Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Đi trộm đồ

Năm thì mười họa Bùi Châu Hiền mới đặt chân vào Đông cung. Vốn dĩ nàng định gọi Thái tử tới Thanh Thần cung nhưng rồi nghĩ lại. Bùi Yến đã trưởng thành, thường xuyên ra vào hậu cung không ổn cho lắm. Lần trước vô tình 'bắt gian' được một đôi nàng còn chưa quên đâu, nên mới tự mình đi.

Trưởng công chúa giá đáo, Thái tử phi nghênh đón còn long trọng hơn khi Thần phi ghé thăm. Không phải Bùi Châu Hiền không thấy điều đó, cũng biết nàng ấy muốn lấy lòng mình, song nàng không từ chối.

"Điện hạ đang ở thư phòng, thiếp thân đã sai người đi gọi rồi." Nói xong, Thái tử phi cầm ấm trà rót cho nàng một tách.

Thật ra vốn liếng của Thái tử phi rất tốt. Dung mạo đoan chính, thông minh hiền huệ, là điển hình cho nữ nhi nhà thế gia. Nếu gả vào gia đình bình thường, nàng ấy hẳn sẽ được lòng cha mẹ chồng, cùng phu quân cử án tề mi. Tiếc rằng nàng ấy lại là Thái tử phi, vị trí tôn quý đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời.

"Bổn cung không ở đây, ngươi sắp xếp qua Nam Tam Sở xem thái tôn thế nào. Bổn cung nhắc Tiểu Khánh Tử rồi, hắn sẽ để ngươi vào."

Bên ngoài Nam Tam Sở có cẩm vệ canh gác, thái giám và ma ma tổng quản đều là người của nàng. Đừng nói Thái tử, ngay cả Thần phi muốn gặp Bùi Nhiên cũng phải đợi nàng đồng ý.

Thái tử phi nhận được ơn lớn, suýt chút nữa bật khóc: "Thiếp thân cảm ơn cô cô."

"Đừng quỳ, đứng dậy đi."

Ngọc Đào nhanh nhẹn tiến lên đỡ Thái tử phi. Đúng lúc ấy, Thái tử bước vào sảnh chính. Trong số các hoàng tử, hắn có vẻ ngoài giống Chuẩn Đức đế nhất nhưng tính cách quyết đoán thì cách biệt như trời với đất. Mỗi lần Bùi Châu Hiền thấy hắn là lại phiền lòng.

"Thỉnh an cô cô."

Nàng gật đầu, thuận miệng khích lệ một câu: "Việc lần trước ngươi làm tốt lắm."

Thái tử được khen mà hoảng, song vẫn vui mừng vì được công nhận. Biểu tình căng thẳng cũng tươi tỉnh thêm phần nào.

"Cô cô quá lời rồi. Thân là Thái tử có trách nhiệm giúp phụ hoàng phân ưu, ta nào dám nhận công."

Nghệ Lâm đứng sau Trưởng công chúa, nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Bùi Yến mà rùng mình. Mới khen một câu hắn đã cong đuôi vậy rồi. Ưa nịnh thế chẳng trách bị quần thần lợi dụng xằng bậy.

"Lần này bổn cung đi Dao Lương, chuyện trong triều giao lại cho ngươi. Bổn cung không ở đây, nhớ đừng khiêu chiến Cửu Thiên Tuế."

Tất nhiên Bùi Yến không phục, chẳng qua hắn nghe lời mưu sĩ nhẫn nhịn. Hiện tại hắn vẫn cần Trưởng công chúa giúp sức, chừng nào Cửu Thiên Tuế ngã rồi, lúc ấy hắn đoạt quyền cũng chưa muộn.

*
*

Phù Vị Cư nằm chính giữa mô đất được nhánh sông Lạc và sông Hàn bao trọn. Tọa lạc tại vị trí đắt giá nhất Thịnh Kinh, khung cảnh như tranh vẽ nên lượng khách đến đây không quý thì cũng là kẻ có tiền.

Bấy giờ, Giang Tuấn đang ở phòng bao hạng nhất. Đối diện ông ta đặt một bức bình phong bằng gỗ sồi. Ông ta không biết người ngồi sau bình phong là ai, tham gia vào chuyện này cũng bởi điểm yếu bị nắm thóp.

"Nội Hành xưởng đánh hơi ra ta rồi. Thời gian tới ta không thể giúp ngài cài người vào Chiêm sự phủ nữa."

"Lần này Trưởng công chúa chỉ mang theo 60 cẩm vệ, trên đường lỡ có gặp chuyện cũng không lạ."

Nội tâm Giang Tuấn nhảy dựng, mồ hôi chảy ròng ròng. Ông ta hiểu ý đối phương, nhưng nếu làm vậy chẳng khác nào đưa chuôi dao cho người ta nắm.

"Sao thế? Không làm được à?"

"Ta, ta sẽ nghĩ cách."

Ra khỏi trà lâu, Giang Tuấn thở dài thượt thượt. Nắng hè nóng bức cũng không xua được hơi lạnh quanh quẩn bên thân.

*
*

Xuất phát từ đầu giờ chiều, sẩm tối thì đoàn người tiến vào địa phận Nhân Xuyên.

Lần này rời cung, ban đầu Trưởng công chúa chỉ định đưa Nghệ Lâm theo. Tôn ma ma muốn đi nhưng bà lớn tuổi rồi, nàng thuyết phục mãi, phải dẫn cả Ngọc Đào nữa thì bà mới đồng ý.

