Chương 27: Trời còn chưa tối hẳn
Phía sau Tây Phước viện là khu vực sinh hoạt dành cho nha hoàn ở phủ Thiên Tuế. Vào giờ giải lao hoặc thay ca, mấy cô nương trẻ tuổi hay tụ tập một góc nói chuyện phiếm. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Này, các cô biết tin gì chưa?"
"Tin gì?"
"Lúc nãy Bảo công công dẫn nương tử nào đến Đông Tước viện, dọc đường nói cười vui vẻ lắm. Ta chưa thấy Bảo công công khách khí với ai thế bao giờ."
"Ôi, nếu vậy chẳng phải Ban Họa sắp thất sủng à?"
Nhắc đến Ban Họa, nhóm nha hoàn bĩu môi dè bỉu. Nàng ta ỷ được hầu hạ gần Cửu Thiên Tuế nên vênh váo lắm. Đợt trước chịu phạt có ai thèm ngó ngàng thăm hỏi đâu, thế mà đến khi được Hỉ Bảo gọi về Đông Tước viện lại quen thói kiêu căng như cũ. Bây giờ Ban Họa mà bị ghẻ lạnh thì đám nha hoàn chỉ có hả hê thôi.
"Nửa tháng nay đốc công cho tu sửa Nam Xước viện. Ta đoán đốc công định để nương tử mới vào đó ở mới cất công thế."
"Cô nói có lý!"
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Ban Họa đứng ngoài cửa nãy giờ, gương mặt thanh tú tối xầm, trong cơn giận đùng đùng chạy đi tìm Hỉ Bảo.
*
*
Lâu rồi Trưởng công chúa mới ngủ ngon thế. Âu cũng nhờ trong phòng đặt mấy chậu băng liền nên dù giữa chừng buộc phải chen chúc, nàng vẫn không bị nóng. Cứ thế, nàng chìm vào giấc ngủ ngắn kéo dài một canh giờ, tỉnh dậy đã thấy bên cạnh xuất hiện thêm một người.
Lông mi Khương Sáp Kỳ dài mảnh, rủ xuống như cánh quạt. Đường kẻ mắt kéo dài hất về sau toát lên vẻ cuồng vọng ngay cả khi ả say giấc. Thấp xuống một chút là sống mũi thẳng và khóe môi hơi nhếch lên tựa như đang cười. Chẳng hiểu sao nàng lại liên tưởng đến ma đồng giáng thế.
Thở hắt một hơi, Bùi Châu Hiền nâng người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện quần áo đã thay mới. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết kẻ to gan lớn mật động tay động chân với nàng là ai. Nhưng tâm địa Trưởng công chúa từ bi, không thèm so đo với thái giám.
Nàng vén màn sang một bên, đôi chân ngọc ngà đạp lên lớp thảm nhung mềm mại. Cảm giác dễ chịu tới mức Bùi Châu Hiền không thèm xỏ giày, tung tăng đi chân trần ra bàn uống nước. Thiết nghĩ sau này về Thanh Thần cung, nàng sẽ sai người lót thảm bốn phía.
Thật ra, từ lúc Bùi Châu Hiền cựa quậy đã đánh thức Cửu Thiên Tuế rồi, chỉ là ả nằm yên xem nàng định làm gì tiếp theo. Cứ tưởng Trưởng công chúa sẽ tìm cách trốn thoát, nào ngờ nàng lại đi loanh quanh ngắm nghía.
Dáng vẻ Bùi Châu Hiền xõa tóc, đứng thơ thẩn dưới ánh hoàng hôn đẹp như bức tranh thần thoại. Ráng chiều phủ lên bờ vai gầy, bao bọc nàng trong vầng sáng rực rỡ, tựa hồ chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới. Thế nhưng chỉ Khương Sáp Kỳ biết, ả đang mơ mộng hão huyền thôi.
"A Châu."
Hiếm hoi được một lần Cửu Thiên Tuế bất ngờ lên tiếng mà Trưởng công chúa không giật mình.
Bùi Châu Hiền mân mê chén sứ, giọng điệu ghét bỏ: "Thay trà đi, bổn cung muốn Đại Hồng Bào."
Chưa gì Khương Sáp Kỳ đã thấy đau đầu. Ả chăm chăm nghĩ cách dụ nàng về dinh mà quên mất vị này khó hầu hạ cực kỳ.
"Còn nữa, bổn cung không thích mùi này. Ngươi đổi sang phượng vi trứ đi." Cánh môi hồng nhuận dẩu lên đỏng đảnh.
Trên trán Cửu Thiên Tuế hiện rõ hai chữ 'phiền phức' làm Bùi Châu Hiền khoái chí. Nàng sẽ cho ả biết thế nào là: mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó.
"Chưa hết, bổn cung quen ngủ giường bạt bộ rồi. Ngươi sai người đóng một cái cho bổn cung."
"Nàng cố tình sinh sự đấy à?"
Bùi Châu Hiền cười ranh mãnh, lắc lư đi đến trước mặt Khương Sáp Kỳ. Bàn tay búp măng tì lên vai ả, nâng cằm ả lên ngang tầm mắt: "Chính ngươi đòi bổn cung về ở cùng ngươi cơ mà."
