Ep 19: Linh Cảm Của Buri!
- Này các cậu, tối hôm qua mình bị các anh mắng cho một trận. Cái này không phải mình nói xui nha, nhưng lỡ bị trả thù thì phải làm sao?
Tôi nằm dài trên bàn học với tâm trạng không mấy vui vẻ nói chuyện với nhóm bạn. Nghe mấy anh đặt giả thuyết này kia xong tự nhiên thấy sợ, nhưng tôi không hối hận về những gì mình đã làm đâu, cùng lắm thì đánh nhau một trận thôi, bọn chị đại đâu dám giết người. Tôi cũng lo cho các bạn của mình nữa, nhóm chúng tôi đâu thể dính nhau 24/24 để bảo vệ lẫn nhau được. Nghĩ nhiều làm gì thế không biết cái não của tôi ơi.
- Mình cũng bị mắng đây. Chú mình bảo tụi mình đúng là có lá gan bằng trời, cái gì cũng dám làm! Lỡ mà bị trả thù rồi sao?
- Cậu mình cũng thế, mắng te tua luôn. Mới đầu thì cậu khen người tốt làm việc tốt. Sau mới nghiêm túc bảo mình có nghĩ đến hậu hoạ dây ra lúc sau không! Nghe cậu nói mà mình đơ người.
Chan Hyuk và In Jun cũng có chung nỗi phiền muộn với tôi. Những đứa trẻ sắp trưởng thành như bọn tôi nhiều khi chỉ nhìn vào một mặt trong sáng của thế giới, chưa nghĩ sâu đến những mặt đen tối xấu xa ở bên trong. Lòng dạ con người quả là đáng sợ còn hơn cả dã thú.
- Nhưng mà yên tâm đi, cậu mình bảo sẽ xử lí bên phía ông hiệu phó cho bọn mình rồi. Ông ta sẽ không dám làm gì đâu, nếu còn muốn yên ổn sống trong tù làm lại cuộc đời.
- Chú mình cũng bảo thế!
Thế thì bọn tôi yên tâm rồi. Giờ vấn đề còn lại chắc là động tĩnh của băng nhóm chị đại. Areum bảo bọn họ bị đưa vào trại cải tạo, bị hạn chế hoạt động rồi nên chắc không làm ra việc gì được. Tôi nghĩ làm sai thì chịu phạt là đúng rồi, không lẽ đã làm sai mà còn ghi hận người khác? Dù sao thì nếu bọn họ còn biết lí lẽ, bọn họ sẽ tự ngẫm cái sai của mình rồi cải tạo cho tốt.
- Biết là vậy nhưng mọi người cũng phải cẩn thận. Bọn người điên đó tuổi trẻ chưa trải sự đời nên biết đâu sẽ làm ra hành động điên rồ nào đó! Phòng trước cho chắc! Lỡ bị trả thù thiệt rồi sao?
- Nói bậy bạ Cha Jae Min. Có ai khổ như tụi mình không, làm việc tốt mà phải lo sợ bị trả thù. Cái xã hội này sao xấu xa vậy nè! Nhưng không sao, nếu chúng nó dám đến bà đây đánh cho răng rụng đầy đất. Các cậu không biết chứ mình có đai đen tam đẳng Karate!
- Nhìn Areum là thấy hung dữ rồi, đến mình còn sợ nói chi ai! Mình nghĩ người mà băng đảng đó cay cú nhất chắc là Ha Na. Cậu phải cẩn thận. Anh của cậu nói đúng đấy!
- Mình biết rồi Je Ho, mọi người cũng phải cẩn thận! Mình không muốn một hôm nào đó thấy các cậu đi học với một bên mắt bầm tím đâu, hì hì...
***
Lâu rồi tôi không dẫn Buri đi dạo, mấy lần trước toàn nhờ các anh. Mọi người còn nhớ bé cún Poodle khiến anh Min Gyu bị troll là đồ ngốc không? Bé ở nhà tôi cũng được gần hai tháng rồi đấy.
- Hôm nay để chị dẫn Buri đi công viên chơi nha! Thích không? Ủa em, sao không đi, Buri giận chị mấy hôm nay không chơi với em à?
