Chương 24: Nếu là ả, nàng cũng sẽ hận
Vừa tiễn nhóm người Cửu Thiên Tuế về kinh buổi sáng thì chiều hôm đó, Trưởng công chúa cùng Thừa Hoan và Nghệ Lâm đến Dao Lương. Số cẩm vệ còn lại canh giữ ở chỗ tri phủ và đồng đảng, đợi người mới do Bùi Châu Hiền chỉ định từ Cao Dương tới nhậm chức.
Dao Lương hẻo lánh hơn các châu khác thuộc Lĩnh Nam rất nhiều. Dân cư quanh đây chủ yếu là người già, trẻ nhỏ và phụ nhân. Nam đinh trai tráng phơi lưng ngoài đồng, dựng lều ở đó nghỉ tạm, cách năm ngày mới về một lần.
Bùi Châu Hiền núp mình sau rèm cửa, thu vào mắt khung cảnh dân chúng lao động nhọc nhằn, thầm nhủ sau khi trở về nhất định phải tìm cách khắc phục.
Xe ngựa lọc cọc đi tới đầu hẻm thì dừng lại. Con ngựa rắn rỏi phì phò hai tiếng, lắc cái bờm tơ bóng, đạp đạp chân ra hiệu đã đến rồi.
"Nương tử, xuống thôi."
Thừa Hoan buộc con ngựa vào cột trụ gần đó. Chờ nàng đứng vững, ba người cùng nhau tiến vào con hẻm sâu hun hút.
Trong hẻm toàn bụi bặm, trên mấy mái hiên nhô ra dính đầy tơ nhện. Góc tường xanh ngắt màu rêu phủ, mùi ngai ngái trộn với mùi đất ẩm sau mưa xộc lên làm dạ dày nhộn nhạo.
Đi hết con hẻm, cuối đường mở ra một khoảng sân cũ. Thoạt nhìn, căn tứ hợp viện này bỏ hoang đã lâu. Hiện tại tất cả những người lưu lạc tới đây đều là thái giám lớn tuổi không nơi nương tựa.
Lâu lắm rồi mới lại có người tìm đến. Các thái giám nơi này quá nửa đời hầu hạ trong cung, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh. Dù không thấy mặt Bùi Châu Hiền song chỉ nhìn tư thái kia thôi cũng đoán được phần nào.
Không thể trêu chọc!
Đứng đầu tứ hợp viện là một hoạn giả đầu tóc hoa râm. Ông ta chống gậy đỡ chân trái khập khiễng, mồm miệng móm mém nhai trầu: "Các vị tới đây có việc gì sao?"
"Ta muốn tìm Hắc Liên Nhi."
Lời nàng nói ra giống như ném viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng. Không chỉ ông ta mà rất nhiều thái giám lớn tuổi lén lút nhìn sang hướng này.
"Chắc quý nhân chưa biết, Hắc Liên Nhi chết từ lâu rồi. Biến loạn Tư Lễ Giám 10 năm trước, hắn đã bỏ mạng ở Bạch Hổ môn."
"Vậy ư?" Nàng hờ hững đáp. Đoạn, vỗ lên mu bàn tay Thừa Hoan: "Bắt lấy hắn."
Móng tay sơn đỏ giống như lưỡi hái kề vào cổ thiếu niên trẻ tuổi cố nép mình sau cột trụ. Da dẻ trắng trẻo lúc này tái nhợt, hắn vội vã bỏ chạy nhưng không kịp nữa. Tốc độ của hắn khó mà so với Thừa Hoan.
Từ lúc Bùi Châu Hiền đặt chân vào sân tứ hợp viện, hắn cứ thập thò ở đó mãi. Phản ứng của hắn khi nàng nhắc đến Hắc Liên Nhi cũng khác lạ nữa. Nếu mọi người chỉ đơn giản là né tránh thì hắn còn muốn thám thính thêm. Đáng nghi cực kỳ!
*
*
"Cha nuôi, con về rồi."
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không cần nhiều lời cũng hiểu ý đối phương. Lúc nãy Bùi Châu Hiền hạ lệnh bắt hắn, dọa nạt một hồi thì đạt được thỏa thuận. Hắn dẫn các nàng đến chỗ Hắc Liên Nhi, các nàng bảo vệ mạng sống của bọn họ. Thì ra bao nhiêu năm nay Hắc Liên Nhi vẫn luôn bị Tư Lễ Giám truy tìm, đổi tên thành Lý Vi tránh tai mắt khắp nơi.
