Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Công việc của cậu Choi

Thời đại hiện nay càng ngày càng tân tiến nên các thiết bị thông minh càng dễ bị tấn công bởi những Hacker. Nếu bạn đi ngắm hoa ở Ilsan, màn hình điện thoại của bạn có nguy cơ đổi thành hũ mứt lúc nào không hay. Hoặc nếu bạn tới Mokpo để bắt cá thì điện thoại bạn có thể nổ sau một dòng tin nhắn: "Tuy anh đây mới xuất ngũ chưa ranh gì nhưng vẫn không thiếu muối để hack vô điện thoại cưng nhá <3".

Còn ở Seoul thì hacker nhiều tới mức mà có hẳn một công ty ngầm dành cho các hacker làm việc để giết thời gian. Và đương nhiên, với chỉ số IQ ba con số, là sinh viên năm ba học lực xuất sắc nhất nhì của trường, Choi Hansol đang làm việc cho công ty ngầm đó. Cũng nhờ học giỏi nên vi tính rồi thêm vụ tình cờ năm lớp 10 mà cậu bẻ khóa được laptop của Seungcheol nên Hansol mới biết tài năng của mình trong suốt quảng thời gian sống mười mấy năm trên trái đất này.

Ở chỗ công ty mà Hansol làm có cái tên TDBLCB. Nguyên nhân cậu được vô làm ở công ty này khá là khô lời. Vào một ngày đẹp trời, Hansol đang xem phim Ấn Độ thì có hàng chữ bé xinh xuất hiện trên màn hình: "Nếu đằng ấy xóa được cái dòng này thì đằng ấy sẽ là người chiến thằng :3". Hansol biết máy mình bị hack, bàn tay cậu nhanh nhẹn bấm bấm vài phím và dòng chữ biến mất ngay khi cậu vừa bấm nút Enter. Hansol khá thỏa mãn với thành quả mình vừa mới làm nhưng đời không như là mơ... Một bức hình của một ai đó lại xuất hiện trên màn hình kèm theo lời nhắn:

"Hé lu đằng ấy~ Đằng ấy mà thấy tấm hình mà tui đang ngồi trên cái ghế hình con khỉ chứng tỏ là đằng ấy đã mở được tường lửa của tui tạo ra~ Tui là chủ tịch công ty TDBLCB, Choi Seunghyun. Vì đang rảnh rỗi không biết làm gì nên hack vào máy tính đằng ấy chơi cho vui~ Ai dè đằng ấy mở được, nên tui tuyển cậu vào công ty làm việc~"

Còn đang ngơ ngác thì màn hình lại xuất hiện hình ảnh của con người kia. Hóa ra người kia gọi webcam cho cậu. Hansol thề với chúa là nếu người kia cứ an tĩnh mà không cất tiếng nói, chắc cậu tin là mình đang coi clip quảng cáo về nội thất nhưng...

"Ố hô~ Đằng ấy có thấy tui không~ Tui là Seunghyung nè~ Tui chủ tịch nè~ Chà đằng ấy trẻ nhỉ~ Đằng ấy tên chi? Sanh nem bao nhiêu? Gia đình có mấy con thằn lằn? Bla...bla...bla..."

Hình tượng mỹ nam lạnh lùng trong mắt Hansol vỡ vụn theo từng lời nói của người trên màn hình laptop. Hansol ngượng ngượng đánh vài dòng chữ trả lời.

"Ý! Cùng họ với tui nè~ Heol! Sanh nem 98 é! Tuổi trẻ tài cao! Hansol? Chà chà~ Hansolie~ Em có muốn vô công ty hyung làm không?"

Mắt Hansol càng ngày càng mở to, hack máy người ta cho cố rồi rủ rê vô làm cho công ty của mình. Người này hình như không ở trái đất.

"Em có biết Blank Check không, Hansolie?"

Tía má ơi! Cái đó ai mà không biết! Là tấm séc chỉ có chữ kí, không có ghi mệnh giá lên đó! Nếu tấm séc mà rơi vô tay kẻ xấu thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới nền kinh tế nước nhà.

"Lương của em sẽ được trả bằng Blank Check nếu em làm việc cho công ty hyung. Em thấy thế nào?"

