13
Chương 31
Seungyoun nhìn chăm chăm vào cánh cổng làm bằng gỗ sồi trước mặt rồi:
_ UỲNH...
Cậu vung tay đấm mạnh vào cánh cổng khiến nó suýt thủng, mọi vật xung quanh đều rùng mình ớn lạnh. Một cánh cửa nhỏ đột nhiên bật mở, ông bảo vệ thò đầu ra làu bàu:
- Có chuyện gì thế? Trường đang tạm nghỉ rồi.
Ông ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên thì chợt giật mình khi bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Seungyoun. Đôi mắt ông ta mở lớn, mặt xám ngoét lại rồi nuốt nước bọt ừng ực dịu giọng nói:
- Cậu Cho Seungyoun, có việc gì mà cậu đến học viện vào giờ này?
- Tôi muốn gặp ông ta_ Seungyoun nói rồi lạnh lùng chiếu đôi mắt tím về phía phòng hiệu trưởng.
- Ơ, chắc không được đâu cậu Seungyoun, ông ấy đang bận_ Ông bảo vệ ngại ngùng nói.
- Thế ông có mở cửa không?
- Ừm, xin lỗi cậu, nhưng đây là quy địn..
_ ROẠT...ROẠT...
Một loạt âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên, miệng ông bảo vệ cứng đơ lại, cả người bị băng dính chặt vào khung cửa nhỏ, khuôn mặt méo mó trông rất đáng thương.
- Bây giờ thì mở được rồi chứ? Trừ phi ông muốn đứng đây cùng với đống băng này cho đến khi có người tới giúp_ Seungyoun lạnh lùng thản nhiên nói.
- Ờ, ờm vưng..._ Ông bảo vệ khổ sở mấp máy môi nói không ra tiếng rồi vội gật gật cái đầu.
Seungyoun nhếch mép hài lòng rồi khẽ vung tay, đám băng bốc hơi nhanh chóng, ông bảo vệ len lén nhìn Seungyoun rồi đưa tay lên sờ cái cổ đáng thương mếu máo mở cổng.
Seungyoun bước vào bên trong học viện lạnh lùng liếc ông bảo vệ một cái rồi đút hai tay vào túi quần nhanh chóng đi đến phòng hiệu trưởng.
Ông bảo vệ già nhìn theo bóng Seungyoun trố mắt ngạc nhiên rồi khẽ bật thốt lên:
- Sao hôm nay cậu Seungyoun lại "lương thiện" thế nhỉ? Mình còn tưởng sau khi được mở cổng cậu ấy sẽ tức giận mà vất mình xuống ao chứ?
.
.
_ RẦM...
Seungyoun kéo cánh cửa gỗ trước mặt khiến nó bắn mạnh sang một bên suýt nữa thì văng đi luôn. Cậu lạnh lùng bước đến bên cái bàn làm việc nhỏ cạnh cửa sổ trong phòng.
Người đàn ông có bộ râu dài đến ngang ngực đang chúi đầu vào đám giấy tờ không ngẩng mặt lên nhìn Seungyoun nhẹ nhàng nói:
- Cháu không có học phép lịch sự sao Youn? Vào phòng ta mà không gõ cửa, cũng không chào người ông này một tiếng nữa.
- Ông đừng nhiều lời nữa, cho tôi mượn hồ sơ cá nhân của Wooseok đi, ông giữ tất cả hồ sơ của các học viên đúng không?
- Wooseok? Ý cháu là em Kim Wooseok?_ Ông hiệu trưởng từ từ ngẩng mắt lên nhíu mày nói.
- Chứ còn ai vào đây nữa, ông đưa cho tôi nhanh lên_ Seungyoun lạnh lùng nói.
- Hừm, không biết cháu cần nó có việc gì nhưng nói chuyện với ông mình như vậy hình như không được phải phép cho lắm. Cháu không thể bớt lạnh lùng đi được sao? Làm như thế sẽ chỉ khiến cháu xa cách mọi người hơn thôi.
