Quang Anh Ngốc's
----
Hoàng Đức Duy, mang trong mình một bí mật ít ai hay: cậu là song tính, và hơn thế, một người mang ham muốn tình dục cực kỳ cao. Gia đình Duy biết điều này từ nhỏ, và họ đã ban tặng cho cậu một sự chấp nhận hiếm có.
“Miễn con sống tử tế, yêu ai cũng được.”
Lời nói ấy, lẽ ra phải là một món quà, nhưng lại trở thành gánh nặng khi Duy lớn lên. Cậu nhận ra mình khó lòng mở lòng với bất kỳ ai, bởi nỗi sợ bị phán xét cứ lơ lửng như một án tử vô hình.
Vì vậy, cậu chỉ biết tìm đến những món đồ chơi lạnh lẽo để thủ dâm, hay cọ xát vào gối để tự xoa dịu những đêm dài khắc khoải.
Và rồi, một ngày định mệnh, vận may, hay vận rủi, bất ngờ gõ cửa. Mẹ Đức Duy, với nụ cười rạng rỡ và chiếc vali kéo hối hả, thông báo.
“Mẹ đi du lịch với ba vài hôm, chắc tầm một tuần. Ba mẹ của thằng Quang Anh cũng đi chung.”
“À mà mẹ dắt thằng bé qua nhà mình ở tạm, nó khờ như cục đất, ở nhà một mình lâu như vậy sợ bị người ta dụ bán qua Cam.”
Duy đang mải miết lướt điện thoại trên sofa, tiếng mẹ bỗng khiến cậu giật mình.
“Ơ? Ở nhà mình?” – Giọng cậu bất giác cao hơn một tông, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
“Ừ, con chăm nó hộ bác gái vài hôm nha. Chứ không thôi bị người ta dụ, cướp mất đời trai.”
Mẹ cậu nói, không chút mảy may nghi ngờ về cơn bão cảm xúc đang cuộn trào trong lòng con trai.
Chỉ ít phút sau, một bóng người xuất hiện trước cửa. Duy ngẩng đầu lên, và mọi giác quan trong cậu như bị đóng băng.
“A c-chào em... Duy.”
Đó là Nguyễn Quang Anh. Gọng kính dày cộp che gần hết đôi mắt, áo sơ mi trắng cài kín cổ, tóc mái phủ gần hết trán. Anh ta trông y hệt một tên mọt sách điển hình, rụt rè và nhút nhát, với giọng nói nhỏ nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Nhưng, Đức Duy nuốt khan một tiếng. Ánh mắt cậu không thể rời khỏi thứ đang đội lên đầy rõ ràng dưới lớp quần của Quang Anh.
Và khuôn mặt đó... dưới cặp kính và mái tóc che phủ, là một vẻ đẹp trai không tưởng, đường nét góc cạnh nhưng vẫn mang nét thanh tú, như một tác phẩm điêu khắc bị bỏ quên.
Chết mẹ rồi... Duy thầm rủa, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò râm ran trong huyết quản. Có gì đó đang âm thầm trào ra giữa hai chân.
Ba ngày đầu tiên, là địa ngục trần gian. Mỗi khoảnh khắc bên cạnh tên mọt sách ngây thơ đó đều là một cuộc chiến không tiếng súng. Duy phải vận dụng toàn bộ ý chí để giữ vẻ mặt bình thản, trong khi bên trong, ngọn lửa dục vọng đã cháy đến cực điểm.
Quang Anh quá khờ, quá vô tư, quá... sạch sẽ. Mùi sữa tắm thoang thoảng từ phòng tắm, mùi nước xả vải dịu nhẹ từ quần áo anh, cứ quấn quýt Duy như một lời mời gọi không thể chối từ.
Quang Anh thường xuyên đi lại quanh nhà chỉ với chiếc áo thun mỏng. Có lần, sau khi tắm xong, anh còn hồn nhiên ra ngoài với chiếc áo hơi ướt, dán chặt vào từng đường nét cơ bắp săn chắc ẩn hiện. Duy phải quay mặt đi, cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên.
Tên ngốc này, tự nhiên như ở nhà vậy...
Chiếc quần thể thao lưng thấp, đôi khi còn hơi trễ xuống, để lộ đường nhân ngư quyến rũ chết người, và cái bụm đáng nguyền rủa cứ đội lên đầy rõ ràng dưới lớp vải quần màu xám. Duy cảm thấy mình như một kẻ biến thái, ánh mắt không ngừng dán chặt vào háng của anh.
Không biết tự sục à, sao để nó cương lên mãi thế trời?
“Quang Anh, anh... anh không định mặc thêm áo khoác à? Trời tối rồi.” – Duy cố giữ giọng bình thường nhất có thể, khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Quang Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp kính dày chớp chớp – “À, không sao đâu, anh thấy vẫn ấm mà.”
Anh ta cười ngây ngô, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xíu bên má. Nụ cười ấy, đối với Duy, như một lời khiêu khích vô hình.
Địt mẹ, anh ấm nhưng tui nứng!
Có lần, Quang Anh còn vô tư kéo quần sát lên cao, để lộ một khối u lên, vừa căng vừa bự dán chặt vào đáy quần. Đức Duy đi ngang qua, máu nóng sôi sùng sục, thiếu điều muốn bay đến, úp mặt vào đó mà bú cu cho anh. Nhưng lí trí đã kịp thời kéo cậu lại.
