Chương 8
Kết quả kiểm tra sức khỏe cần phải đợi vài ngày sau mới có, hôm sau Kim Thừa Mẫn cùng Hàn Trí Thành đều đi học.
Nhà trường dán danh sách 500 người đứng đầu trong đợt thi tháng của lớp 9 lên bản tin, Kim Thừa Mẫn đứng thứ nhất, Hàn Trí Thành thứ hai. Thứ nhất cao hơn thứ hai tận 30 điểm tròn.
Hoàng Huyễn Thần qua chúc mừng hai người bọn họ, chỉ thấy Hàn Trí Thành sắc mặt không tốt.
"Sao vậy kìa? Thi đứng thứ hai nên không vui?"
Không đợi Hàn Trí Thành nói, hắn lại nói tiếp một câu: "Nhưng không phải là cậu trước giờ thi chưa bao giờ qua được người thứ nhất sao? Còn chưa quen hả?"
"A Thần, có một ngày cậu sẽ bị người ta đánh, chắc chắn là do nghiệp từ cái miệng cậu mà ra." Hàn Trí Thành nói.
"Đừng mà Tiểu Thành, đừng có mà rủa tớ như vậy chứ."
"Đây là lời khuyên chân thành."
Hoàng Huyễn Thần đùa cậu xong, bắt đầu cùng Kim Thừa Mẫn nói chuyện chính: "Ngày mai cùng với Nhị Trung, ngày mốt là tới Nhất Trung. Ý của huấn luyện viên là buổi tối tụi mình tập luyện nhiều chút."
Kim Thừa Mẫn đang ăn sáng, gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
"Vậy các cậu mấy giờ mới kết thúc?" Hàn Trí Thành xen mồm.
"Chắc là chín giờ rưỡi á."
Bọn họ tự học buổi tối hơn tám giờ là kết thúc, Kim Thừa Mẫn cân nhắc một chút nói với Hàn Trí Thành: "Cậu về trước đi."
"Tớ không muốn về chung với Kim Dao." Hàn Trí Thành mất hứng: "Tớ sẽ xem các cậu tập luyện."
Hoàng Huyễn Thần nói: "Vậy thì chán lắm, còn không bằng về nhà chơi game."
Hàn Trí Thành mắt phát sáng, lập tức nói: "Được, tớ nên về trước, làm bài tập."
Kim Thừa Mẫn uống sữa xong, lau miệng nói: "Tớ mỗi ngày trở về sẽ kiểm tra bài tập của cậu."
Hàn Trí Thành tức giận liếc mắt trừng anh một cái.
Buổi tối tan học, tài xế Kim gia tới đón người. Kim Dao ngồi đằng trước, Hàn Trí Thành ngồi đằng sau.
Hàn Trí Thành cũng không chủ động, Kim Thừa Mẫn không có ở đây, Kim Dao cũng lười làm mặt thương mại. Đoạn đường xe chạy nửa tiếng hai người căn bản ai cũng không thèm nói chuyện.
Trong xe yên tĩnh đến dọa người, tài xế cũng không dám thở mạnh. Hàn Trí Thành cúi đầu chơi điện thoại, xe dừng lại liền nhanh chóng mở cửa xe ra: "Tạm biệt chú."
Tài xế nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng của cậu bay vào cửa nhà.
Cậu cùng Ngọn gió lưu đày hẹn nhau xong, tối nay đi tới sân đấu. Kim Thừa Mẫn không có ở đây, cậu ngay cả cơm cũng không thèm ăn, lập tức lên lầu hai mở máy tính. Dì bưng cơm vội vàng theo sau đặt lên trên bàn máy tính cho cậu.
"Đừng cho A Mẫn biết." Cậu có chút chột dạ mà nghiêm túc dặn dò.
Dì gật đầu, giống một người đảng viên ngầm trung thành, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa.
Hàn Trí Thành đeo headphones, đăng nhập tài khoản game có đầy đủ trang bị màu cam của cậu.
Giọng nói gào to của Ngọn gió lưu đày truyền tới: "Hàn Thần, lâu rồi cậu không login! Mau tới mau tới!"
Hàn Trí Thành chấp nhận lời mời tổ đội: "Gần đây có chút bận, cậu tìm vú em xong chưa?"
"Đợi cậu đó bro, tối nay chúng ta cùng nhau lên bảng xếp hạng, không lấy hạng nhất sẽ không ngủ!"
