bình thản nhưng đầy uy quyền.

“Sẽ nhanh thôi... Mày sẽ quen với nó... Sẽ quen với cái cách tao 'thương' mày...”

Hắn bắt đầu đưa đẩy liên tục, từng cú thúc mạnh mẽ, dứt khoát, khiến cơ thể Duy không ngừng va đập vào lớp xi măng lạnh lẽo phía sau.

Mỗi nhịp đẩy hông, cậu lại phát ra những tiếng rên rỉ, những tiếng kêu đau đớn, xen lẫn những âm thanh hổn hển đầy dâm đãng.

“Ư... ưm... đau... ahh đau quá... huhu... chú ơi... cháu xin... chậm lại... chậm lại đi mà...”

Hắn không đáp lời, chỉ miết nhẹ lên mép lồn, rồi lại hôn lên đôi môi sưng đỏ, nuốt chửng tiếng kêu của cậu. Hắn muốn nghe những âm thanh đó, muốn cảm nhận sự run rẩy của Duy dưới bàn tay mình, muốn nhìn thấy sự thuần khiết bị vấy bẩn từng chút một.

Cơn mưa bên ngoài vẫn trút xuống xối xả, như tiếng khóc than của bầu trời cho số phận bi thảm của Duy. Con hẻm tối, ẩm ướt, trở thành nhân chứng câm lặng cho tội ác ghê tởm, cho sự hủy diệt của một tâm hồn trong sáng.

Quang Anh hưng phấn đến độ gân xanh nổi đầy trên thân cặc, hắn giã mạnh liên tục, rút ra đẩy vào không ngừng nghỉ, hắn muốn Duy khắc sâu cảm giác này, muốn cậu bé nhớ mãi ai là kẻ đã chiếm đoạt cậu.

“Mày đúng là đĩ dâm... đĩ của riêng tao... bé con... kêu tên tao đi... Quang Anh...” Hắn thì thầm, giọng nói đầy ám muội, ép buộc.

“Quang... Anh... ư... đau... hic đau lắm... cháu ghét... hức... cháu ghét chú...”

Duy khóc nấc, nhưng lại vô thức gọi tên hắn theo lời sai khiến, sự ngây thơ khiến cậu không thể chống lại sự thao túng.

Quang Anh nghe thấy những lời đó, hắn cảm thấy một làn sóng khoái cảm điên cuồng dâng trào. Hắn cười vang, một tràng cười kinh tởm, đầy thỏa mãn.

“Đúng rồi... ghét đi... Ghét nhiều vào... nhưng mày sẽ không bao giờ rời khỏi tao đâu... Mày sẽ nghiện con cặc này, cục cưng...”

Hắn thúc mạnh một lần cuối, sâu hơn, tàn nhẫn hơn, toàn bộ tinh trùng đặc sệt tràng vào trong. Khiến Duy hét lên một tiếng dài. Toàn thân cậu run rẩy bần bật, hơi thở hổn hển, nhịp tim đập loạn xạ, lỗ dâm và đầu cặc cũng lần lượt thi nhau bắn ra, làm ướt đẫm cả bụng của hắn.

Đức Duy cảm thấy một dòng chảy ấm nóng lan tỏa bên trong, cùng với cảm giác rã rời, trống rỗng.

Hắn im lặng chờ đợi cậu cực khoái xong, nhưng vẫn không rút ra. Duy kiệt sức, mắt lim dim rồi gục đầu lên vai hắn, hơi thở đứt quãng từng hồi. Cậu không còn sức để chống cự, thậm chí không còn sức để khóc nữa.

Quang Anh ghì chặt Duy vào lòng, để cậu bé cảm nhận toàn bộ sự hiện diện của hắn. Hắn vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Duy, rồi hôn lên trán cậu, giọng nói khàn khàn vì dục vọng vừa qua đi.

“Bé dâm giỏi quá... ăn hết sữa nóng của tao rồi này.”

Bỗng, sau vài phút im lặng, một cảm giác lạ lẫm, không phải đau đớn tột cùng hay sợ hãi nữa, mà là một sự ngứa ngáy kèm theo một chút tê dại, mơ hồ, thậm chí là một thứ khoái cảm tội lỗi, bắt đầu trỗi dậy trong Duy. Cậu bé không hiểu.

Đầu óc ngây thơ, đơn thuần của cậu không thể lý giải được những cảm giác phức tạp này. Nhưng cơ thể cậu, bị cưỡng ép và khám phá liên tục, đã bắt đầu phản ứng một cách bản năng, tìm kiếm sự giải thoát khỏi căng thẳng tột độ.

Duy khẽ cựa quậy trong vòng tay Quang Anh. Đôi mắt to tròn, vốn đã đờ đẫn, giờ đây ánh lên một chút bối rối, một chút mơ màng. Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như vực thẳm của Quang Anh.

“Chú... chú ơi...” – Duy lí nhí, giọng nói khàn đặc nhưng không còn sự sợ hãi tột độ như lúc đầu.

“Ừ?”