Đỉnh điểm là sau khi gội đầu xong, anh thản nhiên mượn máy sấy tóc của cậu mà không hề mặc áo. Tấm lưng trần vạm vỡ, những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc đen nhánh, chảy dọc xuống cơ bắp, lấp lánh dưới ánh đèn phòng khách. Đức Duy đứng hình, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng cậu, rồi dừng lại nơi hang động đói khác, làm toàn thân nóng bừng.
“Duy? Sao em đứng thừ ra đó vậy?”
Quang Anh nghiêng đầu nhìn, thấy cậu đang đứng im bất động, liền hỏi.
Duy giật mình, vội vàng quay đi, vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó trên kệ sách.
“À, không có gì. Anh cứ sấy tóc đi.”
Cậu cố gắng nén tiếng thở dốc, phía dưới ướt đẫm, cảm thấy gần như chết quách đi cho rồi.
Nứng nứng nứng! Chịch chịch chịch!
Ban ngày, Duy gồng mình chịu đựng. Cậu vùi đầu vào việc học, đi làm thêm, cố gắng làm cho mình thật bận rộn để không phải nghĩ đến Quang Anh.
Nhưng đêm xuống, mọi kìm nén đều vỡ vụn.
Duy nằm trên giường, môi cắn chặt góc áo để kiềm tiếng rên. Cả người cuộn tròn, vì sự rung động dữ dội từ món đồ chơi đang được nhét bên trong, phát ra âm thanh rè rè, và những hình ảnh về Quang Anh cứ liên tục hiện về, rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ nhất, khiến Duy nứng phát điên.
Cậu không thể hiểu nổi, sao Quang Anh lại có thể ngây thơ đến mức ngu ngốc như vậy.
Tên đó không hề biết rằng vẻ ngoài của mình khi để lộ cơ ngực, bụng sáu múi, hay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm tóc còn ướt, làn da còn vương vấn hơi nước... lại khiến Duy ngứa ngáy đến phát rồ, như một con quỷ đói đang vật vã tìm lối thoát.
Đức Duy đã thử mọi cách để ám chỉ, để gửi đi những tín hiệu rõ ràng nhất có thể. Rằng: Em nứng lồn vc rồi, anh mau đến đụ em đi!!!
Một buổi tối, khi cả hai cùng ăn mì gói trong bếp, cậu cố tình ngồi đối diện Quang Anh. Dưới gầm bàn, Duy nhẹ nhàng thò chân ra, vuốt ve bắp đùi non của anh. Ban đầu chỉ là lướt qua, sau đó mạnh dạn hơn, miết nhẹ, rồi ấn ấn ngón chân vào nơi quái vật ngủ say.
Quang Anh đang mải mê húp mì, bỗng khựng lại. Đôi mắt sau cặp kính mở to, lắp bắp.
“Duy... em đá chân anh đấy à?”
Anh vội vàng rụt chân lại, né tránh như thể Duy là một ổ điện trần.
Duy nhếch mép cười, vẻ mặt vô tội – “Ơ, em xin lỗi. Chắc vô tình thôi, em hơi mỏi chân.”
Nhưng trong lòng đã sớm gào thét: “Vô tình cái con khỉ khô! Tui cố tình á. Đồ ngu!”
Lần khác, cậu mặc một chiếc quần ngủ bằng lụa mỏng tang, gần như trong suốt. Cố tình cúi xuống trước mặt Quang Anh để nhặt một cây bút chì rơi trên sàn, để lộ nửa bờ mông căng tròn ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.
Quang Anh đang ngồi đọc sách, thấy vậy liền giật mình, vội vàng quay mặt đi, tai đỏ ửng như gấc chín.
“Duy... em... em mặc vậy dễ cảm lạnh đó! Cẩn thận kẻo ốm.”
Anh lí nhí, giọng đầy lo lắng nhưng đôi mắt lại không ngừng liếc trộm.
Duy chỉ muốn tóm lấy cổ anh mà lắc cho tỉnh ra: “Cảm lạnh cái đầu buồi! Có biết là anh đang khiến em cảm thấy nóng lồn đến mức nào không?!”
Khi cả hai cùng xem phim trên sofa, Duy cố tình nằm gác chân lên đùi Quang Anh, để quần tuột lên tận mép đùi, lộ cả quần lót ren bên trong. Chà sát mu bàn chân lên đùi anh, cảm nhận từng thớt thịt săn chắc.
Mau đến đây húp lồn em đi mà~
Quang Anh thì cứng đờ người, đôi mắt vẫn dán vào màn hình TV, nhưng ánh mắt không tiêu cự. Bàn tay anh đặt trên đùi Duy, run nhẹ.
“Anh... anh đi rót nước nhé...?”
Rồi anh vội vã đứng dậy, tránh đi, như thể chân Duy là một cục than nóng.
Không ít lần, cậu cố tình thay quần áo trước gương lúc Quang Anh vô tình bước xuống phòng khách, hoặc đi ngang qua phòng cậu.(Tất nhiên là Duy cố tình không đóng cửa phòng)
Cậu chậm rãi cởi bỏ từng lớp áo, phô bày cơ thể trắng hồng, những đường cong mê hoặc dưới ánh đèn. Quang Anh chỉ thoáng nhìn qua, mặt tái mét, vội vàng quay lưng lại, lắp bắp.