Lương? Bằng Blank Check? Hansol chết đứng khi nghe thấy. Mệnh giá quá lớn mặc dù đó chỉ là một tờ giấy. Cậu vẫn thẩn thờ thì người kia lại tiếp tục nói.

"Bất ngờ lắm đúng không? Việc trả lương bằng tấm séc không mệnh giá có chữ kí. Vì làm Hacker không dễ, chỉ cần bấm nhầm một nút có thể hại chết bao nhiêu con người. Làm Hacker một khi sai sót phải trả giá rất đáng. Có thể vào từ bóc lịch hay nặng hơn là tử hình. Vì thế khi hyung vừa lập công ty đã quyết tâm phải chăm sóc tốt cho nhân viên của mình bằng việc chấp nhận trả lương theo số tiền họ muốn!"

Anh ơi... Anh đánh răng bằng kem làm từ vàng, soi gương bằng kim cương đen à???

"Quá lớn ư... Hay là nếu em vô công ty hyung, hyung sẵn sàng chi trả tiền học phí cho em, người thương của em và đứa em kết nghĩa của em thay vì trả lương bằng Blank Check. Như thế có được không?"

O.o Trong thời gian ngắn mà người kia tìm hiểu hết sơ yếu lý lịch của mình. Hansol cảm thấy hoang mang. Học phí tuy cậu với Chan có thể chi trả được nhưng Seungkwan thì không. Học phí quá mắc so với một đứa trẻ từ đảo vô đất liền để học. Hansol còn suy nghĩ có nên hay không thì người kia nói tiếp.

"Ngoài việc trả hết tiền học phí thì khi em cần gì chỉ việc nhắn tin thì hyung sẽ sẵn sàng làm cho em!"

Đối với Hansol, lương như thế quá hậu hỉnh. Một sinh viên năm nhất thì đó còn hơn cả tấm séc kia. Nhưng... Làm Hacker là công việc xấu...

"Công ty hyung chỉ hack vào những công ty làm ăn sai trái, đem chứng cứ cho cảnh sát để bắt những kẻ độc ác. Chứ không vào hack số liệu như em nghĩ đâu. Sao này, Hansol? Em quyết định như thế nào?"

Vừa nghe xong, Hansol không hề do dự mà đồng ý. Cậu rất ghét những tên tham nhũng hoặc ăn bớt tiền, những tên ỷ chức lớn làm hại mọi người. Cậu cực kì ghét điều đó.

"Tốt lắm! Vì em mới vào làm việc, là một hacker riêng của công ty thì em phải có tên cho cái tên hacker của mình? Em sẽ chọn tên gì?"

Hansol nhanh nhẹn đánh vài ba con chữ lên màn hình. Người kia khá hài lòng về tác phong của cậu.

"Ồ! Tên tuy bình thường nhưng khá là đặc biệt nhỉ. Dù sao thì, lời cuối cùng của hyung trước khi out khỏi máy của em. Chào mừng em đã tới công ty TDBLCB, Choi Vernon Hansol aka hacker NYVN!"

Thế là cậu Choi đã có cuộc sống an nhàn không lo tiền học phí trong vòng nửa tiếng nói chuyện với một người lạ. Bất ngờ nhỉ! Công việc của cậu không nhiều, cứ một tháng mới có một vụ để làm. Hansol đi làm gần hơn một năm mới biết cái tên thiệt của công ty. Tên công ty đương nhiên do anh chủ tịch đẹp trai nhưng bất thường đặt nên: TDBLCB là viết tắt một câu "Trả Dĩa Bay Lại Cho Bố". Hansol có hỏi sao đặt tên hơi sai sai thì anh chủ tịch nói là đặt cho nó sang với lạ, độc không giống ai.

Ngoài việc hack thông tin, những con số của các tập đoàn làm ăn trái phép thì Hansol rảnh rỗi sinh nông nổi đi hack máy của mấy anh em trong nhà. Ngoài laptop của Jisoo, Jihoon, Soonyoung với Wonwoo ra thì tất cả máy còn lại đều bị Hansol hack hết. Nhờ thế Hansol mới biết cả tỷ cái bí mật động trời của cái nhà toàn mùi nam tánh này.

