Chương 3: Một ngày của nhà văn JnWnWoo
Trong chưng cư KPP, ở căn hộ số 7BH có anh nhạc sĩ họ Min chỉ ra khỏi nhà khi cần đi mua những thứ cần thiết hoặc bị đám em dắt ra ngoài hóng gió. Còn căn hộ số 7SS có cậu Chae cao hơn mét tám, nghe mấy cô bán hàng ở dưới chung cư nói là anh người thương của ảnh không cho ảnh ra ngoài vì ảnh yếu xìu với ham ngủ. Căn hộ số 7WL thì có anh Kim mắt hí cũng ăn nằm ở nhà, được cái cây di động chăm chút từng li từng tý, cả chung cư ai cũng gọi là "Công chúa WL",...
Nếu ai đó nói Yoon Jeonghan là người sống nhàn nhất nhà, thảnh thơi nhất nhà, sống cũng giống những người như trên thì là SAI! Sai quá sai! Cái người mà sống nhàn hơn họa sĩ Yoon, thảnh thơi hơn họa sĩ Yoon không ai khác chính là nhà văn JnWnWoo aka Jeon Wonwoo - một trong những người nằm trong diện "xóa ồn giảm ra đường", tức cũng là hội "Không Thích Rời Xa Nhà Trong Phạm Vi Bán Kính Một Cây Số"
Công việc của Wonwoo là nhà văn, phải đi nơi này nơi kia mới có ý tưởng nhưng anh lại chả có hứng thú với việc phải xách xe chạy vòng vòng Seoul hay đi các tỉnh mà phải mất mấy tiếng đồng hồ mới tới để có ý viết văn. Anh chỉ cần lấy một cái ghế be bé xinh xinh, ngồi ngay giữa nhà, nhìn một đám người đi qua đi lại thế nào cũng có ý để chém. Không buồn thì cũng vui, không tiếu lâm hài hước thì cũng lãng mạn Hàn Quốc. Cao lắm thì Wonwoo xuống dưới khuôn viên của chung cư tám chuyện với hội "Không Muốn Rời Xa Chung Cư". Nhờ vậy anh mới biết nhiều chuyện của nhà người ta, chuyện nhà nào hay thì anh lấy chuyện đó viết thành sách luôn, khi nào phát hành thì anh đem tặng cho nhà đó chục cuốn kèm chữ kí coi như là lời cảm ơn.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Wonwoo giật mình tỉnh dậy bởi những tiếng hót oanh vàng của mọi người. Wonnu muốn ngủ tiếp nữa cơ. Anh còn chưa tỉnh thì cửa phòng mở ra.
- Các hyung! Jisoo hyung gọi ra ăn sáng ạ.
- Ô! Gyu? Dậy sớm thế? - Soonyoung khá bất ngờ vì thấy Mingyu dậy sớm. Mọi khi kêu muốn đứt dây thanh quản thì tên culi này mới dậy.
- Haizz... Seungcheol hyung đòi làm đồ ăn sáng...
- Rồi! Hiểu luôn! - Ba tên 96 la lên.
Đội ơn mày luôn đó, Gyu. Mày mà không dậy sớm thì tụi hyung chả biết kiếm được cái bệnh viện nào chứa chấp được bầy xây lũ có này.
- Đi thôi! Không là hết phần ăn ngon đấy~ - Jun vươn vai, kéo hai thằng bạn mình đi.
Khi ba người anh của mình đi ra khỏi phòng, Mingyu không biết từ đâu ra xách nguyên cái mâm chà bá bước tới giường của Wonwoo. Chật vật vừa leo cầu thang vừa bưng cái mâm, thì Mingyu cũng leo tới giường trên của anh. Wonwoo có thói quen đặt cái bàn con trên giường để khi nào viết bản thảo xong thì chỉ việc ngã về phía sau, ình một cái rồi ngủ một giấc khi nào no mắt thì thôi.