“Anh... anh không nhìn gì đâu... chưa có nhìn...”
Duy chỉ muốn lao đến, gào lên: “Nhìn đi! Nhìn cho kỹ vào! Nhìn xem em đang muốn cặc anh đến mức nào!”
Rồi có hôm, cậu quỳ sụp xuống ghế, chổng mông lên trời, ưỡn lưng ra đầy khiêu khích, chiếc quần lọt vào giữa khe, hằn lên vải nguyên con hàu múp rụp. Cậu giả vờ đau lưng, tay xoa xoa phần thắt lưng, cố tình đẩy hông về phía sau.
Quang Anh thấy vậy thì hốt hoảng, vội vàng chạy lại đỡ. “Em sao vậy? Đau ở đâu? Để anh giúp!”
Anh thậm chí còn cúi xuống, muốn xoa bóp lưng và eo cho cậu.
Duy cố nén tiếng rên rỉ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: "Đồ ngu. Bị nứng chứ không phải bị đau đm!"
Mỗi lần ám chỉ đều thất bại thảm hại. Duy cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ham muốn không những không được giải tỏa, mà còn bị kích thích đến mức tột cùng. Cậu cảm thấy mình như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng, chỉ còn cách tự mình tìm lối thoát.
“Aiss tên ngốc này, cặc to thế mà không biết dùng. Thật tức chết!”
Cậu ghét cái sự ngây thơ đến mức ngu ngốc của Quang Anh, ghét cái vẻ mặt đỏ bừng, luống cuống của anh. Nhưng đồng thời, chính sự ngây thơ đó lại càng kích thích Duy. Nó như một thử thách, một con mồi ngây thơ đang chờ đợi được săn.
“Vậy thì để em bóc zin anh hẹ hẹ hẹ, em sẽ dạy anh cách cắm cặc vào lồn.”
Càng bị từ chối, Duy càng quyết tâm hơn. Cậu không thể chịu đựng thêm nữa. Cơ thể cậu gào thét, từng thớ thịt căng lên, nóng rực. Cậu cần được giải tỏa, cần được chạm vào, cần được sở hữu.
Đêm thứ năm.
Một ý nghĩ táo bạo, đầy điên rồ chợt lóe lên trong đầu Duy. Một nụ cười nhếch mép, đầy nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt.
Đã đến lúc phải hành động. Đã đến lúc để Quang Anh phải đối mặt với sự thật. Đã đến lúc buộc anh ta phải nhìn thấy con cừu... à con quỷ trong Duy.
“Thiệt sự là núi lắm rừng rồi, còn không hành động thì nứng chết mất.”
Lẩm bẩm xong, cậu nhẹ nhàng đứng dậy. Sàn nhà lạnh toát dưới chân, nhưng cơ thể cậu thì nóng ran như lửa đốt. Duy rón rén bước ra khỏi phòng, nhẹ như mèo săn mồi. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng.
Duy đứng trước cửa phòng ngủ của Quang Anh, khẽ nghiêng đầu. Cậu không mặc gì ngoài một chiếc áo tank top bó sát, không nội y. Lớp vải cotton mỏng tang dán chặt vào cơ ngực đẩy đà và phần bụng phẳng lì của Duy.
Bên dưới, cậu chỉ mặc một chiếc quần ngủ lụa đen, ngắn đến mức vừa cúi xuống là lộ cả nửa má mông, khoe trọn vẹn đường cong của cơ thể, như một lời mời gọi đầy táo bạo. Mắt cậu sáng lên, bờ môi vẽ nên một nụ cười, hiểm như cáo, nhưng đầy quyến rũ.
Cậu hít một hơi thật sâu, một sự rạo rực lan tỏa khắp người, tự dằn lòng – “Chả lẽ ngon như này mà Quang Anh lại không húp.”
Quang Anh vẫn ngồi học bài trong phòng, cửa không khóa. Ánh đèn vàng rọi xuống làn tóc rối nhẹ, gò má gầy và sống mũi cao thẳng, tạo nên một vẻ đẹp thư sinh nhưng đầy thu hút. Mắt anh khẽ nheo lại sau lớp kính, chăm chú vào trang sách.
Anh nghiêng đầu, lật sách, vẫn đẹp trai đến vô lý, khiến Duy không thể rời mắt. Mái tóc hơi rối, gọng kính trễ xuống sống mũi, tạo nên một vẻ lơ đãng đầy gợi cảm. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, hai cúc đầu mở ra, lộ xương quai xanh mảnh khảnh, như một lời mời gọi vô thức.
Duy đứng im vài giây, ngắm nhìn con mồi của mình. Cậu cảm thấy một sự kiểm soát tuyệt đối dâng lên trong lòng. Rồi, cậu lặng lẽ bước vào, động tác nhẹ nhàng như một bóng ma. Anh vẫn mải mê đọc sách, không hề hay biết về sự hiện diện của Duy, cho đến khi cậu đứng sát bên cạnh bàn học.
“Anh Quang Anh...” Giọng cậu khẽ khàng, ngọt ngào, như một lời thì thầm đầy mê hoặc.
