Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Vương Sở Khâm đứng một bên quan sát y tá rửa vết thương cho Tôn Dĩnh Sa. Dung dịch cồn vừa mới chảy lên chân, khuôn mặt cô đã nhăn nhó không khác gì một chú chó SharPei đáng thương. Vương Sở Khâm phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, đi tới muốn nắm tay cô, "Cô cứ nắm tay tôi đi."

Dĩnh Sa liền gạt ra, "Ai thèm nắm tay anh!" Đúng là đồ thần kinh, tuy tay cô không chảy máu nhưng cũng bị xước da, chạm vào vẫn đau chứ. Vương Sở Khâm chẳng biết làm thế nào. Xem ra, cô nàng Tôn Dĩnh Sa này vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy trên taxi.

Lúc ngồi trên xe, tài xế nói cô bé này cũng coi như may mắn lắm rồi, không gặp phải chuyện gì khác nữa. Nghe tới đây, Tôn Dĩnh Sa thoáng khựng người. Bấy giờ cô mới nghĩ tới chuyện rất có thể mình không chỉ mất của mà còn bị cướp sắc. Anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể cô khẽ run. Hóa ra cô cũng biết sợ. Anh vờ như vô tình nói với bác tài: "Ăn cướp người ta cũng có mắt nhìn đấy." Quả nhiên, Tôn Dĩnh Sa vì lửa giận ngút trời mà hoàn toàn quên đi cảm giác sợ hãi. Bây giờ chắc vẫn còn đang tức giận anh.

Không nắm thì thôi, Vương Sở Khâm khẽ nhún vai, đi ra ngoài gọi điện cho Trần Hâm rồi tiện thể mua lấy mấy bịch giấy ướt. Lúc quay lại, anh đã thấy Tôn Dĩnh Sa cởi áo khoác ngoài, y tá đang bôi thuốc lên tay cho cô. Hóa ra cô còn bị thương cả khuỷu tay nữa.

"Trần Hâm nói cậu ấy sẽ tới ngay." Anh vừa mở bịch giấy ướt vừa nói.
"Ừm." Cô thoáng nhăn mặt. Thuốc gì thế không biết, đau chết đi được.
"Thoa thuốc xong rồi, lát nữa tôi quay lại tiêm thêm một mũi là được." Y tá đẩy xe thuốc rời khỏi.
"Lau mặt đi." Vương Sở Khâm đưa cho cô một tờ giấy ướt.

Sa Sa vừa định nhận lấy thì một giọt nước từ tờ giấy ấy nhỏ vào lòng bàn tay cô. Theo phản xạ tự nhiên, cô gạt ra, nói: "Không cần đâu." Dung dịch trong giấy ướt có chứa chất cồn, lại rơi vào đúng vết thương khiến cô xót tới mức muốn chửi thề.

Vương Sở Khâm túm lấy tay cô, lật ra xem xét. Lúc này anh cực kỳ tức giận, "Chỗ này cũng bị thương? Sao không để y tá thoa thuốc?"

Vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến cô có chút sợ hãi, vội vàng nói: "Chỉ bị trầy da thôi. Bàn tay bị trầy da nhanh lành lắm."

Vương Sở Khâm cũng biết vừa rồi mình có hơi nặng lời, bèn dịu giọng: "Chỉ bị trầy da thôi thì cũng phải bôi thuốc. Tôi đi gọi y tá."
"Không cần đâu. Thuốc đó bôi lên xót lắm." Tôn Dĩnh Sa năn nỉ, "Lòng bàn tay thật sự rất nhanh lành, hơn nữa cũng có bị chảy máu đâu."

Vương Sở Khâm nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Hai chân chảy máu đầm đìa như thế còn không thấy cô kêu đau, lòng bàn tay trầy da một chút thì cứ kêu ca mãi là sao?

"Đưa mặt ra đây." Anh nói.
"Làm gì?" Sa Sa hỏi. Con người này nói chuyện buồn cười thật! Mặt thì đưa kiểu gì?

"Lau sạch bảy sắc cầu vồng dính trên mặt cô."
"Lấy đâu ra bảy sắc cầu vồng? Chỉ có màu đen bị lem ra thôi chứ!" Dĩnh Sa rất không tình nguyện đưa mặt tới.

