Chương 7
Lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi nghe thấy cái tên này, cô không biết chủ nhân của nó sau này sẽ khiến cô đau khổ thế nào.
Vậy thì cuộc sống lại nên quay về đúng quỹ đạo của nó.
Lâm Duẫn Nhi thăm dò ý định lại chuyển ra ở riêng với mẹ mình, bị mẹ kiên quyết phản đối và ra lệnh cho cô trong ngày hôm nay phải chuyển hết đồ về trả phòng cho chủ nhà.
Cũng được thôi, mẹ dạo này quá dịu dàng khiến Lâm Duẫn Nhi quên mất rằng mẹ mình mang tính cách của một nữ vương.
Hơn nữa, đồ đạc mang về trong lúc vội vàng cũng không đủ dùng, căn phòng đó cũng chỉ là phòng thuê, đằng nào cũng phải về dọn dẹp một chuyến. Ngoài ra, cô còn muốn đi thăm Lâm Tĩnh, nhưng vì bị thương mà cứ vướng víu mãi chưa đi được.
Sáng hôm sau, Lâm Duẫn Nhi đang định ra ngoài bắt xe, bị mẹ gí ngón tay vào trán: “Định tự chuyển nhà à? Dọn nhà mà con còn định tự bắt xe đi một mình! Con có coi mình là một cô gái không thế? Hơn nữa, giờ con đâu chỉ có một mình, có bạn trai rồi, không dùng vào những việc này còn để làm gì?”
Không để Lâm Duẫn Nhi kịp hoàn hồn sau từ “bạn trai”, mẹ cô đã rút điện thoại ra gọi: “… A lô, cô là… tất nhiên là có việc rồi, Tiểu Nhi đang chuẩn bị chuyển nhà, cháu qua đây nhé… Ừ, nhanh lên một chút”.
Chưa đầy một phút, mẹ Lâm Duẫn Nhi đã ngắt điện thoại.
Mãi một lúc sau, Lâm Duẫn Nhi mới hoàn hồn: “Mẹ, lúc nãy mẹ gọi cho…”.
“ Ngô Thế Huân”. Mẹ Lâm Duẫn Nhi gật đầu.
Lâm Duẫn Nhi xoa trán: “Mẹ, giờ này Ngô Thế Huân còn phải đi làm mà”.
“Thế thì làm sao, cậu ta là ông chủ mà?”. Đưa tay chỉnh lại mái tóc vừa sấy xong, mẹ Lâm Duẫn Nhi chẳng cảm thấy có điều gì không ổn: “Hơn nữa, con không để ý, hôm nay là cuối tuần à?”.
Lâm Duẫn Nhi bỗng cảm thấy mình trở nên bất lực.
Ngô Thế Huân đến biệt thự nhà họ Lâm đúng giờ đã hẹn.
Về điểm này thì Lâm Duẫn Nhi cũng biết, Ngô Thế Huân sẽ không từ chối những yêu cầu hợp tình hợp lý của bạn gái, cũng vì… anh coi việc đáp ứng yêu cầu của bạn gái là một trong những công việc của mình, nên luôn làm thật tốt.
Ngồi vào trong xe, thắt đai an toàn, bên cạnh là Ngô Thế Huân mà cô từng tưởng rằng sẽ không bao giờ còn dính líu bất cứ thứ gì.
“Hôm nay anh không phải làm việc à?”.
Nghe cô hỏi như vậy, Ngô Thế Huân nhanh chóng trả lời: “Khi nào em xong việc anh sẽ quay về công ty”.
Lâm Duẫn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của cô.
Khi đến khu nhà Lâm Duẫn Nhi thuê, Ngô Thế Huân lùi xe vào trong, Lâm Duẫn Nhi xuống xe, lấy từ sau xe của Ngô Thế Huân ra những thùng chứa đồ đã được chuẩn bị trước.
Những thứ này đều do cô mua, dùng để đựng đồ đạc linh tinh rất tiện.
Cô vẫn biết rõ mọi đồ đạc của Ngô Thế Huân hơn cả chính anh.
Vì vừa dọn đến chưa lâu, lại cũng mới thu dọn, nên đồ đạc rất gọn gàng, quần áo xếp vào va ly, đồ đạc lung tung đều bỏ vào phòng chứa đồ, loáng một cái đã đầy mấy cái thùng, căn phòng cũng rộng rãi hẳn ra.
Cô thu dọn, Ngô Thế Huân chuyển những thùng đã sắp xếp xong ra sau xe.
Dọn dẹp được một nửa, họ nghe thấy tiếng gọi cửa.
Không biết từ lúc nào, bác chủ nhà đã đứng ở cửa, khom lưng nheo mắt nhìn gian phòng đã dọn dẹp xong, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Nhi, cháu đi thật đấy à, còn chưa ở được một tháng mà?”.
Lâm Duẫn Nhi cười áy náy: “Cháu xin lỗi, tại mọi việc bất ngờ quá, cháu không nghĩ là lại chuyển đi luôn thế này, làm lỡ việc của bác, bác không phải trả lại tiền thuê nhà cho cháu đâu ạ”.
“Thế sao được, để bác đi lấy tiền trả cháu”.
“Không cần đâu ạ...”.
Cái bóng lom khom của bác đã đi lên tầng trên.
Bác chủ nhà là một người rất tốt, con cái đều đi học ở nước ngoài, vì ở một mình buồn quá nên mới cho thuê nhà, khi đến xem nhà cô đã thấy bác rất nhiệt tình, còn mời cô ăn cơm, cô cũng định ở đây lâu dài cho bác đỡ buồn.
Khi bác chủ nhà đi xuống, cũng là lúc Ngô Thế Huân đi lên.
