5
Chương 17
Tôi trở về kí túc xá, trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác người phụ nữ mà tôi đã nhìn thấy tên trong gia phả tộc Lee có liên hệ gì đó với mẹ tôi? Và lí do tại sao bà ta lại bị cho là phản tộc?
Tôi cứ ngồi suy nghĩ linh tinh như vậy cho đến khi giật mình nghe thấy tiếng chuông đồng hồ vang lên điểm chín khắc.
"Thôi chết, món quà dùng để đút lót cái tảng băng ấy (Seungyoun) còn chưa làm"
Tôi tá hỏa nghĩ thầm rồi vội vàng ngó xuống cuốn sách dạy làm đồ handmade mà mình đã mượn về từ thư viện.
- A, đây rồi_ tôi reo lên nhìn vào cái hình chụp lọ sao đủ màu sắc trong cuốn sách chặc lưỡi nói_ chậc chậc, cái này rất hợp với hắn, chỉ cần cải biên đi một chút là ok thôi.
Tôi vui vẻ nghĩ rồi nhanh chân đi xuống "shop đồ dùng" nằm ngay bên cạnh khu thực xá của học viện Hanlim.
.
.
Sau khi lựa được những vật liệu cần thiết cho món quà, tôi phóng về kí túc xá và bắt tay ngay vào công việc.
Tích tắc…tích tắc…tích tắc…Coong…coong…
Khi tiếng chuông đồng hồ điểm 12 khắc cũng là lúc tôi hoàn thành xong tác phẩm của mình.
- Oáp, buồn ngủ quá._ tôi kêu lên, lấy tay che cái ngáp rõ dài mệt mỏi vặn vẹo tay chân và ngả lưng xuống ghế mãn nguyện nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình bật thốt lên:
- Chà, mình phục mình quá, đẹp dã mãn hehe.
Dưới ánh sáng trắng huyền ảo của cây đèn neong trong phòng kí túc, "lọ sao băng giá" hiện lên đẹp đến lung linh, trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt lấp lánh những ngôi sao nhỏ mang đủ sắc màu nổi bật trên nền trắng của những bông tuyết giả.
Ở giữa đẹp nhất là cây đàn violon nhỏ nhỏ làm từ gỗ sồi xinh xắn, được tôi ghè đẽo tỉ mỉ, trông chẳng khác gì một cây đàn violon thật thu nhỏ cả. Tôi sung sướng ngắm nhìn thành quả của mình rồi vui vẻ dùng lớp giấy kim tuyến bịt miệng lọ lại sau đó gắn thêm cái nơ vào cổ.
- Càng nhìn càng đẹp, càng ngắm càng say…là lá la._ tôi vung vẩy lọ sao trên tay miệng líu lo hát một bài tự chế. Đúng lúc ấy Hangyul bỗng từ ngoài mở cửa bước vào, nghe tiếng động, tôi vội đặt lọ sao xuống bàn rồi chạy ra mỉm cười toe toét hỏi:
- Học về rồi hả? Yohan đâu?
- Ờ, nó xuống thực xá rồi_ Hangyul nhìn tôi cười gượng gạo rồi nhanh chóng bước vào phòng ngồi xuống bên bàn uống nước rót ra một ly nước đầy tu ừng ực.
Tôi đứng ở cửa nhìn theo bóng Hangyul cười ngớ ngẩn rồi chợt nhớ ra điều gì vội chạy vào theo toe toét hỏi:
- À Hangyul này, hôm nay Seungyoun có lên lớp không?
_ PHỤT..._ nước từ trong miệng Hangyul phun ra, nó nhìn tôi kinh ngạc, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất kinh lắp bắp nói:
- Sao s..ao cậu lại hỏi vậy?
- À không có gì, chỉ là tôi có chút chuyện cần nói với hắn. Thế hôm nay hắn có lên lớp không?
- K..hông tôi không biết._ Hangyul trả lời qua quýt rồi vội nâng cốc nước lên tu ừng ực. Tôi đần mặt ngước đôi mắt dò hỏi lên nhìn Hangyul rồi cố nén tiếng thở dài đi đến bên cái bàn học của mình vui vẻ nâng lọ sao lên ngắm nghía.
- Cái gì vậy?_ tiếng Hangyul đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình vội ngoảnh mặt lại cười thật tươi nói:
- Là lọ sao băng giá đó, đẹp không?
- Ừ đẹp, nhưng cậu mua à?
- Không, tôi tự làm đấy.
- Tự làm? Cậu định tặng ai hay sao?_ Hangyul hồi hộp hỏi tôi
- Ừ, tôi định đem nó cho Seungyoun.
_CHOANG…._Ngay lập tức, cái cốc trên tay Hangyul rơi xuống vỡ tan tành, khuôn mặt nó biến sắc nhìn tôi lắp bắp nói:
- Seung...youn?