Ngay lúc này, Mingyu xót lắm: xung quanh người thương của cậu toàn là giấy note. Trên tường có mấy tờ, trên mềm cũng có, trên laptop cũng có, ngay trên má Wonwoo cũng có một cái.
Wonwoo hyung... Hyung làm tim em đau deso...
Haizz... Mingyu nhẹ nhàng đóng laptop, để cái máy sang một bên rồi đem cái mâm đặt lên trên bàn. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
- Wonwoo hyung... Dậy ăn sáng nào. - Cậu nhẹ nhàng kêu anh dậy.
- Không muốn...
- Haizz... - Biết ngay anh sẽ nói vậy mà. - Wonwoo hyung... Nghe lời em đi. Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.
- Thật không, Gyu? Hyung ăn xong sẽ được ngủ tiếp hả? - Wonwoo lè nhè hỏi cậu.
- Ưm! Ăn sáng xong đi, em lấy bàn chải cho hyung đánh rồi hyung ngủ tiếp cũng chả muộn. Nào dậy đi, Beanie của em! - Mingyu vuốt nhẹ mái tóc màu đen của anh.
Sau một lúc nằm im như xác chết Wonwoo cũng đã ngồi dậy. Nhìn mâm đựng ly sữa dâu với hai lát bánh mì phết mứt dâu, anh cười nhẹ. Đúng chỉ có Mingyu hiểu anh, cả hai món này đều là món anh thích ăn nhất vào buổi sáng, tuy đơn giản nhưng lại no bụng. Wonwoo nhẹ nhàng lấy lát bánh mì mà cắn.
Giòn quá đi~~~ Ngon quá đi~~~
Wonwoo chầm chậm nhai, Mingyu bên cạnh nhìn anh ăn làm lòng cậu cũng phơi phới. Thơm nhẹ lên tóc anh rồi Mingyu leo xuống giường, phải lấy bàn chải cho Wonwoo đánh ngay nếu không thì khi anh ăn xong chắc chắn sẽ ngã mình để ngủ tiếp. Cậu không muốn anh bị bệnh đâu.
- Em đi lấy bàn chải cho hyung vì thế hyung cứ từ từ mà ăn nhé. - Nói xong, Mingyu rời khỏi phòng để Wonwoo một mình thưởng thức bữa sáng nhẹ của mình (theo như Mingyu nghĩ).
Wonwoo vừa ngậm miếng bánh mì vừa nhìn người thương lon ton đi lấy đồ cho mình làm lòng anh ngập tràng màu hường phấn. Nhưng trong tình huống lúc này, giữa niềm hạnh phúc với cơn làm biếng thì cơn lười biếng đã chiến thắng. Wonwoo chỉ muốn ăn sáng nhanh rồi ngủ thêm một giấc cho đã mắt.
- Đây, đây! Ăn xong thì đánh răng rửa mặt cho thoải mái rồi ngủ tiếp nhé~ - Mingyu đã trở lại với cái thao con và cái bàn chải của anh.
Mingyu lấy khăn lau mặt cho Wonwoo rồi đưa bàn chải cho anh. Wonwoo vừa nhắm mắt vừa đánh răng, Mingyu chỉ biết thở dài. Cậu lập tức lấy bàn chải mà Wonwoo đang đánh mà đánh giùm anh. Nếu như theo tốc độ này thì chắc trưa anh mới đánh xong!
- Rồi! Súc miệng rồi đắp chăn mà ngủ tiếp đi hyung. Còn lại để em lo cho. Giờ thì... *chụt* Ngủ ngon, Wonwoo hyung! - Hôn nhẹ trán Wonwoo, Mingyu lập tức biến mất khỏi phòng 96 để ai kia lại tiếp tục cuộc hành trình đi tới giấc mộng.
Đấy! Nhà văn Jn sướng nhất! Ăn có ngươi bưng mâm tận giường, không cần bước chân xuống giường để làm vệ sinh cá nhân. Đã vậy ăn xong còn có thể nướng thêm mấy tiếng nữa. Jeon Wonwoo nhất rồi!