".........Ừ, có khả năng là không được."
"Lại sao nữa? Không phải cậu nói trên wechat là tối nay sẽ không có ai quản sao?"
"Bài tập tớ còn chưa có làm." Hàn Trí Thành bình tĩnh nói.
"Trời **!" Ngọn gió lưu đày đau răng: "Đừng nhắc tới bài tập có được không? Thỉnh thoảng không làm một lần sẽ không chết được."
"Sẽ chết." Hàn Trí Thành kiên trì: "Tớ chơi tối đa tới 11 giờ."
"Ok ok ok!" Ngọn lưu đày hò hét đem vú em kéo vào trong đội: "Đây là thần nãi của bang hội tụi tớ, hôm nay bị tớ kéo tới, giới thiệu một chút, Lạc Phượng. Hai người nói chuyện, tớ xếp hàng."
"Chào cậu, Hàn Thần đại thần!" Một giọng nam lẳng lơ vào kênh.
Hàn Trí Thành nhíu mày, cậu không thích cách xưng hô này, lạnh nhạt trả lời một câu: "Chào anh."
"Chào cậu đại thần cao lãnh, người ta hâm mộ cậu rất lâu rồi." Lạc Phượng lập tức tủi thân nói.
Hàn Trí Thành lập tức bị nghẹn họng, vội vàng lấy sữa uống một hớp.
"Cút cút cút!" Ngọn gió lưu đày vội vàng nói: "Xin anh mau làm người lại, Hàn Thần của em còn là vị thành niên, nói chuyện cẩn thận ok chứ?"
"Cái gì?" Lạc Phượng hoảng sợ: "Cuộc đời gì vậy nè? Hai vị thành niên các cậu ở trong game mua thượng võ cam người trong nhà mấy cậu có biết không?"
"Ai cần anh lo?" Ngọn gió lưu đày giở giọng xem thường.
"Biết." Hàn Trí Thành trái lại còn nghiêm túc nói: "Là người trong nhà cho mua."
Ngọn gió lưu đày cười nhạo: "Không phải là người anh em tốt của cậu sao? Gì mà người trong nhà? Đừng show, đừng."
Lúc này xếp hàng trên sân đấu đã kết thúc, ba người nhân tiện kết thúc chủ đề này tiến vào trận.
Ngọn gió lưu đày và ổ chăn của Hàn Thần hai tài khoản này là lấy tiền đập vào để sinh tồn, khắp người đều mang ánh sáng lấp lánh của Thần khí, mọi người có vài giây để bàn luận trên sân đấu, không để cho đối phương có hai giây cơ hội sống sót.
Lúc bắt đầu Lạc Phượng với tư cách là vú em vẫn còn rất tận tâm tận trách, thường xuyên chú ý thanh máu của đồng đội, về sau phát hiện đồng đội của mình giết người mà máu không bị tụt và sau đó triệt để giải phóng bản thân.
"Áu, chị gái phía trước đùi thật là trắng nha! Đừng giết cổ!"
"Ôi, bộ này nhìn đẹp ghê! Khoan hẳn đánh trước để tao xem coi cái gì tao muốn xoa!"
"Ô ô ô vú em phía trước vậy mà lại có thượng võ cam! Tức chết tao! Đánh cổ đánh cổ! Giây! Cho tao giây!"
"Sao có thể đánh tao 555! Đồng đội của tao có thượng võ cam nè! Sao không đánh thượng võ cam da giòn đó mà lại đánh tao? Tao không phục!"
"Ớ, chị gái này mặt makeup nhìn quen ghê ta. Có chút giống.........Giống ai á! Thương lão sư! Ngọn gió lưu đày mày nói coi có đúng không?"
.........
Hàn Trí Thành cắn ống hút, cố gắng tập trung tinh thần chạy trốn. Ngọn gió lưu đày cũng trầm mặc, nhưng mà âm thanh gõ bàn phím càng ngày càng vang càng vang, ngay lúc Hàn Trí Thành còn đang hoài nghi hắn muốn đập bàn phím, thì nghe hắn hít một hơi thật dài, khó khăn nói: "Hàn Thần, Lạc Phượng là thần nãi của bang hội tụi tớ, kỹ thuật vô cùng lợi hại, lấy PK chưa từng bị đánh bại........."