- Hừ, tôi chẳng cần gần gũi với một ai hết, chính các người đã ruồng bỏ tôi, biến tôi thành ra như thế này mà giờ còn trách tôi?_ Seungyoun nhướn mày hỏi.
- Haizz, Youn à, ta biết là cháu vẫn còn hận ta vì ta không thể bảo vệ cháu khiến cháu bị giáng xuống cấp Đồng, nhưng cháu hãy hiểu cho ta...
- Thôi đi, tôi không muốn nghe cũng không cần bất kì ai bảo vệ, ngày xưa bây giờ và mãi mãi về sau cũng vậy. Nhưng, tôi nghĩ ông đã nhầm rồi, tôi hận ông không phải vì ông không bảo vệ được tôi mà là vì ông đã để cho mẹ tôi lấy "hắn"_ Seungyoun căm phẫn nói.
- Hắn, ý cháu là Jongsil? Youn, ta nghĩ cháu đang nhầm lẫn ở đâu thì phải, chính Yuri - mẹ cháu mới là người đáng trách, con bé đã bỏ cả dòng tộc để chạy theo con người.
- Ông im đi, không được trách mẹ tôi._ Seungyoun kích động gầm lên khiến những bức ảnh trên tường rơi xuống vỡ tan tành_Ông biết gì mà nói, ông có tận mắt thấy mẹ tôi bỏ đi không? Có tận mắt thấy bà ấy phản bội lại gia tộc không? Hay ông chỉ nghe được điều đó qua sự đơm đặt của "hắn". Các người đều tin "hắn ta", có ai trong các người biết được nỗi oan của mẹ tôi không? Một người không bảo vệ được con gái mình như ông thì không xứng đáng làm cha!
Seungyoun tức giận hét lên, tiện tay ném luôn chiếc đèn chụp trên bàn ra bên ngoài, đôi mắt màu tím của cậu rừng rực lửa hận.
- Youn, bình tĩnh đã nào, nỗi oan của mẹ cháu là sao? Thực ra đã có chuyện gì xảy ra giữa Yuri và Jongsil vậy? Cháu hãy nói cho ta biết được không?_ Hiệu trưởng nhíu mày nhìn Seungyoun rồi bật dậy hỏi dồn dập.
- Nói cho ông biết ư? Liệu còn có ích không? Mọi chuyện đã quá muộn rồi_ Seungyoun nhếch mép khinh bỉ nói rồi chợt nhớ ra mục đích chính đến đây của mình cậu khẽ nén tiếng thở dài cố kìm lại cơn giận dịu giọng nói:
- Hừm, thôi không nói chuyện đó nữa, ông đưa cho tôi hồ sơ của Wooseok đi.
- Cháu, có vẻ rất quan tâm đến Wooseok?_ Hiệu trưởng nhíu mày hỏi.
- Đó không phải việc của ông, thế ông có chịu đưa cho tôi không?_ Seungyoun khó chịu đáp.
Hiệu trưởng khẽ nhíu mày nhìn Seungyoun một cái rồi khàn khàn gọi:
- Memo đem hồ sơ của Kim Wooseok lớp 10C1 ra đây.
Dứt lời, một con chim phượng hoàng đỏ rực bay đến, trên miệng là một tập hồ sơ, nó khẽ nhún mình thảy tập hồ sơ cho hiệu trưởng Cho rồi ngoan ngoãn đến đậu trên kệ sách rỉa rỉa lông thỉnh thoảng lại khẽ liếc mắt nhìn Seungyoun.
Nhanh như chớp Seungyoun giật lấy tập hồ sơ trên tay hiệu trưởng rồi mở ra xem. Seungyoun nhìn dòng địa chỉ nhà trên hồ sơ khẽ gật đầu hài lòng rồi để nó xuống bàn, lạnh lùng bước ra ngoài, không quên để lại một câu:
- Dù sao cũng phải cảm ơn ông.
Nhưng chưa đi được mấy bước chợt cậu giật mình khi nghe thấy tiếng gọi giật lại:
- Khoan đã Youn...
- Sao? Ông còn có điều gì muốn nói nữa?_ Không quay đầu lại Seungyoun lạnh lùng hỏi.
- Cháu...thích Wooseok phải không?
