Zhihu ask:
Có câu chuyện ma quỷ siêu tưởng tượng nào không? Thiên Ứng Cục (Phần 1)
--------------
[4.811 like]
Tôi luôn cảm thấy rất kì lạ, rốt cuộc đã xảy ra sai sót chỗ nào. Rõ ràng tôi dự tuyển là chi cục thuế tại sao lại bị điều đến chỗ cục khí tượng này?
Mà càng làm cho người ta không hiểu hơn nữa chính là chuyên ngành tôi học là Hán ngữ cổ. Về sau tôi mới được biết là nơi tôi bị điều đến là một phòng độc lập trực thuộc cục khí tượng – “Tổng cục dự báo và ứng phó thời tiết” gọi tắt là “Cục thiên ứng”
Vào ngày đầu tiên đi làm, lão Nghiêm cục trưởng nhìn chằm chằm vào lí lịch của tôi một lúc lâu sau đó mới cau mày hỏi tôi: “Ngày sinh tháng đẻ đều là thật? Không có sửa đổi chứ?”
“Báo cáo, đều là thật không có sửa đổi, sếp có thể đi đến đồn công an kiểm tra bất kì lúc nào” Mặc dù không biết tại sao lại hỏi đến vấn đề này nhưng tôi vẫn đáp trả nhanh chóng
Lão Nghiêm đột nhiên cười ôn hòa: “Tốt lắm, cố lên, tôi rất xem trọng cậu. Phải rồi, Tiểu Đường người trong cục chúng ta đều có một cái biệt hiệu để sử dụng bên ngoài. Nếu cậu đã họ Đường vậy thì sau này cứ gọi là Tam Tạng đi”
Mặc dù trong lòng tôi xuất hiện mười vạn câu hỏi vì sao nhưng đối mặt với sếp tôi chỉ có thể mỉm cười gật đầu rời đi.
Khoảnh khắc đóng cửa phòng làm việc của lão Nghiêm lại tôi loáng thoáng nghe được ông ta lẩm bẩm "Tháng âm năm âm ngày âm" gì gì đó thiệt là không thể hiểu được.
Ngồi cạnh tôi là một tên mập mạp mắt hí nhìn thấy tôi từ văn phòng đi ra hắn cười hì hì ôm vai tôi nói: "Mới tới hả? Sau này cùng tôi lăn lộn rồi! Xin tự giới thiệu một chút, người đẹp trai tài giỏi nhất môn đạo - đại thiên sư Long Hổ Sơn - Trương Hữu Đạo. Đừng khách khí, gọi tôi Trương thiên sư là được rồi!"
Tên mập này nhìn có vẻ đã 30 rồi mà vẫn còn trẻ trâu vậy sao? Tôi liếc mắt không thèm để ý hắn nữa.
Bên cạnh có một cô gái nhìn thấy gai mắt nói: "Trương mập, anh bớt làm xấu mặt được không, Lâm Cửu về Mao Sơn nghỉ đông anh đã dám tự xưng là đệ nhất môn đạo? Còn nữa nếu không phải ba anh về hưu sớm đến phiên anh đương nhiệm chức Trương Thiên Sư?"
Trương Hữu Đạo mặt mày đang hớn hở liền trở nên biến sắc, vẻ mặt cầu xin: "Ma tiên cô, đừng bóc mẽ tôi vậy chứ? Trước mặt người mới chừa cho tôi chút mặt mũi đi!"
"A Di Đà Phật, các ngươi liếc mắt đưa tình cũng tém tém lại một chút đi nơi này còn có người xuất gia đấy" Người đàn ông trung niên đầu trọc ngồi trong cùng nói tiếp "Xin hỏi biệt hiệu của tiểu thí chủ? Đến từ môn phái nào? Bần tăng là Thiếu Lâm Thích Không, biệt hiệu Đạt Ma."
Mấy cái thứ này rốt cuộc là cái gì đây? Tôi ngu người hỏi: "Mọi người đang chơi cosplay hả? Đang giờ làm việc như vậy không thích hợp cho lắm?"
Mặt Trương Hữu Đạo tỏ vẻ không thể tin, hỏi ngược lại: “Cậu…cậu không biết chúng ta ở đây làm gì sao?"
"Cục dự báo và ứng phó thời tiết, đây không phải cục thuộc cục khí tượng sao?" Tôi hồ đồ mất luôn rồi.
Trương Hữu Đạo, Ma tiên cô và Thích Không hai mắt nhìn nhau không khí đột nhiên yên lặng đến lạ.
Thật lâu sau Ma tiên cô mới chậm rãi nói: "Anh bạn, suy nghĩ của anh thật ra cũng không sai. Bình thường thời tiết có bất trắc sẽ có người khác đi ứng phó còn khi trời âm là đến phiên Thiên ứng cục chúng ta đi giải quyết."
Nói xong, cô ta đưa cho tôi một đống sách nhỏ, trên trang bìa quyển đầu tiên viết 《 Thiên ứng cục huấn luyện nhập môn – Phần Yêu ma 》.
Tôi khiếp sợ ngẩng đầu, Trương Hữu Đạo trên mặt lộ vẻ nghiêm túc không ăn nhập gì với khí chất con người nói: "Xin tự giới thiệu một lần nữa. Tôi, Trương Thiên Sư."
"Hả, Xin..xin chào mọi người tôi là Đường..." Nói đến đây, đột nhiên tôi nhớ tới biệt hiệu cục trưởng vừa đặt cho tôi "Đường... Tam Tạng.”
"Cái này hợp nha!" Thích Không, à không là Đạt Ma, gật đầu cười nói "Hoan nghênh gia nhập Thiên ứng cục phòng chiến lược hậu cần."
