Chương 14
"Tụi tao ở cùng một chỗ." Kim Thừa Mẫn nói.
"Khụ! Khụ khụ........." Hoàng Huyễn Thần la lên: "Tụi bây ở cùng một chỗ —— " Khóe mắt hắn lườm mấy đứa cùng lớp xung quanh bị âm thanh hấp dẫn nhìn qua, lập tức không được tự nhiên mà nói tiếp: "Chơi game cả đêm?"
Hàn Trí Thành nằm sấp trên bàn, giả bộ như mình đang ngủ.
Kim Thừa Mẫn nhìn Hoàng Huyễn Thần như nhìn đứa bị thiểu năng: "Phản ứng lớn vậy? Không phải là mày từ lâu đã nhìn ra rồi sao?"
"Ss!" Hoàng Huyễn Thần xuýt xoa, nhỏ giọng nói: "Tao cảm thấy tụi bây có chút manh mối, nhưng mà không nghĩ tới lại nhanh như vậy, dữ dằn nha A Mẫn!"
"Vẫn ok." Kim Thừa Mẫn nói không có chút khiêm tốn nào, lại dặn Hoàng Huyễn Thần: "Tụi tao tạm thời không muốn công khai —— "
"Biết rồi! Tao mà mày còn không tin được á?" Hoàng Huyễn Thần cười ngắt lời anh, nói xong đứng lên: "Trưa ăn cơm chung nha, tao về chỗ trước."
Từ WC về, ngồi trước với vẻ mặt cái mẹ gì đang xảy ra vậy mà ngồi lại chỗ của mình.
Hoàng Huyễn Thần lắc lư vừa mới đi tới chỗ ngồi, đã bị Kim Dao cản lại: "Ê."
"Gì mà "Ê", tớ có tên có họ, kêu Hoàng Huyễn Thần cảm ơn." Hoàng Huyễn Thần ngồi vào ghế, đầu gối bằng mép bàn, cà lơ phất phơ liếc một cái.
Kim Dao không có chút gì gọi là sợ khi bị thái độ của Hoàng Huyễn Thần dọa, vẫn như cũ cười tủm tỉm: "Tớ mới nghe cậu nói, anh của tớ với Hàn Trí Thành hai người họ ở cùng một chỗ........."
"Chơi game! Sao vậy?" Hoàng Huyễn Thần nói siêu nhanh.
"Chơi thì chơi, cậu kích động chi dữ vậy?" Kim Dao nâng má: "Không biết, còn tưởng là cậu đang che giấu cái gì đó."
"Làm sao?" Hoàng Huyễn Thần lại liếc nữa: "Tớ một khi cùng cậu nói chuyện là không có kiềm chế được cảm xúc, không được sao?"
Kim Dao che miệng cười hai tiếng, trong mắt lại không có ý cười: "Tốt nhất là như vậy."
Hoàng Huyễn Thần run rẩy, lấy điện thoại ra ở trong nhóm wechat gửi tin nhắn, kêu Kim Thừa Mẫn nhanh dẫn em gái của anh đi chữa bệnh, bệnh thần kinh!
Kim Thừa Mẫn trước sau như một vẫn không để ý tới hắn, anh đang bận giúp bổ sung bài tập. Viết được nửa trang giấy thi, anh bỏ bút xuống.
Hàn Trí Thành nằm nhoài trên bàn nghiêng đầu giục anh: "Nhanh lên, lát nữa còn phải nộp."
"Thiếu nhiều lắm, bổ sung không kịp." Kim Thừa Mẫn bình tĩnh nói.
"Đều tại cậu làm hại." Hàn Trí Thành than thở, đá cẳng chân anh một cái.
Kim Thừa Mẫn cầm tay phải cậu qua giấu dưới bàn, ở trong lòng bàn tay nhéo nhéo: "Bài tập của mình viết không xong còn muốn trách tớ? Lát nữa tớ cùng cậu đi ra ngoài."
Đang nói, giáo viên tiếng Anh đã vào. Hai người tay cầm tay ra ngoài đứng phạt, giáo viên "Ôi" một tiếng, nói đùa: "Hai em đây chính là hoạn nạn tình thâm sao, phạt đứng còn nắm tay nhau, trẻ nhỏ đi chơi xuân hả?"
Trong tiếng cười vang Kim Thừa Mẫn bình tĩnh mà đóng cửa lại, Hàn Trí Thành cả mặt đều đỏ lè.
"Sao cậu đáng ghét vậy chứ!" Hai người đứng sát tường, Hàn Trí Thành đụng vai Kim Thừa Mẫn.
Kim Thừa Mẫn buông tay cậu ra, dựa vào tường đứng ngáp.