"Cha ơi!"
"Đây, ta tới đây."
Nhẩm tính, tuổi Lý Vi đã ngoài tứ tuần. Năm tháng vất vả đã mài mòn khuôn mặt từng rất thanh tú, đẩy ông ta vào con đường trốn chui trốn nhủi hệt loài gặm nhấm.
"Các người là ai? Sao lại đi cùng con ta?" Lý Vi đề phòng lùi lại.
Bùi Châu Hiền lẳng lặng tháo mũ trùm đầu. Đuôi mắt hoa đào hơi cong lên, dáng vẻ ung dung mà nghiêm nghị. Y phục thô sơ cũng không che được hơi thở cao quý toát ra từ xương cốt.
Năm ấy Lý Vi hầu hạ dưới trướng Vương Đệ, thỉnh thoảng sẽ được gọi đến Tuyên Thất điện xướng khúc cho Chuẩn Đức đế. Làm sao ông ta có thể không quen thuộc loại phong thái chỉ xuất hiện trên người con cháu hoàng tộc chứ!
Lập tức, Lý Vi quỳ xuống theo phản xạ: "Nô tài gặp qua quý nhân. Quý nhân cát tường."
"Hắc Liên Nhi."
Ở nơi Bùi Châu Hiền không thấy, ông ta hít sâu một hơi. Mồ hôi mồ kê túa ra chảy dọc đốt sống lưng. Cứ ngỡ những năm qua ẩn náu đủ để khiến người đời quên đi sự tồn tại của cái tên đó rồi, không ngờ bọn họ vẫn tìm tới.
"Ta đã đồng ý với hắn giữ mạng cho các ngươi. Điều kiện là... tất cả những chuyện liên quan đến người đó, ngươi biết gì phải kể bằng hết."
Lý Vi ngẩng đầu, đôi môi nứt nẻ máy móc lặp lại: "Người đó?"
Nghệ Lâm rút kiếm vạch hai nét xuống đất. Tuy nàng ấy không vạch hết nhưng chỉ thoáng qua *bộ ngọc trên mặt cát, Lý Vi đoán ra ngay. Song, chính vì hiểu nên ông ta mới càng thêm sợ hãi.
(*) Bộ ngọc 玉 nằm trong 琪 là chữ Kỳ trong Khương Sáp Kỳ: 康澀琪
"Quý nhân, chuyện này..."
Chợt, một cơn gió chẳng biết từ đâu nổi lên cuốn phăng cát bụi mù mịt. Cảnh tượng giống y như đêm hôm ấy, một giây trước khi Nhị thập thuẫn xé rách màn đêm, tắm máu đám thổ phỉ Hãn quốc.
Tâm trí Bùi Châu Hiền quay cuồng. Nàng không màng nguy hiểm vùng khỏi Nghệ Lâm và Thừa Hoan chắn phía trước Lý Vi nằm co quắp trên đất.
"Nương tử!"
"Ta không sao." Nàng vịn tay Nghệ Lâm đứng dậy, gấu váy dính bẩn một mảng.
Cách đó chục bước, Thừa Hoan vẫn đang so cao thấp với kẻ áo đen.
"Ta không cần biết ngươi ở Sát bộ, Ám bộ, Tu bộ hay Độc bộ. Hôm nay ngươi giết hắn thì đừng hòng ta trở về cùng ngươi."
Quả nhiên, kẻ kia dừng tay. Thừa Hoan âm thầm thở phào. Xuất thân từ Nội Hành xưởng toàn cao thủ, nãy giờ nàng ấy vẫn luôn cầm chừng chứ thực chất đánh không lại hắn.
"Nương tử đừng làm khó ta."
"Ta không làm khó ngươi. Người làm khó ngươi là Cửu Thiên Tuế, ngươi tìm ả mà đòi công bằng."
Ha, tính nết đốc công và 'tâm can bảo bối' của đốc công giống nhau như đúc. Làm người ta tức chết là giỏi!
Tìm đốc công đòi công bằng, hắn dám sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trông dáng vẻ lưỡng lự của hắn, Trưởng công chúa tự biết mình vừa cưỡng từ đoạt lý nên hạ giọng đảm bảo: "Ta sẽ nói với Cửu Thiên Tuế. Ngươi yên tâm."