"Tam Tạng mặc dù tạm thời làm việc ở đây nhưng tôi đã phân cậu ấy đến đội phản ứng nhanh." Cục trưởng lão Nghiêm không biết từ lúc nào đã đên bên cạnh chúng tôi tham gia vào cuộc nói chuyện.
Trong tích tắc tôi nhìn thấy trên mặt mấy người bọn Trương Thiên Sư lộ ra vẻ khiếp sợ kèm theo nụ cười đồng tình ngượng ngùng.
Lúc tan việc, Trương Thiên Sư đi đến bên cạnh vỗ vào vai tôi, thừa dịp lão Nghiêm không chú ý, nhỏ giọng nói: "Tam Tạng, mua cho mình bảo hiểm đi."
"Ý gì đây?"
"Cục dự báo và ứng phó thời tiết chúng tôi phụ trách dự báo, các cậu phụ trách ứng phó đó!"
*********
Nháy mắt tôi đã đi làm ở Thiên ứng cục được một tuần lễ, biết thêm được rất nhiều tin tức.
Ví như ba quyển huấn luyện nhập môn, 《 Phần Yêu quỷ》 và 《 Ma quái 》 tôi đã xem hết, 《 Tà Linh》 cũng đã xem qua một nửa.
Ví như tôi đã biết được biệt hiệu của lão Nghiêm —— Diêm La.
Lại ví như hôm nay tôi chính thức bắt đầu tiếp nhận công việc.
Thiên ứng cục là nơi rất kỳ quái. Lúc mới tới tôi cho rằng mỗi ngày mình sẽ dự báo thời tiết, về sau tôi lại cho rằng mình đã đến "Long Tổ" trong truyền thuyết nhưng bây giờ tôi cảm thấy mấy người Trương Thiên Sư bọn họ chính là ăn rồi ngồi chờ chết.
"Anh nói mọi người đều là cao nhân đứng đầu giới tu hành?" Tôi lộ vẻ không thể tin được.
"Cậu vẫn không tin à, Ma tiên cô là bà đồng lợi hại nhất đó, không dễ thỉnh đâu. Đạt Ma là thiên tài xếp hạng ba từ khi Thiếu Lâm xây chùa đến nay, đã đạt được tầng 9 của Bát Nhã chưởng rồi đó. Còn Đạo gia ta, Long Hổ sơn Trương gia mười tám chi, tu luyện Ngũ Lôi chính pháp, hậu nhân của Thiên Sư không có một ngàn cũng có tám trăm, cậu thật sự nghĩ Trương Thiên Sư là cái chức mà con chó con mèo cũng có thể kế tục được à?" Trương mập dáng vẻ bị tôi làm nhục căm phẫn nói.
"Vậy tại sao mọi người đều được phân đến phòng chiến lược hậu cần vậy? Tại sao không ra tiền tuyến hàng yêu phục ma?"
Vẻ mặt đắc ý của Trương mập lập tức cứng đờ. Hắn ngây người hồi lâu mới chán nản thở dài: "Ai da, sinh không gặp thời."
Mà công việc đầu tiên tôi tiếp nhận đã chứng minh được điểm này.
Sự tình lúc đầu rất đơn giản. Một khu đất thuộc quản lý của một nhà đầu tư bất động sản nào đó khi đào móng đã đào ra được một ngôi mộ cổ.
Lúc đầu chỉ là một ngôi cổ mộ mà thôi, tùy tiện tìm một giáo sư khảo cổ là có thể giải quyết được sự tình nhưng bởi vì lòng tham nổi lên. Mười người công nhân dưới sự cầm đầu của chủ thầu đã cướp sạch mộ thất thậm chí viên châu trong miệng của chủ nhân ngôi mộ cũng bị móc ra, lúc móc hạt châu còn bị răng của cái xác cắt vào ngón tay. Lần này thì hay rồi, oán khí bị máu tanh kích thích trong chốc lát đã sinh ra một Huyết Cương, mười mấy người bị một con cương thi mới ra lò giết ngay tại chỗ.
Mà tệ hơn chính là, nhà đầu tư sợ tòa nhà bán không được đã che giấu sự việc. Sau đó mới mời một đạo sĩ từ Bạch Vân quán tới làm pháp trừ tà. Phải là cái quán có hình mây trắng ở ngoài ấy
Huyết Cương đó là quý tộc chết yểu được nuôi dưới đất 300 năm, trong lòng tràn đầy oán hận còn phải hút đủ máu của mười ba tên tráng niên mới có 3 phần xác xuất thành hình yêu quái, nếu mà ở cổ đại ít nhất cũng phải liều nửa cái mạng tu hành có thể ngăn chặn được.
"Thiên tôn ở trên cao ơi, đây là rắc rối lớn tới mức Trương Thiên Sư cũng phải hao phí thọ nguyên mời tổ sư mới giải quyết được đó, chậc chậc." Trương mập đứng sau tôi nhìn hồ sơ, phát ra nụ cười thô bỉ trên nỗi đau của người khác.
Không sai, nhiệm vụ đầu tiên sau khi tôi đi làm chính là giải quyết cái phiền toái này đây. Mà thứ duy nhất tôi biết chính là câu thần chú học được từ phim truyền hình "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh" .
Cái đinh công mạnh nó chứ.
***********
Xe Jeep dừng lại trước trạm gác nghiêm ngặt, sau khi kiểm tra xong giấy chứng nhận cảnh sát vũ trang đứng gác cúi chào cho qua.
Nơi này vốn là vùng ngoại thành từ khi có cảnh sát vũ trang giới nghiêm đến nay công trường vừa mới xây được ít lâu càng không gặp được bóng dáng người bình thường.
Tôi mới từ trên xe đi xuống thì đã nghe thấy bên tai một giọng nói to: "Thượng úy Lý Kiệt biệt hiệu Thạch Đảm Đương thuộc bộ phận phản ứng nhanh tại chỗ của Thiên ứng cục, báo cáo sếp!"
