Chap 37
Sau khi chạy khỏi công ty khỏi những ánh mắt nhòm ngó chỉ chỏ mình Woozi đã tìm đến những băng đá ở công viên khuất trong những hàng cây um tùm vì để che giấu những giọt nước mắt của mình. Khóc vì đây là lần đầu tiên có một người từng đối xử với mình rất tốt và đứng về phía mình sau những việc hoang đường kia xảy ra nhưng đến hôm nay cũng đã như những người khác mà hiểu lầm rồi quay lưng đấm vào mặt mình một phát, như một trận lỡ đất tất cả niềm tin của cậu về anh - Seung Cheol đã sụp đổ hết chỉ còn những tàn tích đầy đau thương mà anh để lại cho cậu.
Và hiện tại ngay bây giờ người mà cậu muốn xuất hiện nhất lại là Hoshi vì anh rất biết cách nói chuyện với cậu không chỉ thế anh còn đứng về phía cậu trong tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Đến lúc này cậu nhớ anh nhớ từng câu nói nhớ từng hành động cử chỉ của anh cho cậu vì có lẽ không cần anh cướp cậu khỏi Seung Cheol mà cậu đã có rung động với anh mất rồi... bây giờ chỉ có anh mới là người hiểu cậu nhất và chia sẻ với cậu, nhưng cứ chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng của anh cậu có dấu hiệu nản chí và động viên bản thân rời khỏi đây vì ngồi ở đây không khiến tâm trạng cậu tốt hơn chút nào mà còn khiến cậu nhớ anh thêm thôi, dù sao cậu cũng bị đuổi việc nên tận dụng cơ hội này mà dùng cả ngày nghỉ ngơi bù vào những ngày làm việc tối mặt trong công ty.
Vừa đứng dậy thì cậu liền cảm thấy choáng váng mọi thứ đang quay mòng như môi trường không trọng lực vậy, cậu liền mất cân bằng ngã quỵ xuống nhưng thật may lúc đó có người xuất hiện và đỡ cậu ngồi lên ghế. Cậu liền nhắm mắt lại bình tĩnh cơn nhức đầu như búa bổ đang hoành hành trong đầu của mình, người kia thấy thế liền rời đi và đem lại một chai nước lạnh dí vào tay cậu, nhận được cậu liền hóp một hơi lớn và cảm thấy đỡ hơn rồi từ từ mở mắt ra nhìn người giúp đỡ mình thì ra đó là Hoshi - người mà cậu đang trông đợi nhất. Bất chợt hai hàng nước mắt chảy xuống vì cuối cùng anh không bỏ rơi cậu mà đến. Thấy Woozi khóc thì Hoshi cũng hoảng theo và luống cuống lấy khăn giấy ra vụng về lau cho cậu.
_"Này này này sao cậu lại khóc thế? Tôi không giỏi dỗ dành người khác đâu! Nín đi nào"
_"Tôi tưởng...đến Chủ tịch cũng ....hiểu lầm tôi..." - cậu nức nở.
Thấy cảnh tượng ngàn năm có một Hoshi liền bật cười vì độ ngây thơ của Woozi thì anh liền xoa đầu của cậu.
_"Ngốc quá! Đã nói là tôi thích cậu nên dù thế nào thì tôi vẫn tin cậu dù thế nào đi nữa với lại cậu không phải là thủ phạm"
_"Dù phải hay không tôi cũng bị đuổi việc rồi đâu còn cơ hội để biện mình cho chính mình"
_"Vẫn còn muốn làm việc àh?"
_"Chứ tôi đâu còn việc gì khác với lại tôi cũng muốn chứng minh cho họ biết rằng tôi đã vì công ty mà làm việc thật siêng năng và trung thành cơ"
_"Nếu vậy thì đi theo tôi..."
Nói xong Hoshi liền cầm tay Woozi kéo đi mặc cho cậu chưa tiêu hoá được gì...
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Được Seung Cheol chấp nhận cho ở qua đêm Jeong Han vô cùng hào hứng vì vừa được ở với người mình thích vừa kiếm được tài liệu mật cho công ty mà cậu đã ký hợp đồng...
2 tháng trước
Sau khi bị bọn cho vay hành hung đến vào viện thì cậu đã sống trong cảnh nợ nần chồng chất đến nỗi sợ căn nhà của chính mình mà không thể về vì lúc nào bọn cho vay cũng xuất hiện lấp ló ở nhà cậu. Quá thất vọng suy sụp vì cuộc sống này cậu không còn tâm trạng nào để làm việc nữa thì đánh liều vào trang web đen bán đi một vài đoạn nhạc của Woozi và thật sự có rất nhiều người đấu giá cho những đoạn nhạc đó rồi một đại diện của công ty XXX đã liên lạc với cậu trả giá đoạn nhạc đó gấp đôi lương của cậu nếu như cậu bán luôn cả bài thì cậu sẽ có tiền để trả dứt nợ của cha.