"Tạ nương tử." Dứt lời, hắn liền biến mất chẳng thấy bóng dáng.
Bùi Châu Hiền thở hắt một hơi, ngồi tạm xuống cái ghế gỗ gần đó. Tầm này rồi thì nàng chẳng quan tâm bẩn, sạch gì nữa. May là vừa nãy nàng phản ứng kịp, bằng không Lý Vi đã đầu lìa khỏi cổ từ lúc nào. Mà ông ta cũng biết ơn nàng lắm, vội vàng quỳ thẳng người thuật lại đầu đuôi chuyện cũ.
"Ngày đó Vương an đạt dẫn về một cung nữ chừng 16, 17 tuổi. Ngài ấy sủng ả lắm! Trước giờ an đạt chẳng nhận con nuôi bao giờ, nhưng ngài ấy nhận ả. An đạt cho ả ở phòng đơn bên cạnh, để ả đi theo mình học hỏi bằng thân phận thái giám. Ngài ấy còn tiến cử người hầu hạ trà nước ở ngự tiền nên ả mới dần lấy được hoàng ân, trở thành hồng nhân bên cạnh Vạn tuế gia."
"Nếu Vương Đệ đối xử tốt với ả như thế thì sao ả lại giết ông ta?"
"Quý nhân còn nhớ mấy năm trước có một đợt Vạn tuế gia thường xuyên xuôi thuyền tới Phủ Sơn không?"
Bùi Châu Hiền gật đầu. Khi ấy nàng đã về Lam Yên lánh đời một thời gian rồi, thỉnh thoảng nhận tin tức từ trong cung mới biết.
"Thật ra trước đó Vạn tuế gia đi Phủ Sơn du tuần từng đến Hồng Sa Lâu. Vương an đạt bố trí đầu bảng nơi đó phục vụ Vạn tuế gia. Lâm thị biết mấy chữ, tính tình hiền thục rất được lòng quân. Vạn tuế gia liền chuộc nàng ta ra ngoài, mua cho nàng ta một trạch viện và bố trí nô tài hầu hạ."
Nói tới đây, Lý Vi lén nhìn Bùi Châu Hiền một cái. Thấy nàng không biểu hiện tức giận gì khi mình vạch trần chuyện xấu của Chuẩn Đức đế mới có gan tiếp tục.
"Sau đó chúng ta tình cờ biết được, Lâm thị là... là mẹ của vị kia."
Thừa Hoan trợn mắt. Nghệ Lâm há miệng. Ngay cả Trưởng công chúa cũng không kịp đề phòng bước ngoặt bất thình lình.
Nàng siết chặt khăn tay rồi thả ra: "Hoàng huynh có biết không?"
"Biết chứ! Yêu ai yêu cả đường đi nên Vạn tuế gia đối xử với ả tốt hơn nữa. Nhưng Vương an đạt thì không vừa mắt việc vị kia cứ dăm bữa nửa tháng lại chạy đến Phủ Sơn. Ngài ấy cho rằng Lâm thị là điểm yếu của ả. Mà người giống ả thì không nên tồn tại một thứ ngáng đường đến đỉnh cao quyền lực như thế. Bởi vậy, an đạt đã sai sát thủ giết Lâm thị."
Những chuyện tiếp theo đó không cần Lý Vi kể nàng cũng mường tượng được.
Mất nửa cái mạng mới thoát khỏi mẹ kế độc ác, dùng hết thảy vốn liếng bán mình vào cung. Khương Sáp Kỳ lê lết từ tầng thấp nhất đi lên, tận mắt chứng kiến mặt tối dơ bẩn nhất ẩn dưới lớp vỏ bọc nguy nga tráng lệ.
Ả đánh đổi tôn nghiêm ngần ấy năm, học cách luồn cúi, dùng gương mặt tươi cười hầu hạ người khác vui vẻ. Thế rồi vào thời khắc tưởng chừng tìm về hạnh phúc đánh mất bấy lâu thì chính người mà Khương Sáp Kỳ biết ơn nhất lại giết chết ả, một lần nữa.
Khương Sáp Kỳ có thể không hận sao?
Nếu là ả, nàng cũng sẽ hận.
Hận bọn họ vì dục niệm của riêng mình, gián tiếp tạo ra một con quỷ khát máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com