Quang Anh giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ta mở to sau cặp kính, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ – “Ơ? Duy? Em chưa ngủ à?”
Anh nhìn Duy từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo tank top mỏng dính và chiếc quần ngủ hững hờ. Khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lan nhanh xuống tận mang tai.
Đức Duy chỉ mỉm cười bí ẩn. Cậu không nói gì, mà trực tiếp di chuyển, ngồi hẳn lên đùi anh. Quang Anh giật mình như bị điện giật, hai tay anh ta bám chặt thành ghế, như thể sợ mình sẽ ngã. Cơ thể anh cứng đờ, căng thẳng tột độ.
“Đ-đợi đã... Duy... sao lại ngồi... ơ...”
Quang Anh lắp bắp, giọng nói lí nhí, đầy hoảng loạn. Anh cố gắng đẩy Duy ra nhưng tay lại không có chút lực nào. Cậu cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể anh.
Duy không trả lời. Cậu áp sát mặt mình lại gần Quang Anh, hơi thở ấm nóng phả vào khuôn mặt anh, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của anh. Giọng Duy khẽ thì thầm, đầy quyến rũ, như rót mật vào tai Quang Anh.
“Anh học hoài không mỏi à? Em mỏi nè... Mỏi ở dưới...”
Ánh mắt cậu liếc xuống phần thân dưới của mình, nơi chiếc quần đang bó sát, để lộ nguyên khe, và rồi liếc sang phía Quang Anh, nơi cậu cảm nhận rõ ràng dương vật của anh đang phản ứng dữ dội.
Quang Anh như bị đóng băng. “D-Duy... Em nói cái gì vậy?”
Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng thất bại thảm hại, cổ họng như bị nghẹn lại. Mặt anh đỏ bừng, và bên dưới, đúng như Duy đoán, đã bắt đầu cương cứng, rõ ràng là đã bắt đầu phản ứng dữ dội.
Duy nhếch môi cười khẽ, đầy quyến rũ và mời gọi. Cậu nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cổ tay anh, kéo đặt lên đùi trần của mình, rồi từ từ kéo trượt lên trên, dừng lại trướt vùng tam giác vàng. Anh cảm nhận rõ sự ấm nóng, căng tràn của cơ thể cậu.
“Sờ thử đi. Nóng lắm đó~” Giọng Duy dịu dàng, như một lời mời gọi đầy ma mị.
Quang Anh như bị bỏ bùa, nhưng vẫn cố cứng miệng. “Em... điên à...?”
Anh đỏ bừng mặt, đôi môi run lên, nhưng bàn tay lại không rút lại khỏi đùi Duy. Anh cảm nhận được sự ấm nóng, mềm mại nhưng lại căng đầy dưới lòng bàn tay. Một cảm giác lạ lẫm, vừa sợ hãi vừa tò mò, dấy lên trong anh.
Đức Duy không trả lời trực tiếp câu hỏi đó. Cậu cúi xuống, hôn nhẹ vào cằm anh, môi lướt qua như gió thoảng, rồi di chuyển lên khóe môi, chỉ chạm nhẹ, như một lời trêu chọc đầy tinh quái.
“Không có điên. Em ngồi học chung thôi.”
Cậu nhẹ nhàng nghiêng người, cạ phần ngực mềm mại của mình sát vào ngực Quang Anh. Hơi thở ấm nóng của cậu phả vào vành tai ấm nóng của anh, như một luồng điện chạy dọc sống lưng.
“Muốn anh học một bài mới... không có trong sách đâu.”
Quang Anh đơ người. Hai tay anh ta run run, một tay vẫn đặt trên đùi Duy, tay còn lại đặt hờ trên bên eo cậu, lòng ngực cảm nhận nhịp đập nhanh dần của trái tim.
“Anh... không hiểu... em... đang...” – Anh lắp bắp, đôi mắt hoang mang nhìn Duy.
Duy không để Quang Anh nói hết câu. “Không sao. Để em dạy.”
Giọng Duy chứa đầy sự tự tin và quyết đoán, như một giáo viên đang chuẩn bị cho bài học quan trọng nhất.
Duy khẽ nhích người, điều chỉnh tư thế ngồi hẳn lên đùi Quang Anh, mông cậu cọ sát vào nơi nhạy cảm của anh, nơi gậy thịt đang cương cứng dưới lớp quần. Cơ thể cậu ấm áp, mềm mại, nhưng bên trong lại như một ngọn lửa đang quét sạch lý trí của cả hai.
Quang Anh khẽ rên lên một tiếng, cơ thể bỗng nhiên căng cứng hơn, hơi thở trở nên dồn dập.
“Anh biết em là song tính mà đúng không?”
Duy thì thầm, đôi mắt cậu khẽ nửa khép, như chìm đắm trong một thế giới riêng.
“Biết cả nhu cầu em rất cao... Rất, rất cao... đến mức em muốn nổ tung rồi...” – Giọng cậu nhỏ nhẹ, đầy gợi cảm, như một lời thú tội trần trụi.
Tay Duy trượt xuống, nắm lấy cổ tay anh, luồn vào bên trong áo mình, áp lên nơi đầu ti, đang nóng lên nhanh chóng dưới lớp vải mỏng. Quang Anh cảm nhận được sự mềm mại, đầy đặn, cùng với nhịp tim đang đập loạn xạ dưới lòng bàn tay anh.
