Chương 51-1
Đêm hôm trước Lâm Duẫn Nhi ngủ muộn nên hôm nay dậy hơi trễ. Uông Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô lúc nào có thể đến Cảnh Mạn một chút, có người gửi cho cô một phong thư.
Uông Phỉ Phỉ nói: "Dấu bưu kiện là từ Cam Túc gửi đến."
Lâm Duẫn Nhi nghĩ lại. Đoạn thời gian trước, lúc Thẩm Sơ lấy thân phận luật sư đến đem giấy chuyển nhượng tài sản cho cô ký, hai người nói mấy câu, ngày thứ hai Lâm Duẫn Nhi thực sự tìm nơi để quyên góp từ thiện, sau đó cô quyết định quyên tặng toàn bộ sách giáo khoa cho học sinh của một ngôi trường tiểu học ở Cam Túc, còn tài trợ tiền học phí cho hai đứa trẻ để chúng được đi học.
Tô Cầu nói hành vi quyên góp từ thiện là một hành động cao thượng và đáng làm, đáng khen ngợi. Cô ấy còn nói, khẳng định là Ngô Thế Huân sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này. Lâm Duẫn Nhi nói ngược lại Ngô Thế Huân là người làm từ thiện rất tích cực, khi còn chưa ly hôn cô thấy số tiền anh ta làm từ thiện hàng năm ngang ngửa với số tiền anh ta nộp thuế đấy.
Tô Cầu im lặng một lát, vẫn không nhịn được nói: "Không nhìn ra nha, có lẽ cả thành phố T đều nghĩ Ngô Thế Huân là một thương nhân hà khắc bạc tình, làm sao có thể làm ra những hành động tốt bụng như vậy?"
Lâm Duẫn Nhi thong thả ung dung trả lời: "Đó là bởi vì Ngô Thế Huân căn bản không để ý đến tiền tài lắm. Nhưng mà ham muốn khống chế của anh ta lại rất lớn, cái gì của anh ta thì người khác đừng hòng mơ đến. Thêm một chuyện nữa là Ngô Thế Huân luôn suy nghĩ tiền tài có thể mua được kha khá thứ nên sẽ chi ra không tiếc. Những thứ mà tiền tài không mua được là những thứ luôn khiến anh ta canh cánh trong lòng."
Tô Cầu nhìn Lâm Duẫn Nhi chằm chằm một lát, sau đó cười đến độ muốn sặc: "Ý của cậu là nói cách khác, Ngô Thế Huân bây giờ dùng bao nhiêu tiền cũng không thu mua được cậu, hơn nữa cậu lại không thỏa mãn ham muốn khống chế của anh ta nên vấn đề về cậu là vấn đề lớn đối với anh ta đúng không?
". . . . . ."
Lâm Duẫn Nhi không nói gì.
Chính bản thân cô cũng rất khó nói rằng hai người cô và Ngô Thế Huân còn có khả năng gì nữa không. Lúc còn trẻ, tâm địa Lâm Duẫn Nhi đâu có thể sắt đá như lúc này. Mười mấy tuổi trái tim cô vẫn còn dễ dàng bị rung động, ít nhất là dễ dàng rung động với Ngô Thế Huân. Đầu tiên anh ta dùng mấy quyển từ điển hay sách chuyên ngành để chiếm lấy thời gian rảnh rỗi bạn bè của cô, tiếp theo dần dần chiếm dụng cả con người cô.
Lâm Duẫn Nhi đã từng có một đoạn thời gian rất dài luôn một mực nghe lời Ngô Thế Huân. Khi đó cô hoàn toàn thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của anh ta. Cô nghe theo đề nghị của anh ta cùng nhau về nước, nghe theo đề nghị của anh ta tìm một công việc nhẹ nhàng, lại nghe lời kết hôn, nghe lời sinh con. Trong quá trình này có lúc không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Mỗi bước đi của cô trong quá khứ đều nhất nhất theo sự sắp đặt của Ngô Thế Huân. Cô hoàn toàn tin tưởng anh ta. Đây là nguyên nhân của việc sau khi biết anh ta phản bội hôn nhân, cô cảm giác như trời đất này sụp đổ.
