17. Chiếc rương trong rừng
17. Chiếc rương trong rừng
Lucius kín đáo nhắc nhở cậu qua thư từ rằng ảnh sắp tổ chức sinh nhật- dù Severus xem lịch thì còn lâu mới tới. Dẫu cậu ấm không có nhiều lời, nhưng Severus biết rõ nếu cậu không làm ăn ra trò thì sống không xong với cậu ấm. Vì vậy, mang ý định hiến tặng cậu ấm Malfoy vài lọ mỹ dung độc dược, Severus quyết định qua Claire De Lune một chuyến- ngoài cái đẹp mắt, một ưu điểm khác của nó là chứa rất nhiều nguyên dược liệu tốt.
Đêm hôm ấy, cậu xách đèn bão, trong bóng tối men theo lối cũ hướng về khu rừng bí ẩn. Đám đom đóm bị thu hút bởi ánh lửa leo lét từ chiếc đèn bão, quấn quít đi theo Severus, khiến bóng hình cậu mông lung như một hồn ma lang thang. Nếu có học sinh nào thấy được cảnh này, chắc hẳn không bao lâu sau sân trường Hogwarts sẽ lại rộ lên một truyền thuyết mới.
Tiếng cỏ dại sột soạt dưới chân cuối cùng cũng ngừng lại. Severus bỏ xuống túi đồ nghề, tựa lưng gốc cây cũ mà cậu từng ngồi với Malfoy. Ký ức ngày trước bỗng ùa về. Cậu ấm xem chừng rất quen thuộc với nơi đây, hẳn là đã đến khá nhiều lần. Vậy trước kia, khi không có cậu, anh ta đến đây làm gì, đến với ai? Liệu cậu có phải là người duy nhất đến đây cùng anh ta không? Những câu hỏi ấy đột ngột nhảy ra, liên tục nhưng lại rất tự nhiên hiển hiện trong đầu Severus.
Severus cũng không rõ nữa. Có lẽ chỉ có chính chủ Malfoy mới có thể trả lời được những câu hỏi này.
****
Chiếc bay nhẹ nhàng xới mặt đất khô cằn, cho đến khi nó mềm ra, tơi xốp, hé lộ phần nào rễ cây thảo dược. Mồ hôi rịn đầy trán cậu, nhưng Severus không mảy may một chút để tâm. Cậu tỉ mẩn chọn cho mình những dược liệu phù hợp nhất.
Không quá non, không quá già. Bé nhỏ tinh xảo hay gồ ghề thô ráp. Một số có độc, một số thì không. Severus gói chúng gọn ghẽ trong từng đám giấy lá riêng biệt. Tất cả đều phải chuẩn xác đến từng milimet. Dù mới chỉ cầm chúng trên tay nhưng cậu đã mường tượng ra cái cảnh tượng ấy: tầng hầm ngầm lơ lửng từng cụm sương khói, tỏa ra thứ mùi hương thơm ngát mỹ diệu của một lọ độc dược hoàn hảo mới ra lò. Nghĩ đến đó, Severus liền cảm thấy có động lực hơn hẳn. Cậu tiếp tục công việc lấm lem bùn đất mà không hề kêu than lấy một câu.
Một tiếng trôi qua, Severus mới xong xuôi mọi việc. Cậu buông công cụ, ngồi xuống bên bờ hồ, để đôi tay mỏi mệt chua xót của mình xụi lơ. Rõ kỳ lạ. Cùng một đôi bàn tay, nhưng cậu chẳng chút mệt mỏi khi viết bài luận cả ngày. Ấy mà mấy cầm bay xới đất được một lát thì rã rời như bị rút gân. Severus thầm nghĩ.