Buri dường như không muốn đi cho lắm, cứ ôm chân anh Myung Ho mà rên ư ử. Sao thế này, hôm qua mới đưa bé đến phòng khám thú y, bác sĩ bảo sức khoẻ bình thường mà, đâu có bệnh gì đâu. Không lẽ Buri ghét tôi rồi à! Thế thì đau lòng quá nha, chính tôi mới là người mang em nó về nhà đấy! Cún đáng ghét, mê trai bỏ chủ!
Không được, bác sĩ đã bảo phải thường xuyên dẫn em nó đi dạo cho nhanh lớn, Buri không muốn đi cũng phải đi, đừng có ở đó mà làm nũng với các anh của chị. Hết dùng cái chân bé nhỏ quắp lấy ống chân anh Myung Ho thì dùng hàm răng nhỏ cắn chặt ống quần anh Jun, giương đôi mắt to tròn ngập nước ra hòng lấy lòng anh Soon Young. Buri đừng hòng trốn, bé bắt buộc đi dạo với chị đây.
- Na Na, hay kệ bé nó đi. Hôm khác rồi dẫn Buri đi dạo, hôm nay hình như ẻm không muốn lắm.
- Không được đâu anh Myung Ho, anh nhìn xem em nó béo đến lăn quay rồi này. Bác sĩ bảo phải thường xuyên đi dạo, với lại phải giảm cân nữa, không thôi mốt lớn không có em cún nào muốn làm vợ Buri đâu. Buri Buri đi nào!
- Hay để anh đi chung với em!
- Không cần đâu, các anh cứ đánh nhau, à không luyện võ tiếp đi. Em với Buri đi đây, lát về mua bánh cá nhân đậu đỏ cho mọi người.
- Nhớ cẩn thận đấy biết không?
- Vâng ạ......
***
Thời tiết đẹp như này mà không đi dạo thì quả là uổng phí. Buri cứ làm bộ không muốn đi, nhưng ra khỏi cửa thì chạy nhảy hết công suất, tôi chạy theo mà còn không kịp đây. Buri dễ thương lắm nên thu hút kha khá ánh mắt quắn quéo của các chị gái xinh đẹp ở công viên, em nó cũng tích cực làm trò bắt tay, xoay vòng, chạy qua chạy lại cho các chị ý xem. Coi bộ Buri có tiền đồ cua gái lắm đây, ai dạy thế không biết!
Sau một lát thì cái thân béo như quả bóng bay của Buri cũng đã thấm mệt, giương đôi mắt to tròn long lanh kêu hai tiếng lấy lòng tôi đòi về. Buri cũng thông minh quá đi, biết canh đúng giờ cơm mà đòi về cơ?
Trên đường về nhà không hiểu sao mắt trái tôi cứ giật liên hồi, sắp có điềm báo gì chăng? Mà nghĩ đi nghĩ lại thì mí mắt tôi chỉ co giật khi sắp gặp bà chị Lee Hwa Young rắn độc đó thôi. Nhưng mà chị ta đã bị bắt vào trại cải tạo, làm thế nào mà xuất hiện ở đây được. Không lẽ trốn ra, nếu thế thì nhân cách chị ta hết cứu được rồi, người như vậy căn bản không biết sửa sai là như thế nào?
Hôm nay anh Min Gyu làm món gà hầm sâm đại bổ nên tôi tốt nhất là về nhà càng sớm càng tốt. Húp một ngụm nước canh, thịt gà mềm ngọt tan ngay trong miệng, thiên đường là đây chứ đâu! Thế nên thay vì đi con đường lớn hàng ngày, tôi chọn con đường tắt xuyên qua các hẻm nhỏ cho nó nhanh! Buri lại bắt đầu làm nũng, kéo gấu quần tôi không cho đi vào hẻm. Hôm nay ẻm lạ lắm nha, giống như thấp thỏm lo âu chuyện gì đó. Đi chốc chốc lại quay ra đằng sau gầm gừ. Mà làm gì có ai ở đằng sau đâu chứ, ẻm cứ làm như tôi bị theo dõi không bằng? Mí mắt cũng co giật dữ dội, đến mức tôi phải đưa tay lên dụi mắt vài lần, sống lưng thì có cảm giác lạnh toát. Có khi nào là "ma" không? Trời đất ơi đừng đáng sợ như vậy chứ, đang giữa ban ngày ban mặt mà mấy anh chị cũng ra kiếm bạn chơi cùng à, hu hu tìm ai chứ đừng tìm tôi nhé, tôi sợ tim thòng xuống tận rốn mất!