"Tớ cũng buồn ngủ," Hàn Trí Thành nhìn về phía Kim Thừa Mẫn: "Chiều xin nghỉ về ngủ không?"
"Không được, buổi chiều có đợt kiểm tra." Kim Thừa Mẫn rũ mắt, lãnh khốc mà cự tuyệt cậu.
"Tớ không muốn kiểm tra." Hàn Trí Thành cầm lấy ngón tay Kim Thừa Mẫn, đem mặt dán trên vai anh, dường như mệt chỉ muốn ngủ kêu: "Mẫn Mẫn."
"Làm nũng cũng vô dụng." Kim Thừa Mẫn nghiêng đầu cọ cọ trên mái tóc mềm mại của cậu.
"Đáng ghét." Hàn Trí Thành mất hứng ngẩng mặt lên, ở trên cằm anh cắn một cái, nhẹ nhàng, giống như mèo.
Kim Thừa Mẫn cười một tiếng, cúi đầu ở trên môi cậu nhanh chóng hôn một cái, dây dưa tách ra thì kêu lên một tiếng nhỏ.
Hàn Trí Thành đem mặt vùi bên cổ anh không lên tiếng.
Kim Thừa Mẫn ôm eo cậu để cậu dựa vào, cứ như vậy kéo dài tới hết tiết, hai người mới tách ra quay về chỗ ngồi.
Lúc ăn trưa, Hoàng Huyễn Thần đối với hành vi này của bọn họ lên án mãnh liệt: "Mấy người không phải là không muốn công khai sao? Sao lộ liễu dữ vậy?"
Hàn Trí Thành ngồi dựa vào cửa sổ, cắn ống hút chuyên tâm uống sữa đậu nành, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời hắn: "Lộ liễu sao?"
Hoàng Huyễn Thần còn chưa có gật đầu, cậu liền chỉ cái bàn nam sinh phía sau: "Cậu xem."
Bàn kia có bốn nam sinh, có một người ngồi trên đùi cướp đùi gà, mặt khác có hai người vỗ tay ồn ào.
Hoàng Huyễn Thần không nói gì mà quay đầu lại, chợt nghe Hàn Trí Thành nhẹ nhàng nói một câu: "Người nhân từ thấy lòng nhân từ."
"Xem ra tớ đã xem nhẹ mức độ của học sinh cấp hai thời nay." Hoàng Huyễn Thần hậm hực mà nhún vai.
Kim Thừa Mẫn bưng hai phần cơm chiên lại, Hoàng Huyễn Thần nâng cằm bắt bẻ nói: "Hai người ăn mừng cùng nhau, chỉ ăn cơm chiên thôi hả?"
"Tớ chỉ thích ăn cơm chiên." Hàn Trí Thành sặc hắn.
Kim Thừa Mẫn ngồi xuống, cầm muỗng đưa cho Hàn Trí Thành: "Mấy cậu muốn ăn ở căn tin, cũng chỉ có cơm chiên."
Hoàng Huyễn Thần "Hừ" nhẹ một tiếng: "Hai bây có ngốc hay không vậy? May mà tao nhanh trí order đồ ăn ở ngoài, đợi, ra liền."
Hoàng Huyễn Thần order một bàn đồ ăn, một đống đồ ăn vặt trà sữa lung tung, thậm chí còn có một cái bánh ga-tô nhỏ tràn đầy hoa hồng đỏ.
Hàn Trí Thành thích ăn đồ ngọt, thấy bánh ga-tô mắt cũng sáng lên, với lại bởi vì hàm ý nồng đậm của hoa hồng lỗ tai đỏ lên: "Rất khoa trương."
Hoàng Huyễn Thần cười nói: "Bây giờ tớ cảm thấy mình là một công cụ trợ giúp toàn bộ phương diện không góc chết."
Kim Thừa Mẫn cho Hoàng Huyễn Thần một ánh mắt tán thưởng: "Cảm ơn, A Thần."
"Khách sao gì chứ," Hoàng Huyễn Thần cầm lên một gói kẹo chocolate, cười nhạo nói: "Lát nữa tao giúp hai người phân phát báo đáp cho lớp nha."
"Có ý gì?" Hàn Trí Thành hỏi.
"Khà khà, kẹo mừng đó." Hoàng Huyễn Thần nói xong, nhân lúc Hàn Trí Thành đang thẹn quá hóa giận trước khi đứng lên đánh hắn, nhanh chóng trốn phía sau Kim Thừa Mẫn.
Kết quả kẹo tất nhiên là không phân phát, bị Hàn Trí Thành đóng gói bỏ trong cặp mang về nhà. Kim Dao nói tối nay muốn đi qua ở nhà của bạn, trên xe về chỉ có hai người bọn họ, Hàn Trí Thành bóc kẹo một cục rồi lại một cục, một mùi vị chocolate ngọt ngào.