Seungyoun hơi chững người lại, rồi bực mình xẵng giọng nói:
- Chuyện đó không liên quan đến ông.
- Chuyện tình cảm của cháu ta không muốn xen vào, nhưng là ai thì được chứ Kim Wooseok thì cháu nên tránh xa thằng bé đó ra_ Ông Cho khàn khàn nói.
- Tại sao?_ Seungyoun quay đầu lại nhíu mày hỏi.
- Đừng hỏi tại sao? Hãy tin ta đi nhưng điều ta khuyên cháu chỉ là muốn tốt cho cháu thôi. Mọi thứ xung quanh Kim Wooseok rất mơ hồ và đáng sợ, cháu không nên đến gần thằng bé nếu không cháu sẽ gặp nguy hiểm.
- Ông biết điều gì liên quan đến Wooseok đúng không?_ Seungyoun ngờ vực hỏi.
- Biết ta cũng không thể nói cho cháu, thôi cháu đi đi, từ lần sau đừng hành động tùy tiện như vậy nữa.
Ông Cho nói rồi bình thản ngó xuống tập giấy tờ trước mặt tiếp tục làm việc.
Seungyoun khẽ thở dài rồi bỏ ra ngoài vì cậu biết dù có cố gắng hạnh hỏi thế nào thì ông ta cũng không hé răng nửa lời, chỉ tốn công vô ích mà thôi. Nhưng những bí mật về Wooseok chắc chắn cậu sẽ tìm cho ra cho bằng được.
--------------------------------------------------
- Một lá, hai lá, ba lá...
Tôi ngồi thơ thẩn trên chiếc đu quay nhỏ đếm những chiếc lá vàng rơi đầy trên mặt đất, cảm thấy nỗi buồn đang xâm chiếm toàn cơ thể, sao anh ấy lại bỏ đi không nói với tôi một tiếng nào nhỉ? Đã nói là sẽ ở đây chơi cơ mà, hay là tại nhà tôi nhỏ quá khiến anh ấy không hài lòng, có khi nào anh ấy ghét tôi rồi không?
Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu giả thiết cứ đặt ra trong đầu khiến tôi như muốn nổ tung. Tôi bặm môi bó gối ngồi xẹp xuống vò vò chiếc lá trong lòng bàn tay.
_ Cộp..cộp...
Những tiếng bước chân đột nhiên vang lên, tôi giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt tôi là một người con trai lạ hoắc, ăn mặc bảnh bao và khá điển trai. Anh ta nhìn tôi nở nụ cười quyến rũ, trên tay là một đóa hoa hồng đỏ.
- Anh là ai vậy?_ Tôi khẽ đứng dậy nhíu mày hỏi, rồi nhìn chăm chăm vào đóa hoa hồng trong lòng không khỏi thắc mắc.
- Anh là Byuntae cháu của ông Inzuka Nhật kiều hàng xóm nhà em, anh vừa từ thành phố về thăm ông tiện thể sang chào hỏi hàng xóm.
- À, ra anh là cháu ông Inzuka, sao bây giờ em mới thấy anh nhỉ? Thế mà em cứ nghĩ là ông không có gia đình đấy_ Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Ơ, ờ tại gia đình anh bận nên không đến thăm ông thường xuyên được_ Byuntae ấp úng nói.
- Vậy à. Nhưng bây giờ mẹ em không có ở đây_ Tôi khẽ mỉm cười nói.
- Không sao tôi sang đây là để gặp em mà_ Byuntae mỉm cười nói.
- Gặp em?_ Tôi ngạc nhiên lấy tay chỉ vào mũi mình rồi nghi hoặc hỏi_ Nhưng có chuyện gì ạ?
- Tặng em.
Byuntae nói rồi đưa bó hoa hồng lên trước mặt tôi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của tôi đưa lên môi hôn.
Như một phản xạ tự nhiên tôi khẽ rụt tay lại, lùi người về sau. Anh ta có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của tôi nhưng ngay lập tức đã nở một nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:
- Em đừng sợ, đây chỉ là một cách chào hỏi của người phương Tây thôi, còn đóa hoa hồng này em cứ coi như là một món quà cảm ơn vì trước giờ gia đình em đã thay anh chăm sóc ông.