“Em muốn anh. Muốn rất lâu rồi. Từ cái lúc nhìn thấy con cặc của anh dựng đứng... Nó như đang gọi tên em vậy...”
Duy thì thầm, ánh mắt cậu dán chặt vào đôi mắt anh, không cho anh bất kỳ cơ hội nào để trốn tránh.
“Duy...”
Quang Anh rít khẽ, giọng anh khàn đặc, đầy sự giằng xé. “Anh... không biết... có nên...”
Anh cố gắng rút tay ra, nhưng Duy đã giữ chặt.
“Shhh.”
Đức Duy cúi xuống, không cho Quang Anh nói hết câu. Môi cậu áp lên môi anh, một nụ hôn mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa đầy ý đồ. Cậu rướn người, mút lấy môi dưới của anh, rồi liếm nhẹ như trêu chọc, như một con mèo đang đùa giỡn với con mồi.
“Anh không cần biết. Cứ để em làm hết. Anh chỉ cần ngồi yên đó... và tận hưởng.”
Cậu thì thầm, rời khỏi môi Quang Anh, hơi thở phả vào mặt anh, mang theo mùi ngọt ngào và khao khát.
Quang Anh như hóa đá, môi vẫn mở hờ, ánh mắt run rẩy, tay đặt trên mông Duy nhưng không rút lại. Anh cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, không thể chống cự.
Duy chậm rãi đẩy người sát hơn, kéo tay anh trượt vào bên dưới háng, dẫn anh đi vào vùng da nóng bỏng và trần trụi của mình. Ngón tay Quang Anh chạm vào khe thịt mịn màng, ấm nóng, ẩm ướt, khiến anh giật mình. Cậu không hề mặc đồ lót.
“Cảm thấy không?” Duy cười, thì thầm vào tai anh, giọng nói đầy yêu nghiệt.
“Em ướt như vậy. Chỉ vì anh thôi...”
Mép lồn khẽ co giật nhẹ khi đầu ngón tay anh lướt qua, một sự va chạm bất ngờ và đầy kích thích. Quang Anh mở to mắt ngạc nhiên. Cảm giác trần trụi, nhớp nháp, và đầy dâm dục đó khiến anh bủn rủn.
“Duy... anh...”
Đức Duy không để Quang Anh có thời gian suy nghĩ. Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.
Với một động tác dứt khoát nhưng đầy quyến rũ, cậu kéo tay Quang Anh, dẫn anh rời khỏi ghế, tiến đến bên mép giường.
Cậu đẩy nhẹ để anh ngồi xuống, rồi không chút ngần ngại, Duy quỳ gối trước mặt Quang Anh, hai chân chống hai bên đùi anh, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy mê hoặc.
Quang Anh bối rối tột độ, cảm thấy mình như một con cá nằm trên thớt, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Duy. Anh cố nuốt khan, nhưng cổ họng khô khốc. Ánh mắt cậu khóa chặt lấy, như muốn nuốt chửng anh.
“Em sẽ hối hận đấy Duy à...”
“Hối hận chứ, vì không ăn anh sớm hơn!”
Cậu đưa tay lên, chạm vào chiếc áo sơ mi trắng của Quang Anh, nhẹ nhàng cởi từng cúc áo ra. Động tác của cậu chậm rãi, cố tình, như một màn trình diễn để khơi gợi mọi giác quan của Quang Anh. Từng cúc áo được mở ra, để lộ dần vòm ngực săn chắc, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp da trắng ngần.
Khi những chiếc cúc áo cuối cùng đã được tháo, Duy khẽ vuốt ve bờ ngực Quang Anh, cảm nhận nhịp tim anh đang đập nhanh hơn, mạnh hơn. Rồi, cậu dùng hai tay mình nắm lấy vạt áo, giật bung ra, cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo sơ mi.
Quang Anh vẫn ngồi im, đôi mắt dõi theo từng cử động của Duy, trong mắt anh hiện rõ sự bối rối, ngại ngùng, nhưng không hề có sự phản kháng nào. Thay vào đó là một thứ cảm xúc hỗn độn: sự tò mò, một chút sợ hãi, và một sự kích thích đang âm ỉ cháy.
Sau đó Duy đứng thẳng dậy, để lộ hoàn toàn cơ thể mình. Cậu kéo chiếc áo qua đầu, ném nó sang một bên. Cơ thể Duy, thon thả, nuột nà, hiện ra hoàn toàn dưới ánh đèn mờ ảo.
Những đường nét căng mọng rõ ràng, làn da mịn màng, và điểm nhấn là những đường cong đầy gợi cảm.
Đôi mắt anh mở to, dán chặt vào cơ thể trần trụi của cậu. Khuôn mặt anh đỏ ửng như quả cà chua, nhưng ánh mắt lại không hề rời đi.
“Quang Anh thích hong~”
“Th-thích...”
Một cảm giác nóng rực lan tỏa khắp cơ thể Quang Anh, không chỉ là sự ngại ngùng, mà còn là một cơn sốc điện mạnh mẽ. Con cặc của anh đã cương cứng đến mức đau tức, căng phồng dưới lớp quần.
