Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123

Mò mẫm trong làn sương mù trắng xoá, không biết là đã trải qua bao lâu, Duẫn Tịnh Hàn mệt mỏi ngồi bệt ra đất, ý nghĩ muốn bỏ cuộc dần xâm lấn tâm trí.

Từ bỏ thôi, quay trở lại cũng không có ai cần ngươi nữa.

Chỉ tiếc, trước khi rời đi, lại không kịp trao cho Thắng Triệt một cái hôn tạm biệt.

Thắng Triệt năm nay đã hai mươi sáu tuổi, nếu là quý tộc trong thành, đã bị coi như là tuổi tác lớn, khó lấy vợ. Vốn dĩ đã buông bỏ hết những chấp niệm, kiếp này tình yêu bị người người khinh rẻ, y nguyện kiếp sau vượt trăm núi nghìn sông để gả cho hắn. Nhưng trước lúc chết tay chẳng kịp dặn dò điều chi, lỡ như đầu thai kiếp khác Thắng Triệt quên mất một Tịnh Hàn hắn từng yêu rồi, vậy thì y biết phải sống làm sao đây?

_ Kiên trì thêm một chút nữa, Tịnh Hàn à.

Nếu mà, cố thêm một chút nữa thôi, cùng Thắng Triệt ôm ấp thêm một đêm cuối cùng, nói lời từ biệt, cho dù có bao người bảo rằng họ không nên yêu nhau, y cũng đã chẳng hối tiếc gì nữa.

Quanh đây vắng lặng, thật khó khăn mới có thể nhìn thấy cảnh quang xung quanh, Duẫn Tịnh Hàn nheo mi mắt, dường như là có người, bóng dáng một ông lão mập mạp phúc hậu ngồi quay lưng bên chiếc cần câu trên thuyền nhỏ. Một cách vô thức, y tự động bước đến bên bến thuyền, phóng tầm mắt ra xa, chờ đợi ông lão đến đón mình như đã biết từ trước.

_ Hoàng nhi, đã đến rồi sao?

_ Phụ hoàng, là người sao?

Ông lão bụng bự nở nụ cười phúc hậu, vẫy tay kêu con trai bước xuống thuyền, để cho y cùng mình trôi lững lờ đi câu cá.

_ Sao lại là con vậy, trẫm đã tưởng phải đón mấy đứa Công chúa của mình trước cơ đấy. Tiểu Tứ nhà chúng ta, hầy, vẫn còn nhỏ mà.

_ Phụ hoàng, Tiểu Tứ lấy chồng rồi, Tiểu Tứ đã không còn nhỏ nữa.

Ông lão ngạc nhiên nhìn ngắm thật kĩ Hoàng tử mình thương yêu nhất, giọng nói ấm áp đầy tình thương.

_ Vậy sao, phò mã đối xử với Tiểu Tứ có tốt không, đã quen biết nhau thế nào, sao lúc còn sinh thời trẫm chưa bao giờ nghe con nhắc tới?

_ Phụ hoàng, người không giận hoàng nhi nữa sao?

Y vẫn luôn lo sợ, khi ấy phụ hoàng không muốn nhìn mặt y lần cuối, người đã ra đi mà không nói với y lời nào. Là y làm phụ hoàng thất vọng, y không xứng làm hoàng nhi của người.

_ Tiểu Tứ, trẫm mới phải hỏi con, con có còn giận phụ hoàng không?

_ Dạ?

_ Khi ấy trẫm ép gả con cho người con không yêu, khiến con khổ rồi, chắc con ghét phụ hoàng lắm nhỉ?

Duẫn Tịnh Hàn cố nén đầu sống mũi cay cay, cúi đầu dựa vào lòng vua cha, ôm chặt lấy người mà trong lòng buồn bã.

_ Không đâu, con thân là Hoàng tử, chỉ biết ngỗ ngược cãi lời, nhân dân vì con mà lầm than đói khổ. Phụ hoàng, nhi thần biết lỗi rồi.

Hai cha con ôm nhau, tiếng thở dài liên tục vang lên, có lẽ trong một phút giây nào đó, y đã buông xuống những buồn đau áy náy mình từng có trước kia.

_ Ngoan, con vẫn chưa nói cho trẫm biết, sau khi trẫm đi, con có tìm được một phò mã yêu con thương con không?

Duẫn Tịnh Hàn phụng phịu, tranh thủ mách tội.

_ Hoàng huynh đó, hoàng huynh hư lắm, gả con cho Minh Đế, nhưng bệ hạ yêu Vũ Nhi nhà chúng ta rồi, phò mã liền đến xin bệ hạ đưa con về nhà. Con thích phò mã, con rất yêu chàng, con nguyện cùng chàng trải qua cuộc sống điền viên làm ruộng nuôi gà ấp áp. Chỉ có hoàng huynh là vẽ chuyện, hoàng huynh chê phò mã nhà nghèo quá, nhất quyết đưa con về, nuôi nhốt trong lầu son gác tía, con không thích, con giận rồi, cho nên con mới chạy đến tìm phụ hoàng mách tội, phụ hoàng xem hoàng huynh có đáng đánh không?