Buổi trưa, vì wifi trong phòng không được mạnh nên anh đem laptop ra phòng khách để... chơi game. Wonwoo đang mặc kệ chị biên tập đang hành hạ cái điện thoại của anh. Bây giờ Wonnu đang rất bận! Bận cùng vài người làm mấy ván game. Không tiếp điện thoại đâu! Chị đừng tới nhà làm phiền Wonnu nha~
JWW: [Này, Minghao. Nếu đợt này mà thua nữa thì hyung đánh em tới mức mà ba má em không nhận ra luôn.]
HaoHaocute: [Ớ? Tại sao lại là em? Cái thằng ngựa ấy! Nó mới là cái đứa khiến team mình thua đợt trước đấy ạ!]
HorseDK: [Nè nha! Đợt trước tao lỡ mở chốt trái lựu đạn thôi mà! Làm gì dữ thế?]
HaoHaocute: [Mày thử nghĩ xem có ai buồn buồn mở chốt lựu đạn rồi ngồi đếm giây xem khi nào nó nổ không? Chỉ có mày thôi, Lee Seokmin!!!]
HorseDK: [Tao nói tao lỡ rồi mà! Định mệnh! Sao mày nhây quá vậy hả, Xu Minghao?]
HaoHaocute: [Ủa, bộ tao nói sai à? Xu Minghao chỉ nói đúng chứ đ nói sai, nếu sai coi lại câu trên.]
HorseDK: [Ơ hay nhỉ? Mày bị hâm hả? Mày có tin là tao táng cái cho mày tỉnh không?]
HaoHaocute: [Mày ngon thì mày lên trường mẫu giáo tao đang dạy tao mà táng đi! Cần tao nói địa chỉ không?]
HorseDK: [Mày thách tao hả?]
HaoHaocute: [Ừ! Tao đang thách mày đó, IMMA!]
IMwhatIM: [Này này! Hai tụi bây có chơi không để tao sẵn sàng nữa. Hay tao kick hai đứa bây đi hén?]
JWW: [Kick hết đi, để mình tao với mày thôi, Changkyun! Chúng nó muốn làm nổ laptop của tao rồi.]
MHLEE: [Ớ! Định mệnh! Tao chưa nói câu nào sao lại kick tao!]
IMWhatIM: [Thế hyung có sẵn sàng không? Nếu không thì em kick! Em là chủ phòng em có quyền hén!]
MHLEE: [À~ Có chứ có chứ! Changkyun xinh trai đừng manh động~ Ahihi~]
HorseDK, HaoHaocute, JWW, MHLEE và IMwhatIM đã sẵn sàng. Get set!!! Ready!!! GO!!!
Thế là nhà văn Jn vừa ăn trưa vừa đánh game tới tận chiều tối mới buông laptop. Buổi trưa đi qua nhẹ nhàng cũng với âm thanh bàn phím với nhấp chuột.
Buổi tối, Mingyu không có ở nhà để nấu bữa tối vì nhà hàng của cậu mở cửa vào buổi tối nên rất bận, không thể về được. Cái nhà này chỉ dám đưa cái bếp vào buổi sáng cho Mingyu, buổi tối cho anh em nhà Lee hay team Trung Quốc. Còn những người còn lại... không cháy đen chảo thì cũng máu chảy lênh láng...
Wonwoo bấm bụng mà mặc áo khoác để tới cửa hàng tiện lợi mua bữa tối. Vừa mới mặc áo xong thì cửa kêu "tìng ting tíng" và BAM! Chan đã đi học về! Mắt Wonwoo như cặp đèn xi nhan, anh lật đạt cởi áo khoác rồi chạy tới trước mặt Chan!
- Chan à! Em nấu bữa tối được không? - Anh hỏi nhóc.