Đang đứng ngoài vực thẳm thì cuối cùng cũng có người cứu được cậu nên cậu đã đánh liều ngày nào vào giờ giải lao cũng sao chép những bài hát của Woozi vào USB của công ty XXX đồng thời cũng đăng bán lên mạng để kiếm thêm một số tiền lớn và khi cảm thấy đủ thì Jeong Han liền lấy USB đó giao dịch với công ty XXX rồi nhận được số tiền rất lớn có thể sống tới khi cậu nhắm mắt xuôi tay. Tưởng rằng chỉ có thế nhưng công ty kia lại có voi lại đòi tiên liền yêu cầu cho cậu ký hợp đông với họ gồm những điều khoản và phần thưởng hấp dẫn chỉ cần cậu giao những tài liệu mật từ công ty SEVENTEEN cho họ thì mỗi lần giao dịch như thế thì họ sẽ tự động gửi cho cậu một khoản tiền lớn nếu không thì những khoản tiền đó sẽ không cánh mà bay không chỉ không cộng mà còn bị trừ ra. Vì lúc đó quá bị mù quáng nên cậu đã đồng ý...
_"Tôi nói rồi nhà của cậu này không có gì cả lục tung cả phòng khách lẫn phòng ngủ rồi"
Tưởng rằng sẽ dễ dàng tìm được tài liệu mật nhưng cậu không ngờ rằng Seung Cheol đã đi nhanh trước một bước giao toàn bộ giấy tờ tài liệu qua cho Hoshi giữ hết, có lẽ chuyến thu hoạch lần này của Jeong Han đã phí công vô ích.
_"Không tìm được chỗ này thì tìm chỗ khác! Sao cậu không thể bình tĩnh mà cuống cuồng lên như thế? Mấy vụ trước cậu có thế đâu" - Giọng người đàn ông vang đều đều trên điện thoại.
_"Nhưng lần này thì khác cậu ấy rất hay nghi ngờ và đề phòng rất kỹ với lại nếu bị cậu ấy bắt quả tang những niềm tin cậu ấy cho tôi sẽ bị sụp hết mất"
_"Ha ha cậu đã lấn quá sâu để sợ mấy thứ đó rồi Jeong Han àh!!! Từ lúc cậu ký hợp đồng với chúng tôi thì cậu đã không còn thuộc về công ty đó nữa rồi cậu nên nhớ vị trí hiện tại của mình ai đã cho cậu, tiền cậu dùng ai cấp cho cậu, cậu dám trở mặt tôi sẵn sàng quay lưng lại với cậu, rõ chưa"
Càng nghe càng áp lực như đang đứng trên ổ kiến lửa bởi những lời đe dọa từ người đàn ông, Jeong Han liền ậm ừ vài tiếng rồi tắt điện thoại ngồi xuống ghế mệt mỏi xoa xoa thái dương nghĩ rằng cậu kiếm qua nhiều phòng chỉ có phòng làm việc của anh là chưa vào. Như cậu nói anh đề phòng rất cẩn thận nên dùng cả mật mã cho căn phòng, nếu bị ai đó hack mật khẩu thì phải qua thêm màn thử dấu vân tay và mắt mới vào được, nên chuyện vào đó là một kế hoạch bất thành...
_"Này Jeong Han! Cậu vào phòng làm việc của tôi lấy dùm tôi phong bì được không? Là từ chủ tịch Kim gửi qua đấy"
Đang ngồi tuyệt vọng thì bỗng Seung Cheol đang làm việc trên bộ sofa lên tiếng, như một hồi chuông cứu rỗi Jeong Han mặt mày sáng rỡ hào hứng đi đến.
_"Được chứ! Nhưng tôi thấy cậu cài mật mã mà"
_"Ờ 1317 đơn giản vậy thôi... cái phong bì màu vàng ík dễ thấy lắm tôi để nó trên bàn đấy"
_"Được được tôi sẽ lấy cho cậu"
Nói xong Jeong Han liền đi đến phòng làm việc bấm mật khẩu rồi đi vào dò hết cả phòng nhưng chỉ có phong bì màu vàng là tài liệu có giá trị nhất đó là tổng những cổ phần mà Kim tổng sẽ chuyển nhượng lại cho Hoshi sau khi buổi hoà nhạc kết thúc tuy đó chỉ là bản sao nhưng dù sao nó cũng giá trị. Đây là một cơ hội tốt cậu liền lấy điện thoại ra chụp từng trang thật nhanh chóng rồi cất điện thoại vào túi sau đó sắp tài liệu vào phong bì đem ra cho Seung Cheol. Sau khi đưa phong bì cho Seung Cheol thì Jeong Han thở phào thỏa mãn quay lưng đi trong nét mặt rạng rỡ thì...
_"Cái thứ trong phong bì này giá trị bao nhiêu???"
END CHAP 37
P/s: Mọi người ngủ chưa nào? Chưa ngủ đọc truyện của tui rồi comment xong hẳng ngủ nhé! Dạo này tui thích đọc comment ghê hồn nhớ comment nha mọi người💙💙
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com