Bây giờ rất khó có ai có thể khiến Lâm Duẫn Nhi toàn tâm toàn ý tin tưởng như thế nữa. Mặc kệ là Khang Thần hay là bất kỳ người đàn ông nào khác, bao gồm cả Ngô Thế Huân ở thời điểm hiện tại. Tất nhiên cô lại càng không bao giờ thỏa mãn ham muốn khống chế của anh ta. Cô một lần bị dạy dỗ, kết quả quá khốc liệt, cho nên càng trở nên cẩn thận hơn, bảo thủ đến cố chấp, nhưng không phải là vạn bất đắc dĩ, cô đâu muốn mình biến thành người như vậy.
******
Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị để đến Cảnh Mạn một lần, vừa xuống lầu đã nghe thấy có người ho nhẹ một tiếng sau lưng, quay đầu lại, cô thấy Ngô Thế Huân đứng ở cách đó không xa đang nhìn mình.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát, sau đó Ngô Thế Huân mặt không đổi sắc mở miệng: "Đi công tác. Đi ngang qua."
Mười phút sau hai người ngồi ở tiệm ăn nhanh gần đó ăn điểm tâm. Lâm Duẫn Nhi cắn một miếng Hamburger, Ngô Thế Huân có điện thoại, liếc mắt một cái sau đó nhấn nút từ chối cuộc gọi. Sau đó nhìn về phía đĩa thức ăn với vẻ mặt buồn bực không vui. Lâm Duẫn Nhi chậm rãi nói: "Không ăn đi."
Ngô Thế Huân nhắm hai mắt bỏ đồ ăn vào miệng. Lâm Duẫn Nhi hỏi Ngô Thế Huân: "Thật sự là đi công tác?"
Ngô Thế Huân nhìn cô một lát."Giả."
Lâm Duẫn Nhi ồ một tiếng. Còn nói: "Vậy tại sao gạt người?"
". . . . . ."
"Anh tới thành phố S, sao lại không đem Đề Đề về cùng?"
". . . . . ."
Ngô Thế Huân lại nhìn cô một lát. Nói: "Mới vừa rồi là điện thoại của Trương Nhã Nhiên."
Lâm Duẫn Nhi nhàn nhạt nhíu mày: "Cho nên?"
"Không có cho nên." Ngô Thế Huân nói, "Chỉ là nói với em vậy thôi."
Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ một chút nói: "Thật ra thì không cần."
Lúc này lời nói của cô tràn đầy hòa khí, ngay cả một chút ý tứ châm chọc cũng không có, biểu hiện hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này. Nếu như đổi thành loại phương thức biểu đạt khác thì có thể hình dung như thế này: “Tôi biết là anh đang tỏ ý muốn nói rõ với tôi tất cả mọi chuyện liên quan đến cuộc sống của mình nhưng thực sự nó chẳng có quan hệ gì với tôi cả, tất nhiên nói chuyện là quyền tự do của anh, anh muốn nói chả lẽ tôi lại cấm. Cơ mà thực sự chẳng liên quan gì tới tôi.”
Loại thái độ điềm tĩnh này giống như đang đối xử tốt hơn một chút so với người qua đường, đơn thuần chỉ là khách sáo, không có một chút tình cảm riêng tư gì. Điều này khiến Ngô Thế Huân không tài nào chống đỡ được. Mặc dù trước khi đến thành phố S, anh ta đã chuẩn bị rất nhiều điều để nói để làm, nhưng bây giờ có nói có làm gì cũng sẽ không có tác dụng.
Ngô Thế Huân chần chừ mãi mới nói ra khỏi miệng, từ đầu đến cuối từng chữ từng chữ đều rất khó khăn: "Trong ba năm nay, anh không tiếp tục qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào nữa."