Vương Sở Khâm cố gắng lau sạch hết mấy thứ màu mè dính xung quanh vùng mắt cô. Mẹ ơi, sao mà khó lau thế không biết?

"Ê, anh nhẹ tay thôi. Anh định hủy hoại dung nhan của tôi luôn đấy à?" Tôn Dĩnh Sa cao giọng.
"Mặt cô bây giờ không cần tới tôi phải hủy hoại đâu." Anh quét mắt qua khuôn mặt cô.

Sa Sa hít sâu một hơi, tự nói với chính mình: Tôn Dĩnh Sa, bây giờ anh ta đang là ân nhân của mày, không được lấy oán báo ân. Hơn nữa, giết người sẽ phải đền mạng đấy, không được đâu!

"Sa Sa." Giọng của Trần Hâm từ bên ngoài truyền vào. Dám hét ầm ĩ trong bệnh viện như thế cũng chỉ có tên tiểu tử đó thôi. Lời vừa mới dứt, cậu ta đã lao vào như một cơn gió.
"Dĩnh Sa, cậu không sao chứ?" Trần Hâm xông tới trước mặt cô, lo lắng hỏi.
"Chưa chết được." Tôn Dĩnh Sa nói với giọng điệu không mấy vui vẻ. Không thèm nghe điện thoại đúng không?
"Xin lỗi mà, tôi đi đánh bóng rổ nên không mang theo điện thoại." Trần Hâm vô cùng áy náy, "Để tôi xem cậu thế nào rồi." Cậu ta tiến gần về phía Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm không thể không lùi lại vài bước.
"Được rồi, không sao cả. Có gì hay ho đâu mà xem." Cậu ta vừa định chạm vào thì Dĩnh Sa đã kịp né tránh.

Tình cảm mà cậu dành cho cô ấy quá mức rõ ràng, không ai có thể hoài nghi được. Nhưng suốt bốn năm qua, cậu thay bạn gái như thay áo, hết cô này tới cô khác. Mà nguyên nhân khiến cậu với các cô bạn gái ấy chia tay luôn là Tôn Dĩnh Sa. Vì thế, tôi cảm thấy, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ của cô gái này.

"Thật ra..." Trần Hâm đang định nói gì đó thì y tá đi ra hỏi: "Trong hai người ai là bạn trai của cô gái kia? Đi thanh toán viện phí đi."
"Cô y tá xinh đẹp ơi, chân của cô ấy liệu có để lại sẹo không?" Trần Hâm tự nhiên bắt chuyện.
"Chỉ cần không bưng mủ thì chắc không sao. Cậu nói cô ấy đừng để vết thương dính nước." Giọng điệu của y tá khá hiền hòa. Đúng là con người ai cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
"Vâng, cảm ơn cô y tá xinh đẹp nhé. Tôi đi nộp viện phí với cô."

Tôn Dĩnh Sa tự vịn vào tường để đi ra. Vương Sở Khâm cũng không tới dìu, khoanh tay trước ngực nhìn cô bước từng bước khó khăn.

"Vương Sở Khâm, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh." Tôn Dĩnh Sa bám vào thành ghế, từ từ ngồi xuống, "Anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không làm kỳ đà cản mũi anh nữa."
"Kỳ đà cản mũi?" Vương Sở Khâm không hiểu gì hết. Ý cô là gì?
"Thì Trần Hâm đấy."
"Trần Hâm?"
"Gì thế?" Trần Hâm thanh toán xong viện phí quay lại, vừa đúng lúc nghe thấy hai người họ đang nhắc tới mình.
"Không có gì. Thuốc đâu?" Tôn Dĩnh Sa đổi chủ đề.
"Ôi, tôi quên lấy thuốc rồi." Trần Hâm tự đập vào gáy mình, "Để tôi đi lấy."
"Đợi đã, cùng đi đi." Dĩnh Sa vừa nói vừa cố gắng đứng dậy.
"Haiz, thôi để tôi cõng cậu." Trần Hâm khom người trước mặt cô. Dĩnh Sa lùi lại hai bước, không biết làm sao.
"Làm gì thế? Có phải chưa cõng bao giờ đâu. Nhanh lên!" Trần Hâm giục giã.