Ngồi ngẩn ngơ, nghĩ thế nào dòng suy nghĩ của cậu lại chạy về với Malfoy. Dạo gần đây, sinh hoạt của cậu đã bị ảnh chiếm mất rất nhiều thời gian. Nhưng Severus cũng không thấy khó chịu. Chiến tranh lạnh với Lily khiến xung quanh cậu chẳng có ai để nói chuyện, và sự xuất hiện của Lucius vừa đúng lúc. Việc thư từ với ảnh cũng không khiến cuộc sống bình yên của cậu có chút náo động nào; trò chuyện với anh ta như một cách cậu tiêu khiển giải trí và ảnh cũng khiến kẻ mù thông tin như cậu biết thêm những thông tin cần thiết. Thú thực là Severus không tìm ra được một cái cớ nào để chán ghét việc này. Ở một khía cạnh, Severus thầm thấy biết ơn điều này.
Lucius cũng biết hoàn cảnh của cậu, nên chắc ảnh cũng sẽ không đòi hỏi nhiều; làm cậu ấm nhà Malfoy khiến ảnh có được tất cả mọi thứ ảnh muốn. Cốt yếu là món quà của cậu phải bày ra thành ý. Mỹ dung độc dược là một lựa chọn không sai, phù hợp với sở thích cũng như phẩm cách của một cậu ấm cao quý. Nhưng mà cũng chỉ là không sai mà thôi. Severus muốn nhiều hơn thế- trong thâm tâm cậu đã chấp nhận người bạn từ trên trời rơi xuống, vì sự xuất hiện kịp thời, sự giúp đỡ trong suốt quãng thời gian này. Vậy nên, một món quà với đánh giá tạm chấp nhận là không đủ- cậu muốn tặng một cái gì đó làm Malfoy ấn tượng hơn cả.
Ý tưởng là vậy, nhưng Severus nhăn mày nhăn mặt cả tuần mà cũng không nghĩ ra. Một thứ gì ấn tượng và có phẩm cách. Bất chợt, cậu nghĩ đến việc hỏi Lily. Tại sao lại không chứ? Lily quen biết rất nhiều người, cô gái thông minh ấy hẳn sẽ có biện pháp khắc phục vấn đề này của cậu.
Severus bất giác chạm tay lên chiếc vòng cổ trước ngực. Cách một tuần trước cậu đã đưa ra chiếc vòng cổ như món quà xin lỗi tới Lily, và cả hai đã nhanh chóng hòa giải. Chiếc vòng cổ hộ mệnh này là một đôi với chiếc Lily cầm. Tuy cậu không hay thấy cô ấy đeo nó, nhưng biết được mình cùng Lily có một chiếc vòng đôi vẫn khiến cậu mừng thầm trong một thời gian dài.
Severus nhanh chóng nhận ra đôi tay lấm lem của mình đã dây bẩn lên chiếc vòng cổ xinh đẹp. Cậu cuống quít cởi nó ra, định bụng tẩy rửa nó bằng nước hồ trong suốt. Vội vã đứng lên, Severus suýt ngã sấp xuống. Có vẻ như giày cậu vừa vướng vào một cái hố nào đó.
Và khi lựa bàn chân nhấc ra ngoài, cậu nhận thấy đó là một cái hốc hơn là một cái hố- hốc bị che bởi rêu xanh và dương xỉ. Và cậu cảm thấy chân mình như vừa đạp phải một vật cứng có góc cạnh. Severus nghĩ hẳn là có cái gì tựa như một cái hộp ở trong đó. Tò mò, cậu ngồi xổm xuống, luồn tay phía dưới hốc dễ dàng móc ra một chiếc hộp nhỏ.
Đem nó ra một nơi sáng sủa hơn, Severus cẩn thận quan sát thứ đó. Một chiếc rương nhỏ với những đường nét hoa văn cổ xưa tinh mỹ, nom như rương đựng trang sức của các quý bà thời xưa, được chốt lại bởi một cái khóa rỉ sét và hỏng hóc. Kỳ lạ thay, khi cái khóa cũ kỹ đã sớm báo hỏng thì chiếc rương lại vẫn rất bền và chắc, như thể thời gian không hề tác động lên được nó.
Mới nhìn qua, cậu đã thấy chiếc rương này rất đắt giá. Không biết thứ được trân trọng đặt trong nó còn quý giá như thế nào?