“Cháu... cháu... chỗ đó... bướm nhỏ vẫn còn... nóng... với lại... ưm... khó chịu... nhưng mà... nhưng mà... lại muốn... làm nữa...”

Duy nói những lời đó một cách vô cùng ngây thơ, hiếu kỳ, như một đứa trẻ đang khám phá một điều mới lạ, không hề ý thức được sự ám muội trong câu nói của mình.

Gương mặt cậu bé vẫn đỏ bừng, nhưng không phải vì nhục nhã, mà vì một thứ cảm giác lạ lẫm, mãnh liệt đang dâng lên. Quang Anh sững sờ trong giây lát. Hắn không ngờ Duy lại có thể nói ra những lời đó một cách tự nhiên đến vậy.

“Hừm... con nít ai lại dâm đĩ như mày!”

Quăng ra một câu nói châm chọc. Rồi một nụ cười tà mị, điên cuồng nở trên môi hắn. Hắn cúi xuống, hôn lên đôi môi sưng đỏ của Duy, rồi nhẹ nhàng miết ngón tay lên nơi lỗ lồn ướt nhẹp tinh dịch và nước dâm của cậu, rồi kéo mạnh đầu le ra ngoài. Duy khẽ rùng mình, một tiếng “A...” khẽ thoát ra.

“Sướng không, cục cưng?” – Hắn thì thầm, giọng nói trầm khàn đầy dục vọng. Duy khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn còn mơ màng.

“Dạ... sướng... sướng lắm... chú ơi... làm nữa đi... cháu... cháu muốn... làm nữa...”

Tiếng nỉ non, tỉ tê của Duy càng làm tăng thêm sự hưng phấn và điên cuồng trong Quang Anh.

Hắn cảm thấy một làn sóng khoái cảm điên loạn dâng trào. Hắn đã thành công, không chỉ chiếm đoạt cơ thể Duy, mà còn vấy bẩn cả tâm hồn ngây thơ của cậu bé, tiêm nhiễm sự ấu dâm biến thái vào đầu một đứa con nít, biến nó thành một công cụ để thỏa mãn dục vọng của hắn.

Hắn xoay người Duy lại, để hai tay cậu chống lên tường, mông hẩy ra sau, chân nhón lên cao, và tiếp nắc đụ mạnh mẽ, không ngừng nghỉ, tàn bạo hơn trước, hai má mông bị dập đến sưng tím. Hắn muốn Duy hoàn toàn chìm đắm trong những cảm giác này, không thể thoát ra.

“Hah... ưm... aaa... Quang Anh... nhanh nữa đi... mạnh nữa đi... cháu thích... thích lắm... sướng quá... hức... hức... làm nữa đi mà... chú ơi~”

Đức Duy rên rỉ, những lời cầu xin non nớt xen lẫn những tiếng rên rỉ khản đặc, những âm thanh đó giờ đây không còn sự kháng cự, chỉ còn sự khao khát bản năng.

“Đúng là lồn trinh, chơi sướng hết cả cặc...”

Nước mắt vẫn chảy dài trên má Duy, nhưng giờ đây nó là những giọt nước mắt của sự sung sướng, thoả mãn , và cả sự kích thích đến tột cùng. Cậu bé không còn nhận ra mình nữa, không còn biết mình đang nói gì. Chỉ có bản năng, và sự khao khát được giải thoát khỏi những cảm ấm nóng, được lấp đầy bởi hắn.

Từ góc nhìn ở sau lưng, có thể ngắm trọn vẹn đường cong hoàn hảo của cậu. Cặp mông căng mẩy, núng nính như thạch. Bờ lưng thon thả, trắng nõn, cùng với chiếc eo nhỏ xíu, mềm mại như bông. Liếc xuống bên dưới liền có thể nhìn thấy lỗ đít xinh đẹp và cái lồn dâm đãng đang nuốt cặc.

Quang Anh đưa tay thọc vào miệng của Duy, hai ngón tay bắt chước động tác giao hợp, mà đâm chọc loạn xa trong khoang miệng đó. Khi thấy đủ ướt, hắn liền rút tay ra, rồi đút vào đít nứng của cậu. Duy đang phê pha trong cơn sướng, bị chọc cho sợ hãi mà nỉ non.

“Hưmm... chú, chú ơi~ chú làm gì vậy? Ah... ứm đừng mà... huhu không thích... đừng chọt vào đít con mà...”

“Sao thế? Tao thấy nó cũng đang thèm đụ lắm rồi, ngoan! Để tao móc cho mày sướng.”

Nói là làm, hai ngón tay mò mẫm bên trong vách tràng nóng hổi non nớt, chặt hơn lỗ lồn một chút nhưng cũng rất mềm. Vừa móc điểm P trong đít Duy, hắn vừa thúc hông như đóng cọc vào điểm G trong lồn cậu, hai đầu ti phía trước liên tục bị cạ vào tường. Nhóc nhỏ thật sự bị chơi sướng đến trắng cả mắt, tỉ tê loạn xạ như đĩ non.