Dĩnh Sa cẩn thận leo lên lưng cậu ta. Trần Hâm vui vẻ cõng cô, "Cậu nặng quá, giảm béo đi." Dĩnh Sa thẳng tay cốc đầu cậu ta, nhưng tay bị đau nên vội rụt lại. Đột nhiên cô thấy sống mũi cay cay. Chắc do đau quá đây mà.

Đúng thế! Đây không phải lần đầu tiên Trần Hâm cõng cô. Năm lớp mười một, cô, Trần Hâm và Quách Linh cùng nhau đi leo núi. Lúc đi xuống, Quách Linh cứ kêu ca đau chân, đòi Trần Hâm cõng. Trần Hâm cõng cô nàng một quãng đường rất dài. Tôn Dĩnh Sa lặng lẽ đi đằng sau hai người họ, hồn phách không biết đã bay tới nơi đâu. Hậu quả của việc thất thần chính là cô vấp phải cành cây, bị trật chân. Sau đó, Trần Hâm thả Quách Linh xuống rồi cõng cô xuống núi. Suốt cả chặng đường, Dĩnh Sa cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là mây đen mịt mù sau lưng. Ánh mắt của Quách Linh cứ như từng nhát dao phóng tới, muốn chém cô thành trăm mảnh. Sau lần đó, Quách Linh đã chiến tranh lạnh với cô suốt một tuần liền.

Có lẽ bất cứ cô gái nào trong quá trình trưởng thành cũng sẽ gặp được một vài người bạn như vậy. Cô ấy rất xinh đẹp, thông minh, tỏa sáng, nhà có điều kiện, cuộc sống như một công chúa. Sau đó, không biết vì sao bạn và cô ấy lại trở thành bạn thân, bạn rất thích cô ấy, ngưỡng mộ cô ấy, và cũng... đố kỵ với cô ấy. Bạn thường xuyên làm rất nhiều điều để lấy lòng cô ấy, giúp cô ấy làm bài tập, giúp cô ấy lấy nước, giúp cô ấy giấu thầy cô, giúp cô ấy thu hút sự chú ý của chàng trai mà cô ấy thích.

Thật ra, đây chính là phiên bản hiện đại của tiểu thư và nha hoàn. Quách Linh của năm đó chính là tiểu thư, còn Tôn Dĩnh Sa là nha hoàn. Tôn Dĩnh Sa của năm đó thích Trần Hâm cũng không có gì kỳ lạ. Trần Hâm rất đẹp trai, thành tích tốt, lại chơi thân với Tôn Dĩnh Sa. Những cô cậu học trò mười bảy, mười tám tuổi luôn muốn tìm một lối thoát cho những rung động của chính mình. Tôn Dĩnh Sa lựa chọn yêu thầm Trần Hâm. Sự rung động của thiếu nữ ấy ngoại trừ Quách Linh ra, không một ai hay biết.

Đây vốn dĩ nên là câu chuyện yêu đơn phương của một mình Tôn Dĩnh Sa. Nhưng sau một kỳ nghỉ dài, khi quay lại trường học, Quách Linh nói với Tôn Dĩnh Sa rằng cô ấy và Trần Hâm đang yêu nhau. Cô ấy còn rưng rưng nước mắt hỏi Tôn Dĩnh Sa: "Sa Sa, cậu không trách mình chứ? Cậu cũng biết đấy, cậu là người bạn thân thiết nhất của mình. Cậu nhất định sẽ chúc phúc cho mình, đúng không?" Tôn Dĩnh Sa khẽ gật đầu, vô cùng cao thượng chúc phúc cho câu chuyện tình yêu của hai người họ.

Những đứa trẻ ngày ấy xem quá nhiều phim truyền hình dài tập, ngây ngô cho rằng chỉ cần như thế tình bạn sẽ được bền vững dài lâu.

Vương Sở Khâm đứng dậy từ băng ghế chờ, liếc mắt thấy giọt lệ vừa thoáng qua trên khuôn mặt Tôn Dĩnh Sa. Anh tự hỏi, hai người họ rốt cuộc từng trải qua câu chuyện như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com