Đức Duy không vội vã. Cậu biết mình đang nắm quyền kiểm soát. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoang mang của Quang Anh, nở một nụ cười đầy khiêu khích.
“Giờ thì...” Duy khẽ nói, giọng trầm ấm. “Đến lượt anh cởi.”
Cậu cúi xuống, không cho Quang Anh kịp phản ứng, dùng răng mình nhẹ nhàng kéo khóa quần của anh. Tiếng rẹt vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một bản dạo đầu cho một điều gì đó lớn lao sắp xảy ra.
Bàn tay Duy luồn vào bên trong quần, chạm vào lớp vải boxer của Quang Anh, rồi nhẹ nhàng kéo nó xuống.
Quang Anh khẽ rên lên một tiếng, nghẹn ngào, vừa bất ngờ vừa đầy khoái cảm. Cơ thể run rẩy. Anh cảm nhận được sự mát lạnh của không khí chạm vào da thịt, và sau đó là sự ấm nóng, mềm mại của bàn tay Duy.
“Em... em đang làm gì vậy...” – Quang Anh lí nhí, giọng run rẩy đến mức không còn nhận ra được.
Duy không trả lời. Khi chiếc quần đã tụt xuống mắt cá chân, để lộ hoàn toàn con cặc của Quang Anh đang cương cứng, đỉnh đầu còn hơi cong lên, căng tròn và đỏ ửng, Duy từ từ quỳ hẳn xuống, ngang tầm với anh.
Cậu nhìn chằm chằm vào đó, ánh mắt đầy sự ham muốn, ngưỡng mộ và một chút... chiếm hữu.
“Đây rồi...” Duy thì thầm, giọng nói đầy sùng bái.
“Thứ em thèm khát bấy lâu nay...”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần thân cặc, một sự cứng rắn, nóng bỏng và những mạch máu đang đập thình thịch dưới da.
“Grh... chết tiệt...”
Quang Anh giật bắn người, một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng anh. Toàn thân căng cứng, một luồng khoái cảm dữ dội chạy dọc khắp cơ thể, khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Bàn tay ôm trọn, nhẹ nhàng kéo bao da quanh thân cặc xuống, để lộ ra quy đầu to tròn, bóng như quả trứng gà ta, đôi môi cậu khẽ chạm vào, mút lấy, như nếm thử một món ăn ngon.
“Fuck... Duy? Em...”
Quang Anh thốt lên một tiếng kinh ngạc, lưng cong lên, hai tay nắm chặt ga giường. Anh chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ. Một cảm giác vừa lạ lẫm, vừa tê dại, vừa sướng đến mức muốn nổ tung.
“Duy... d-dừng lại... ưm...” – Anh cố gắng nói, nhưng giọng nói bị nuốt chửng bởi cảm giác khoái lạc đang dâng trào.
Duy phớt lờ lời van xin yếu ớt đó. Nhả một ngụm nước bọt lên đỉnh đầu, rồi bắt đầu di chuyển, chiếc lưỡi nóng ẩm liếm dọc theo gân cu, từ từ tiến xuống gốc, mút vào đùm dái, rồi lại quay lên.
Mỗi động tác của cậu đều chậm rãi, cố tình, nhằm kéo dài sự tra tấn ngọt ngào này.
Cậu sử dụng cả khoang miệng của mình, nhả ra nuốt vào, lưỡi cong lên xoáy vào lỗ tiểu của anh, lâu lâu áp cặc lên mặt mình rồi cạ tới cạ lui. Sau đó lại vùi mặt lại vào khu rừng bên dưới, hít lấy hít để mùi hương nam tính.
“Arr... sướng... ấm quá...”
Quang Anh không thể kiểm soát được tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng mình. Anh nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt nhăn nhó vì khoái cảm. Tay nắm chặt ga giường đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Cái miệng nhỏ đó chăm sóc quá tốt, sướng đến mức anh cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ, đang lênh đênh giữa biển lớn, hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ biết phó mặc cho những con sóng dục vọng xô đẩy.
“Ngon lắm... Anh biết không... Ngon hơn em tưởng nhiều...” – Duy thì thầm, giọng nói đầy dâm đãng, hơi thở ấm nóng phả vào Quang Em.
Cậu tiếp tục mút mát, liếm láp, thỉnh thoảng lại dùng răng khẽ cắn nhẹ, khiến Quang Anh run bắn người.
Quang Anh cảm thấy một luồng điện chạy khắp cơ thể, từ đầu đến chân. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm thấy khoái cảm đến mức này. Cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác tê dại, nóng bỏng đang lan tỏa.
“Arg Duy... đừng... anh ra, b-bắn mất.”
Duy nghe xong, mắt liền sáng rực, há miệng to ra rồi nuốt trọn vào vòng họng, đôi môi mềm mại, lưỡi nóng ẩm của cậu lướt điêu luyện. Cậu biết rõ Quang Anh đang ở trên đỉnh điểm của sự chịu đựng. Cậu muốn anh phải cầu xin, phải đầu hàng hoàn toàn.
Khi Quang Anh gần như không thể chịu đựng thêm được nữa, Duy từ từ nhép môi, ngẩng đầu lên. Một sợi chỉ nước bọt trong suốt, lấp lánh nối giữa môi cậu và đầu cu, càng khiến cảnh tượng trở nên dâm mỹ hơn.
