Diên Quốc năm Thái Hòa thứ năm, đại loạn xảy ra, biên cương quân binh túc trực ngày đêm chỉ sợ sơ hở một cái địch tràn vào cướp nước khiến triều đình lao đao, nguy cơ chiến tranh chực chờ bùng nổ. Sức ép đối với quốc gia ngày càng lớn, bách tính trăm họ nơm nớp lo sợ đối diện với cảnh lầm than, quốc gia đối diện với cảnh mạt vận cùng đồ. Triều đình chiêu mộ trai tráng khắp nơi đầu quân. Nhưng mà đổi lại chẳng có ai, không phải là không muốn chiến, chỉ là đến cái ăn còn không có thì sức đâu mà đánh với giết. Chưa kể, hơn hai mươi vạn quân giặc Trình, cơ hội thắng lại không có, hà cớ gì liều mình đánh giặc? Lại nói, mấy năm gần đây, mất mùa, đói kém diễn ra liên miên, lê dân chịu cảnh cơ hàn, đói khát. Còn ai có sức đâu mà tham chiến, quân lương cống nạp còn không đủ thì ăn cái gì?
Cách kinh thành khoảng sáu mươi dặm về phía nam, từng là một thôn làng nhộn nhịp đông vui. Giờ chỉ còn lại cái nghèo. Ở đó, thiếu niên sức dài vai rộng, một nhà ba người, suốt cả ngày vất vả nuôi hai miệng ăn, hôm nay lại nhặt thêm một nữ tử về nhà. Phải, y chính xác là nhặt theo đúng nghĩa đen. Vị cô nương đó chỉ tầm mười chín, hai mươi. Lại vô duyên vô cớ nằm giữa đường mòn dưới chân núi. Ban đầu Shade còn nghĩ là người này bị cướp, nhưng nhìn kĩ lại thì xác thực không phải. Trên người tuy có dính bụi đất, nhưng không có dấu hiệu xô xát, càng không giống hoảng sợ ngất đi, chỉ là an ổn ngủ thật sâu. Trên người cô nương đó, lại toàn những vật dụng kì lạ, Shade căn bản chưa từng thấy qua.
Y phục cô nương ấy khoác trên người, trông có vẻ kín đáo, nhưng lại không đoan chính lắm. Kín đáo ở đây, tức là cũng không lộ da thịt. Còn nói về đoan chính, chắc chắn là cô nương này nhận không nổi. Nữ tử sao lại mặc quần, không có váy, còn là loại chất liệu bó sát. Còn ngoại y, lại vạn phần không đoan chính hơn. Các cô nương thông thường đều thủ thân như ngọc, y phục phải ba bốn lớp là chuyện đương nhiên, nhất thiết phải như vậy. Nhưng cô nương này, nàng trong mắt Shade chỉ mặc một chiếc áo, còn để một cúc áo bung ra, để lộ xương quai xanh dưới cái cổ trắng ngần. Shade không hề biết, loại áo mà nàng ấy mặc được gọi là sơ mi.
Shade cẩn trọng lại gần, gọi cô nương đó một hai tiếng, nhưng người này nhất quyết không tỉnh. Y nhất thời không biết làm thế nào. Thấy trời lại sắp tối, không thể để một vị cô nương nằm giữa đường như vậy, rất nguy hiểm. Lưỡng lự một lúc Shade quyết định đưa nàng về nhà. Y đem giỏ nấm mình hái được và chiếc túi hình thù kì lạ của nàng đeo trước ngực. Sau đó cẩn thận cõng nàng trên lưng, bước về thôn làng.
Căn nhà của Shade cũng nằm ở đầu thôn, chỉ cần qua cổng lớn, bước qua hai căn nhà đầu là đến. Shade chỉ còn cách vài bước chân nữa là về đến nhà cũng vừa lúc tiểu muội của y chạy ra. Tiểu cô nương với mái tóc hồng có hơi rối đứng trước cổng vẫy vẫy tay về phía y. Còn vui vẻ gọi:
"Ca."
Shade vừa nhìn thấy tiểu muội muội nhà mình đã mỉm cười, như mọi mệt nhọc đều bị xua tan. Y cước bộ có dường như nhanh hơn bước về phía tiểu muội của mình, dịu dàng hỏi.