Bác chủ nhà đang đếm tiền nhìn thấy Ngô Thế Huân, lại nhìn Lâm Duẫn Nhi, bác cười rất tươi: “Tiểu Nhi, đây là bạn trai của cháu à?”.
Tuy chưa thể quen với sự thực này, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn im lặng gật đầu.
“Cháu dọn đi để chuẩn bị kết hôn đúng không? Thế cũng tốt, con gái sống một mình cũng không yên tâm, mấy hôm trước cháu nhắn không về được bác còn lo cháu xảy ra chuyện gì, không ngờ… thật là hạnh phúc đấy. Hai năm trước con gái bác lấy chồng cũng tầm tuổi cháu bây giờ”.
Bác vừa nói vừa móc trong túi ra hai cái kẹo đặt vào tay Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi nhìn hai con thỏ trắng trong lòng bàn tay, những lời giải thích cũng chui tuột vào trong bụng.
Sự hiểu lầm đẹp đẽ, cũng chẳng có gì không tốt.
Đi được nửa đường, Lâm Duẫn Nhi mới chợt nhớ ra: “ Ngô Thế Huân, đợi chút đã”.
“Gì thế?”.
“Em có một người bạn, anh có thể đưa em qua đó không?”.
“Ở đâu?”.
Lâm Duẫn Nhi nói địa chỉ, một lát sau xe đã đến nơi.
Mở cửa xe đi xuống, Lâm Duẫn Nhi đã định đi vào, lại đi một vòng đến gõ vào cửa xe của Ngô Thế Huân: “Có thể em sẽ ở đây lâu lâu một chút, anh cứ bỏ hết đồ đạc xuống đây, em gọi công ty chuyển nhà đến đưa về nhà”.
Ngô Thế Huân hỏi lại: “Khoảng bao lâu?”.
“Khoảng hai tiếng”. Nói xong, Lâm Duẫn Nhi dừng lại một chút, nhìn Ngô Thế Huân nghi ngại, chắc anh cũng chẳng chờ nổi cô đâu.
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, Ngô Thế Huân nói: “Bây giờ là chín giờ bốn mươi lăm, mười một giờ bốn mươi lăm anh quay lại đón em nhé”.
Có thể thấy Ngô Thế Huân đã cố gắng mềm mại giọng nói của mình, nhưng vẫn còn đôi chút công thức hóa.
Lâm Duẫn Nhi muốn cười, nhưng cố kìm lại, đưa cho Ngô Thế Huân một viên kẹo của bác chủ nhà khi nãy: “Tài xế, vất vả quá!”.
Khẽ chau mày, rõ ràng là Ngô Thế Huân chẳng thích thú gì trò đùa của Lâm Duẫn Nhi, nhưng anh vẫn bóc vỏ kẹo, bỏ con thỏ trắng vào miệng, rồi lái xe đi.
Riêng việc Ngô Thế Huân ăn kẹo cũng khiến Lâm Duẫn Nhi không nhịn nổi cười.
Khi bước vào cổng nhà Lâm Tĩnh, khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi vẫn tươi như hoa.
Lâm Tĩnh ra mở cửa cho Lâm Duẫn Nhi, như thể không dám tin vào mắt mình, cứ ngó mãi ra ngoài: “Lúc nãy đưa cậu đến ấy? Tớ không nhìn lầm chứ?”.
Lâm Tĩnh đã biết cô thích Ngô Thế Huân từ lâu, hồi đó cô hay rủ bạn mình đến ngồi ở quán café đối diện công ty của Ngô Thế Huân, gọi một cốc café, ngồi chờ đến giờ tan làm để nhìn Ngô Thế Huân lái xe ra.
Lâm Duẫn Nhi gật đầu.
Ngẩn ngơ mất một lúc, Lâm Tĩnh cười đau khổ, lẩm bẩm: “Không ngờ cuối cùng cậu cũng có được người trong mộng, chỉ là, Tiểu Nhi, cậu si tình thật đấy, bao nhiêu năm nay rồi, ngay cả tớ và Lạc… cũng chia tay rồi mà cậu vẫn không chịu từ bỏ…”.
“Cũng chưa hẳn là có người trong mộng, chỉ là…”, nếu đã nhắm đúng đối tượng rồi, cho dù có bươu đầu chảy máu cũng phải cố cho bằng được. “Mà thôi, đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi… Chuyện của cậu và Lạc Ức Vi là làm sao, các cậu vẫn rất quấn quýt với nhau mà”.
Lâm Duẫn Nhi ngồi trên ghế sofa nhà Lâm Tĩnh, nghe bạn mình kể lại những việc đã xảy ra.
Lâm Tĩnh thi trượt đại học, cũng không chịu học nghề mà nhất định tìm việc làm, cô đã làm nhiều công việc khác nhau, cho đến khi tìm được công việc chính thức, thu nhập tương đối ổn định, cô đã kiên trì làm tới ngày hôm nay, nhưng cũng rất vất vả. Còn quan điểm của Lạc Ức Vi lại khác hẳn, anh ta đỗ vào trường đại học, điều kiện tốt hơn Lâm Tĩnh rất nhiều, tuy họ vẫn liên hệ với nhau, nhưng Lạc Ức Vi đã dần dần coi thường bạn gái mình, không muốn đưa cô đi đâu, nói chuyện cũng có khoảng cách, nhưng hàng ngày vẫn luôn cẩn trọng không kích động Lâm Tĩnh mà cứ để tình cảm mai một dần dần; cuối cùng, Lạc Ức Vi cũng động lòng trước một cô em gái xinh đẹp trong trắng học sau một khóa, còn chuyện tiếp theo chỉ là chờ đến ngày Lâm Tĩnh phát hiện ra mà thôi.Nói tới đây, Lâm Tĩnh ôm lấy Lâm Duẫn Nhi mà khóc nức nở.