Kim Thừa Mẫn nhịn một hồi, vẫn nhịn không được: "Chốc lát còn muốn ăn cơm không?"
"Để ăn một cục cuối." Hàn Trí Thành nói xong lại lấy cục kẹo chocolate nhân rượu.
Kim Thừa Mẫn trực tiếp lướt qua cậu, xách balo qua đóng lại rồi ném ra đằng sau.
"Làm gì vậy chứ." Hàn Trí Thành ủy khuất mà trừng anh: "Dữ vậy."
Kim Thừa Mẫn dựa sát lại, nắm cằm cậu bắt cậu mở miệng, ánh mắt lãnh đạm: "Ăn một lần liền không dừng được, tối đau răng đừng tới tìm tớ."
Hàn Trí Thành cầm cổ tay anh, nước mắt lởn vởn ở trong mắt: "Tớ không tìm cậu, đau chết đi!"
Tài xế từ trong kính chiếu hậu thoáng nhìn bọn họ cãi nhau, không nhìn thêm nữa, nâng vách ngăn lên.
Kim Thừa Mẫn giữ tay Hàn Trí Thành, đem cậu đè lên một bên cửa xe hôn. Trong miệng Hàn Trí Thành một mùi chocolate, Kim Thừa Mẫn hung hãn mà cẩn thận liếm qua môi cùng răng cậu, cơ hồ muốn đem miếng bánh kẹo nhỏ đang tức giận này liếm hết.
Hàn Trí Thành nức nở, ngẩng cái cổ trắng nõn lên sáp lại, vụng về mà sốt ruột mở miệng mút môi anh, hô hấp dồn dập mãnh liệt.
Trong xe nóng lên, Kim Thừa Mẫn đem kẹo trong miệng cậu ăn hết rồi mới thở hổn hển buông ra.
Hàn Trí Thành ngồi trên một chân của anh, dây dưa một hồi nói: "Cậu đừng tưởng rằng như vậy.........Tớ sẽ không tức giận."
Kim Thừa Mẫn nghiêng đầu một lần nữa hôn một cái lên đôi môi có chút sưng đỏ của cậu, kéo dài triền miên.
"Cậu.........Hừ........." Hàn Trí Thành đưa tay đẩy Kim Thừa Mẫn: "Bạn trai của người khác cũng không như vậy."
"Cũng không cái gì?" Kim Thừa Mẫn thấp giọng hỏi.
Hàn Trí Thành ánh mắt mơ màng mà trừng anh: "Sau này, không được dữ với tớ."
Kim Thừa Mẫn vỗ trên lưng cậu một chút: "Phải xem tình hình sao đã."
Hàn Trí Thành ôm eo Kim Thừa Mẫn, hai má dán trước ngực anh, buồn rầu nói: "Cậu dữ với tớ, trong lòng tớ rất khó chịu."
Kim Thừa Mẫn lạnh lùng trả lời: "Răng cậu đau, trong lòng tớ cũng rất khó chịu."
Hàn Trí Thành ở trong ngực anh cọ cọ, không nói.
Trong xe im lặng, điện thoại Hàn Trí Thành kêu lên. Cậu đẩy Kim Thừa Mẫn một cái: "Cậu nghe đi."
Tay Kim Thừa Mẫn dài, duỗi tay ra cầm balo lại, ôm Hàn Trí Thành nghe điện thoại.
"Dì, là con."
Hàn Vân sững sốt một cái, hỏi: "A Mẫn, Tiểu Thành đâu?"
Kim Thừa Mẫn tay cầm máy đặt bên tai Hàn Trí Thành, người sau dựa trước ngực Kim Thừa Mẫn lười biếng hỏi: "Sao vậy mẹ?"
"Không có gì," Hàn Vân cười cười: "Con ăn cơm tối chưa?"
"Chưa ăn, lát nữa ăn ở nhà A Mẫn."
"Đừng đi!" Hàn Vân buột miệng nói ra.
"Làm sao vậy?" Hàn Trí Thành hỏi.
"Lúc nào cũng làm phiền người khác cũng không tốt," Hàn Vân nói: "Mẹ lập tức về tới nhà. Chúng ta cùng nhau ăn đi."
"Được. Hạng mục bên kia của mẹ kết thúc nhanh như vậy?"
"Ha hả." Hàn Vân có chút cay đắng mà nói: "Hạng mục gì chứ, cũng không quan trọng bằng con trai của mẹ."
Hàn Trí Thành chớp mắt, "Dạ dạ" hai tiếng cúp điện thoại.
"Dì về?" Kim Thừa Mẫn hỏi.
"Ừ," Hàn Trí Thành ôm lấy tay anh quơ quơ: "Cảm thấy mẹ tớ có chút kỳ lạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com