Tôi giật nảy mình, vô thức đáp lại: "Tôi là Đường Viêm Xuyên... ờ.. biệt hiệu là Tam Tạng, rất hân hạnh gặp anh."
Nói hết lời tôi mới nhìn đến mặt của đối phương. Người thanh niên mày rậm mắt to này chính là cộng sự lần này của tôi?
Thạch Đảm Đương duy trì tư thế chào bất động giọng vang có lực tiếp tục nói: "Tiểu đội trực thuộc bộ phận phản ứng nhanh tại chỗ tổng cộng có 25 người tập kết đã hoàn tất, hai đại đội cảnh sát địa phương, bộ đội vũ trang có thể phối hợp bất kì lúc nào, xin chỉ thị!"
Tôi nhất thời chưa thích ứng được với tình cảnh như vậy. Mặc dù cục trưởng đã nói với tôi làm việc trong tổng cục dù tôi chỉ là người mới nhưng cũng có vinh dự quân hàm ngang với thiếu tá, dù thế trước mắt mấy trăm quân nhân súng ống đầy đủ nghe tôi hiệu lệnh vẫn có cảm giác không biết là thực hay mơ.
Nhưng sau đó tôi phát hiện tôi nghĩ nhiều rồi.
Thạch Đảm Đương đối với tôi mặc dù tôn kính nhưng hoàn toàn không nghe theo đề nghị của tôi. Anh ta chỉ là báo cáo lại cho có lệ tình hình cho “Trưởng quan” trên danh nghĩa là tôi, còn hành động chiến lược cụ thể tôi – một thư sinh yếu đuối không có chỗ phát biểu, chỉ có thể nhìn anh ta ra lệnh từng bước một. Có lẽ anh ta có thể giải quyết vấn đề chỉ là chờ tôi đến làm tín hiệu bắt đầu hành động mà thôi.
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh tác chiến hoàn tất, mặc dù trong lòng tôi rất sợ hãi nhưng cục trưởng đã hạ lệnh nhất định tôi phải cùng đội tiến lên nên không còn cách nào khác tôi chỉ có thể ra khỏi trung tâm chỉ huy, mặc áo chống đạn thật dày, cầm một khẩu súng ngắn nhỏ tự vệ, đi theo Thạch Đảm Đương vào hiện trường xảy ra chuyện
Một chiếc xe vượt địa hình điều khiển mang theo túi máu ba lít đi đến cửa hang đã được dọn dẹp hướng vào mộ huyệt sâu, huyết tương theo ống hút từng giọt lan tràn trên mặt đất. Trên màn hình, camera chuyên dùng quay ban đêm truyền đến cảnh trong huyệt mộ. Ước chừng khoảng năm phút thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện trên màn ảnh, một giây sau màn hình tối đen.
"Chuẩn bị!"
Thạch Đảm Đương ra dấu tay, các chiến sĩ trong tiểu đội lập tức cầm súng lên bày trận sẵn sàng. Cùng lúc đó, một đại đội cảnh sát vũ trang bao vây xung quanh huyệt mộ cũng ồn ào chuẩn bị chiến đấu.
Không bao lâu sau tiếng bước chân khập khiễng từ trong cửa hang truyền đến càng ngày càng gần. Ngay khi tiếng bước chân sắp đến cửa hang thì tay Thạch Đảm Đương đột nhiên vung lên!
Trong chốc lát, bốn năm trái lựu đạn được ném đến chỗ cửa hang. Huyết Cương vừa mới chui ra cửa hang nghênh đón nó chính là một loạt tiếng nổ và mảnh sắt."Rầm" một tiếng, cửa hang sập xuống.
"Đây là cách thường dùng để đối phó cương thi, trước tiên cho nó tắm lựu đạn tiện thể nổ sập đường lui của nó." Tôi lần đầu tiên nhìn thấy sự việc như thế này, căng thẳng đến mức thở không nổi mà Thạch Đảm Đương vẫn còn có tâm trạng giải thích cho tôi.
Ánh lửa dần dần biến mất, ba bốn ánh đèn pha chiếu vào Huyết Cương, cuối cùng thì tôi cũng thấy rõ được hình dạng của nó. Toàn thân nó mọc đầy lông dài màu đỏ, dáng người khỏe mạnh dị thường, sắc mặt dữ tợn, cả thân người bị nổ đen thui gào thét với chúng tôi
Thạch Đảm Đương hơi nhếch khóe môi lên nói: "Ha, không hổ là Huyết Cương, nhưng không có gì to tát cả”
Không đợi anh ta tiếp tục hạ lệnh, các đội viên đã sớm ăn ý với nhau bắt đầu khai hỏa. Đạn xuyên giáp 7.62li bắn vào người Huyết Cương, nổ lụp bụp trên người nó, khiến cho Huyết Cương liên tục rút lui.
Nhưng mấy trăm phát đạn bắn ra khiến Huyết Cương lui đến mấy mét nhưng ngay cả vết đạn cũng không lưu mấy dấu trên người nó. Thạch Đảm Đương dần dần nhíu mày: "Đúng là cứng đầu như rùa già. Chấp hành phương án B!"
Các đội viên tiếp tục duy trì áp chế bằng hỏa lực nhưng trong đó có mấy người đã âm thầm bỏ súng xuống đổi lại là súng phun lửa hạng nặng. Mấy ngọn lửa phun vào thân thể Huyết Cương trong làn mưa đạn, nhiệt độ lên tới 1500℃ khiến mặt đất xung quanh Huyết Cương bị thiêu cháy đến độ có dấu hiệu bị hòa tan
"Được, nướng cho nó mềm nhũn ra đi" Thạch Đảm Đương tự lẩm bẩm.