“Ô ô... ớgh... con sướng quá... ức hah đít cũng sướng ah ah... aaa... ưm~ chú... hỏng mất...”

“Hỏng thật rồi! Nó cứ chảy nước không ngừng này, để cặc tao chữa giúp mày.”

Quang Anh nhìn Duy, đôi mắt hắn tràn đầy sự điên loạn và chiếm hữu. Hắn càng lúc càng thích thú với việc vấy bẩn sự trong sáng của Duy, nhìn cậu bé từ từ lún sâu vào vũng lầy dục vọng mà hắn tạo ra. Hắn hôn lên vai Duy, cắn nhẹ một cái, như đánh dấu chủ quyền.

“Đúng rồi... cục cưng của tao... Mày phải ngoan như vậy chứ...” Hắn thì thầm, giọng nói đầy kinh dị.

“Tao sẽ giam mày lại... biến mày thành đồ ủ cặc ủ tinh cho tao.”

Một ngón nữa được chen thêm vào trong lỗ huyệt. Tổng ba ngón tay dài và thô ráp cứ móc mạnh mẽ vào trong, lâu lâu còn cong lên ấn vào điểm sướng, đít dâm cũng ướt nhẹp vì dịch ruột tiết ra. Tay còn lại hắn mò mẫm ra phía trước, kẹp hạt le đang sưng to vào giữa hai ngón tay rồi chơi đùa, vừa ấn vừa kéo.

Tất cả các điểm nhạy cảm trên người đều bị Quang Anh chơi cùng một lúc. Đức Duy nhỏ bé thật sự không chịu nổi kích thích này, cổ họng đã rên đến mức khàn đi, bây giờ đến thở cậu cũng chẳng thở nổi.

“Mmm... ưm~ chết mất... van ah... chú tha cho cháu, đít tê lắm rồi chú ơi huhu... đừng véo le con ứm...”

“Trên người mày chỗ nào cũng mềm, đĩ mẹ! Càng chơi càng nứng.”

"Con muốn ra... ô... ức lạ quá... ÁH..."

Sau tiếng ré lên cuối cùng, là một cỗ nước trong suốt phun ra lênh láng từ khe lồn, đít dâm cũng tuông ra nước nhờn. Đầu cặc rỉ vài giọt tinh ít ỏi đến thương. Mặc kệ cậu đang lên đỉnh, hắn dọng mạnh một cái rồi xả tinh vào trong. Giây sau chân Duy run rẩy dữ dội, cả người co giật từng cơn, rồi khụy gối xuống đất, nước đái xè xè chảy ra liên hồi từ khe lồn.

Quanh Anh đứng nhìn một màn nóng bỏng đó, rạo rực đến điên lên được. Khác gì một diễn viên JAV chuyên nghiệp không cơ chứ, nước nôi cỡ đấy, không húp thì có mà ngu!
Nghĩ như thế, hắn liền cúi xuống, đè cậu ra nền đất dưới chân. Rồi ụp mặt vào dòng suối thanh mát đó húp rồn rột, nước tiểu lẫn nước dâm đều bị hắn nuốt vào miệng hết.

“Ơ hức... c-con phê~ ha... chú đừng liếm... ức ha... con tè nữa... chú ơi~”

“Ha chụt, chụt... ừm đái ra đây, tao bú cho. Lồn mày ngọt quá.”

Lúc này Đức Duy chỉ còn biết nằm co quắp lại, thở dốc như cá mắc cạn, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trời, bị hắn bú lồn phê đến mức rỉ ra vài giọt nước tiểu cuối cùng. Đợi khi hắn ăn no nê xong liền ngẩn đầu lên nhìn cậu, Duy đã ngất đi mất rồi.

Quang Anh bế Đức Duy đã mềm nhũn lên tay, trên người cậu được quấn lại bởi chiếc áo khoác dày dặn của hắn. Rồi hắn mang theo cậu, bước đi vào sâu hơn trong con hẻm nhỏ, bóng lưng dần dần bị bóng tối nuốt chửng.

....

Hai ngày sau ở đồn cảnh sát, có một người phụ nữ trung niên đang khóc đến thảm thương. Đến báo án, vì đứa con trai thiểu năng trí tuệ của bà đã mất tích, cặp sách được tìm thấy tại con hẻm gần đó.

Xung quanh đó không có camera, cũng chẳng có nhà người dân, manh mối lại càng không có. Mọi thứ lại rơi vào dĩ vãng... Kể từ đó, trong ngôi làng nhỏ, không còn một ai nhắc đến cái tên Hoàng Đức Duy nữa, tất cả về cậu đều biến mất một cách kì lạ.

----

kinh khủng quá điii😇(nhưng ảnh làm sướng lắm mẹ)

trước khi các mom hả hê vì Duck Di bị anh Gánh chjch tung lòn, thì mấy bả hãy tưởng tượng người bị Gánh đè xuống là mấy bà á. Đcm sợ chắc xĩu ngang=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com