Nếu đổi lại là Lâm Duẫn Nhi của năm năm trước, khi biết được chuyện này, việc đầu tiên sẽ là dẫn người đến băm nát Lạc Ức Vi, những chuyện khác tính sau. Nhưng Lâm Duẫn Nhi của hiện tại đã hiểu ra rằng, dù có băm vằm Lạc Ức Vi ra hàng trăm nghìn mảnh, kết quả cũng chẳng thể khác đi, người đàn ông thay lòng đổi dạ… thì đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình may mắn.
Với tính cách của Ngô Thế Huân, đừng nói đến chuyện thay lòng đổi dạ, bắt cá hai tay, mà ngay cả động lòng trước một cô gái anh cũng cảm thấy đó là việc khó khăn.
Ngồi vào xe của Ngô Thế Huân, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy rất bình tĩnh.
Cô nhìn ra ngoài cửa xe như đang có tâm sự, một lúc sau đưa tay bật đài trên xe.
Tiếng nhạc du dương bay bổng xen lẫn giọng nói sôi động của người dẫn chương trình khiến không khí trong xe trở nên ấm áp hơn.
“Gì thế?”.
“Nếu em không phải con gái nhà họ Lâm mà chỉ là một trợ lý bình thường của anh, anh có nghĩ đến chuyện sẽ ở bên cạnh em không?”.
Ngô Thế Huân trả lời không cần suy nghĩ: “Không có chữ nếu”.
Lâm Duẫn Nhi chống cằm, cười không thành tiếng, cũng phải, thế giới này không có chữ nếu, cho dù là vì vì nguyên nhân gì, kết quả mới là quan trọng. Cô trước sau gì vẫn là Lâm Duẫn Nhi, còn anh thì vẫn là Ngô Thế Huân.
Giúp Lâm Duẫn Nhi lấy đồ đạc ra, Ngô Thế Huân hỏi: “Thế em định bao giờ quay lại làm việc?”.
Đúng là cô vẫn phải đối mặt với vấn đề này.
Nghĩ ngợi giây lát, Lâm Duẫn Nhi cười đáp: “Em không định làm trợ lý cho anh cả đời, nhưng hiện giờ… tuần sau đi, thứ hai tuần sau em sẽ có mặt đúng giờ, anh nhớ bảo cô trợ lý Tiết của anh chuẩn bị sẵn tinh thần làm phó cho em đi”.
Muốn thay vị trí của cô ta hả, Tiết Lễ Giai vẫn chưa đủ tư cách.
Sáng thứ hai, Lâm Duẫn Nhi đến công ty, khi cô đến cũng không còn sớm lắm, mọi người ai ai cũng vội vã, trong sảnh lạch cạch tiếng giày cao gót.
Cô trở về chỗ của mình, Tiết Lễ Giai vẫn ngồi đó, chỗ ngồi toàn màu hồng.
Gõ gõ lên mặt bàn, cô nhìn Tiết Lễ Giai, cười lịch sự: “Phó trợ lý Tiết, chúng ta nói chuyện một chút về thời gian tôi không ở công ty, chúng ta bàn giao công việc trong thời gian cô tạm thay tôi nhé”.
Cô ta ngước mắt lên, vẫn vẻ xinh xắn ngây thơ đáng yêu như trước.
Thấy Tiết Lễ Giai hồi lâu vẫn không phản ứng gì, Lâm Duẫn Nhi lại gõ bàn: “Sao thế? Ngô tổng không nói với cô là hôm nay tôi quay lại và cô sẽ trở thành phó cho tôi sao?”.
Tiết Lễ Giai lúc này mới phản ứng lại.
Cô gái khẽ cắn môi: “Chị Lâm, chị đã nghỉ việc rồi mà… sao lại?”.
Lại gần Tiết Lễ Giai một chút, Lâm Duẫn Nhi hạ giọng, gằn từng chữ: “Ai bảo với cô là tôi nghỉ việc?”.
Tiết Lễ Giai tắc nghẹn, lúng túng đứng dậy.
Lâm Duẫn Nhi ngồi vào chỗ của mình, sau đó gỡ đi những thứ màu hồng trên máy tính, phân công Tiết Lễ Giai: “Cô nộp cho tôi một bản tiến độ tất cả các công việc trong thời gian vừa qua, bao gồm bản kế hoạch chi tiết, viết chi tiết tường tận về tiến trình thực hiện, làm xong nộp cho tôi, nếu có vấn đề gì cô cứ hỏi tôi… còn nữa, đem hết những thứ này của cô đi đi, còn chỗ ngồi của cô… phòng ngoài vẫn còn một chỗ trống, cô dọn dẹp thu xếp chỗ cho mình nhé”.
Những lời của Lâm Duẫn Nhi có vẻ đã quá sức chịu đựng của Tiết Lễ Giai.
Chỗ ngồi của Lâm Duẫn Nhi tuy không phải là phòng riêng nhưng khá riêng biệt độc lập, rất gần phòng của Ngô Thế Huân, bên ngoài là phòng làm việc chung được chia thành từng khoang riêng biệt cho từng người.
Tuy không thích Tiết Lễ Giai, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng không cố ý chỉnh cô ta, nhưng với thời gian vào làm và năng lực làm việc sơ đẳng như vậy, ngồi ở ngoài đó là một việc hoàn toàn bình thường.
Tiết Lễ Giai thu dọn hết đồ đạc của mình, ôm hộp đồ đạc đi ra, đã nghe tiếng xì xầm bàn tán, nội dung chủ yếu là chị Lâm lợi hại thật, có cửa sau rồi mà vẫn xếp sau chị ấy.