Tôi nhìn biểu hiện lạ lùng của Hangyul vội vàng đặt lọ sao xuống lo lắng hỏi:
- Cậu sao vậy? đau ở đâu à? Hangyul, Hangyul….
- À, Ờ không sao hơ hơ chỉ tại tôi hơi nhức đầu thôi_ Hangyul nghe tiếng tôi gọi liền giật mình cười trừ rồi nhanh tay cúi xuống thu dọn mấy mảnh vỡ
- Cậu không sao thật đấy chứ?_ tôi lo lắng hỏi
- Ừ, không sao, À, Wooseok này, cái lọ sao ấy...cậu cho tôi xem một chút được không?_ Hangyul ngập ngừng nói rồi chỉ tay vào lọ sao của tôi.
- Được chứ sao không, he he tôi đã phải làm suốt cả buổi tối đấy_ tôi vui vẻ nói rồi tiện tay đưa cho Hangyul lọ sao của mình.
Hangyul nhẹ nhàng đón lấy nó rồi săm soi trên tay của mình tư lự hỏi:
- Sao cậu lại tặng cái này cho Seungyoun vậy?
- À, tặng tiếc gì đâu, chỉ là tôi muốn nịnh nọt hắn chút xíu để hắn thông cảm mủi lòng mà chừa cho tôi một chỗ ngồi thôi mà_Tôi cười trừ nói
- Vậy à._ Hangyul khẽ nhếch môi nói rồi xoay xoay lọ sao trên tay, đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng.
.
.
_ CHOANG..._ lọ sao trên tay Hangyul đột nhiên rơi xuống vỡ tan tành những ngôi sao, bông tuyết giả và cả cây đàn violon trong lọ văng ra bắn tung tóe, tôi giật mình đờ người nhìn đứa con của mình mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đến nỗi không thốt lên lời.
Hangyul cũng như tôi sững sờ nhìn lọ sao vỡ tan dưới đất rồi ngay lập tức kêu á lên, bật khóc luôn miệng xin lỗi tôi:
- Wooseok ơi, huhuhu…tôi xin lỗi, huhu tôi không cố ý đâu, chỉ tại tôi trượt tay, tôi xin lỗi, lọ sao đẹp như vậy mà tôi lại vô ý làm rơi, tôi ngu ngốc, tôi đáng chết…hức.
Tôi đờ người nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Hangyul cười méo mó nói:
- Không sao đâu…hơ hơ, chỉ là một lọ sao thôi mà, lỡ rồi thì thôi, tôi không trách cậu đâu, dù sao thì cái quan trọng nhất là cây đàn violon thu nhỏ vẫn chưa bị vỡ.
Nghe tôi nói, Hangyul liền ngưng khóc, ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn tôi cảm kích nói:
- Thật sao? Cậu tốt quá Wooseok, tôi xin lỗi, cậu đứng đó thôi để tôi dọn lại cho cậu.
- Không cần đâu._ tôi kêu lên định đi đến cùng dọn với Hangyul thì chợt..
_ RỐP…_ một âm thanh giòn tan vang lên, tôi và Hangyul một lần nữa lại rơi vào tình trạng chết lâm sàn tập hai. Dưới bàn chân cơ bắp mang trọng lượng gần nửa tạ của Hangyul, cây đàn violon thu nhỏ mà tôi đã è lưng ra tỉ mẩn ghè, đẽo, đục, căng dây và sơn suốt hơn hai tiếng đồng hồ giờ đã vỡ tan tành.
Tôi há hốc mồm nhìn đưa con mini dễ thương của mình nay đã trở thành phế thải đau đớn chỉ chực đâm đầu vào tường chết quách đi cho rảnh, ở bên cạnh Hangyul một lần nữa lại bật khóc ngon lành.
Sau khi đã hết lời an ủi và động viên Hangyul, tôi ôm những gì còn sót lại của lọ sao cùng những vật liệu mới đem xuống vườn hoa sau trường ngồi trên cái ghế gỗ dưới gốc cây hoa anh đào và cẩn thận sửa lại lọ sao.
Không biết bao lâu sau đó, khi tôi đã sửa xong lọ sao thì trời cũng đã hơi ửng sáng, quá mệt mỏi do phải thức lâu lại vừa mới lành vết thương, tôi mặc kệ cơn gió đang lùa vào cơ thể mình lạnh buốt, duỗi chân ngủ thẳng cẳng.
Chương 18
Tôi mơ màng lăn qua lăn lại trên chiếc ghế gỗ, trong giấc ngủ chập chờn tôi thấy gương mặt hiền từ của ba hiện về cùng với hình ảnh của một khẩu súng bạc, nòng súng ma quái đó đang chĩa hẳn về phía tôi.