Động tác của Lâm Duẫn Nhi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Thế Huân.
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn anh ta, ánh mắt khiến người khác cảm thấy khó hiểu, giống như mang theo một chút nghiên cứu, cũng giống như là đang trầm tư. Ngô Thế Huân không biết phải mở miệng lần nữa như thế nào. Lời của anh ta vừa ra khỏi miệng liền có một ý vị đặc biệt nhưng đây là ở đâu chứ? Một tiệm đồ ăn nhanh, xung quanh rất ồn ào náo động, anh ta không thể bảo đảm Lâm Duẫn Nhi thật sự hiểu anh ta muốn biểu đạt điều gì.
Hai người trầm mặc một lúc. Cuối cùng Ngô Thế Huân lại nói: "Em đừng nghĩ linh tinh."
Lâm Duẫn Nhi hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết tôi đang nghĩ gì?"
Ngô Thế Huân chưa bao giờ cảm thấy một cuộc trò chuyện lại khó khăn như vậy. Anh ta im lặng cả nửa ngày mới mở miệng: "Anh không có ý gì khác, cũng không có ác ý, chỉ là muốn nói cho em biết, ba năm nay anh thực sự đã thay đổi."
Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt không nói gì. Một lát sau, Ngô Thế Huân lại bổ sung: "Nếu như em hỏi bất kỳ một ai liền biết, đời tư của anh bây giờ rất trong sạch, ngay cả một tin đồn nhỏ cũng không có."
Hai người không ai nói gì nữa, mỗi người tự theo đuổi tâm tư riêng của mình. Đối với Ngô Thế Huân mà nói, rất khó để nói ra câu tương tự như "Chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa đi" gì đó, tất nhiên là trong lòng thì anh ta đã diễn tập không biết bao nhiêu câu tương tự như vậy với vô số lần. Nét mặt Lâm Duẫn Nhi vẫn bình thản như nước, khiến Ngô Thế Huân cảm thấy cực kỳ chua xót.
Hơn nữa nhắc tới loại đề tài này, Lâm Duẫn Nhi nhất định sẽ không vui. Từ trước đến nay, hai người chưa bao giờ bàn đến chuyện trung thành trong hôn nhân.
Mười năm trước hai bên đều cho rằng suy nghĩ của mình về hôn nhân tất nhiên là đúng, ba năm trước đây là điều cấm kỵ, Lâm Duẫn Nhi bị đâm một vết dao, sẹo vẫn còn như mới, hai năm lòng vòng trong mớ tình cảm cùng Ngô Thế Huân. Khi đó mỗi khi nhìn thấy Ngô Thế Huân cô đều cảm thấy tức giận, lại càng không bao giờ nghĩ đến chuyện ngồi xuống đối mặt nhau để nói về đề tài này.
Huống chi khi đó hai người cùng bình tĩnh ngồi lại nói chuyện về chủ đề này thì cũng sẽ không có kết quả tốt. Khi đó Ngô Thế Huân hoàn toàn không có dấu hiệu của việc suy nghĩ lại hay hối cải, nếu như ngay lúc đó anh ta nhận ra rằng mình đã sai và sửa chữa sai lầm, hôn nhân của hai người cũng sẽ không tan vỡ như thế này. Đồng thời Lâm Duẫn Nhi cũng không cần ngả bài một cách hoàn toàn kiểu như đáp lại Lam Ngọc Nhu về nguyên nhân ly hôn là “Tôi chê anh ta bẩn”. Khi đó Ngô Thế Huân hoàn toàn không có bất cứ tín hiệu nào giống như ăn năn hối lỗi, vì vậy tất cả dấu hiệu có thể hòa hảo của hai người hoàn toàn bị dập tắt. Lúc ấy, trừ khi Ngô Thế Huân thay đổi lối sống, còn những việc khác không bàn đến nữa. Nhưng bây giờ…
Lâm Duẫn Nhi đột nhiên có cảm giác không thể nuốt nổi nữa, chiếc hamburger bị cô đặt lại vào khay.