Tiết Lễ Giai cúi đầu, giấu đi ánh mắt âm u lạnh lẽo của mình.
Nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng, Tiết Lễ Giai vứt lại đống đồ đạc trên bàn, tay quệt mắt chạy ra ngoài.
Lâm Duẫn Nhi ngớ người, cô không ngờ Tiết Lễ Giai lại giở trò này.
Tình thế này, cô chẳng khác nào vai nữ thứ chuyên hãm hại vai nữ chính hiền lành lương thiện.
Tay chống trán, Lâm Duẫn Nhi cười thành tiếng, vai nữ thứ ác độc thì ác độc luôn đi, chỉ cần vai nam chính là của riêng cô, thế là đủ.
Có điều, cô không biết Tiết Lễ Giai làm thế là vì cảm thấy xấu hổ khi phải làm phó cho cô, hay là vì cô ép cô ta làm những việc mà cô ta không làm được nên mới bỏ chạy như thế.
Bật máy tính, Lâm Duẫn Nhi yên lặng suy nghĩ, tốt nhất là đi tìm Ngô Thế Huân.
Cô gõ cửa phòng làm việc của Ngô Thế Huân, anh ngước mắt lên: “Em đến rồi đấy à?”. Lâm Duẫn Nhi gật đầu, nhún vai nói rõ lý do: “Tiết Lễ Giai bỏ chạy rồi, hiện giờ trong tay em không có tài liệu gì nên vào đây tìm anh”.
Hình như Ngô Thế Huân cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên, rút ra một tập tài liệu từ chồng giấy tờ bên cạnh: “Đây là một phần, màu đỏ là đã hoàn thành cần chú ý, màu cam là các hạng mục cần chú ý đặc biệt, màu xanh là đang tiến hành... những chỗ đánh dấu khác em đã biết cả rồi...”.
Lâm Duẫn Nhi lật qua, cô nghỉ việc cũng không lâu, chỉ có hai hạng mục mới là lạ lẫm đôi chút.
“Những thứ còn lại giờ anh sẽ mail cho em”.
“Vâng”.
“Chiều nay họp với phòng kế hoạch và đầu tư, anh đã đánh dấu sao vào những nội dung cần chỉnh lý, em giao lại cho anh vào trước buổi trưa”.
“Vâng, anh cho em nửa giờ”.
Trả lời ngắn gọn, không cần giải thích dài dòng, đó chính là những điều mà Ngô Thế Huân vẫn hoài niệm.
Nửa tiếng sau, Lâm Duẫn Nhi đem tập tài liệu đã chỉnh lý đi vào phòng làm việc của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân đang nghe điện thoại, cô để tài liệu xuống, đang định ra ngoài, chợt nghe Ngô Thế Huân nói: “Cháu xin lỗi, thế không được đâu, nể tình bác, cháu có thể tiếp tục trả lương cho cô ấy, nhưng cô ấy không phải đến làm nữa”.
Đầu dây bên kia nói rất to, giọng nói vọng cả ra bên ngoài rất rõ ràng: “Tiểu Ngô à, làm người đừng nên cứng nhắc như thế, bác biết Lễ Giai không biết làm gì, nhưng cháu có thể dạy nó mà, đứa cháu này của bác từ nhỏ đã bị chị bác làm hư mất rồi, cháu cũng nên rộng lượng một chút. Cháu gọi trợ lý cũ về cũng chẳng sao, bác đâu có nói là không được, nhưng cháu cũng đừng bắt nó đi làm phó cho người ta chứ...”.
“... Tốt nhất là bác cứ để cô ấy đi tìm việc chỗ khác đi ạ”.
Nói xong, Ngô Thế Huân ngắt điện thoại, nhìn Lâm Duẫn Nhi vẫn đang đứng nguyên ở đó: “Có việc gì à?”.
“Em chuẩn bị xong tài liệu rồi”.
Ngô Thế Huân xem qua, tỏ vẻ vừa ý.
Nếu là trước kia, Ngô Thế Huân chắc chắn không có biểu hiện vừa rồi, nhưng bây giờ xem ra đã bị năng lực làm việc của Tiết Lễ Giai giày vò nên tiêu chuẩn cũng hạ thấp ít nhiều.
“Điện thoại lúc nãy...”.
Ngô Thế Huân đáp: “Không sao, anh sẽ giải quyết”.
Ra khỏi phòng làm việc của Ngô Thế Huân, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Lâu ngày không làm việc, ngồi đến tận gần trưa, Lâm Duẫn Nhi cũng chỉ xem xong một nửa.
Bữa sáng ăn sớm, giờ đã cảm thấy hơi hơi đói.
Khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, nhân viên trong công ty cũng lần lượt quẹt thẻ xuống ăn cơm, Lâm Duẫn Nhi vươn vai, đã có mấy nhân viên qua chào cô, hoan nghênh cô quay lại làm việc. Tuy rằng trước đó nhân duyên của cô cũng thường thường, nhưng so với Tiết Lễ Giai đã đi cửa sau lại không có năng lực làm việc thì cũng còn hơn nhiều.
“Tiểu Nhi, mừng em quay lại làm việc, lần trước gặp em ở siêu thị, chị thấy em không có ý quay lại, giờ gặp em, chị vui quá”. Chị Trương phòng kế hoạch vỗ vai cô, rồi đưa cho cô một chiếc bình: “Đây là rượu nhà chị ủ đấy, mấy hôm trước bố mẹ mang lên cho chị. À, buổi trưa, chị em mình đi ăn cơm nhé”.
“Em cảm ơn”.Đặt bình rượu sang một bên, tắt máy vi tính, Lâm Duẫn Nhi đang định lên tiếng thì nhìn thấy Ngô Thế Huân cầm theo áo vest, đẩy cửa bước ra.