Laptop của Seungkwan đa số là đồ án học tập, tất nhiên là thiểu số  kia là hình ảnh về những chuyến đi chơi, những cuộc hẹn hò của Hansol với nhóc. Còn máy của Chan 30% là video vũ đạo nhảy, 30% là các bài học về luật, 30% là Micheal Jackson và 10% còn lại là ổ đĩa trắng. Nhìn laptop của Chan mà Hansol chán chường nhưng không lâu sau đó cậu mới biết là cu Chan nhà này xài ké laptop của Jihoon. Bao nhiêu điều bí ẩn của Chan vẫn là một ẩn số.

Laptop của Choi anh thì... Hansol cạn lời... Ổ cứng toàn là hình của họa sĩ Yoon! 99,9% là hình ảnh và clip về Yoon Jeonghan! Đã vậy máy còn bị dính virus cực kì nặng làm máy hack của Hansol cũng bị lây virus theo. Hansol muốn khóc sập nhà vì mén tạm biệt bé con thân yêu của mình chỉ vì xem máy của ông anh mình có chứa đựng cái gì nên coi hay không.

Jeonghan không có xài laptop cũng chả xài máy tính bàn nhưng lại xài máy tính bảng hãng trái táo cạp mất một góc. Khi vào được máy của Jeonghan thì Hansol bị khủng hoảng tinh thần lẫn thể xác. "Làm cách nào có thể tẩy não người khác? Tên hay cho bé bi? Biện pháp chống bệnh tăng động? Đằng sau người đàn ông thành công có phải là người đàn ông thực thụ? Tại sao Yoon Jeonghan lại phải nằm dưới trong khi đó có đầy đủ yếu tố để nằm trên?" Đọc xong mấy câu hỏi mà muốn á khẩu của Jeonghan, Hansol phải tắt máy và phải kêu Seungkwan ru mình ngủ để quên đi những gì mình vừa mới xem. Hansol ám ảnh những cái đó đến vừa mới thấy mái tóc Jeonghan từ xa là cậu phải lượn chỗ khác gấp.

Máy của Mingyu là một thứ không nên mò về đêm! Toàn là các món ăn từ các nước trên thế giới! Tây có, Á có, nóng có, lạnh có, miễn là hình đồ ăn là có trong máy của Mingyu. Mỗi lần Hansol coi đều phải né cái máy xa xa Seungkwan ra, mắc công nhóc lại đòi ăn đêm thì không tốt cho sức khỏe. Hansol rất nể Wonwoo vì ngày nào Wonwoo đều cầm laptop của Mingyu để nhìn đồ ăn, cậu đây nhìn có năm giây là nuốt nước bọt một lần trong khi đó Wonwoo chỉ nhẹ nhàng nói là nhìn đồ ăn chả có tý gì là ngon miệng, nhìn chán muốn chết. Wonwoo hyung? Hyung có vấn đề về thị giác??? Hay hyung được Mingyu hyung cho ăn riết nên giờ hyung ngán ăn mấy món đó? Hyung không ăn thì để em ăn cho!

Laptop của Seokmin thì cũng thuộc thành phần né coi về ban đêm. Máy của cậu thứ Lee toàn là clip hài, những hình ảnh lạy hồn cho các trò chơi trong chương trình của Lee PD. Lâu lâu mà buồn quá thì nên táp qua máy Seokmin để giải trí đầu óc, chống bị stress vì bị stress sẽ bị rụng tóc, xấu trai. Máy của Minghao không đặc biệt vì Hansol không hứng thú việc tìm hiểu cách chăm sóc trẻ em. Lap của Jun thì không phải là clip học make up thì cũng là clip của chính mình, tăng độ tự luyến lên một tầm cao mới.

Còn bốn cái máy còn lại. Vì sao Hansol không đụng vào nó? Nói không đụng là không đúng, mà là không dám đụng vào chúng nó. Như ai cũng biết được là máy laptop của bốn con người này là vật bất ly thân, là bí mật quốc gia. Hai máy là hai trong những đầu não của cả công ty lớn và đang trên đà đi lên. Một máy là muỗng kiếm cơm của cả một tòa soạn. Một máy là báu vật cho kinh doanh buốn bán. Bốn cái máy đó có vấn đề gì, chắc Hansol hưởng án tù cũng không được bốn người anh tha thứ.