_ BÙM…_ một âm thanh dữ dội vang lên, viên đạn màu bạc xé không khí nhắm thẳng vào trái tim tôi Không gian ngập tàn...máu…nước mắt…tiếng khóc…tiếng rên rỉ…
Màu đỏ của máu che phủ tầm mắt của tôi, tiếng khóc dữ dội và thương tâm khiến hai lỗ tai của tôi như bị ù đặc, tâm trí rối bời một cái gì đó thật đau thương, thật đáng sợ vừa diễn ra
.
.
_ Bộp_tôi đập tay xuống ghế, vùng mình thức dậy, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.Tôi thở dốc, lấy tay vuốt những mồ giọt hôi còn đọng lại trên trán rồi dụi mắt nhìn, tim suýt vọt ra ngoài vì sợ.
Seungyoun đang ngồi ngay bên cạnh tôi, tay khoanh trước ngực, hai hàng mi khép hờ, cả người toát ra vẻ lạnh lùng băng giá, mái tóc màu bạc đầy ma mị khẽ bay lòa xòa trong gió. Khuôn mặt đẹp nhưng lạnh lẽo của hắn đập vào mắt khiến tôi giật mình kêu thét lên rồi không chú ý ôm lọ sao ngã lộn tùng phèo xuống ghế, bàn tọa tiếp đất, đau đến ứa nước mắt.
Hắn vẫn ngồi đó, không nhìn tôi, mi mắt khép hờ, nhưng môi lại khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo chả rõ là châm chọc hay khinh bỉ nữa.
Tôi nhìn thái độ mỉa mai của hắn, tức đến phọt máu mũi, vội đặt lọ sao sang một bên, lồm cồm bò dậy, bực mình quát:
- Sao cậu cứ xuất hiện như ma thế? Định giết người không cần chuôi dao, à quên lưỡi dao đấy à?
Nghe giọng nói "oanh vàng thỏ thẻ, chim sẻ chạy đàn" của tôi vang lên, hắn khẽ cựa mình, nheo mắt nhìn tôi chăm chú, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào lại nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt không thèm nói gì, tôi nhìn thái độ của hắn mà tức đến nghẹn lời, nếu bây giờ mà có cái kéo ở đây, nhất định tôi sẽ không ngần ngại mà xông đến cắt xọet đôi môi mỏng của hắn, để xem còn nhếch môi cười giễu tôi được nữa không? HỪ.
- Sao không nói gì? Cậu bị ai cắt lưỡi đấy à? Mà nếu thật thì cái người cắt lưỡi của cậu cũng thật kém thông minh, cần gì phải cắt lưỡi cậu cho nhọc công bởi vốn dĩ cậu có lưỡi đâu…hehe._ Tôi cười gian giảo nói
- Cậu lắm mồm thật đấy._ Hắn lạnh lùng nói rồi thở khì một cái ngả lưng xuống cái ghế gỗ nằm phởn phơ.
- Này, cậu bất lịch sự nó vừa vừa thôi nhé, người ta đang nói chuyện với cậu
đấy không hiểu suốt 16 năm qua cậu đã học được cái quái gì nữa_ tôi tức giận gắt um lên.
Hắn khẽ chép miệng, ngồi dậy vặn vẹo cái cổ nhíu mày nhìn tôi nói:
- Người ta đã không muốn nói chuyện, mình lại cứ bắt nói, người như vậy phải chăng là có lịch sự?
- Ai bảo thế? Làm cứ như tôi muốn nói chuyện với cậu lắm không bằng, nếu không muốn nói chuyện với tôi cậu có thể nói rằng: "Xin lỗi, tớ đang mệt, không muốn nói chuyện,cậu có thể quay lại khi khác không?"đấy thế có phải lịch sự hơn không?_ tôi gân cổ lên cãi.
- Hừ, hình như cậu đã quên một điều quan trọng thì phải?_ hắn nhếch mép nói
- Điều gì?
- Nếu tôi mà nói những lời vừa rồi thì tôi đã không phải là CHO SEUNGYOUN. Còn nữa, tốt nhất là từ lần sau cậu đừng có ngủ trên cái ghế này nữa.
- Tại sao?_ tôi phùng mồm hỏi
- Vì cái ghế này là của tôi_ hắn lạnh lùng nói
- Của cậu?_ tôi ngạc nhiên hỏi lại rồi chạy đến gần cái ghế ngó nghiêng, lần sờ khắp cả sau đó kêu lên_ Ủa, đâu? Tên cậu đâu? Có chỗ nào ghi cái ghế này là của cậu à? Chỉ tôi xem coi.
- Hừ, cái này gọi là nhân sinh định mệnh_ hắn nhếch mép nhìn tôi nói
- Là sao?_ tôi hỏi lại, mặt trông đến là đần
- Đồ ngốc, có nghĩa là từ khi chiếc ghế này xuất hiện, định mệnh đã xác định nó thuộc về tôi.