"Nương tử đợi chút, ta cho người vào bao phòng rồi ngài hãy xuống." Thừa Hoan vén một góc rèm cửa sổ nói với Bùi Châu Hiền.

"Chỗ ta đã có Nghệ Lâm, ngươi ra phía sau xem Sâm Ly thế nào rồi."

"Vâng."

Thừa Hoan vừa đi thì từ trên cao, một chú bồ câu đen sà xuống bậu cửa sổ. Nó ngó ngoáy thân hình tròn ủm, đạp chân bạch bạch ra hiệu cho loài người mau lấy thư.

Nghệ Lâm gãi đầu nó rồi cho nó vài mẩu bánh. Chờ nó ăn hết, nàng ấy nhấc cánh nó lên. Lớp lông dày che khuất ống thư kẹp bên dưới, sờ không kỹ thì khó mà tìm ra.

"Nương tử."

Bùi Châu Hiền nhận lấy, đọc xong liền xé nhỏ, ném vào *bếp gang.

"Đúng như ta nghĩ." Kẻ đứng sau màn kịch không phải Giang thị lang.

Ngay từ đầu nàng đã nghi ngờ lời khai của nội gián. Hắn nói Giang Tuấn sai khiến mình nhưng thử nghĩ xem, một thị lang tam phẩm của Lại bộ mà thôi, không có ai chống lưng, hắn lấy đâu ra lá gan đòi giết Trưởng công chúa đương triều chứ? Nàng cử người theo dõi Giang Tuấn bấy lâu, cuối cùng cũng đợi được hắn hành động.

"Em viết thư trả lời đi, bảo Kình Vũ điều tra Phù Vị Cư."

Trong thùng xe có bàn trà, ghế đệm, tất nhiên sẽ không thiếu bút, mực. Nghệ Lâm viết xong, nhét thư vào ống rồi thả bồ câu đi. Nhẩm tính, chắc tối muộn hôm nay Kình Vũ sẽ nhận được tin.

Cẩm vệ bên ngoài gõ lên thành xe ba tiếng. Nghe báo hiệu, Nghệ Lâm đưa mạng che mặt cho Bùi Châu Hiền. Hai người bước xuống, lối đi đã có cẩm vệ xếp thành hàng che chắn dẫn thẳng tới cầu thang.

Quý Mẫn theo sát phía sau nàng. Một nhóm năm cô nương ăn vận xinh đẹp, mang theo mười mấy rương của cải quả thực gây chú ý. Minh chứng là từ lúc Bùi Châu Hiền đặt chân vào quán trọ, khách khứa khắp sảnh đều nhìn chằm chằm.

"Nương tử, chưởng quầy báo tầng ba hết chỗ nên ta đã bao tầng hai và những phòng còn lại." Thừa Hoan nói.

"Cũng được, ngươi sắp xếp cho các huynh đệ đi. Muộn rồi, để mọi người nghỉ ngơi lấy sức."

"Vâng."

Chờ nàng lên lầu rồi, Thừa Hoan mới quay lưng lại, đảo mắt một vòng quanh tiền sảnh. Quái lạ thật, sao y cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi ấy!?

*

Tú Anh không hiểu nổi đốc công nhà mình nữa. Hôm trước thì nói mặc kệ, hôm sau triệu tập Nhị thập thuẫn nhận lệnh. Mà có phải việc gì quan trọng đâu cơ chứ! Bám theo đoàn của Trưởng công chúa thì quan trọng chỗ nào?

À, quên chưa nói. Kẻ rỗi hơi phi từ kinh thành đến Nhân Xuyên rồi ném tiền qua cửa sổ thuê hết lầu ba quán trọ ngoài Cửu Thiên Tuế chắc chắn không còn ai.

"Tú Anh, ngươi đi hỏi chưởng quầy xem có *Lục An Qua Phiến không. Thứ này mà gọi là trà à?" Khương Sáp Kỳ ghét bỏ đẩy tách sứ ra xa.

Đuôi mắt Tú Anh giật nhẹ hai cái. Chẳng lẽ nàng lại cho ả điên này một nhát kiếm.

"Đốc công, ngài xem chúng ta đang ở đâu? Quán trọ ven đường có trà uống là tốt rồi, lấy đâu ra Lục An Qua Phiến cho ngài?"

"Cũng đúng." Khương Sáp Kỳ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thoạt nhiên Tú Anh tưởng ả thôi rồi, ai ngờ lát sau lại bảo: "Tối nay ngươi đi trộm đồ của công chúa đi. Nàng ấy soi mói quen thân, kiểu gì cũng mang theo Đại Hồng Bào, bản đốc uống tạm vậy."

Nghe xem, đây là tiếng người sao?

Ha! Phác Tú Anh muốn đại khai sát giới, thay trời hành đạo rồi.

===

(*) Bếp gang: Loại bếp nhỏ dùng để pha trà làm bằng chất liệu gang.

(*) Lục An Qua Phiến: một loại trà thuộc dòng trà xanh trong "Thập Đại Danh Trà" nổi tiếng Trung Hoa. Trà được trồng trên đỉnh núi Đại Sơn vùng Lục An; là cực phẩm dùng tiến cung, ngự trà thời cổ đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com