“Sắp rồi đó... Anh đã sẵn sàng chưa?”
Đức Duy khẽ nói, ánh mắt đầy thách thức, nhưng cũng không kém phần mời gọi.
Quang Anh chẳng kịp trả lời, mã mắt đã ngay lập tức mở ra, con cặc giật giật, bắn hết tinh dịch sền sệt như sữa đặc lên mặt cậu. Duy tiết rẻ, còn há miệng để ăn vài miếng, rồi vui vẻ nuốt hết vào bụng.
Nhưng sinh lý của anh khoẻ phát sợ, con cặc vừa bắn ra nhưng không hề có dấu hiệu xìu xuống, nó vẫn nhổng cao đầu một cách hùng vĩ.
“Ngon quá~”
Cậu liếm mép, rồi không chút ngần ngại, một chân bước qua người Quang Anh, một chân còn lại vẫn đặt dưới đất, để có thể ngồi hẳn lên đùi anh. Duy từ từ hạ thấp cơ thể mình xuống, ép dương vật cùng ít tinh dịch cọ vào khe bướm của mình.
“Hah~”
Quang Anh khẽ rên lên một tiếng, đầy khoái cảm và mong chờ. Duy cảm nhận được sự cứng rắn, nóng bỏng đang cọ xát vào mình. Cậu nhích người, nhẹ nhàng đưa gậy thịt vào giữa hai chân, tìm đúng vị trí, ngồi thụp xuống.
Cả hai cùng bật ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn khi đầu khấc tiến sâu vào trong nội bích. Một cảm giác căng đầy, nóng bỏng, và cực kỳ kích thích. Quang Anh nắm chặt lấy eo Duy, đẩy nhẹ hông lên, như muốn Duy tiến sâu hơn nữa.
“Sâu... hơn nữa...” – Duy thì thầm, ôm lấy cổ Quang Anh, cúi xuống hôn anh, trong khi cậu từ từ hạ thấp cơ thể mình, để đầu khấc từ từ tiến vào sâu bên trong.
Môi lưỡi triền miên, Duy nhắm mắt lại, cảm nhận sự chặt khít hoàn hảo. Cậu bắt đầu nhún nhảy nhẹ nhàng, từ từ, mỗi nhịp điệu đều mang theo sự khao khát bị kìm nén bấy lâu nay.
Tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ khẽ khàng hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của dục vọng.
“Ơ hưm... sướng quá... cặc anh to quá đi~ địt... nóng quá...”
Cậu ngửa cổ rên dâm, rồi ghé sát tai Quang Anh, giọng cậu đầy mê hoặc.
“Ah~ anh có thích bài học này không, bé ngốc của em?”
Quang Anh không nói được lời nào, chỉ gật đầu lia lịa, vài tiếng gầm trầm thấp phát ra trong cổ họng, đôi mắt lim dim, khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc quay cuồng trong khoái cảm.
“Grm... mmmhg Đức Duy...”
Anh rên rỉ tên cậu, vô thức siết chặt lấy eo Duy, thúc giục cậu di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn.
Đức Duy không phụ lòng mong đợi của anh. Cậu đẩy anh nằm rạp xuống giường, hai chân banh rộng ra, khoe trọn hoàn toàn nơi bướm xinh hồng hồng đang cắn nuốt dương vật.
Cậu hơi ngã người ra sau, chống tay lên đùi anh, rồi bắt đầu tăng tốc độ, nhún nhảy mạnh mẽ hơn, sâu hơn.
“Ha ưm... Quang Anh thích lồn của em hong~ agh b-bắn mất... đầu cặc anh đâm trúng điểm nứng của em~”
“C-có... bên trong em ấm quá...”
Nghe anh khen, cậu phấn khích đến độ bắn nước liên tục, nó văng tứ tung lên bụng và mặt của người nằm dưới. Quang Anh ấy vậy mà lại rất thích, còn thè lưỡi ra liếm mấy giọt nước đó.
Đức Duy ánh mắt mê mẩn nhìn anh uống nước dâm của mình, liền nhịn không được mà kéo tay anh đặt lên le xinh, giọng nũng nịu.
“Nứng quá... em nứng quá~ anh mau... mau nắn le cho em...”
Từng ngoáy nhấp mông đều mang theo sức nặng của khao khát, của sự giải phóng. Quang Anh cũng rất nghe lời, đầu ngón tay gảy le như gảy đàn, lâu lâu còn dùng móng cấu nhẹ vào. Cả hai cùng chìm đắm trong cơn bão của dục vọng, không còn quan tâm đến thế giới xung quanh.
“A~ ah mmgh... cặc Quang Anh to quá...”
Cưỡi được một lúc thì dương vật bên trong động khẽ giật, Duy biết anh lại sắp bắn, liền cố gồng cơ đùi mà nhún nhanh hơn. Quang Anh nằm thở dốc, cả người đều nổi gân xanh, sự co bóp ẩm ướt bên trong lồn cậu còn tuyệt hơn cả thiên đường, sau chừng chục cú nhấp, anh cũng gầm lên rồi bắn ra.
“Grr...”
“Hưm áhh... phê quá... ơm hơ~ sướng lồn vãi...”
