Thirteen
Nghe có vẻ như thật sáo rỗng, nhưng cuối cùng họ đã ngủ ở chiếc ghế dài. Bỗng Irene nghe thấy một giai điệu quen thuộc từ điện thoại của Seulgi vang lên ở đâu đó trong phòng khách, khiến cô phải thức dậy. Seulgi đang nằm ở sau lưng cô, rúc sát vào cổ cô với hai cánh tay ôm lấy eo cô. Irene từ từ xoay mặt về phía cô gái và Seulgi cựa quậy một chút khi cảm nhận được cô đang di chuyển.
"Chào buổi sáng". Irene thì thầm, một nụ cười nhỏ rón rén trên khuôn mặt khi cô thấy Seulgi chớp mắt, trông như một con gấu con. Nó khiến cô nghĩ rằng Seulgi thực sự giống như một đứa bé, đặc biệt là ngay bây giờ. Có những lúc cô sẽ quên đi tuổi thật của Seulgi vì hầu như mọi lúc cô gái luôn trưởng thành hơn so với tuổi của mình.
"Hi~", Seulgi khẽ mỉm cười với cô, đôi mắt thậm chí còn không mở ra.
"Tôi nghĩ ai đó đang tìm em. Điện thoại của em đã reo lên hai lần trước đó rồi". Irene nói, trong khi Seulgi ậm ừ vài tiếng trước khi cô thả Irene ra khỏi vòng tay của mình và ngồi dậy từ chiếc ghế dài.
Cô gái ngáp dài với một cái duỗi lưng, "Em không nghĩ là chúng ta sẽ ngủ ở một chiếc ghế dài".
"Um..tôi cũng vậy"
Irene nhớ lại sự việc tối qua và sau khi dừng lại điều đó một cách đột ngột, cuối cùng họ đã nằm trên ghế dài và tận hưởng sự hiện diện của nhau trong im lặng trước khi cả hai ngủ thiếp đi.
"Em nên đi rửa mặt ngay bây giờ. Chúng ta sẽ ăn sáng và tôi sẽ đưa em trở về nhà sau đó". Irene đã đề nghị với cô ấy khi cô cũng ngồi dậy từ chiếc ghế dài.
"Vâng.." Seulgi gật đầu, trước khi cô nghiêng người và hôn nhẹ lên mũi cô ấy. "Nhân tiện, chào buổi sáng.."
Và cô gái đứng dậy và đi vào trong phòng, để lại một Irene vẫn còn bối rối ở phía sau.
Lần cuối cùng cô nấu bữa sáng cho ai đó là khi cô vẫn còn ở quê nhà, Daegu - mặc dù chủ yếu là mẹ cô đã chuẩn bị tất cả. Ngoài ra, cô sẽ chỉ tự nấu bữa sáng cho mình nếu như cô có thể thức dậy đủ sớm để làm điều đó.
Khi cô trở về từ Daegu sau kì nghỉ năm mới, bất chấp cuộc cãi vã của hai mẹ con, người phụ nữ vẫn bí mật nhét những chiếc hộp đựng các món ăn phụ và hầm vào trong xe của cô ấy và phần còn lại vẫn còn khá nhiều nên Irene đã đổ chúng ra các đĩa, làm nóng cả cơm và chiên trứng lẫn nướng lại bánh mì.
Cô trở về phòng riêng để tắm nhanh và quay trở lại để thấy Seulgi đã mặc quần áo mới - quần áo của cô - thứ mà Irene đã chuẩn bị tối qua. Cô gái đang ngồi trên một chiếc ghế cao, hai chân đung đưa một cách vui vẻ trong khi những ngón tay thì đang gõ nhẹ vào chiếc điện thoại.
"Bây giờ em có mùi rất thơm, Seulgi"
Seulgi ngước lên, liếc lên xuống một cách nhanh chóng trên người cô trước khi cả hai chạm mắt nhau. "Vâng, em đã tắm nước ấm và bây giờ em đã biết cô đang dùng loại dầu gội nào. Em biết đó là hoa oải hương nhưng lúc đó em vẫn chưa biết đó là thương hiệu nào cả".
Irene cười, trước khi cô múc đầy hai chén cơm và đặt nó trước mặt cô và Seulgi. "Vì vậy, bây giờ em sẽ cho tôi biết một số sự thật tầm thường về dầu gội của tôi hm..?"
Seulgi mỉm cười, nhận lấy đôi đũa được Irene đưa cho trước khi cô ấy nhìn xuống bàn ăn, "Em không nghĩ là cô có thể làm tất cả các món ăn phụ và món hầm này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Nó thật sự rất nhanh".