Severus dùng sức bẻ khóa, chiếc khóa cũ mèm ngay lập tức tách rời. Cậu mở nó ra, lấy ra vật duy nhất trong đó- một tờ giấy nham nhở, hình như là một trang giấy bị xé rách ra khỏi cuốn sách. Cả hai mặt trang giấy đều được lấp đầy chữ, mặt đầu là một bức thư với dòng chữ nguệch ngoạc:
" Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, Alex, mẹ xin lỗi... thiên thần của mẹ...
Vì sự lỗi lầm ngu xuẩn của tuổi trẻ, Elise này rốt cuộc cũng phải trả giá, nhưng ta không bao giờ nghĩ nó sẽ liên lụy tới con. Alex, làm ơn tha thứ cho mẹ, nhưng mẹ bắt buộc phải thay đổi cuộc đời con. Tất cả những gì ta làm là đều vì con...Hi vọng điều bí mật này sẽ đi theo ta xuống địa ngục."
Severus nhíu mày, trong lòng băn khoăn. Alex, Elise, toàn những cái tên xa lạ. Và điều bí mật gì cơ chứ?
Bỏ qua những suy nghĩ rối rắm trong đầu, cậu lật mặt sau, đọc tiếp trang sau:
"Công thức độc dược:
100ml nước mắt Kỳ Lân
300ml chiết xuất Ong Bắp
3/4 nhánh Nữ Lang
7 quả Tầm Gửi
2 tấm da Rắn Ráo
Máu Xử Nữ/ Xử Nam
Cách làm:
- Dầm nát nhánh Nữ Lang bằng chày, chú ý nghiền thành bột mịn.
- Xử lý Tầm Gửi: cắt lát 4 quả, xắt 3 quả còn lại thành vụn.
- Bỏ bột Nữ Lang vào vạc, đun 10 phút cho đến khi thuốc chuyển tím.
- Thả từ từ lát Tầm Gửi vào, 10s thả 1 lần. Dùng muôi quấy 5 lần theo chiều kim đồng hồ, 10 lần ngược lại.
- Đổ chiết xuất Ong Bắp vào vạc, chú ý cẩn thận vì có thể gây ra nổ mạnh.
- Bỏ 2 tấm Rắn Ráo vào, mỗi lần bỏ xong quấy 5 lần ngược kim đồng hồ với vụn Tầm Gửi.
- Đổ nước mắt Kỳ Lân vào, đun nóng khoảng 50°C (khoảng 2 ngày) cho đến khi màu thuốc biến hồng.
- Cuối cùng, đổ máu Xử Nữ/ Xử Nam vào. Khi thuốc chuyển đỏ, bạn thành công.
Chú ý: khi sử dụng, bạn phải chắc chắn rằng ý muốn của mình, bởi vì một khi thay đổi thì không cách nào chuyển trở lại. Còn nếu bạn đã chắc chắn, chúc bạn vui vẻ khi dùng liều thuốc."
Severus hơi chút hưng phấn liếm môi, nhưng ngay sau đó cậu lại cau mày buồn rầu. Đây là một phương thuốc độc dược mới, đáng tiếc là cậu không hiểu nó để làm gì. Bắt hụt một món hời, Severus thấy bực mình. Cậu đâm ra thấy ghét bản thân. Mày vẫn còn phải học hỏi nhiều, Severus bé con ạ.
Nhưng khi nhìn lại tờ giấy, lý trí của cậu một lần nữa trở lại. Kể cả khi có năng lực điều chế loại độc dược, cậu cần phải nghiên cứu nó thấu triệt trước đã. Cái chú ý phía cuối công thức cùng bức thư hối lỗi nguệch ngoạc mặt sau hoàn toàn là một lời cảnh báo rằng đây không phải là một liều độc dược có hiệu quả tốt đẹp gì. Tốt hơn hết cậu nên đem thứ này về cho mẹ xem. Như bạn biết đấy, mẹ biết tất cả.
Trời đã bắt đầu tẩm ngẩm sáng, Severus biết mình không thể ở lại lâu hơn. Cậu nhét vội chiếc rương nhỏ cùng tờ giấy vào túi đồ nghề, lặng lẽ khởi bước quay về lâu đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com