_ Chà, vậy xem ra trẫm phải về nhân gian gõ đầu dạy dỗ Tiểu Tam nhà mình rồi, động một tí là bắt nạt các em, lại chỉ biết than vãn sao em trai em gái đều không yêu mình.

Thuyền trôi lững lờ, không biết đã qua bao lâu, Duẫn Tịnh Hàn dần trở nên mệt mỏi, tựa đầu vào lòng vua cha lim dim mắt.

_ Tiểu Tứ, đừng ngủ con.

_ Nhưng mà phụ hoàng, Tịnh Hàn mệt mỏi lắm.

Ông cười hiền từ, vuốt ve tóc mai trên trán con trai yêu.

_ Lấy chồng rồi, sao không về với chồng, còn thích quấn cha là thế nào? Phò mã đối xử với Tiểu Tứ của trẫm không tốt sao?

_ Tốt, rất tốt. Nhưng mà phụ hoàng, con sợ lắm, ai cũng nói con không nên ở bên chàng, con không biết phải làm thế nào mới phải, con sợ quay trở lại rồi, vẫn chỉ có thể chứng kiến chàng rời xa con. Lại sợ nếu con không rời đi, chàng lại phải khó xử.

_ Nhưng con yêu phò mã, phò mã cũng yêu con, nếu không hắn cũng không xin Minh Đế đưa con về nhà, có đúng không? Yêu một người chính là, dẫu con không thể ở bên, dẫu con chỉ có thể đứng một bên nhìn người ta sống bên ai khác, con cũng phải nỗ lực mà sống, để đối phương biết rằng mỗi ngày con trôi qua cũng rất tốt, để hai đứa yên tâm về nhau, vậy mới không làm nhau đau, có hiểu không?

Thuyền trôi lững lờ, không biết đã qua bao lâu, một lần nữa nháy mắt, Duẫn Tịnh Hàn đã ở căn phòng tân hôn của mình. Y khó nhọc cử động ngón tay, cảm nhận trên bụng mình có chút trọng lượng đè lên, hơi chuyển mắt, là một cánh tay rắn rỏi ôm vòng qua eo y.

_ Ưm....Thắng Triệt....

Người bên cạnh dường như đã quá mỏi mệt, nghe y gọi nhưng không nhận ra được là người thật, cứ ngỡ vẫn đang trong cơn mơ, vòng tay ôm chặt y thêm một chút, cái mũi cao cao nũng nịu dụi vào gáy chàng dâu nhỏ.

_ Bảo bối nhi, Tịnh Hàn....

Tốt, nhân lúc y hôn mê bất tỉnh, vậy mà cũng không dám gọi tên đứa khác.

Đoán chắc người bên cạnh đã kiệt sức khi ôm y vào lòng, bởi vì Thắng Triệt có võ công, bình thường đối với tiếng động đều rất nhạy cảm, huống chi là có người thì thầm bên gối như vậy. Duẫn  Tịnh Hàn không cố đánh thức hắn, nhẹ nhàng chôn người sâu hơn vào người phu quân, tham lam hít hà hơi ấm ngọt ngào trên người hắn.

Thắng Triệt, em về với chàng rồi đây.

Người đầu tiên phát hiện ra Duẫn Tịnh Hàn đã tỉnh lại, thật đáng tiếc, không phải nam nhân đêm qua cùng y say ngủ. Tiểu gia nô ở học đường của Hồng Tri Tú được Liễu Vương đem theo đến đây hầu hạ Tứ Hoàng tử, bưng nước ấm rửa mặt vào phòng chuẩn bị gọi Đại thiếu gia dậy thì cứ cảm thấy tư thế ngủ của hai người sai sai thế nào ấy. Đáng lý ra đối với tình huống của Tứ điện hạ mà nói, việc tự mình lật người để rúc vào lòng Đại thiếu gia là hoàn toàn bất khả thi.

_ Đ....Điện hạ....

Lý A Xán bịt chặt miệng, cố không phát ra tiếng động để làm phiền đến giấc ngủ của Đại thiếu gia. Nhưng mà Đại thiếu gia thật ngốc, thức cả đêm xem sách thuốc để tìm cách cứu chữa cho Điện hạ, rốt cuộc người trở về rồi hắn lại không mở mắt ra mà chào đón, thiếu gia sẽ hối hận cho mà xem!

Thôi Thắng Triệt quả thực là đã hối hận, dưới con mắt quan sát tinh tường của toàn bộ đệ muội gia nhân cùng các trưởng bối trong sư môn, kể cả sư phụ hắn kê ghế ngồi trong phòng chờ cặp đôi nhỏ tỉnh giấc, hắn vậy mà theo thói quen mò mẫm thò tay vào trong vạt áo chàng dâu nhỏ của mình, âu yếm xoa bóp ngực người ta. Tuy rằng phu thê cởi áo cưng nựng nhau là rất bình thường, nhưng cũng không phải chuyện vẻ vang gì để nói ra ngoài, kể từ sự kiện đó mấy đứa trẻ con luôn đồn thổi đại ca lớn rồi còn thích sờ ti, Thôi Thắng Triệt chỉ muốn đâm đầu chết quách đi cho xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com