“Chào Ngô tổng”. Chị Trương nhanh miệng.
Tiếp theo sau, hàng loạt nhân viên cũng chào theo, giọng nói có đôi chút kích động. Ngô Thế Huân là kẻ cuồng công việc, hoặc là ở trong phòng làm việc, hoặc là ra ngoài gặp khách hàng, cơ hội thấy mặt không nhiều.
Ngô Thế Huân khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng đến chỗ Lâm Duẫn Nhi, hỏi: “Ăn cơm?”.
Gần như ngay cùng lúc Ngô Thế Huân đi về phía Lâm Duẫn Nhi, đã có người thì thầm to nhỏ, một hai người chụm đầu bên bàn làm việc, rõ ràng là đang xem chuyện hay ho.
Khi Lâm Duẫn Nhi về đầu quân cho Ngô Thế Huân, quy mô công ty tuy nhỏ nhưng lợi nhuận khá ổn, có điều vì lúc đó vẫn chưa có vị trí trên thị trường, nên với văn bằng và năng lực của mình, Lâm Duẫn Nhi vẫn trúng tuyển vào vị trí trợ lý của Ngô Thế Huân. Mấy năm nay chứng kiến công ty ngày càng lớn mạnh, có được quy mô như ngày hôm nay, trong mắt một số nhân viên mới, Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi gần như là một thể song sinh, cùng lạnh lùng, mạnh mẽ, không có gì không thể.
Không phải chưa từng có lời đồn đại nào về Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi, dù cho đó là sự kết hợp lạ lùng giữa King & Queen, nhưng chỉ tính riêng việc bạn gái của Ngô Thế Huân thay nhau đến ầm ĩ cũng đủ khiến chuyện đồn thổi đó bị dẹp từ trong trứng nước.
Còn lúc này đây, câu chuyện đồn thổi đang đến hồi gay cấn nhất.
Phải biết rằng, nếu Ngô tổng đến với trợ lý Lâm, thì không chỉ đại diện cho việc thỏ cũng ăn cỏ gần hang, mà còn phá vỡ quy tắc trước nay không cho phép tình yêu công sở của công ty này.
Huống hồ, việc này lại xảy ra ngay vào ngày đầu tiên khi Lâm Duẫn Nhi quay về làm việc, càng khiến người ta đoán già đoán non.
Rất tự nhiên, người ta thi nhau đồn đoán xem Ngô tổng đã làm thế nào để trợ lý Lâm đồng ý quay lại...
Lâm Duẫn Nhi như không nghe thấy đám nhân viên bàn tán, cô thu dọn đồ đạc của mình, nói với Ngô Thế Huân: “Vâng”.
Tiếp theo hai người đi vào thang máy xuống đường.
Trong khoảnh khắc thang máy khép lại, đủ loại đồn đoán thi nhau bùng phát ra ngoài.
Bên này, sau khi thang máy khép lại, Lâm Duẫn Nhi cúi đầu bật cười, khẽ nhún vai.
Ngô Thế Huân thì chẳng để tâm.
Lên xe, rõ ràng Lâm Duẫn Nhi đang rất vui, cô hỏi Ngô Thế Huân: “Đi đâu bây giờ?”.
“Em nói xem”.
“Em nhớ là gần công ty có một nhà hàng Nhật Bản”.
“Địa chỉ?”.
Lâm Duẫn Nhi đọc địa chỉ, Ngô Thế Huân lái xe theo.
Nhà hàng rất đông, Lâm Duẫn Nhi xếp hàng xong, may mắn mua được suất cuối cùng.
Một phần sushi, một phần sườn lợn nướng, một phần mỳ há cảo.
Đây không phải lần đầu tiên cô đi ăn cơm với Ngô Thế Huân, nên cũng không có sự ngượng nghịu khi ăn cơm trước mặt người trong mộng, muốn ăn thế nào thì cứ ăn.
Mà Lâm Duẫn Nhi thì luôn say đắm những món ăn ngon.
Gắp miếng sườn nướng chấm vào bát nước chấm pha sẵn, miếng sườn thơm phức giòn tan kết hợp cùng nước chấm chua ngọt tan dần trong miệng, ngon không tả xiết.
Lâm Duẫn Nhi thỏa mãn lim dim mắt.
Hành động của con người luôn có khả năng truyền nhiễm, thấy Lâm Duẫn Nhi ăn ngon miệng, Ngô Thế Huân nhìn tô mỳ, cũng cảm thấy muốn ăn.
Ăn xong, Lâm Duẫn Nhi mới như sực nhớ ra, hỏi: “Tại sao lại rủ em đi ăn cơm?”.
Ngô Thế Huân hỏi lại: “Không được sao?”.
Lâm Duẫn Nhi bị hỏi lại cứng miệng, đúng vậy, bạn trai dẫn bạn gái ra ngoài ăn cơm là một việc hoàn toàn bình thường.
Không đợi cô trả lời, Ngô Thế Huân lại hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”.
Ngạc nhiên giây lát, Lâm Duẫn Nhi mới nhớ ra Ngô Thế Huân đang hỏi về vết thương của cô.
Làm việc nửa ngày cô gần như quên mất mới đây thôi mình còn bị thương, xắn ống tay áo đồng phục lên, vết thương lớn đó xấu xí nằm ngay trên cánh tay, may là màu sắc cũng đã nhạt đi, một lớp da non đang dần phủ lên trên.
Ngô Thế Huân nhìn vết thương của Lâm Duẫn Nhi, khẽ chau mày.
“Anh đang chê em phải không?”. Sắc bén chộp được vẻ mặt Ngô Thế Huân, Lâm Duẫn Nhi khẽ cười: “Nói thật, tối hôm đó nếu không bất ngờ vì anh lái xe đến mà giật mình tránh không kịp thì em cũng chưa chắc đã phải chịu vết thương này”.