Rùng mình một cái, Buri nhỏ bé nhưng hơi béo ra sức kéo tôi đi về phía trước, nhanh nhanh về nhà. Chỉ cần đi qua con hẻm này là về đến SVT rồi, cầu mong mấy anh chị "ma" hãy cứ làm bộ như không thấy em, đừng dọa em nữa nhé!
- Con khốn chết tiệt kia! Đứng lại cho tao! Tao hỏi tội mày!
Hoá ra mí mắt tôi co giật là có lí do cả, thứ còn xấu xí hơn ma đang đứng trước mặt kia kìa. Đến phục với cái miệng của tôi, nhắc tiền nhắc bạc không thấy, nhắc xui xẻo xui xẻo đến liền. Coi bộ trình độ này của tôi cũng một chín một mười với cái tay đụng đâu hư đó chuyên thua kéo búa bao của anh Min Gyu nhỉ! Để bữa nào rủ ảnh battle xem ai ít được thần may mắn phù hộ trong mấy trò may rủi thử xem.
- Ối bà chị Lee Hwa Young, làm sao mà chị nhong nhong ngoài đường được thế! Chị nhìn xem đến Buri dễ thương của em còn đeo vòng cổ nè! Thiệt là tính thả rông cho em nó thoải mái nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên đeo xích cho ẻm, chủ yếu vì ẻm cưng quá trời quá đất nên sợ người ta bắt mất. Buri thấy chị Na Na của em nói đúng không nè!
- Gâu gâu..
Nhìn xem Buri hiểu ý tôi chưa này! Chị ta mặt mày hết trắng lại đỏ, sau lại biến tím biến đen; quả là tốc độ nhanh như lật bánh tráng. Bị bắt đi cải tạo rồi vẫn không an phận, còn trốn ra đây tìm tôi trả thù, chị ta quả là cực phẩm của cực phẩm.
- Tụi bây, ra đây! Còn con chó kia, hôm nay tao không khiến mày phải quỳ xuống liếm chân tao thì tao không phải Lee Hwa Young. Tại mày mà tao mất hết tất cả, là tại một con đ**m chết thiệt như mày! F*ck. ****
Chị ta không đi một mình mà phía sau là bốn thằng cao to lực lưỡng, nhìn là ra tay anh chị xã hội đen. Kì này thì tiêu tôi rồi, chắc bị đấm cho nhừ xương. Chân tôi sắp nhũn rồi đây, giờ phút này chỉ còn nước chạy là thượng sách. Đánh nhau đơn độc với chị ta thì may ra ngón võ mèo cào học lỏm của anh Jun có tác dụng, chứ cái thế trận này mà nhào đại vô thì là đồ ngu. Tuy sợ nhưng tôi vẫn còn lí trí chán.
Nhắm thẳng phía trước, đưa tay bế Buri đang nhe răng gầm gừ phía địch, tôi hít một hơi thật dài, ra sức chạy.
- **, chặn nó lại cho tao lũ ngu này. Hôm nay tao phải khiến nó sống không bằng chết. Bắt lại cho tao!
Dù tôi đã cố hết sức chạy thật nhanh nhưng sức con gái làm sao bằng được so với con trai, đã vậy còn là mấy tên chuyên đánh nhau chạy trốn nữa chứ. Một thằng nào đấy bắt được cánh vai tôi, một phát quăng tôi vào tường rào trong hẻm. Một cú đấy làm tôi choáng váng, đầu đập vào tường rướm máu. Chơi vậy ai chơi lại! Buri thấy tôi ngã lăng quay tức giận nhe răng cắn bắp chân tên đấy, cắn chặt không buông.
- Yah, sh*t! Con chó chết tiệt này!
