19. Lời xin lỗi của James
19. Lời xin lỗi của James
Thời gian như thoi đưa, những ngày cuối tháng 5 trôi qua nhanh hơn Severus tưởng. Mới ngày nào cậu còn cặm cụi trong thư viện ôn thi, ấy mà giờ đã ngồi trên giường sửa soạn đồ đạc cho việc trở về vào kỳ nghỉ hè.
Mùa hè là một mùa mâu thuẫn với Severus. Nắng nóng nhiều, nhưng lại kèm theo những cơn mưa rào mát lạnh. Cũng như tâm trạng của cậu, hạnh phúc vô cùng khi trở về với người mẹ thân yêu, song đồng thời lại ngao ngán tới tận cổ khi phải quay lại khu ổ chuột với gã cha say rượu bí tỉ, vô dụng và chỉ biết bòn rút những đồng tiền ít ỏi mà cả gia đình góp nhặt. Trời biết cậu mong muốn thoát ra khỏi đó nhường nào. Nhưng là một thằng nhóc mới 13 tuổi, cậu chẳng thể làm gì hơn. Cậu chỉ có thể giúp ích nhỏ nhoi bằng việc điều chế một vài đơn độc dược, giúp mẹ kiếm tiền nuôi sống cái gia đình bên bờ sụp đổ này.
Qua mỗi một năm, Severus luôn có những cách khác biệt để vượt qua những ngày hè. Những năm tháng chưa đặt chân tới Hogwarts, cậu náu mình trong những tủ sách hay đơn giản chỉ là chạy ra ngoài, chạy tới bên Lily, chạy tới bất kỳ nơi đâu, miễn là không phải nhìn thấy, không phải nghe thấy những gì mình không muốn nghe, không muốn biết. Lớn lên dần, học tập và biết nhiều tri thức, cậu chấp nhận hiện thực và cố gắng gánh bớt phần nào trách nhiệm từ đôi vai mẹ. Giờ thì Severus đang giành giật học bổng với bảng điểm số tuyệt đối của mình, cùng với số tiền tuy ít, nhưng thực sự là những đồng vàng mồ hôi nước mắt trong suốt năm học được tích góp vào những đêm thức trắng điều chế độc dược cho những đơn hàng. Có những lúc khó khăn, có những lúc áp lực, nhưng Severus cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Trên mặt cậu khẽ lướt qua một nụ cười nhạt khi nghe thấy tiếng leng keng bé nhỏ của những đồng vàng đụng chạm trong túi. Severus để nó vào chính giữa rương đồ, bên cạnh túi tro cặn nâu đỏ, bao quanh bởi đống áo sơ mi được gấp thành những hình vuông hoàn hảo. Ổn thỏa, dẫu cái rương cũ rích này có làm rơi ra bất cứ thứ gì, thì hai món đồ quan trọng tuyệt đối này sẽ không làm sao hết.
Đống tro cặn màu nâu đỏ kia chính là thứ phế phẩm mà cậu điều chế từ công thức độc dược vô danh. Severus không nghiên cứu được gì từ nó, nhưng cậu hi vọng với những thứ này mẹ sẽ tìm ra được điều gì và đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu của bà, thay vì bắt đầu từ con số không như cậu.
Kiểm kê mọi thứ xong, Severus nhìn đồng hồ trên tường. Cậu cũng nên đi thôi.
Vì đã dọn đồ từ trước, cậu khởi hành ra ga sớm hơn hẳn so với mọi người. Bởi vậy Severus kiếm ngay được một khoang tàu ngon nghẻ cho chính mình cùng cô bạn. Trong lúc chờ đợi, cậu lôi cuốn sách to bự đã chuẩn bị sẵn, ngồi xuống bên cửa sổ và say mê đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Hậu quả của việc đắm chìm quá mức là chờ đến lúc tỉnh táo, ngước mắt từ cuốn sách lên, cậu thực sự giật mình với khung cảnh kỳ dị trước mắt.
Một khoang tàu toàn những người quen. Lily, Potter, Sirius, Lupin, Pettigrew và cậu. Những con người quen thuộc và đầy mâu thuẫn giờ tụ họp tại đây, trong cái khoang nhỏ bé này.