Đức Duy co giật nhẹ, rồi ngã ra khỏi con cặc vì quá mõi, tinh trùng phun đầy lên bụng cậu, rồi chảy xuống khe lồn. Chà... món hàu sốt sữa đặc ra đời. Cả hai nhìn nhau, thở dốc một lúc.
Quang Anh lúc này mới tỉnh táo lại, từ từ ngồi dậy nhìn mỹ cảnh trước mặt, Duy với gương mặt ửng hồng, đôi mắt mê man, cả người dính đầy tinh anh, phía dưới lồn dâm ướt nhẹp.
Quang Anh lại cứng!
Nhưng cậu quá mệt, hai chân nhũn ra không thể nhún nổi nữa. Mà nhìn con cặc cương lên của anh thì lại nứng lồn. Đức Duy điên tiết, đành gắng gượng chút sức còn lại, trèo lên mặt anh, banh háng ra.
Bây giờ trước mặt Quang Anh là món hàu múp sốt sữa, ngon vl.
“Anh~ bú đi... ba bú lồn cho em~”
Quang Anh như bị ma xui quỷ khiến, hai tay bợ lấy má mông cậu rồi kéo xuống, há miệng đớp nguyên lồn non vào miệng, anh vừa liếm vừa mút, rồi bặm môi lại day day đỉnh le, sau đó còn dùng răng mà cắn nhẹ vào mép lồn.
Đức Duy run cả chân, ngửa đầu ra sau, hẩy lồn càng sát vào mặt anh để tìm khoái cảm.
“Oh shit... lồn em sướng quá... aaa... ô ô ba bú lồn em tê quá đi~”
“Lưỡi ba dài quá... đá le em nữa đi~ hưm ớ... phê muốn chết...”
Quang Anh đúng là học 1 hiểu 10, còn biết dùng chiếc mũi cao như đọt dừa mà chọt chọt vào bên trong, rồi đá qua đá lại âm vật. Nước lồn thì tiết ra liên tục, anh uống đến mê người, vừa ngọt vừa thơm, lại còn mềm mềm ấm ấm. Anh thè lưỡi ra đá liên tục vào môi dọc, chuyên nghiệp phết.
“Ba~ em muốn tè... tè vào miệng ba có được hong...”
Anh không đáp lời, chỉ bận úp mặt vào con sông quê trước mặt, tay vừa siết vừa bóp mông thịt đẩy đà, rồi rê lưỡi một đường từ lỗ đít lên âm vật. Cậu trợn mắt, miệng chảy dãi, rồi phun thẳng nước tiểu vào miệng anh, anh vui vẻ há họng ra mà nuốt hết.
Đức Duy đuối sức, lùi về sau, ngã phịch lên ngực anh và thở hổn hển, môi lồn vẫn còn khẽ co giật. Nhưng Quang Anh thì vẫn chưa được thoả mãn, anh lập tức xoay người đè cậu xuống, tiếp tục đút cặc vào lồn để nắc bành bạch.
Giờ Duy chỉ còn biết nằm đó ngửa lồn ra cho anh đụ, lâu lâu còn ré lên vài tiếng dâm đãng.
Hai người cứ thế lôi nhau mà chịch khắp nhà, nước dâm, nước tiểu và tinh trùng vương vãi khắp nơi, chỗ nào cũng có vết tích của cả hai. Đến khi trời hửng sáng, Duy mới được buông tha, anh lau người cho cậu rồi dịu dàng bế lên giường ngủ.
....
Hơn một tuần sau cái đêm dạy học định mệnh đó, căn nhà của Hoàng Đức Duy gần như không còn là nơi để sống nữa, mà là chiến trường của những trận yêu đương dai dẳng, nồng cháy.
Cả hai gần như không rời nhau nửa bước.
Vừa ăn vừa chịch, vừa nấu ăn vừa chịch, vừa tắm vừa chịch, vừa xem phim vừa chịch, vừa tưới cây vừa chịch, vừa học vừa chịch. Đến mức điều khiển tivi một hôm bị Đức Duy... vô tình nuốt mất.
Từ một tên ngu ngơ chưa biết nụ hôn đầu là gì, Quang Anh giờ thành người phát minh ra cả trăm cách hôn mới, mê mẩn mùi cơ thể Duy đến mức chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn ở nhà làm nghiên cứu thực tế.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên là tìm môi Duy. Việc thứ hai là kiểm tra Duy có mặc quần không, nếu có thì... “giúp cởi bớt cho mát”. Tối đến thì banh háng cậu ra mà nắc cặc, thật ra cũng chẳng cần tối...
Sau khi phụ huynh đi du lịch về, thì cả hai vẫn thường xuyên lén lút gặp nhau, ụ ịch vài trận trong khách sạn, rồi đèo nhau đi hẹn hò bí mật sau lưng mọi người.
Nhưng giấy sao gói được lửa, với IQ tuyệt đỉnh của Quang Anh thì mọi chuyện bại lộ, cũng không có bị chửi gây gắt gì mấy, chỉ là bị cả hai bên gia đình giục cưới mau mau, để ba mẹ được bế cháu...
Và không phụ lòng đấng sinh thành, đấng sinh sau đã cưới chạy bầu ngay sau đó.
----
trời ơi shop xinloi mấy emm, shop quên up truyện huhu.
để shop kh quên thì mấy ghệ nhớ cmt nhiều nhiều lên nhó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com