Tôi tận mắt nhìn thấy hắn ta tóm lấy Buri, dùng sức quẳng em nó vào tường. Buri của tôi, hắn ta là ai mà sao dám làm vậy chứ! Đồ ác độc! Nhác thấy hắn ta còn có ý định tung một cước vào người Buri, máu nóng của tôi sộc lên tận não, mặc kệ trán vẫn còn đang chảy máu, dùng hết sức bình sinh chạy đến đẩy ngã tên kia, hét lên với Buri.
- Buri chạy đi, chạy về nhà! NHANH LÊN !
Buri mắt long lanh nhìn tôi, rên ư ử hai tiếng rồi chạy đi. Tôi thở phào một hơi, Buri chắc là không sao đâu, về nhà mấy anh thấy ẻm chảy máu sẽ nhanh đưa đi bác sĩ thôi. Đồ khốn bạo lực đó tại sao có thể tàn nhẫn làm đau em cún dễ thương như Buri nhà tôi chứ, nhân tính mất hết rồi à!
- Tụi bây tránh ra, tao có chuyện muốn nói với nó!
Nhìn vẻ mặt giả bộ cao sang của chị ta mà tôi mắc ói, dù tôi giờ phút này có hơi chật vật nhưng chắc chắn sẽ trông thuận mắt hơn chị ta gấp vạn lần. Mặc kệ, hôm nay mấy người tàn nhẫn với Buri của tôi, tôi liều mạng với mấy người, thù cũ nợ mới tính luôn một thể cho xong đi. Tôi dù cho có bị đánh chết đi sống lại thì bằng mọi giá cũng phải để lại dấu tay năm ngón trên mặt chị ta.
- Mày có gì muốn nói với tao không? Tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày quỳ xuống liếm chân tao, tao sẽ khoan hồng cho mày!
- Thôi khỏi cần, với loại người như chị coi bộ bị đưa đi cải tạo vẫn chưa đủ. Nhân cách rách nát thì giả bộ thanh cao làm gì, sức nóng của tâm mặt trời không chừng cũng không rèn được cây kim đủ tốt để vá lại cái nhân cách cho chị.
Tôi đứng dậy phủi bụi trên người, cười khẩy trước nét mặt vặn vẹo của Lee Hwa Young. Sợ thì sợ nhưng tôi không đầu hàng đâu, chị ta làm gì được tôi.
- Con chó, ***. Tụi bây đứng đó, để một mình tao đánh nó cho nó biết thế nào là lễ độ. **, mày chết với tao!
- Sợ chắc! Nhào vô, đánh với mấy thằng đó tôi thua nhưng đánh với loại người như bà chị thì không đâu nhá!
*binh, bốp, chát, beep beep*
***
- Gáo gáo, gâu gâu gâu, gáo gáo...
- Soon Young ra coi có chuyện gì mà cún sủa dữ thần ở ngoài cổng kìa, mình đang dở tay đi quyền với Myung Ho.
- Chỉ biết sai người ta. Ủa Buri sao máu me đầy đầu vậy em? Êh êh cắn ống quần kéo anh đi đâu, từ từ. Jun ơi, Ho ơi ra xem em Buri nó làm sao nè, không thấy con bé Ha Na đâu hết!
Jun và Myung Ho nghe tiếng Soon Young réo từ ngoài cổng liền lập tức chạy ra. Soon Young lúc này bị Buri quật cường cắn ống quần kéo về phía trước, trông mắt em nó như sắp khóc.
- Trời ơi, sao vậy nè! Hồi nãy Ha Na với Buri đi dạo cùng nhau mà, Ha Na đâu mà chỉ có mình Buri thương tích đầy mình về thế này! Có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không!
- Buri, hình như Buri bảo tụi mình đi theo em nó. Nhanh lên hai anh, theo Buri, chắc chắn có chuyện không hay xảy ra với con bé Na Na rồi! Nhanh đi IMMA!
Buri mặt kệ vết máu chảy dài trên trán, dẫn đầu dẫm chân nhỏ cố chạy thật nhanh về phía chị gái Ha Na của nó, đằng sau là ba ông anh trai với khuôn mặt lo lắng hiện rõ.
💎💎💎💎💎💎💎💎
Buri chính là host của phần này. Mọi người thấy em nó có ngầu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com