- Ơ? Seokmin hyung không về nhà à? Hyung ấy ở lại đài truyền hình rồi hả, hyung? - Chan ngơ ngác vì nghe tin nhà chả có hột cơm nào để ăn.
- Ừ! Seungheol hyung, Jisoo hyung đi làm chưa về, Jeonghan hyung thì tạm mất tích ở Myeongdong*, Jihoon với Soonyoung thì đang hấp hối ở công ty của chúng, Jun bận chạy show với idol, Minghao thì đang trên đường về nhưng trễ lắm, Seungkwan với Hansol nói là ở lại trường làm báo cáo để nộp cho trường! - Từ sáng tới giờ chỉ có mình anh ở nhà đánh game. Bữa trưa thì Mingyu để trong tủ lạnh, chỉ việc bỏ vào lò vi sóng là có thể ăn được.
- Haizzz... Nhà gì mà chán dữ thần... A! Wonwoo hyung! Đi ăn gà với em không? - Vừa than thở xong thì nhóc đột xuất nhớ lý do vì sao hôm nay mình về sớm hơn mọi khi.
- Ăn chứ! Mà em còn tiền hả, Chan? - Wonwoo phấn khởi.
- Em mới được bạn cho mấy phiếu giảm giá. Mình đi đi, nếu ngon thì mua cho mọi người. - Chan hí hửng khoe mấy tờ giấy nho nhỏ cho Wonwoo coi.
- Tiệm gà KJI? KJI? Nghe quen quen thế nhỉ... Kim...Jong...in...? HỚ??? Kim Jongin? Đứa con trai út nhà họ Kim ở bên khu sang chảnh EXO? - Mắt anh mở to khi thấy được tên cửa tiệm gà mà mình sắp tới.
- Yup! Nghe đồn gà ở đó ngon banh xác luôn đó hyung. Hyung đang đói và em cũng đang đói. Hyung không biết nấu bữa tối và em lại lười nấu. Thế nào hyung? Triển chứ?- Chan cố gắng thuyết phục người anh của mình.
- ... Soonyoung à... Tao xin lỗi... - Anh thì thầm. - Đi thôi, Chan! Tiệm nó nằm gần đây, đi sớm về sớm! - Wonwoo chạy vô nhà, lại lấy áo khoác mặc vào rồi kéo tay đứa út chạy tới tiệm gà.
Buổi tối ấm áp của Wonwoo với cậu út Chan đã xảy ra như thế đấy~
Sau khi ăn xong, Wonwoo mua thêm vài phần gà để cho cả đám nhoi nhoi ở trong nhà cùng ăn. Về tới nhà, đứng trước cửa, anh với Chan thề rằng chưa thấy người đã thấy tiếng rồi. Ồn ào không thể chấp nhận được. Mở cửa ra thì đập vào mắt hai người là hình ảnh một đám người đang bu Seokmin như kiến bu đường, nguyên đám đang năn nỉ chàng PD đẹp mã đi nấu cơm cho bữa tối.
- Seokmin à~~~ Em đi nấu cơm đi mà~~~ Em không thấy nhà mình đang đói meo rồi sao??? - Seungcheol ôm cẳng trái của Seokmin.
- Seokmin hyung~ Hãy vì tụi em là búp măng non của đất nước~ Hyung mau mau nấu cơm tối đi hyung~ - Seungkwan ôm cẳng còn lại của Seokmin.
- Seokmin là đồ ngốc của ai? - Jeonghan đu Seokmin như con Koala trên cây.
- Hyung! Hyung mau đi nấu cơm đi hyung! - Hansol nhẹ nhàng cầm tay trái của Seokmin mà vuốt ve.
- Seokmin à~ Tao năn nỉ mày luôn đó~ Mày hãy nể tình tao hồi trưa cứu mày một mạng đi~ Mày cho tao ăn cơm đi mà Lee Seokmin~ - Minghao kéo kéo tay phải của Seokmin.