- Ơ._ tôi hơi ngớ người ra một lúc rồi ôm bụng cười khằng khặc nói_ Haha, Ôi tía má ơi…haha buồn cười chết mất. Seungyoun tôi thật không ngờ cậu lại là một tín đồ trung thành của dòng phim tình cảm lãng mạn đấy. Cứu cứu, đau bụng quá…haha, tôi thật không ngờ cậu lại hâm hấp như thế đấy Seungyoun ạ haha._ tôi cười sặc sụa, nước mắt, nước mũi chảy cả ra.
- Cười xong chưa? _ hắn lạnh lùng hỏi, nheo mắt nhìn tôi, đôi mắt màu tím khẽ lóe lên tia lửa.
Tôi nghe hắn hỏi, cảm nhận được bầu không khí lạnh đến trên dưới - 100 độ C, vội vàng nín khe, đứng thẳng dậy, vuốt ngực ho khẽ nói:
- Khục, khục ờ...ừm, hình như xong rồi.
- Tốt, cậu thấy khung cảnh xung quanh thế nào?_ hắn nheo mắt nhìn tôi hỏi
- Hở?_ tôi ngớ người trước câu hỏi lạc điệu của hắn, vội ngó nghiêng xung quanh chớp mắt ngây thơ nói_ Trời xanh, mây trắng, nắng đu đua, hoa đua nở, chim véo von, suối róc rách…có gì lạ đâu?
- Ý tôi là phía dưới đất_ hắn nhếch mép nói rồi chỉ tay xuống dưới đất, thấy vậy tôi bèn nhìn theo hướng chỉ của hắn, giật mình suýt ngã lộn nhào, trên mặt đất sạch sẽ, những mẩu giấy vụn, mảnh gỗ thừa, sơn lọ văng tùm lum, mà người bày chúng ra không ai khác chính là tôi, tôi khịt khịt mũi, méo cả mặt nhìn hắn cười hề hề rồi chặt lưỡi nói:
- Chậc, không biết cái đứa nào (tao đây) mà lại vô văn hóa thế nhỉ? mặt đất sạch sẽ thế này mà dám bày bẩn ra, láo thật đấy…hê hê.
- Ở đây có hệ thống camera đấy_ hắn nhẹ nhàng nói, tôi nghe mà tưởng sấm đánh bùm bùm bên tai, mặt tái mét lại, tim đập thình thịch không dám nói gì
- Sao vậy? á khẩu rồi à?_ hắn nhếch mép mỉa mai, rồi lạnh lùng nói_xem ra tội của cậu nặng rồi đây, đã xả rác bừa bãi lại thêm cái tội nói dối nữa, tôi có thể xử cậu đi quét sân trường đấy.
- Cậu…cậu là ai mà có quyền phạt tôi?_ tôi vừa sợ vừ tức gắt gỏng nói
- Ha, cậu không biết hả? Mọi vampire vi phạm kỉ luật trong học viện đều do Volt xử lý, mà cậu cũng đừng quên tôi là người của Volt, thế nào? Tôi có đủ quyền để xử phạt cậu không?_ hắn nhướn mày hỏi
- Cậu..._ tôi căm phẫn nhìn hắn, tức giận nói_ cậu là đồ ở dơ, lấy việc công trả thù tư…
- Hừ, có lấy việc công trả thù tư hay không là việc của tôi. À, mà cậu yên tâm đi, nếu xử phạt cậu, tôi sẽ không bắt cậu đi quét sân trường đâu_ hắn khẽ nói
- Thật sao?_ mắt tôi sáng lên, vội vàng chạy đến bên hắn toe toét cười_ hớ hớ, thật không ngờ cậu lại tốt như vậy đấy, Seungyoun. Đạ tạ, đa tạ.
- Cậu sẽ không phải quét sân trường, nhưng bù lại sẽ phải quét nóc nhà, yên tâm ở trên đấy có đủ lá và rác cho cậu…_ hắn lạnh lùng nói rồi chỉ tay lên cái nóc nhà cao chót vót, khuôn mặt vẫn vô cảm nhưng trong đôi mắt màu tím lại khẽ ánh lên tia nhìn thích thú.
Tôi nhìn theo bàn tay hắn chỉ, mặt tái mét ấm ức nói:
- Đồ độc ác, bắt một học sinh mới như tôi lên nóc dọn dẹp mà xem được à? Cậu độc ác nó vừa vừa thôi chứ. Tôi dọn cái đống này đi là được chứ gì?
- Tốt, dọn mau lên, đừng có gây tiếng dộng đấy_ hắn nheo mắt nói rồi ngả lưng xuống ghế ngủ thẳng cẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com