"Thực chất các món ăn phụ đã có sẵn ở nhà rồi và món hầm chỉ mất một lúc để làm nóng lại mà thôi". Irene giải thích cho sự tò mò của Seulgi, "Tôi chắc chắn em sẽ không biết cách làm món hầm này...vì em đã gần như đốt cháy chiếc chảo rán của bà mình chỉ để chiên một cái trứng mà".
"Này!.." Seulgi lầm bầm với một miệng đầy cơm khi cô hỏi vặn lại, "Đó có phải là một thử thách cho em không?"
"Có thể?" Irene nhún vai, tìm kiếm niềm vui khi trêu chọc Seulgi, "Nhưng thử thách thật sự bây giờ là em phải ăn hết thức ăn của mình. Và nhai hết chúng trước khi nói".
"Vâng, cô Bae"
Irene khịt mũi, trước khi họ tiếp tục ăn. Bằng một cách nào đó mà bây giờ cô nghĩ rằng cô biết cảm giác khi được nấu ăn và ăn cùng với một người mà cô ấy quan tâm là như thế nào. Rốt cuộc cô nghĩ rằng cuộc sống gia đình cũng không tệ lắm. Nếu có thể - Nếu có thể trong tương lai cô có thể ở cùng cô gái này, thì những bữa ăn như thế này sẽ được diễn ra trong khu nhà của cô ấy hàng ngày và điều đó nghe có vẻ rất tuyệt.
-
Đã gần cuối tháng 1 và Irene đang rất bận rộn. Thời gian dành cho Seulgi cũng ngày càng ít lại. Trường học đang chuẩn bị lễ tốt nghiệp của sinh viên, kết thúc vào cùng một ngày sinh nhật lần thứ 18 của Seulgi. Thật là một sự trùng hợp.
Và các nhân viên ở trường đang phải làm việc rất nhiều, sắp xếp các hồ sơ của các sinh viên sắp tốt nghiệp. Vào năm ngoái, Irene không phải chịu trách nhiệm về nhiệm vụ này nhưng đạo đức làm việc tốt của cô đã được biết đến trong trường và cũng có thể, một số giáo viên cấp cao đang lợi dụng tuổi trẻ của cô để xử lí những nhiệm vụ này và cô như thế này - bị gọi đi bất cứ lúc nào cô có được thời gian rảnh rỗi và ngay cả sau khi buổi học kết thúc chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.
May mắn thay, Irene không phải ở một mình với người này, vì ba giáo viên khác cũng đang xử lí những nhiệm vụ tương tự với cô ấy, tuy nhiên, đó vẫn là một nhiệm vụ dài và mệt mỏi. Nhưng một điều đáng sợ đã xảy ra vào tuần trước và bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ điều này khi đến trường vì công việc. Cô nên biết rằng luôn có một sự bình tĩnh trước cơn bão.
Tuần trước, sau khi ăn trưa xong ở trường, cô quay lại bàn làm việc tại phòng giáo viên, chuẩn bị tài liệu sẽ trợ giúp cho lớp học tiếp theo khi cô nhìn thấy một phong bì màu nâu, dán vào một trong những cuốn sách tham khảo Lịch sử của cô khi cô đã sắp xếp chúng và xếp chồng lên nhau theo chiều dọc trên bàn của cô. Nó được kẹp vào một nửa như thể đang cố tình để cô có thể chú ý đến nó.
Có phải là Seulgi?
Cô suy nghĩ trước khi ngồi xuống ghế, lấy phong bì ở giữa các ngón tay. Seulgi vẫn đang dán xung quanh những ghi chú đáng yêu hàng ngày trên bàn của cô, vậy tại sao hôm nay lại có chiếc phong bì này?
Cô mở thứ đó ra và cô đã rất ngạc nhiên lẫn kinh hoàng, cô nhìn thấy một vài bức ảnh của cô và Seulgi - thậm chí còn ngay cả khi cô chở Seulgi về nhà sau bữa tối đầu tiên với cô vào ngày cuộc thi Khiêu vũ diễn ra.
Những lần khác là khi cô đón cô gái từ trường về, chở cô ấy trở về nhà và cũng có một số bức ảnh của cô và Seulgi đi ra từ một cửa hàng tiện lợi gần căn hộ của cô. Đó là ngày mà Seulgi đã qua đêm tại nhà cô.
Một tờ giấy rơi ra giữa những bức ảnh và ghi chú trong đó khiến cô chảy mồ hôi. ' Cô nên cẩn thận. Cô không muốn những bức ảnh rơi vào tay kẻ xấu phải không? '
Có người đã biết được điều đó.
Ai đó đã nhận ra.
Ai đó tuyên bố đã biết được mối quan hệ của cô và Seulgi. Và bây giờ, ai đó đang cố đe dọa cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com