Cô hỏi: "Lúc nào thì anh bắt đầu thay đổi suy nghĩ?"
"Ý em nói cái gì?"
Lâm Duẫn Nhi bình tĩnh đáp: "Tu thân dưỡng tính, trung trinh không đổi."
Ngô Thế Huân chưa bao giờ nghĩ tới tám chữ này, cách một lát mới đáp: "Ba năm trước."
"Cụ thể thời gian đi!"
Ngô Thế Huân dừng lại một lát sau đó đáp: "Sau lần tai nạn năm đó."
"Sau tại nạn? Tại sao đột nhiên lại có ý định thay đổi?"
". . . . . ."
Lâm Duẫn Nhi đột nhiên cười cười: "Không trả lời được? Không ngại nghe một chút về việc tôi nghĩ sao chứ? Lúc anh bị tai nạn, không có ai tới bệnh viện nhìn anh một cái, sau khi tỉnh lại chắc cảm thấy không mấy dễ chịu. Đại khái anh vẫn chẳng hiểu nổi tình cảm và quan hệ xác thịt chẳng liên quan gì tới nhau nhưng nó lại đem lại một kết quả không mấy tốt đẹp cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Trong ba năm nay, anh không dây dưa với bất kỳ người đẹp nào nữa để suy ngẫm, cuối cùng có lẽ là cảm thấy, Đề Đề, cũng có thể nói, Đề Đề và tôi quan trọng hơn Lam Ngọc Nhu, Ôn Hoài gì đó. Con người mà, một khi biết thứ gì quan trọng hơn thì chắc chắn sẽ chọn lựa cái đó, cho nên anh lựa chọn thỏa hiệp với tôi để tôi và con quay về. Tôi nói không sai chứ?"
Ngô Thế Huân nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: " Nhi Nhi, em không nên đánh giá thấp sức ảnh hưởng của em đối với anh."
"Tôi không có lòng tin để tự đánh giá mình quan trọng lắm nữa rồi." Lâm Duẫn Nhi thành thực nói, "Trước kia có thể vẫn còn, nhưng bây giờ thì không còn chút nào nữa rồi."
Lời này khiến Ngô Thế Huân không thể nói gì hơn. Lâm Duẫn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, đột nhiên đứng lên: "Thôi, bây giờ có nói cũng chẳng có tác dụng gì nữa."
Nói xong cô đứng dậy bước đi, Ngô Thế Huân cũng đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô. Lâm Duẫn Nhi đi về hướng Cảnh Mạn nên Ngô Thế Huân cũng theo cô đi về hướng Cảnh Mạn, sau đó chợt nhận ra điều gì bèn dừng chân chỗ công viên đối diện khách sạn. Lâm Duẫn Nhi theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía sau, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng giải thích: "Em và Khang Thần vừa mới chia tay, anh và em lại cùng nhau xuất hiện, có thể sẽ có nhiều lời đồn không hay về em."
Lâm Duẫn Nhi giống như là nghe thấy một câu chuyện cười, không nhịn được nhíu mày quan sát Ngô Thế Huân, sau đó cong khóe miệng lên nói: "Tôi có thể nghe thấy anh nói mấy câu như thế này cơ đấy? Thật khiến người ta giật mình."
Lời nói của cô mang ý ngầm, trước khi ly hôn, anh ta và bao nhiêu người phụ nữ khác qua lại mập mờ thì không hề suy nghĩ đến danh dự của cô. Bây giờ hai người đã ly hôn năm năm thế nhưng anh ta lại nói vậy. Nếu như lúc ấy Ngô Thế Huân cũng có thể suy tính đến cảm nhận của cô thì bọn họ đã không đi đến bước đường cùng này.
Ngô Thế Huân không nói gì, đối với những lời chỉ trích của Lâm Duẫn Nhi, anh ta không có tư cách có ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com