"Ngủ mã phanh thây" là câu duy nhất có thể miêu tả Seokmin ngay lúc này. Wonwoo với Chan thấy cảnh này tội cho Seokmin quá nên cả hai liền la lên.
- GÀ VỀ VỚI BẢN RỒI ANH EM ƠI!!
Nguyên một đám như đàn sói đói, vừa nghe gà thì lập tức buông cái con người kia ra mà chạy ào ra bàn mà Chan vừa để mấy phần gà lên. Trong vòng chưa được nửa tiếng, từ những phần gà thơm ngon da thịt đầy đủ trở thành những mẫu xương bự bé đều có. Nhìn mọi người ăn no, Wonwoo cũng thấy no vì lúc nãy anh ăn no lắm rồi~
Khi mọi người về đông đủ thì trò chuyện một chút rồi ai về phòng nấy. Theo như đồng hồ sinh học của Wonwoo, thì đây là giờ bắt đầu công việc của anh. Làm vệ sinh cả nhân xong, Wonwoo leo lên giường của mình, đeo cặp mắt kính tròn lên rồi những ngón tay bắt đầu việc sáng tác của mình.
- Wonwoo đánh bản thảo xong thì ngủ ngon nhé~ - Jihoon chúc anh.
- Ngủ ngon, Jihoon. - Cả phòng đều biết giờ sinh học của anh nên chả có gì là lạ.
- Cố lên, nhà văn Jn~ Ngủ ngon hén~ - Soonyoung dí dỏm nói.
- Chẹp~ Vâng, thầy vũ đạo Hoshi~ Tôi sẽ cố gắng và sẽ ngủ ngon~ - Wonwoo ghẹo lại
- Uchuchu~ Wonwoo nhớn rồi~ - Tên mắt hí vẫn còn nhây.
- Đừng có thức tới sáng nha ông! Hôm bữa ông thức tới sáng làm trái tim Jun này đau lắm~ - Jun giả vờ ôm tim, tỏ vẻ đau đớn.
- Hôm nay không thức tới sáng đâu~~~ Ngủ ngon nha Jun! - Anh mở banh mắt chọc lại Jun.
- Ngủ ngon, Wonwoo. - Jun tắt đèn phòng rồi bước tới giường của mình.
Với Wonwoo, chỉ khi mọi người đều chìm vào giấc ngủ thì anh lại thức làm việc gần tới sáng. Anh sống như một con cú chăm chỉ kiếm mồi. Ai ai cũng nhìn Wonwoo của ban ngày rồi nói là anh nhàn hạ, rảnh rỗi nhưng đâu hề biết là anh hầu như ngày nào cũng thức gần tới rạng sáng để làm việc. Còn có những lúc trễ bản thảo thì Wonwoo lại phải thức tới sáng viết cho xong bản thảo đó vì anh không chị biên kịch phải mệt mỏi chỉ vì phải chờ bản thảo của anh. Những cuốn sách của anh đều là những trải nghiệm của anh về mọi thứ xung quanh anh. Từ sáng sớm tới tối mịt, từ gần cho tới xa, anh đều quan sát hết, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào cả. Những niềm vui khi ở bên gia đình, bên những người bạn, hay những nỗi buồn của những người cô đơn, bất hạnh, Wonwoo nhìn thấy và cảm nhận được hết. Nhờ công lao đó mà anh mới trở thành nhà văn nổi tiếng trong giới trẻ bởi với lối bút nhẹ nhàng, dễ đi vào tim với bạn đọc. Nhờ công lao đó mà sách của anh luôn được bestsell và luôn được mọi người mong chờ, chờ đợi.
Thế nên... nhà văn JnWnWoo... Cố lên! Cố gắng trên con đường mà anh đã chọn.
Và... Chúc anh ngủ ngon, Jeon Wonwoo!
🌹170214🌹
*Myeongdong: khu mua sắm lớn nhất của Seoul
Update
180906
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com