Severus ném ngay cho Lily một ánh nhìn nghi vấn, nhưng cô gái cũng lắc đầu đáp trả tỏ vẻ không biết. Cậu đưa mắt tới đám người xung quanh, nhưng cũng chỉ nhận lại những khuôn mặt bối rối, ngờ vực.
Cả khoang tàu im lặng như tờ, giống như không gian nơi đây tách biệt hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt ngoài kia vậy. Và trong cái yên tĩnh kỳ lạ ấy, xem chừng không ai có ý định giải thích cho cậu- bởi vì chính họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
****
Cái giật nhẹ nơi tay áo kéo Severus thoát khỏi đống suy nghĩ đang rối như mớ bòng bong. Potter đã thành công kéo sự chú ý của cậu về phía mình. Cậu ta ra dấu cho cậu, đoạn lại cầm cổ tay cậu, nâng cuốn sách to bự Severus đang cầm lên che ngang mặt cả hai. Rõ ràng là muốn nói chuyện mờ ám gì đó mà không muốn ai khác nghe cả.
Severus thấy mình không có gì giữa mình và Potter cần phải nói, ngoại trừ vụ bại lộ xấu hổ kia. Severus nhướng mày. Cậu ta định đe dọa cậu hay gì? Severus không biết nữa, nhưng nghĩ tới việc cậu có cậu ấm Malfoy chống lưng đằng sau khiến Severus vững tâm hơn nhiều. Cậu dựa gần về phía Potter, quyết định rửa tai lắng nghe cậu ta định nói lời vàng ngọc gì.
Potter há miệng, nhưng có vẻ sự rối rắm đang quấy lộn bên trong đầu khiến cậu ta chẳng nói được ra lời. Hai đầu lông mày rậm xoắn xuýt lấy nhau, cậu ta nhăn mày nhăn mặt mất hồi lâu thì đầu lưỡi mới lúng búng ra một câu.
" Severus này, tôi xin lỗi về chuyện bữa trước."
Nếu là bình thường, Severus sẽ nhếch mép một nụ cười khinh miệt hay châm chọc Potter vài câu. Nhưng mà giờ phút này cậu kinh ngạc quá đỗi nên không kịp phản ứng. Có quá nhiều điều làm người ta sửng sốt ở câu nói ngắn ngủi này: Potter đang gọi cậu bằng tên thân mật, và Potter đang xin lỗi cậu.
Cậu trai lúng túng sờ tai mình, miệng lí nhí nói rất nhanh:
" Mẹ tôi luôn dạy rằng đó là một điều đáng xấu hổ khi sàm sỡ nữ sinh", cậu ta ngại ngùng cụp mắt, "nên tôi cảm thấy phải xin lỗi cậu. Hơn nữa, bắt nạt một đứa con gái suốt ba năm học, tôi càng cảm thấy nên tự mình xin lỗi cậu một cách trịnh trọng hơn là việc chỉ gửi thư và quà xin lỗi." Potter ngước mắt lên nhìn thẳng vào cậu. Ánh nắng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm bừng sáng khuôn mặt James, rọi vào đôi mắt nâu chân thành của cậu ta.
" Tôi sẽ nói thẳng, Severus."
" Tôi vô cùng, vô cùng hối hận và từ tận đáy lòng muốn xin lỗi cậu, vì tất cả những gì đã gây ra cho suốt ba năm qua."
" Tôi biết điều này là quá đáng, nhưng tôi vẫn muốn hỏi. Cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ, Severus?"
Severus chợt thấy mình cứng lưỡi không nói được lời nào. Cậu biết rõ bản thân mình vừa căm ghét vừa thù hận người này ra sao. Ấy thế mà vừa nghe được những lời này, thì cảm xúc tiêu cực chất chứa mấy năm trong lòng như được tháo ống xả, chảy tuồn tuột hướng ra bên ngoài. Severus, lần đầu tiên trong đời, thận trọng đánh giá cái người tên James Potter. Cậu phát hiện nam sinh trước mắt cũng không phải là một kẻ khốn nạn như cậu tưởng. James Potter là một kẻ nổi loạn, nhưng cậu ta không xấu. Cậu ta có một chừng mực nhất định; và khi vượt quá giới hạn, cậu ta quyết đoán nhận lỗi. Và Severus thừa nhận, cậu thích cái thái độ thẳng thắn ấy.