Mấy tiếng nổ lớn như sét đánh từ phía xa vọng đến, gần như trong nháy mắt toàn thân Huyết Cương, đầu tiên là tứ chi bị bắn thành mấy lỗ thủng lớn, tiếp đó “Uỳnh” một tiếng cái đầu nổ tung thành từng vụn đầy mặt đất. Thân thể không đầu lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống
Không chỉ dừng lại ở đó Thạch Đảm Đương còn bố trí bốn phía tám cây súng ngắm! Đây chính là súng để đối phó với xe bọc thép.
"Thu dọn chiến trường!" Thạch Đảm Đương lạnh lùng ra lệnh, sau đó vỗ vỗ vai tôi "Thủ trưởng, kết thúc công việc rồi"
Không biết có phải là ảo giác hay không tôi cảm nhận được trong mắt của anh ta một tia khinh thường. Bây giờ rốt cuộc thì tôi cũng đã hiểu vì sao Trương mập đã nói mình sinh không gặp thời.
************
"Tam Tạng!" Trương Thiên Sư đột nhiên vỗ vai tôi, khiến tôi đang ngẩn người trước máy tính giật mình
"Làm sao hôm nay trông cậu như mất hồn mất vía vậy? Bị nhiếp hồn rồi à? Không đúng, Huyết Cương không biết chiêu này."
“À..” Tôi do dự một chút, những việc trực tiếp trải qua hết thảy đều hiển hiện trong đầu rốt cục tôi nhịn không được, hỏi ra miệng: "Trương mập, Thiên ứng cục đối phó với yêu ma quỷ quái vẫn luôn suôn sẻ thế sao? Huyết Cương này trong hồ sơ cũng coi như là yêu quái hàng đầu, tại sao chưa đến nửa tiếng đã bị..."
"Cái gì? Nửa tiếng? phân bộ trực thuộc phái ra bao nhiêu người, ai dẫn đội?" Không ngờ là Trương Thiên Sư còn kinh ngạc hơn tôi. Giọng nói oang oang của hắn thu hút Ma tiên cô và Đạt Ma đi tới, hai người mặt tò mò nhìn tôi. Không còn cách nào khác tôi chỉ có thể đem sự tình từ đầu tới đuôi kể lại.
"A Di Đà Phật, uy lực súng đạn không ngờ đã tinh tiến như vậy..." Đạt Ma mặt cảm khái, thở dài, Ma tiên cô cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trở lại chỗ ngồi hồi lâu vẫn không nói gì.
"Thôi đi, một tên bảo thủ cả ngày chỉ biết niệm kinh, một hủ nữ suốt ngày chỉ biết trang điểm rồi sefie thì biết cái gì chứ." Trương Thiên Sư thở dài, nhìn dáng vẻ u mê của tôi cười giải thích.
"Người tu hành trong thiên hạ lúc đầu đều không để bọn phàm phu tục tử vào mắt, thời Tam quốc, tiền bối Tả Từ chỉ cần thi triển chút thuật pháp thì đã xem vạn quân của Tào Tháo không ra gì. Nhưng không ngờ trăm năm nay, lực lượng quân sự biến chuyển từng ngày, mọi người không thể không cúi đầu trước hiện thực. Mà ngòi kích nổ đầu tiên là gì ấy nhỉ? À phải rồi chính là lúc vừa mới lập nước Long Hổ sơn ỷ vào lôi pháp cao thâm không thừa nhận chính phủ mới, còn che giấu trong đạo quán một tướng quân phe đối địch. Kết quả? Hai binh đoàn pháo binh bắn vào, cả đỉnh núi đều sập một nửa!"
“Long Hổ sơn?" Tôi sửng sốt, cái này không phải là đạo trường của Trương Thiên Sư sao?
Thấy ánh mắt thận trọng của tôi, Trương Thiên Sư không hề lo lắng nói: "Yên tâm, tôi không kiêng kỵ cái này. Lão bất tử trên núi ấy không biết thời thế, đáng đời. Mà nói khi đó bị bắn chết cũng không có mấy người tốt, người thực sự có tâm huyết đã sớm chết dưới họng súng của bọn Nhật Bản rồi ở trên núi đều là bọn máu lạnh." Dừng một chút, hắn lại cười thần bí: "Cậu nói có khéo hay không mấy năm đó chi thứ thế lực lớn vượt lên trên chi chính. Không có vụ đánh bom này cũng không có Trương Hữu Đạo tôi đâu”
Tôi hơi ngượng ngùng vội vàng đổi chủ đề: "À vậy vì sao lúc nãy anh lại nói hai người bọn họ không hiểu?"
"Cái này không phải rất đơn giản sao, súng phun lửa, súng ngắm, hỏa lực tuy mạnh nhưng vẫn là vũ khí so với vài thập niên trước không khác biệt lắm. Năm đó vụ Long Hổ sơn kỳ thật chính là giết gà dọa khỉ, mấy môn phái khác sau đó liền quy phục chính phủ, người đời sau thật sự nhìn thấy vũ khí hiện đại không được mấy người. Tôi không giống Long Hổ sơn, rút kinh nghiệm xương máu tôi lập ra môn quy mới để theo kịp thời đại! Lần này tôi kinh ngạc chủ yếu là không ngờ Thạch Đảm Đương thế mà lại nghĩ ra cách đối phó với cương thi siêu đẳng như vậy. Khá lắm, là một nhân tài!"
Trương Thiên Sư nghiêng đầu nghĩ bổ sung thêm: "Nếu cậu thật sự cảm thấy hứng thú thì trong hồ sơ tư liệu còn nhiều lắm tự mình tìm hiểu đi”
Nói rất có lý! Tôi chui vào phòng tài liệu lôi ra một chồng hồ sơ ố vàng.