- Cả..m ơn anh_ Tôi lí nhí nói rồi ngượng nghịu cầm lấy bó hoa, đúng lúc ấy mẹ tôi từ trên núi trở về, đằng sau là một giỏ thuốc lá, tôi nhanh trí để mẹ nói chuyện với anh ta rồi chạy ra cánh đồng hoa oải hương sau triền núi. Những người như anh Byuntae tôi không thích, vừa mới gặp đã tỏ ra thân mật lại còn tặng hoa nữa chứ, quá ảo.
.
.
Phía sau triền núi, mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng lay động cả tâm trí tôi, trên cánh đồng những làn gió nhè nhẹ thổi qua tạo thành từng đợt sóng nhỏ nối đuôi nhau chạy dọc theo triền núi, không khí lạnh bao trùm cả không gian, tôi ngả người nằm xuống vạt cỏ xanh, nhắm mắt hít hà mùi thơm của quê hương, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
----------------------------------------
Byuntae chán nản đi ra phía sau triền núi, cảm thấy bực tức vô cùng, cậu trai tên Wooseok đó thật là kì lạ, chẳng lẽ cậu ta không hề có cảm giác gì với hắn, nhận hoa rồi nhưng cũng chẳng tỏ thái độ vui mừng gì cả lại còn bỏ đi để hắn ở lại nói chuyện với mẹ cậu ta nữa chứ. Tuy mẹ cậu ta cũng đẹp nhưng già quá rồi hắn không có hứng thú nên đành nói vài ba câu rồi bỏ về.
Đang bực mình chợt hắn thấy một dáng người quen thuộc đang nằm ngủ ngon lành trên vệt cỏ xanh, khuôn mặt dễ thương khẽ nấp mình trong đám cỏ khiến trái tim hắn đập thình thịch liên hồi.
Xem ra ông trời vẫn còn cho hắn cơ hội, không ngờ đi ra đến đây lại gặp cậu ta. Hắn mỉm cười sung sướng, đôi mắt khẽ ánh lên ngọn lửa ham muốn. Không kiềm chế được lòng mình Byuntae đi đến bên Wooseok. Bàn tay hắn đặt nhẹ trên má cậu rồi trượt xuống cổ, tự động mở hai chiếc cúc áo đầu tiên.
Bờ ngực trắng ngần của Wooseok đập vào mắt, hắn liếm môi nuốt nước bọt ừng ực rồi từ từ cúi xuống, đúng vào lúc môi Byuntae chuẩn bị chạm vào môi Wooseok thì đột nhiên có một bàn tay lạnh ngắt túm lấy cổ áo hắn và...
_ BỐP...
Một cú đấm như trời giáng xuống mặt Byuntae, hắn ngã bật ra đằng sau, hộc cả máu mồm.
Byuntae đưa tay lên lau máu rồi cố nén đau đứng dậy nhìn kẻ vừa đánh mình.
Mắt hắn suýt nữa thì lồi ra khi nhìn thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình. Mái tóc màu bạc của cậu khiến hắn rùng mình sợ hãi, khuôn mặt đẹp như tạc toát lên vẻ lạnh lùng kiêu hãnh, một vẻ đẹp ma quỷ rất đáng sợ.
Cậu đứng đó, mái tóc bạc bay lòa xòa trong gió, đôi mắt màu đỏ như máu căm phẫn nhìn hắn. Byuntae thấy hơi thở của mình gấp gáp, trái tim đập liên hồi, cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn cơ thể, trong phút chốc hắn đã nghĩ mình có thể sẽ chết vì tên con trai này.
Byuntae sợ hãi khẽ khàng lùi lại, nhanh như chớp cậu đã xuất hiện ngay bên cạnh nắm lấy cổ áo hắn gằn giọng nói:
- Đồ loài người bẩn thỉu.
Rồi vung tay giáng thêm một cú đấm mạnh nữa vào cằm khiến Byuntae có cảm giác như quai hàm của mình sắp rụng ra.