"Cũng không có lợi hại tới vậy, khen anh mày cũng không biết ngượng." Lạc Phượng cười.
Ngọn gió lưu đày tiếp tục nói: ".........Cho nên mới nói, không có người hoàn mỹ, vì bảng xếp hạng, nhẫn nại? Hiểu không?"
Hàn Trí Thành im lặng "Ừ" một tiếng, sau đó hỏi: "Thương lão sư là ai?"
"Phốc ——" Lạc Phượng cười nói: "Ha ha ha chậc chậc quả nhiên là người bạn nhỏ mà? Bé Hàn Thần bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà lại không biết Thương lão sư."
"Không biết thì nói không biết, có gì mà ngạc nhiên dữ." Ngọn gió lưu đày ù ù cạc cạc: "Em cũng không biết luôn."
Lạc Phượng nghẹn họng: "Cậu? Cậu không phải là học lớp 9 sao?"
"Lớp 9 làm sao? Hàn Thần cũng lớp 9. Anh cũng chỉ mới lớp 11 vừa thành niên." Phong lưu đày không phục nói.
"Ôi hai bé cừu đáng thương của anh." Lạc Phượng thở dài nói: "Để anh mở ra cánh cửa của thế giới mới cho mấy em. Tới đây ngoảnh đầu lại nhìn kỹ file này chút coi, đây đều là anh cất giấu đó."
"Cái đồ quỷ gì đây? Cứu vớt người trong sạch?" Ngọn gió lưu đày lầm bầm một câu.
Hàn Trí Thành lờ mờ mà đem cái file kéo dài tới trên mặt bàn, định một lát nữa làm bài tập rồi nhân tiện xem một chút: "Mau xếp trận tiếp theo đi, sắp 9 giờ rồi."
Nói là muốn chơi tới 11 giờ, nhưng mới 10 giờ bọn họ đã tức tốc giải tán. Kim Thừa Mẫn lấy điện thoại gọi tới, Hàn Trí Thành phản xạ có điều kiện mà lập tức bấm tắt máy tính.
"Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?" Chắc là tập bóng tiêu hao thể lực nhiều, giọng nói Kim Thừa Mẫn có chút khàn biếng nhác.
Hàn Trí Thành lỗ tai nóng lên, cong chân dẫm lên ghế: "Ừ, ngủ liền."
"Có làm bài tập khlong?"
"Lập tức làm liền." Cậu đem mặt chôn trên đầu gối, cả người co lại trên ghế, nửa bên mặt đều đỏ, tối nay Kim Thừa Mẫn thật ôn nhu.
Anh trước kia cũng vậy, hay gọi điện hỏi cậu sao còn chưa ngủ, nhưng khi đó cùng cảm nhận hiện tại hoàn toàn khác nhau. Hàn Trí Thành tim đập có chút nhanh, từ lúc bắt đầu mộng tinh ngày hôm qua, cậu đối mặt với Kim Thừa Mẫn, cảm xúc khẩn trương có chút không thể nói rõ.
Cậu lén tìm trên mạng, người khác cũng mộng tinh, người khác cũng sẽ có sự xúc động trong tuổi dậy thì, nhưng chưa từng nghe người nào nói là xúc động từ người anh em tốt gây ra. Hàn Trí Thành có chút hoảng loạn, giống như con nít liếm một ngụm trái cấm, khẩn trương, vô cùng lo lắng, còn có chút mong đợi.
Kim Thừa Mẫn khác biệt, cậu an ủi chính mình. Kim Thừa Mẫn không chỉ là bạn tốt của cậu, nhưng cụ thể là cái gì, Hàn Trí Thành cũng không thể nói được.
Cậu trầm mặc trong chốc lát, Kim Thừa Mẫn còn chưa có tắt điện thoại. Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, Hàn Trí Thành ngẩng đầu nhìn cửa sổ sáng lên ở đối diện.
"Làm sao vậy?" Kim Thừa Mẫn hỏi.
"Tớ cũng không biết........." Hàn Trí Thành liếm môi, mặt đỏ rực: "Không muốn làm bài tập, đi ngủ đây."
"Không được." Kim Thừa Mẫn vẫn trước sau như một giữ vững nguyên tắc: "Làm xong bài tập," anh dừng một chút, nói tiếp: "Hơn nữa........."