【 Sự kiện trụ Ma Đô Bàn Long – Biệt hiệu "Đồ long" 】, 【 Sự kiện binh đoàn âm dương Kim Lăng – Biệt hiệu "Bồ Tát Lệ" 】, 【 Sự kiện nhà số 81 – Biệt hiệu "Hủy gia thư nan" 】, 【 Sự kiện bà lão mặt mèo - Biệt hiệu "Tam nhân thành hổ" 】...
Hai mắt tôi sáng lên, kích động lật ra trang thứ nhất..."Bộp" Một cái tay đập vào vai tôi.
"Trương mập! Anh..." Tôi quay đầu mắng, suýt chút nữa đụng vào khuôn mặt nghiêm túc của lão Nghiêm
"Tam Tạng, đến phòng làm việc của tôi một chút!" Lão Nghiêm mặt đen, chắp tay sau lưng đi mất.
"Cục trưởng, vừa rồi tôi..." Vừa vào văn phòng tôi liền giải thích không ngừng.
"Chuyện của cậu đợi lát nữa hẵng nói, trước tiên báo cáo lại tình hình đợt hành động lần này cho tôi đi” Lão Nghiêm nói xong tôi mới để ý tới Thạch Đảm Đương cũng đang ở trong phòng làm việc. Không chỉ có thế, bên trong góc còn có một người đàn ông trung niên mặc quân phục đang ngồi, mày kiếm mắt sáng, mặc dù ngồi trong góc nhưng khí thế nghiêm nghị khiến cho người ta không thể xem nhẹ.
Tôi kể lại tường tận quá trình hành động với lão Nghiêm. Sau khi nói xong, tôi không đợi kịp hỏi luôn vấn đề mình suy nghĩ cả ngày nay: "Cục trưởng, có đại thần như Thạch Đảm Đương ở đây tôi ở cùng đội có ý nghĩa gì chứ? Tại sao lại muốn tôi ở đội phản ứng nhanh? Không phải tôi sợ chết, Cục trưởng, nếu tổ quốc cần tôi có thể vào dầu sôi biển lửa cũng không từ nhưng tôi cả ngay cả súng ngắn cũng không biết bắn, không thể xử lý chuyên nghiệp! Hay là để cho tôi ở đội chiến lược hậu cần đi!"
"Chuyên nghiệp?" Lão Nghiêm cười ha ha "Cậu sẽ vẽ bùa hay là niệm kinh? Trương Hữu Đạo, Ma tiên cô bọn họ có thể căn cứ vào dấu vết để lại từ báo cáo dùng năng lực phân tích đặc điểm và chủng loại của kẻ địch còn có thể cho ý kiến cố vấn bất kì lúc nào. Còn cậu? Cậu học tiếng Trung có thể làm được gì? Tra từ điển sao?"
"Cái này..." Tôi sửng sốt, không cam lòng phản bác "Vậy cục trưởng không nên để tôi ở đây làm gì! Để tôi về cục thuế cũng được!"
"Ha ha ha..." Người đàn ông quân nhân trung niên trong góc cười to "Diêm La, cấp dưới này của cậu thú vị đó." Ông ta quay đầu nhìn tôi, trong khoảnh khắc đối mặt tôi như thoáng thấy được khói súng trong mắt ông ta "Cậu tên là... Tam Tạng đúng không? Cậu yên tâm, tổ chức sẽ không để mai một bất cứ người nào, cậu tự nhiên sẽ có lúc phát huy được tác dụng, đừng nóng vội."
"Lão Từ, đừng nhiều lời nữa" Lão Nghiêm nghiêm túc bàn bạc kế sách nhưng lại có vẻ như đang lo lắng, cứng nhắc chuyển chủ đề "Vị này là đại nguyên soái của cục chúng ta, đại tá Từ Kiến Quốc."
"Thượng tá, là thượng tá anh quên rồi sao tuần trước tôi vừa vị giáng chức." Người đàn ông quân nhân đưa tay ra với tôi "Anh bạn, tôi là Từ Kiến Quốc, biệt hiệu Chung quỳ, hiện tại là trưởng phòng phản ứng nhanh. Ha ha ha cậu không cần lo lắng, cậu là cấp dưới do Diêm La trực tiếp phụ trách, không có quan hệ cấp trên cấp dưới với tôi đâu."
Tôi xoay người lại nắm tay Chung Quỳ, kết quả xém chút nữa kêu lên thành tiếng. Ông chú này lực tay lớn thật!
"Được rồi, Thạch Đảm Đương nhiệm vụ lần trước biểu hiện xuất sắc nên tôi đã điều hắn đến tổng cục, hai người đã quen biết nhau cũng đều là người mới, nên thân nhau hơn một chút!"
"Rõ!" Thạch Đảm Đương vẫn giọng nói sang sảng như cũ, sau khi chào thì ngẩng đầu cùng tôi ra khỏi văn phòng.
Sau khi đóng cửa lại tôi chần chừ một hồi vẫn là nhịn không được hỏi: "Chung Quỳ làm sao bị giáng chức vậy?"
"À cậu hỏi cái đó à.." Thạch Đảm Đương không hề lo lắng trả lời "Lúc trước Tây Bắc có một cái tinh tuyệt cổ thành, một Tà Thần sống lại tự xưng là nữ vương gì gì đó, Chung Quỳ lão đại dùng đặc quyền trong cục cho người bắn một đầu đạn hạt nhân, ảnh hưởng quá lớn nên bị xử phạt."
Nói xong, Thạch Đảm Đương bỏ đi, để lại tôi đứng ngu người ở đó
*********
Tôi là đồ ngu, ngu thật mà. Ngay từ khi bắt đầu tôi không nên đến Thiên ứng cục này. Chưa đến một tuần, tôi mới chỉ vừa xem được phần mở đầu của mấy hồ sơ kia thì đã bị lão Nghiêm sắp xếp cho công việc.
So với lần trước chiến trận lần này nhỏ hơn rất nhiều.