Đôi môi đo đỏ mê người cách ả chưa đầy một khoảng. Lời nàng nói, Khương Sáp Kỳ chẳng để tâm, trôi tuột từ tai này sang tai kia. Trước hết, chú ý của ả đều đặt vào hai cánh hoa căng mềm đang mấp máy.
Kích động ôm lấy vai nàng, Khương Sáp Kỳ nỉ non: "A Châu."
"Đừng có gọi bổn cung như thế."
"Sao vậy? A Châu nghe rất hay mà."
Ả nhanh chóng kéo nàng xuống giường, hai người lại dính chung một chỗ.
"Ngươi muốn làm.. a!"
Mặt nàng hồng thấu, vội vã che miệng. Khó mà tưởng tượng bản thân vừa kêu ra âm thanh khiến người ta mơ màng ấy.
Đầu lưỡi Khương Sáp Kỳ lướt qua vành tai hơi vểnh lên của Bùi Châu Hiền, hôn rồi lại cắn làm nàng rùng mình. Ả nhân lúc nàng hoang mang, thò tay vào áo chạm vào nơi vun tròn phía trước.
"Công chúa điện hạ, lúc nàng ngăn cản Nội Hành xưởng làm nhiệm vụ có phải nên nghĩ tới hậu quả rồi không?"
"Đồ biến thái nhà ngươi!"
Bờ môi mang theo hơi thở ấm áp phả lên cần cổ Bùi Châu Hiền. Ả cười khẽ: "Công chúa anh minh."
Dứt lời, tay trái đang giữ eo thon liền trượt xuống dưới, chen giữa hai chân nàng sờ soạng. Không ngoài dự đoán, toàn thân Trưởng công chúa cứng đờ, hô hấp cũng đánh rơi vài nhịp.
"A Châu đừng sợ. Ta sẽ nhẹ nhàng mà, được không?"
Cửu Thiên Tuế sống 30 năm. Nửa đời trước luồn cúi nhịn nhục, nửa đời sau ngang tàng xưng bá. Chỉ cần là thứ ả muốn, không cướp được thà giết đi còn hơn để rơi vào tay kẻ khác. Vậy mà thời khắc này, ả dừng lại và hỏi nàng thay vì độc đoán như trước.
Hơi thở Bùi Châu Hiền dồn dập. Trong cơ thể dấy lên cảm giác âm ỉ lạ lẫm, như có cái gì đó đòi đẩy cửa thoát ra. Nàng dựa vào lòng ả, muốn cách xa một chút nhưng chân cứ run lẩy bẩy, thân trên thì nhũn ra.
Nàng biết Khương Sáp Kỳ đang lập lờ chuyện đó. Chỉ là... cảm giác ả đem lại khác xa ký ức đêm động phòng nàng trải qua nhiều năm trước.
Khi ấy Bùi Châu Hiền thậm chí còn không đủ kiên nhẫn làm đến cuối. Thế tử Quả Nghị hầu vừa sáp tới gần muốn hôn nàng, mùi rượu gớm ghiếc đã khiến nàng nôn mửa một trận.
Thấy nàng mất tập trung, Khương Sáp Kỳ khó chịu cắn lên xương quai xanh quyến rũ.
Bị đau, Bùi Châu Hiền bực bội đá một cái: "Ngươi là chó à?"
"A Châu."
Mỗi lần Khương Sáp Kỳ dùng giọng điệu tình tứ ấy gọi tên nàng, Trưởng công chúa cảm tưởng mình lại lún sâu thêm một tấc vào vũng lầy không lối thoát. Ả chính là ma quỷ, kiếp này định sẵn phải vây hãm nàng.
"Ta không muốn." Nàng nghiêng đầu tránh, lộ ra cần cổ phủ một màu hồng phấn xinh đẹp.
Ả khổ sở ậm ừ, vừa thu tay trái về thì nàng lại kêu: "Đừng có bấu, đau~"
"..."
Sét đánh Khương Sáp Kỳ!
Ả đỏ mắt nhìn góc nghiêng như tượng tạc của Bùi Châu Hiền, kìm lòng không đặng kéo nàng vào môi hôn nồng nàn. Lần này dù Trưởng công chúa có than đau thì ả cũng không buông tay, vần vò nơi cao đầy một lúc lâu.
*
Nửa canh giờ sau,
Trưởng công chúa nằm úp sấp trên giường, mái tóc đen óng như tảo biển xõa trên tấm lưng trắng ngần. Kế bên nàng, Cửu Thiên Tuế cũng quần áo xộc xệch không kém.
"Ngươi chưa tự cung?"
Lúc nãy Bùi Châu Hiền vô tình chạm vào ngực ả, xác thật không có gì đáng sợ. Cơ thể phụ nữ hoàn toàn bình thường.
"Nàng vẫn còn sức để ý đến chuyện đó à?" Khương Sáp Kỳ nhướng mày.
"Này này, ngươi đừng có đến đây. Bổn cung nói rồi đó, ngươi còn làm loạn bổn cung sẽ a.. biến ngay.. ưm~"
Cách tầng tầng lớp lớp bình phong, Tú Anh nhét bông vào tai mình xong thì tốt bụng nhét cho Nghệ Lâm vẫn đang bị điểm huyệt ngót nghét một canh giờ.
Hai con người này có cần vội vàng thế không? Trời còn chưa tối hẳn cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com