Thế cớ sao mấy máy kia Hansol lại đụng được? Tất cả đều quan trọng với cuộc sống của mọi người mà? Hansol cũng phải tính toán kĩ lưỡng lắm mới dám hành động. Seungcheol là anh họ của cậu, nếu Hansol bị gì thì anh trai Daegu này không biết làm gì để trả cậu lại cho cô chú. Minghao, Jun, Chan và Seungkwan thuộc team thánh thiện, cần phải bảo tồn những thành phần này gấp. Của Seokmin là giải trí tâm hồn và của Mingyu là giải trí dạ dày, đều có lợi và có hại như nhau. Còn của Jeonghan chỉ là một phút dại dột của Hansol thôi, một lần là quá đủ cho bộ não của cậu.

Và máy của những người ở trên đều đơn giản và nếu Hansol có sai sót còn có thể ra tay sửa được, nhưng bốn cái kia thì không. Còn máy của bốn nhân vật kia, Hansol không dám đụng đều có lý do của nó: Máy số một thuộc về người bạn đồng niên của anh mình, Jisoo - người hay dùng máy tính bàn hơn laptop. Trong máy đa số là tài liệu về các mặt hàng buôn bán, hợp đồng,... Toàn là những số liệu quan trọng không thể sai bất cứ một con số nào hết. Vì thế Hansol cảm thấy thương Jisoo vì một mình anh mà phải ôm tận hai cái tiệm: tiệm bán hột xoàn của ảnh với tiệm bán quần áo của Seungcheol! Nhiều lúc cậu thấy Jisoo mới là chủ của ông anh của mình chứ không phải là đồng chủ. Laptop của Wonwoo chính là máy số hai mà Hansol không dám rớ. Tuy nó vô hại nhưng khi thấy hình ảnh Wonwoo thức trắng đêm để soạn thảo nhưng chỉ vì một khoảnh khắc chơi đùa của mình mà để anh nhà văn đánh lại bản thảo mất mấy tháng trời mới viết xong thì tội anh lắm, đã thế còn gây thiệt hại không ít cho tòa soạn của anh. Còn về hai cái máy kia... Jihoon đã hơi trầm rồi nhưng một khi đã lên cơn điên thì đừng ai nói gì hết, đồ đạc chưa bể là hên lắm rồi. Soonyoung mỗi ngày tuy vui vẻ nhưng khi nói tới công việc thì sẽ thành con người khác hẳn. Sẵn sàng chửi bất cứ người nào nếu làm sai những gì mà tên mắt hí đã chỉ dạy. Nếu so sánh độ đáng sợ khi lên cơn điên thì số một là Soonyoung rồi mới tới Jihoon. Hansol vẫn còn trẻ, Hansol vẫn muốn đi chơi, Hansol chưa muốn ăn lá ngón, Hansol còn muốn đánh pao với Boo bé nhỏ nên sẽ không dại chọc vào ổ kiến lửa họ Lee với cái tổ ong họ Kwon đâu.

Thế đấy! Ai nói cuộc sống đại học nhạt nhẽo! Với Hansol đó là những chuỗi ngày tháng tìm tòi những thú vui mới, khám phá ra nhiều khía cạnh của các thành viên nhà mình. Hội già luôn quan tâm tới các em của mình, hội trẻ luôn chăm sóc cho các anh của mình. Lâu lâu giận nhau nhưng cũng làm hòa nhanh bởi những câu nói hài hước trên mạng. Hansol cảm thấy hạnh phúc khi từng ngày từng ngày thấy các anh em của mình càng gần nhau hơn, xa nhau chưa bao lâu thì nhớ nhau. Cảm động dễ sợ! Với lại, tự nhiên trên trời rơi xuống có người đóng học phí những năm đại học của mình làm Hansol dư thêm một số tiền để trong tương lai có thể đi du lịch với Boo bé nhỏ của mình.

Thanh kìu anh chủ tịch đáng eo hơi không bình thường đang nhập ngũ của em đã tài trợ chương trình Tiếp Sức Học Phí Đại Học cho ba anh em nhà em! Cảm ơn anh! Khi nào anh về em ship mấy chục cái ghế cho anh coi như quà cảm ơn ạ! Mãi yêu anh~~~

170328

Update

180907

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com