Trong phòng họp, tôi và một thanh niên anh tuấn đeo kính yên lặng nhìn nhau, một cô gái mặt tròn ngồi bên cạnh, tay chống cằm nhìn qua chúng tôi. Dáng vẻ như đang xem náo nhiệt..
"Khụ khụ..." Rốt cục vẫn là tôi định lực kém hơn mở miệng trước: "Nhiệm vụ lần này chỉ có ba chúng ta giải quyết?" Tôi chỉ người thanh niên, chỉ vào mình, lại chỉ vào cô gái mặt tròn
"Dĩ nhiên không phải" Người thanh niên để tôi thở phào một hơi lại tiếp tục nói: "A Nguyệt là bạn của tôi, đến giúp đỡ trên danh nghĩa riêng, cho nên nghiêm túc mà nói chỉ có hai chúng ta."
"Cái gì? !" Tôi lớn giọng "Lần này là ma quấy phá! Là ma đó! Lần trước đối phó với cương thi thì điều động hai đại đội, lần này lại chỉ có hai chúng ta?"
"Vội cái gì!" Người thanh niên trợn mắt nhìn tôi "Có Tống Định Bá tôi ở đây, chỉ là vong hồn dễ như trở bàn tay ấy mà. Chuyện Tống Định Bá bắt ma chưa từng nghe qua sao?"
"Đó là tiểu thuyết! Mà Tống Định Đá là biệt hiệu của cậu, cậu không phải là Tống Định Bá thật!" Tôi gầm lên phun cả nước bọt vào mặt hắn.
"Được rồi, được rồi, Tống ca, đừng giỡn với hắn nữa, người mới mà, không có hiểu biết thôi." Cô gái ngược lại rất tốt bụng, tiếp lời nói với tôi "Tống ca vừa rồi nói đùa đấy. Đường đường bộ phận phản ứng nhanh cục Thiên Ứng làm sao lại thiếu người được chứ? Chúng ta bây giờ chỉ là giai đoạn điều tra trước, đợi sau khi xác định được mục tiêu, dựa và quyền hạn của anh và Tống ca cộng lại, có thể điều động được nửa đội đặc cảnh đấy!"
"Cái này còn tạm được, nếu không tôi đi về, một giây cũng không ở lại với các người" Tôi phàn nàn một câu sau đó cười hì hì hỏi "Người đẹp tên là gì? Sao lại ở đây? Có ma cũng đừng sợ, Tam Tạng ca ca sẽ bảo vệ em!"
Cô gái “phì” một tiếng, che miệng lại cười: "Tôi tên là Lý Thư Nguyệt, đệ tử phái Bồng Lai, chỗ xảy ra chuyện lần này đại học sư phạm Tề Lỗ chính là trường học cũ của tôi nên tôi tới xem một chút."
"Không ngờ là tiểu tiên nữ, thất kính thất kính!" Tôi thuận miệng chọc ghẹo cô gái, tò mò hỏi "Trường học cũ là sao?"
Lần này Lý thư Nguyệt rốt cuộc cũng nhịn không nổi, ngao ngán nói: "Anh giả ngu hay là không biết thật vậy? Chút xíu kiến thức cũng không có. Người tu hành chúng tôi, không lẽ không cần ăn cơm, đi ngủ, học chín năm giáo dục bắt buộc sao? Có trường học cũ kì lạ lắm sao?"
Tôi lúng túng cười, may là Tống Định Bá giúp tôi giải vây: "Nói chính sự đi. Sư phạm Tề Lỗ trong nửa tháng chết bảy người, đều là nữ sinh học giỏi, xinh đẹp thậm chí hôm trước còn có nữ cảnh sát hình sự điều tra vụ án bị sát hại. Đạo trưởng phái Lao Sơn phân bộ ở Tề Lỗ kiểm tra được âm khí rất nặng, chắc chắn là lệ quỷ không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ là căn cứ vào điều tra, những sự kiện linh dị được học sinh ở sư phạm Tề Lỗ tận mắt nhìn thấy không chỉ có một, chúng tôi muốn tra ra rốt cuộc là yêu quái gì quấy phá."
Lý Thư Nguyệt cũng dừng cười, nghiêm túc bổ sung: "Tám người chết, bốn người cùng ký túc xá chết sau khi thỉnh bút tiên, một người nửa đêm nhảy xuống từ đỉnh tòa nhà dạy học bị khóa, hai người ngạt thở trong nhà vệ sinh. Về phần nữ cảnh sát... chết vì nội tạng suy yếu. Theo lời khai của nhân chứng, bọn họ từng thấy một cô gái áo trắng khóc trong nhà vệ sinh, một đôi giày đỏ nhảy múa trong hành lang và đèn phòng học nửa đêm đột nhiên phát sáng”
Tôi nghi ngờ nói: "Nghe qua đúng là thủ đoạn lệ quỷ thường dùng. Thế nhưng rốt cuộc trong trường này có bao nhiêu con? Không phải nói lệ quỷ rất ý thức về lãnh địa, cùng một khu vực bên trong sẽ chỉ có một con sao?"
"Không sai, đây chính là chỗ kì lạ." Tống Định Bá nheo lại mắt, hàn quang từ tấm kính chợt lóe lên "Đêm nay, cậu và A Nguyệt cùng đi đến trường thám thính xem, tôi ở phòng bảo vệ quan sát sẽ giữ liên lạc với hai người."
"Này này! Vì sao lại muốn tôi đến trường học do thám! Tôi không biết gì hết!" Tôi vội hô to.