"Milky, hôm nay ở nhà có ngoan không?"
"Có ạ! Muội hôm nay rất ngoan nha!"
Tiểu muội tươi cười trả lời, sau đó nhìn lên người Shade cõng trên lưng. Một nữ tử nhắm nghiền hai mắt. Gương mặt nàng bị máy tóc xanh che đi gần một nửa, nhưng phần còn lại lộ ra, trông rất ôn hòa. Milky không khỏi tò mò, liền ngây ngô hỏi:
"Ca, tỷ tỷ này là ai vậy?"
"Ca cũng không biết, ca thấy cô nương này trên đường! Không biết phải làm thế nào, đành mang cô ấy về!"
"Ồ, để muội báo với mẫu thân! Mẫu thân ca ca mang một tỷ tỷ xinh đẹp về nè! Mẫu thân!"
Milky hồn nhiên chạy vào trong nhà, Shade nhất thời không kịp ngăn cô bé lại. Milky không hề nhận ra câu nói của mình rất dễ gây hiểu lầm, cứ thể chạy đi thông báo. Còn nói rất to câu "ca ca mang một tỷ tỷ xinh đẹp về", đặc biệt nhắc lại đến ba lần. Shade thở dài, cứ để Milky chạy đi như vậy. Tiểu muội này của y sinh ra đã rất ngốc, thân hình lại thấp bé, không phát triển như các cô nương cùng tuổi. Giờ đã lên tám nhưng cứ như trẻ lên năm. Shade cũng từng thử đưa tiểu muội đi tìm đại phu, nhưng cuối cùng chỉ nhận được ở chỗ đại phu hai từ "bẩm sinh". Bệnh bẩm sinh, mà bẩm sinh không thể chữa. Cho dù thế, Shade lẫn mẫu thân của y vẫn rất quan tâm chăm sóc Milky, còn xem cô nương là trân bảo trong nhà. Milky có ngốc một chút cũng không sao, cả nhà có khi lại được tiểu muội này chọc cười.
Shade cõng cô nương mình "nhặt" được vào trong, đặt lên giường. Sau đó lại đem số nấm đi rửa, xong xuôi y định vào bếp bắt chảo dầu làm bữa tối. Không ngờ dầu còn chưa cho vào chảo, đã nghe tiếng mẫu thân gọi lên nhà, giọng điệu bà có chút không thoải mái, thậm chí là to tiếng với y.
"Shade, con mau ra đây!"
Shade suýt nữa thì bị làm cho kinh hãi, mẫu thân y lâu rồi chẳng dùng đến giọng này nữa, nay lại có vẻ rất tức giận. Cơ hồ có thể lấy roi đánh y như thời còn bé tí. Nhưng không vì vậy, y sẽ sinh ra sợ hãi, dù sao y cũng đâu có làm sai cái gì như lúc còn nhỏ. Chỉ tiếc là hôm nay nhà mình phải ăn cơm trễ hơn một chút. Shade đành để chảo ở đó, nhanh chóng bước ra phòng khách. Nơi đó, mẫu thân Malia đã ngồi từ lâu, bên cạnh còn có Milky khúm núm lo sợ. Mắt cô bé còn rưng rưng ánh nước.
"Ca."
"Milky, con yên lặng một chút! Shade, nói ta nghe, cô nương trên giường là ai? Con nói là lên núi hái nấm? Giờ đem cả một cô nương về!" Nữ nhân trước mặt này là thân mẫu của Shade, thoạt nhìn đã tầm tứ tuần, dung mạo lúc trẻ hẳn rất xinh đẹp nay cũng chỉ thêm một phần mặn mà. Mày liễu nhíu chặt, đôi tử sắc nhãn hệt Shade lộ rõ vẻ tức giận.
"Mẫu thân, con cũng không biết cô nương này. Chỉ là trên đường về thấy cô ấy nằm trên đất, trời cũng sắp tối, để cô ấy nằm đó thì không hay!"
Malia nhíu mày, cảm giác câu mình nghe được từ Milky hình như không giống.
"Vậy sao Milky nói là đối tượng của con?"