Ánh mắt cậu bắt kịp được cái mím môi chóng vánh đầy lo âu của James. Severus bất chợt nhận ra mình im lặng hơi lâu. Cậu mở miệng, giọng chát chúa:
" Cậu lẽ ra nên làm điều này sớm hơn."
Vẫn chưa cam lòng với sự thật rằng mình tha thứ cho Potter nhanh như vậy, cậu còn cố níu kéo:
" Tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu, chừng nào tôi chưa nhận được món quà xin lỗi vừa ý."
Tức thì, khuôn mặt ê ẩm của Potter dâng lên một nụ cười rạng ngời. Và nó ấm áp hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ lúc này, Severus nghĩ. Cậu ho nhẹ, đặt quyển sách xuống và nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Cậu sợ rằng nếu ai đó nhìn vào mắt cậu lúc này sẽ phát hiện ra cảm xúc kỳ dị cậu đang che giấu mất.
Đột ngột một tiếng rầm vang lên mạnh mẽ bên tai Severus. Cậu giật mình nhìn lại thì thấy Sirius đã lao ra khỏi cửa khoang, với dáng vẻ táo bạo mà chỉ nhìn từ phía sau cũng biết cậu ta giận dữ nhường nào. Lupin theo sát gót chân cậu ta. Pettigrew, sau khi ném cái nhìn đầy lo âu về phía Potter, cũng rời đi ngay sau đó. Thấy vậy, Severus liền hiểu ngay tức thì mọi chuyện.
Bị các đồng đội bỏ rơi, James lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Severus có thể thấy được dấu hỏi chấm to đùng phía trên đầu cậu ta. Cậu ta chuyển mắt về phía cậu, ngơ ngác hỏi:
" Có chuyện gì xảy ra với Sirius vậy? Cậu ta đột ngột nổi giận đùng đùng."
Severus đảo mắt, bất chợt thấy thương cảm cho đám bạn Potter khi có một người bạn ngu ngốc như cậu ta. Cậu chép miệng, quyết định làm một con người tốt bụng tiếp nhận sự vụ giải thích cho kẻ ngốc nghếch này:
" Cậu không hiểu sao, Potter? Cậu chính là người kéo bọn họ đến khoang tàu này; rồi cũng chính trước mặt họ, cậu rủ rỉ thì thầm với tôi- một kẻ thù đối lập với phe chính nghĩa mà mấy người đang tuyên truyền. Trong mắt cậu, đó là một chuyện bình thường; nhưng trong mắt họ, cậu chẳng khác gì một kẻ phản bội cả. Thế nên Sirius mới tức điên lên vậy đó. Cậu hiểu chưa, cậu Potter?"
Bấy giờ James mới tỉnh ra. Cậu chàng bật thốt lên một tiếng "a" rồi cũng nháo nhào rời ghế đuổi theo Sirius.
Khoang tàu đông đúc trong phút chốc lại vắng vẻ chỉ còn đơn độc hai người. Severus thở phào nhẹ nhõm. Không có nhóm người kia trong khoang tàu, cậu thấy dễ thở hơn hẳn. Cậu nhìn sang Lily và thấy mặt cô vẫn còn ngỡ ngàng lắm. Cậu trấn an cô bằng một nụ cười:
" Đừng lo lắng, Lily. Nó chỉ là", cậu nhún vai, "giữa tớ và Potter có hiểu lầm, giờ chúng tớ đã gỡ nút và giải hòa, nhưng cậu ta chưa làm rõ được với đám bạn của cậu ta nên chuyện thành ra như vậy. Mặc kệ nó đi, đó là chuyện mà Potter cần giải quyết, sao hai ta cần để ý tới làm gì?", cậu nhanh chóng đẩy sự chú ý của Lily sang vấn đề khác, " Toa xe bán đồ ăn vặt tới rồi kìa. May quá, hai món ưa thích của cậu vẫn còn hàng. Cậu không định mua gì sao, Lily?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com