“Thế à?”.
Ngô Thế Huân hơi bối rối.
Lâm Duẫn Nhi cười thoải mái: “Có điều em vẫn phải cảm ơn anh hôm đó đã đến cứu em”.
Cô cười rất chân thành, khiến người khác cũng cảm thấy dễ chịu.
“Không có gì”.
Vẫn là một Lâm Duẫn Nhi quen thuộc, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tối đó làm việc xong, nhận được điện thoại của Lâm Duẫn Nhi, Ngô Thế Huân cảm thấy rất ngạc nhiên, lúc đó anh không hiểu có chuyện gì mà Lâm Duẫn Nhi lại tìm mình, không ngờ vừa bật điện thoại lên đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Lâm Duẫn Nhi, sau đó mất liên lạc.
Khởi động xe, Ngô Thế Huân phóng như bay trên đường.
Không biết tại sao, vào giờ phút đó, chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Duẫn Nhi sẽ gặp nguy hiểm, Ngô Thế Huân đã cảm thấy nghẹt thở.
Rõ ràng, giây phút ấy, cô đã không chỉ là trợ lý của anh.
Sau bữa cơm trưa, lại tiếp tục làm việc.
Sau khi xem xong toàn bộ tài liệu, Lâm Duẫn Nhi đã hỏi qua từng người phụ trách của các bộ phận, hỏi rõ tiến độ và các vấn đề khác rồi chỉnh lý lại kế hoạch làm việc, thỉnh thoảng Ngô Thế Huân lại cho gọi, công việc chất đống khiến Lâm Duẫn Nhi không thể không nghĩ rằng Ngô Thế Huân biết trước là cô quay lại nên mới cố ý dồn việc lại thế này.
Cô ăn vội bữa tối trong căng tin, tiếp tục làm việc cho đến khi ngoài trời đã tối đen, mới tạm xong việc.
Cả tòa nhà gần như đã chẳng còn ai, nhìn qua cửa kính chạm đất trong phòng làm việc, thành phố về đêm đèn neon sáng rực, từng tòa nhà cao tầng mọc lên từ đất mẹ, sừng sững trong bóng đêm, lung linh sắc màu rực rỡ.
Lâm Duẫn Nhi thu lại ánh nhìn, ra phòng nghỉ pha một cốc café thơm ngào ngạt, Lâm Duẫn Nhi đứng tựa cửa, khẽ hít một hơi, hương vị café khiến cô nhớ lại lúc ở nhà Ngô Thế Huân, hương café vấn vít và dáng hình Ngô Thế Huân đứng đó.
Vì thế mới nói rằng thích một người là một việc không lối thoát, gần như mỗi khoảnh khắc về Ngô Thế Huân trong trí nhớ đều khiến cô xao động.
Theo thói quen, cô quay người về phía phòng làm việc của Ngô Thế Huân, đèn vẫn sáng.
Đó chính là khung cảnh thường xuyên của bao nhiêu năm nay, cô cũng không còn nhớ đã bao nhiêu lần phải làm thêm giờ cùng với Ngô Thế Huân, ngoài việc đãi ngộ tương xứng, điều cốt yếu nhất với cô là có cơ hội được ở riêng bên cạnh Ngô Thế Huân.
Cô đã từng cho rằng, dưới ánh đèn hư ảo của thành phố về đêm, trong tòa nhà văn phòng tĩnh mịch chỉ còn lại ánh đèn của cô và Ngô Thế Huân sẽ là một việc vô cùng lãng mạn, chỉ tiếc là cảnh tượng dù có lãng mạn đến mấy gặp phải Ngô Thế Huân thì cũng mất hết thú vị.
Công việc liên tiếp bù đầu, đẹp đẽ đến mấy cũng dần tan biến.
Ba năm rồi, luôn như vậy.
Lâm Duẫn Nhi bê tách café, gõ cửa phòng làm việc của Ngô Thế Huân.
“Vào đi”.
Nhìn thấy đống tài liệu trước mặt Ngô Thế Huân còn nhiều hơn cả cô, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngô Thế Huân có lẽ là ông chủ bận rộn nhất mà cô từng biết, những ông chủ khác thì ngày ngày tiếp khách, hội họp công tác du lịch đánh golf khắp nơi, bàn giao toàn bộ công việc cho các giám đốc và trợ lý giải quyết, còn mình chỉ làm những quyết sách chiến lược. Ngô Thế Huân thì ngược lại, tham gia từ giai đoạn kế hoạch, nhiều lúc còn nắm rõ các hạng mục hơn cả người phụ trách trực tiếp của những hạng mục này.
Đây thực ra cũng không phải việc hay, một ông chủ giỏi phải biết cách dùng người, chứ không nhất thiết việc gì cũng phải tham gia.
Sở dĩ anh tận tâm tận lực, việc gì cũng muốn tự làm như vậy, Lâm Duẫn Nhi nghĩ mãi rồi cũng đưa ra được một kết luận: Đó là vì Ngô Thế Huân bẩm sinh đã là một kẻ cuồng công việc.
Gõ ngón tay lên mặt bàn, Lâm Duẫn Nhi hỏi: “Café không?”.
Ngô Thế Huân hơi ngước mắt lên: “Một cốc”. Rồi lại cúi xuống làm việc tiếp.
Đã quá quen với việc này, Lâm Duẫn Nhi cầm chiếc cốc café màu đen trên bàn làm việc của Ngô Thế Huân, bỏ café, bơm nước sôi vào, café tan nhanh hơn trong nước, thơm lừng, bỏ thêm hai viên đường rồi bê vào phòng làm việc của Ngô Thế Huân.