"Không đồng ý? Dù sao A Nguyệt cũng là nữ, chắc chắn phải đi làm mồi nhử, cũng không thể nào chỉ có một mình cô ấy được dù sao cũng phải có một người đàn ông đi cùng. Cùng lắm thì tôi đi với A Nguyệt, cậu ở phòng theo dõi. Nhưng tôi cảnh cáo trước, bây giờ chúng ta không biết lệ quỷ sẽ xuất hiện ở chỗ nào của trường, nếu như nó đến phòng quan sát... Chậc chậc, A Nguyệt biết đạo pháp, có thể bảo vệ người bên cạnh nhưng màn hình phòng quan sát không thể trừ tà được đâu nha…”
"Nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải bảo vệ nữ rồi! A nguyệt, tôi đi cùng em!" Tôi dáng vẻ chính nghĩa vỗ ngực.
Trước khi chia tay, dường như nghĩ đến gì đó Tống Định Bá đến gần nhét vào tay tôi thứ gì đó, nhỏ giọng nói vào tai tôi: "Năm mươi lính đặc công mang theo súng canh giữ ở cửa trường học, có vấn đề gì thì nhấn còi báo động, các anh em sẽ lập tức xông vào. Tam Tạng lão đại yên tâm, cậu là cấp trên đến đây để lãnh đạo làm sao tôi lại bẫy cậu được chứ? Đêm nay biểu hiện tốt một chút, anh hùng cứu mỹ nhân đồ…Ha ha..”
Thì ra hắn an bài như vậy là để lấy lòng tôi ư, cũng phải hắn là trung úy, so với tôi thấp hơn mấy cấp lận.. Nghĩ lại thì..A Nguyệt mặc dù mặt hơi tròn một chút nhưng đôi chân lại dài thẳng tắp... Khụ khụ...
Tôi bán tín bán nghi đi, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt cuối cùng Tống Định Bá nhìn tôi hơi đặc biệt…
*************
Bởi vì lãnh đạo của trường ra chỉ thị cộng thêm mấy chuyện linh dị kì lạ gần đây mà nửa đêm trong sân trường yên tĩnh lạ thường. Ngoại trừ tiếng bước chân của tôi và Lý Thư Nguyệt cũng chỉ có tiếng gió thét gào thổi qua ngọn cây.
Tôi hơi căng thẳng kéo áo Lý Thư Nguyệt: "A Nguyệt, em cảm thấy lệ quỷ này sẽ ở đâu?"
Lý Thư Nguyệt mỉm cười, nhìn vào la bàn trong tay, ngạc nhiên nói: "Nhắc tới cũng lạ trong trường học vậy mà bốn phía đều có âm khí, nhất thời không có cách nào định vị được. Chúng ta đi trước tiên đến ký túc xá xem một chút đi."
Ký túc xá 14 lầu vốn là nơi ở của nữ sinh năm hai, năm ba, lúc này vốn dĩ rất náo nhiệt. Nhưng từ khi những sự việc kì lạ liên tiếp xảy ra học sinh liền nhốn nháo dời ra ngoài, chỉ còn mấy phòng không tin vào ma quỷ là sáng đèn.
Gõ cửa bác gái quản lý ký túc, trong ánh mắt nghi hoặc của bà ta tôi rút tấm thẻ cảnh sát trong đám giấy tờ tùy thân, sau đó hai chúng tôi lấy danh nghĩa điều tra manh mối đi vào ký túc xá.
"Chính là chỗ này!" Lý Thư Nguyệt hưng phấn nói "Đây chính là nhà vệ sinh chết hai nữ sinh” Nói xong, cô nhét la bàn vào túi, mặt kích động đi vào.
Một mặt bởi vì sắp gặp quỷ mà tôi có hơi sợ hãi, mặt khác, cuộc đời lần đầu vào nhà vệ sinh nữ cho tôi cảm giác rất mới mẻ. Tôi cắn răng móc dùi cui điện tự mua trên taobao đi vào theo.
Nửa đêm trong nhà vệ sinh nữ ánh đèn lờ mờ, Lý Thư Nguyệt sờ chỗ này sờ chỗ kia, dáng vẻ không hề chê bẩn. Khi kiểm tra đến gian phòng cuối, đột nhiên có một cơn gió thổi qua "Binh" một tiếng cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.
"Thật là xui xẻo." Tôi lầm bầm, định đến đẩy cửa ra nhưng không ngờ là sau lưng Lý Thư Nguyệt lại gọi tôi lại.
"Đừng đi " Giọng của cô ấy đột nhiên trở nên có chút hốt hoảng "Ở lại với tôi đi."
"Ở…lại với em?" Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân còn chưa diễn, sao lại tiến triển nhanh như vậy chứ mà lại còn ở đây. Hoàn cảnh sẽ ảnh hưởng tình thú nha.
Lúc tôi đang suy nghĩ lung tung Lý Thư Nguyệt đã mang theo vẻ mặt kì quái đến gần vươn tay đến tôi. Tôi đánh bạo định kéo cô ấy vào thì vô tình thoáng nhìn xuống đất
Lý Thư Nguyệt, cô ấy không có chân!
Tôi giật nảy mình lại ngẩng đầu nhìn lên, mắt Lý Thư Nguyệt chảy máu mang theo nụ cười quỷ dị. Tôi xoay người chạy nhưng cô ấy tung bay đằng sau tôi, giọng nói ung dung truyền đến: "Đừng đi, vô đây với em..."
Không biết vì sao cổng chỉ cách mấy mét mà tôi làm sao cũng chạy không đến, sau lưng Lý Thư Nguyệt càng ngày càng gần. Tôi cắn răng quay đầu lại móc dùi cui điện ra định đâm cô ấy một cái. Chắc đây là lần đầu tiên có một người đàn ông dùng dùi cui điện đối phó với người đẹp đi.
Sau đó, tôi bị Lý Thư Nguyệt đá một cái .
Đợi đã, đá? Không phải là cô ấy không có chân sao?
"Tam Tạng! Anh bị điên rồi hả? Sao lại đâm tôi!" Lý Thư Nguyệt chống nạnh, giận không chỗ phát tiết.