Trong khi hắn còn đang đau đớn sợ đến độ người run lên lẩy bẩy thì cậu vẫn tiếp tục tiến đến, cả người phát ra sát khí. Đúng vào lúc ấy chợt có tiếng nói hoảng hốt vang lên:
- Có chuyện gì vậy?
------------------------------------------
Tôi tình giấc khi nghe thấy tiếng động mạnh, cảnh tượng trước mắt khiến tôi bàng hoàng sửng sốt. Seungyoun và anh Byuntae hàng xóm đang đánh nhau rất ác liệt.
Khuôn mặt Seungyoun trông thật đáng sợ, đôi mắt tím của hắn biến thành màu đỏ như máu, khuôn mặt lạnh te không biểu cảm, bàn tay dính đầy máu, ở bên cạnh anh Byuntae đang nằm sõng xoài dưới đất, tay ôm lấy cái mũi xịt đầy máu của mình.
Tôi hoảng kinh vội chạy đến chỗ bọn họ rồi nhanh chóng đỡ Byuntae đứng dậy gay gắt hỏi:
- Hai người đang làm cái gì vậy? Sao đột nhiên lại đánh nhau?
Như vớ được cái pháo cứu sinh Byuntae vội lủi ra sau lưng tôi uất ức kêu lên:
- Là hắn, lúc anh tình cờ đi ngang qua thấy hắn đang cởi áo của em rồi còn định hôn em nữa, anh chạy đến ngăn hắn thì bị hắn đánh cho một trần thừa sống thiếu chết như thế này đây.
Tôi nghe Byuntae nói thì bàng hoàng sửng sốt vội sờ tay xuống chiếc áo, hai cái cúc đã bị tuột ra. Sao hắn có thể làm chuyện đó được, tôi không tin, tôi nghĩ rồi mở to mắt ngẩng đầu lên nhìn Seungyoun lẩy bẩy hỏi:
- Cậu...cậu đã làm như vậy thật ư? Nói mau lên, có đúng là cậu làm không, không phải đúng không?
- Muốn nghĩ thế nào tùy cậu, nhưng tôi khuyên cậu đừng có dễ dãi quá, bạ chỗ nào cũng có thể ngủ được hết_ Hắn nhếch mép khinh khỉnh nói.
- Nói như vậy là cậu không phủ nhận. Tôi thật không dám tin, tưởng cậu chỉ lạnh lùng vô tình thôi nhưng hóa ra cậu còn là một con người bỉ ổi như vậy đấy. Dễ dãi ư? Cậu là ai mà có quyền phán xét tôi, cậu biết gì về tôi mà nói. Vì có đứa con như cậu nên mẹ cậu mới bỏ đi đấy.
Tôi nói xong thì chợt giật mình nhận ra đã lỡ lời. Tôi vội đưa tay lên bịt miệng bàng hoàng giương mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt Seungyoun trở lên trắng bệch, hắn nhìn tôi bằng đôi mắt trân trối rồi bật cười ha hả lạnh lùng nói:
- Ha ha đúng vậy, tôi vốn biết mình là một đứa con hư. Xin lỗi hình như tôi dã làm phiền giây phút riêng tư của hai người.
Xong hắn lạnh lùng quay đầu bỏ đi thẳng, ánh mắt đau thương của hắn chạm vào mắt tôi, lạnh giá.
Tôi như người mất hồn vội chạy theo níu tay hắn lại hối lỗi nói:
- Xin lỗi, xin lỗi cậu, đáng ra tôi không nên nói như vậy, xin lỗ...
Nhưng không để tôi nói hết câu hắn đã lạnh lùng hất tay tôi ra nhìn tôi khẽ nói:
- Xoa dịu vết thương ư? Xem ra tôi đã nhầm, cậu chỉ làm trái tim tôi đau thêm mà thôi.
Tôi đứng đó nhìn theo bóng hắn rồi ngồi xụp xuống thất thần, nước mắt liên tục rơi, hình như tôi vừa mới làm vỡ một trái tim làm bằng pha lê, vì không cẩn thận nên tôi đã làm vỡ nó mất rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com