Lúc đó, Ngô Thế Huân vẫn đang tiếp tục làm việc bên máy tính.
“Khoảng bao lâu nữa?”.
Ngô Thế Huân trả lời không do dự: “Mười phút”.
“Em đợi anh”.
Bê tách café của mình nhấm nháp từng ngụm, Lâm Duẫn Nhi rảo bước đến bên giá sách của Ngô Thế Huân.
“Em có thể xem không?”.
“Được”.
Giá sách của Ngô Thế Huân gọn gàng sạch sẽ và ngăn nắp, sắp xếp riêng biệt từng loại, có cả chú thích rõ ràng.
Gần như toàn bộ là sách kinh tế và tiếng Anh, trong đó có một số lượng lớn sách nguyên bản của nước ngoài chứa rất nhiều danh từ chuyên môn.
Lâm Duẫn Nhi cũng không ngạc nhiên vì cô đã biết mấy năm cuối đại học và MBA Ngô Thế Huân đều học ở nước ngoài.
Ngón tay cô lần lượt rẽ qua hàng loạt gáy sách, giữa một loạt những economic, finance, English Lâm Duẫn Nhi đột nhiên nhìn thấy một cuốn sách nhỏ hơn, lọt thỏm bên trong, In Seach of Lost Time(1).
(1) Là một trong bảy tập của bộ truyện Đi tìm thời gian đã mất của nhà văn Pháp Marcel Proust, được viết từ 1908 đến 1922 và xuất bản từ 1913 đến 1927, trong đó ba tập cuối chỉ được xuất bản sau khi tác giả qua đời. Tiểu được xếp trong mười cuốn tiểu thuyết được thanh niên Pháp ưa thích nhất trong thế kỷ hai mươi. Tạp chí Time cũng bình chọn Đi tìm thời gian đã mất nằm trong số mười cuốn sách vĩ đại nhất mọi thời đại.
Sách văn học về dòng ý thức... Ngô Thế Huân lại có loại sách này.
Lâm Duẫn Nhi đứng sững lại.
Cô lấy quyển sách ra, tiện tay mở ra, chỉ thấy trên trang bìa trắng tinh là dòng chữ bay bướm:
“Thân tặng hậu bối đáng yêu Ngô Thế Huân.
Sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ.
Tiền bối: Trang Tĩnh”.
Cô hơi quay lại, Ngô Thế Huân vẫn đang chăm chú làm việc, không phát hiện ra.
Lâm Duẫn Nhi trả cuốn sách về chỗ cũ.
Trong lòng cô vang lên hai chữ: Trang Tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi nghe thấy cái tên này, lúc đó cô không biết chủ nhân của nó sau này sẽ khiến cô đau khổ thế nào.
Trả sách về chỗ cũ, như để che giấu, Lâm Duẫn Nhi chuyển sang xem kế hoạch làm việc của Ngô Thế Huân, hỏi: “Tuần sau phải đi họp ạ?”.
Ngô Thế Huân vẫn không ngẩng đầu lên: “Ừ, hội nghị tìm kiếm cơ hội kinh doanh, kéo dài khoảng nửa tháng, phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu”.
Một cái tên cũng chẳng chứng tỏ được điều gì, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng bỏ ra khỏi đầu, nghĩ đến một việc khác: “Chỗ đó hình như là một thành phố du lịch ven biển?”.
Hiểu ý của Lâm Duẫn Nhi, Ngô Thế Huân trả lời rất nhanh: “Sẽ mất khoảng mười ngày hội họp, thời gian còn lại hoạt động tự do, đơn vị tổ chức cũng mời tham gia một số hoạt động tham quan du ngoạn”.
Khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt tươi tỉnh: “ Ngô tổng, đến lúc đó anh dẫn em đi chơi nhé”.
Ngô Thế Huân hơi sững lại, đáp: “Được”.
Có vui rồi cũng có buồn, ngày thứ hai làm việc, Lâm Tề đang ở xa không quản xa xôi tìm đến, vừa gặp đã hỏi: “Tại sao em lại quay lại làm việc cho hắn ta?”.
Lâm Duẫn Nhi giơ hai tay, cười vẻ vô tội: “Lần này không phải tại em, bố mẹ chỉ đường đấy chứ?”.
Nỗi bực tức của Lâm Tề dịu đi phần nào rồi lại bùng lên ngay:
“Em không từ chối được à? Ngô Thế Huân là người thế nào, chẳng lẽ ba năm nay em còn chưa nhận ra? Đối với anh ta, em thậm chí còn không bằng một hạng mục công việc, em có lấy anh ta, anh ta cũng không cho em một gia đình ấm áp, không cho em sự quan tâm chăm sóc dịu dàng, anh ta căn bản không thể yêu em, chẳng lẽ em không hiểu sao?”.
Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn biến mất.
Những lời của Lâm Tề hoàn toàn là sự thật, chính vì là sự thật nên càng làm tổn thương người khác.
Thấy vẻ mặt của Lâm Duẫn Nhi, Lâm Tề có vẻ hơi hối hận vì mình đã quá lời, nhưng, thà đau một lần còn hơn, thà làm cho Lâm Duẫn Nhi tỉnh ngộ còn hơn cứ để cô mãi ôm ấp giấc mộng hão huyền.
“Em biết mà, anh, những lời anh nói em đều biết hết”.
“Thế em...”.
Lâm Duẫn Nhi ngẩng lên, nhìn vào mắt anh trai, ánh mắt nghiêm nghị, chứa đựng sự chân thật đến cố chấp: “Anh, bao nhiêu năm nay em chỉ thích mỗi người này, buông tay cũng được, nhưng nếu không hết lòng một lần thì sao có thể hoàn toàn từ bỏ... Anh cũng biết, trước đây anh ấy hoàn toàn không biết em thích anh ấy, nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ấy đã biết, cũng muốn cố gắng thử yêu em, nếu lần này vẫn không thể, em nhận thua cũng chưa muộn...”.