Hàn Trí Thành cúp điện thoại, từ trong ngăn kéo rút ra sách bài tập cùng vở bài tập, trực tiếp lật tới phần đáp án chép vào.
Chép hai hàng như cái máy, cậu dường như nhớ tới cái gì đó, trước gửi tin nhắn wechat cho Ngọn gió lưu đày, sau đó mở máy tính mở cái file mà Lạc Phượng gửi tới, giữa một loạt cái video tùy tiện mở ra một cái, đeo headphones.
Trong video nam nữ cười nói, là tiếng Nhật nghe không hiểu. Tán gẫu vài câu sau đó cô gái bị đẩy ngã lên sô pha, dây lưng áo tắm lỏng lẻo, một cặp vú trắng nõn nảy ra. Người đàn ông hôn nhẹ lên mặt cô gái nói với cô cái gì đó, cô đỏ mặt trốn tránh ống kính, lại đem áo tắm kéo mở ra hết, hai chân từ từ tách ra đặt trên tay vị sô pha.
Hàn Trí Thành sợ hãi mà mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy cô tiếp nhận cái quả cầu nhỏ* mà người đàn ông đưa qua, từ từ kề sát phía dưới, cô gái bắt đầu ngửa đầu rên rỉ.
*trứng rung hả ta
Rốt cuộc cái quả cầu kia toàn bộ đều tiến vào, toàn thân cô gái bắt đầu run rẩy, không thể kiềm chế được mà cầm lấy sô pha nhiều lần ngồi dậy, người đàn ông một bên an ủi một bên cởi từng cái quần áo, tay thì tách chân cô ra.
Hàn Trí Thành giật mình một cái, kéo nguồn dây điện ra vọt vào phòng vệ sinh.
Cậu ghé vào bồn rửa mặt nôn khan một trận, trên người da gà da vịt gì nổi lên hết, cuối cùng có chút mệt mỏi mà ngồi trên mặt đất.
Hơn nửa tiếng cậu đều trong tình trạng bắn pháo bông, trong đầu không thể khống chế được mà hiện lên đoạn ngắn trong video, đây là lần đầu tiên cậu đối diện với bộ phận không nên có trên người mình, cậu cảm thấy có chút luống cuống thậm chí còn mắc ói.
Điện thoại trong phòng ngủ kêu lên, Hàn Trí Thành lảo đảo mà đứng lên đi tới nhận.
"Còn chưa tắt đèn? Bài tập đã làm xong chưa?" Kim Thừa Mẫn hỏi.
"A Mẫn," Hàn Trí Thành không muốn khóc đâu, nhưng cậu nhịn không được mà nghẹn ngào: "Cậu qua đây đi, tớ sợ."
Chưa tới năm phút, Kim Thừa Mẫn đã tới rồi, vừa vào cửa liền tiếp được Hàn Trí Thành bổ nhào tới.
"Sao vậy?" Kim Thừa Mẫn sờ trán Hàn Trí Thành, lạnh lạnh: "Sao ra nhiều mồ hôi vậy?"
Hàn Trí Thành ra sức chui vào trong ngực anh, Kim Thừa Mẫn nâng mông cậu đem người ôm đến ngồi bên giường: "Đã mấy giờ rồi còn chưa tắm rửa đi ngủ?"
"Đều tại cậu." Hàn Trí Thành đem mồ hôi hướng lên trên áo ngủ của anh cọ.
"Trách tớ cái gì?" Kim Thừa Mẫn cầm cuốn lịch ở đầu giường nhẹ nhàng quạt gió cho cậu.
"Cậu nhất định bảo tớ làm bài tập." Hàn Trí Thành ủy khuất: "Tớ liền xem một video."
"Video gì?"
"Phim kinh dị." Hàn Trí Thành đem mặt chôn trên vai anh, ngửi mùi hương sữa tắm trên người anh, Kim Thừa Mẫn ôm cậu, để cậu cảm thấy an toàn.
"Chỉ có chút tiền đồ này." Kim Thừa Mẫn vỗ lưng cậu: "Đi tắm, tối nay ngủ ở đây."
Hàn Trí Thành ôm lấy tay anh: "Cậu giúp tớ đi."
Kim Thừa Mẫn cứng lại, thấp giọng nói: "Tớ ở cửa nhìn cậu, nhanh đi."
Hàn Trí Thành lúc này mới không tình nguyện mà đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com