"Máu…máu trên mặt em đâu?" Tôi cẩn thận giữ khoảng cách với cô ấy, không dám tới gần.
"Máu?" Lý Thư Nguyệt nghiêng đầu nghĩ "Vừa rồi không phải anh bị trúng chiêu rồi chứ?"
Sau khi tôi xác nhận hiện tại Lý Thư Nguyệt không chân đã có chân, cũng có bóng mới đem chuyện vừa rồi nhìn thấy nói cho cô ấy.
"Không đúng!" Lý Thư Nguyệt nghiêm túc nói "Khi kiểm tra tôi đã bày ra trận pháp, nó vẫn còn có thể xuống tay với anh lại còn lừa gạt được cảm ứng của tôi, chỉ sợ không phải tiểu quỷ thông thường."
Mắt Lý Thư Nguyệt đột nhiên toát ra sự hưng phấn: "Lần đầu tiên rèn luyện đã bắt được cá lớn! Đợi tôi hàng phục được nó, các sư muội nhất định đều sẽ sùng bái tôi, Tống đại ca nhất định cũng sẽ nhìn tôi với con mắt khác!"
"Hay là chúng ta rút lui trước đi, gọi thêm mấy người đến?" Tôi nhỏ giọng đề nghị.
"Sợ cái gì chứ?" Lý Thư Nguyệt lạnh nhạt nói "Quỷ vật là loại dễ xử lý nhất, nó không có cách nào tạo thành tổn thương vật lý với con người lại dễ dàng bị năng lượng công kích phá hỏng nguyên hình, dùi cui điện trong tay anh cũng có thể tổn thương đến bọn chúng, một đấu hai tôi còn không sợ, yên nào."
Vừa dứt lời bên ngoài nhà vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Tôi ra dấu tay “xuỵt” với Lý Thư Nguyệt, cúi đầu đi đến khe cửa nhìn.
Một đôi giày đỏ đang nhảy múa.
Sắc mặt Lý Thư Nguyệt cũng đột nhiên thay đổi: "Âm khí thật nặng! Chí ít cũng có bốn nơi phát ra!"
Chúng ta bị bao vây rồi.
***********
Lý Thư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một viên đá ngũ sắc tỏa ra hào quang nhàn nhạt, khẩn trương đề phòng.
"Đây là... pháp bảo?" Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người tu hành thi pháp, trong nhất thời cảm giác sợ hãi bị quỷ vật vây quanh tiêu trừ đi không ít.
Lý Thư Nguyệt không quay đầu lại nói: "Đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi hả? Ở đâu ra nhiều pháp bảo như vậy, đây là ngọc lưu ly để khơi lửa trong lò luyện đan, dùng làm ám khí."
"Ám khí? Em không biết pháp thuật sao? Cái gì thuật ngự kiếm phi hành các loại, rồi cái gì đại chiêu nổ ầm ầm đó!"
"Có thể đừng đem tiểu thuyết vào hiện thực được không? Có thể lên trời xuống đất, thì còn đến phiên người phàm làm chúa tể nhân gian? Còn nữa thuật tu đan của Bồng Lai là một môn phi ngọc phòng thân, đã rất khó rồi.”
Thôi rồi, cô nương này không đáng tin cậy rồi. Tôi thở dài, giơ cao còi báo động, hô to: "Một Xuyên Vân tiễn, thiên quân vạn mã đến gặp nhau!"
Sau đó, trong còi báo động phát ra giọng nói quen thuộc: "Xảy ra chuyện gì? Tam Tạng, A Nguyệt, hai người gặp nguy hiểm sao?"
Tôi sửng sốt nửa giây, cắn răng nghiến lợi nói: "Tống! Định! Bá! Không phải anh nói đây là còi báo động sao!"
Theo tiếng rít, một con quỷ áo trắng tóc dài bò lên từ cửa sổ, tiếng đập cửa cũng càng ngày càng gấp rút. Lý Thư Nguyệt phi ngọc, đánh cho con quỷ bên cửa sổ lảo đảo. Nhắc tới cũng lạ, tôi ném miếng gạch vỡ thì nó trực tiếp xuyên qua thân thể con quỷ nhưng ngọc lưu ly Lý Thư Nguyệt ném ra thì liền có thể đánh cho con quỷ chấn động.
Lý Thư Nguyệt thở dốc đoạt lấy còi báo động trong tay tôi, hô to: "Tống đại ca, tình hình không đúng, không biết vì sao em chỉ đơn giản đi điều tra đã kéo tới mấy cái quỷ vật, em còn có thể trụ lại được nhiều nhất là năm phút thôi!"
"Rõ rồi, chúng ta lập tức đến ngay."
Lý Thư Nguyệt nhìn tôi nói: "Cầm dùi cui điện của anh, đứng ở cửa lớn!"
Cửa gỗ cách điện mà! Tôi có chút không hiểu nhưng vẫn nghe theo đề nghị của nhân sĩ chuyên nghiệp, móc dùi cui điện ra kề sát cửa nhấn nút bấm.
Ánh điện chợt lóe lên, tiếng đập cửa đột nhiên dừng lại, ngừng khoảng hai giây, mới tiếp tục vang lên.
Có công dụng! Tôi vội vàng ấn dùi cui điện vào cửa lớn, Lý Thư Nguyệt thì trông coi hai cái cửa sổ, thỉnh thoảng đánh cho mấy con quỷ ngã xuống.
Đột nhiên, Lý Thư Nguyệt hô to một tiếng: "Không hay rồi! Dùng hết ngọc lưu ly rồi!"
Vừa dứt lời, dùi cui điện trong tay của tôi rắc một cái, hết điện.
*****************
Trans: Tố Nhi
Cre: Zhihu
Vui lòng không reup mà không dẫn nguồn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com