Lâm Tề giang tay, ôm lấy em mình.
Anh thở dài: “Em muốn thử cũng được, nhưng, Tiểu Nhi, em không sợ cuối cùng mình vẫn là người thua thiệt hay sao? Trước đây chỉ đơn thuần là em yêu thầm người ta, có sâu đậm lắm cũng chỉ là tình cảm đơn phương, cùng lắm cũng chỉ là đối phương không chịu đáp trả tình cảm của mình. Nhưng bây giờ là chuyện của hai người, tình cảm bỏ ra chưa chắc tỉ lệ thuận với những gì nhận được, chưa biết chừng sự tổn thương sẽ không thể nào đo đếm được...”.
Lâm Duẫn Nhi đặt bàn tay của mình lên tay anh, khẽ gỡ tay anh ra, cũng gỡ luôn cả nỗi lo lắng chất chứa trong lòng anh trai mình.
“Anh, không sao đâu... tất cả là quyết định của một mình em, cho dù kết quả thế nào, hậu quả em sẽ tự gánh chịu... Em dám đánh cuộc thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chịu thua...”.
Lâm Duẫn Nhi nhìn Lâm Tề, ánh mắt cố chấp của cô khi hai mươi mấy tuổi cũng không khác gì với năm cô mười mấy.
Lâm Tề vẫn nhớ.
Năm đó, Lâm Duẫn Nhi đứng trước mặt Lâm Tề nói với anh trai mình, từ hôm nay trở đi, cô quyết tâm trở thành một học sinh ngoan, không tụ tập, không gây rối, không đi đêm, cũng không giao du với đám bạn xấu, cô phải trở thành một người tinh anh, một người thực sự tinh anh.
Một lời thề khá buồn cười, nhưng Lâm Tề không thể nào cười nổi.
Anh hiểu rõ tính tình em gái mình hơn ai hết, đã nói là làm. Cô em gái mà anh vẫn nuông chiều, không bao giờ mắng mỏ, dù gây ra hết chuyện này đến chuyện khác anh vẫn im lặng giải quyết mọi hậu quả.
Nhưng cô em gái không biết trời cao đất dày ấy, tự do ngạo mạn ấy, lại vì một người con trai mà thay đổi đến thế này.
Anh vô cùng bất ngờ.
Và còn bất ngờ hơn vì ảnh hưởng của người này đối với Lâm Duẫn Nhi sau bao nhiêu năm vẫn y nguyên, không hề thuyên giảm.
Nhìn từ một góc độ nào đó, đúng là anh đang đố kỵ với Ngô Thế Huân, nhưng từ một góc độ khác, anh luôn mong em gái mình được hạnh phúc, đáng tiếc là, dù nhìn ở góc độ nào, Ngô Thế Huân cũng không giống một người có thể mang lại hạnh phúc cho em gái anh.
Lâm Tề khẽ thở dài.
Thấy thế, Lâm Duẫn Nhi lại cười: “Anh, thôi được rồi, anh đừng lo lắng nữa. Anh lo cho em như vậy, thì cũng lo cho mình đi, anh cũng lớn tuổi rồi vẫn chưa có bạn gái, mà rõ ràng bao nhiêu cô thích anh như thế, ví dụ như cái cô xem mặt hôm trước ấy...”.
Lâm Tề thay đổi sắc mặt: “Em đừng nhắc đến cô ta nữa”.
Cố nhịn cười, Lâm Duẫn Nhi giả vờ không hiểu: “Sao thế anh, cái cô Trương đó rất thích anh mà...”.
Đâu chỉ là rất thích, phải là cực kỳ thích ấy chứ, vừa nhìn thấy vẻ anh tuấn cứng cáp của Lâm Tề, cái cô Trương trông như chị Phượng ấy mắt sáng bừng lên, không cần nghĩ ngợi gì đã gạt Lâm Duẫn Nhi sang một bên, đi thẳng đến ngồi bên cạnh Lâm Tề.
Càng lúc càng ân cần, ví dụ như dùng đũa còn dính thức ăn của mình mà gắp thức ăn cho Lâm Tề, cố ngồi cho sát lại, lại còn cố tình dùng nhầm khăn ăn, uống nhầm cốc của Lâm Tề...
Lâm Tề không thể chịu đựng được hơn, cũng không tiện tỏ thái độ, đành giả vờ ra nhà vệ sinh rồi kéo Lâm Duẫn Nhi về trước.
Phát hiện ra Lâm Duẫn Nhi có ý trêu mình, Lâm Tề e hèm một tiếng, chuyển đề tài.
“Không nói chuyện này nữa, cái cô Đỗ Hàn đó còn làm phiền em nữa không?”.
Lâm Duẫn Nhi thật thà lắc đầu: “Hôm đó bàn chuyện hợp tác và ăn cơm xong cô ấy không liên lạc lại với em”. Lâm Duẫn Nhi cũng chuyển đề tài, hỏi: “Thế hôm đó hai người ở đấy, anh không làm gì cô ấy chứ?”.
“Anh có thể làm gì cô ta chứ, chẳng qua cũng chỉ là cãi qua cãi lại một tí rồi ai về nhà nấy thôi”.
“Có thế thôi à?”. Lâm Duẫn Nhi có vẻ hơi thất vọng.
“Nếu không thì em tưởng thế nào?”.
“Em? Cũng không có gì...”.
Tất nhiên, vào lúc đó không ai có thể biết câu chuyện sau này của Lâm Tề và Đỗ Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com