Malia giận dữ. Milky nghe mẫu thân gọi tên mình lớn tiếng như thế, liền kinh hãi lùi về sau mấy bước. Shade nhìn muội muội của mình, cũng hiểu ra gì đó.
Milky chẳng qua đã nghe được cuộc trò chuyện của Shade với hàng xóm mấy hôm trước, khuyên Shade cũng nên tìm cho mình một vị cô nương để thành thân. Khi Shade mang một cô nương lạ mặt về, nhất thời nghĩ đến lần trò chuyện đó, sau cũng lại hồn nhiên nói cho mẫu thân mình nghe. Báo hại bà Malia có một trận cả kinh, còn sợ con mình làm chuyện không trong sạch với cô nương nhà người ta, nên mới lớn tiếng như vậy.
Sau khi mọi chuyện giải quyết đâu vào đó, Shade lại vào bếp nấu ăn, vừa hay khi nấu xong cô nương kia cũng tỉnh.
"Ca... ca...tỷ tỷ tỉnh rồi này! Tỷ tỷ tỉnh rồi!"
Milky ở trên nhà hô lớn, cô bé còn vui vẻ vỗ tay nhìn cô nương trước mặt cuối cùng cũng tỉnh. Tựa như một đứa trẻ được cho một cây kẹo liền vui vẻ mà nhún nhảy.
Shade ở dưới nhà nghe được tiếng Milky gọi, lại vô cũng điềm tĩnh mà đi lên. Việc giải thích với mẫu thân vừa rồi đã khiến y mệt không ít, đối với việc cô nương mình đem về có tỉnh lại hay không cũng không còn tâm trạng để ý nhiều nữa. Shade bước lên nhà, cô nương kia thực sự đã tỉnh lại, nàng đang ngơ ngác nhìn quanh, như thể không tin vào những gì mắt mình đang thấy. Shade có chú ý đến cử chỉ kì lạ này, sau đó mở miệng hỏi.
"Cô nương, cô có chỗ nào không khỏe sao?"
Cô nương kia im lặng một lát, cẩn trọng đánh giá nam nhân trước mặt. Tự hỏi sao lại có người ăn mặc cổ quái như vậy. Thận trọng nói.
"Anh là..."
"Ta là Shade! Ta thấy cô nương nằm trên đường, vì trời sắp tối nên mới mạo muội đem về đây! Xin hỏi, cô nương nên xưng hô thế nào? Đến từ đâu?"
Shade nói, giọng vẫn giữ một điệu trầm ổn, cũng rất đoan chính. Nhưng cách nói chuyện và xưng hô tưởng chừng như lịch sự đó, lại khiến cô nương kia không được vui, thậm chí sinh ra hoảng sợ. Nàng nheo mắt lại, cảm giác mọi thứ diễn ra xung quanh vẫn là không đúng lắm. Nhưng suy cho cùng, người kia hỏi nàng, vẫn nên tra lời.
"Tên tôi là Rein, tôi sống ở Mỹ, bang California."
"California?"
Shade lập lại, có vẻ khó hiểu. Y chưa từng nghe tên đất nước nào lạ như vậy, còn thầm nghĩ do học thức của mình quá kém. Vị cô nương tên Rein kia nghe giọng y cũng có phần đoán ra, y không biết California, nhưng gương mặt y vẫn giữ vẻ lãnh đạm, bất động thanh sắt. Rein lại hỏi thêm.
"Vậy, đây là đâu?"
"Đây, là nhà ta! Lúc nãy ta có nói thấy cô ngất xỉu ở trên đường, nên mới mang cô về, mong cô nương đừng trách."
"Ý tôi là...đây là nước nào? Năm bao nhiêu?"
Rein hỏi lại, mày hơi nhíu xuống. Nàng từ đầu cũng lờ mờ đoán ra một cái tên, ngôn ngữ ở đây, chính là của Trung Hoa. Nhưng mà cách ăn mặc này, ở năm nào lại không nhớ rõ. Cho đến khi Shade nói cho nàng một cái tên.
"Diên quốc, năm Thái Hòa thứ năm."
Hóa ra là Diên quốc năm Thái Hòa, chờ đã Diên quốc năm Thái Hòa. Rein hơi giật mình, nàng giương mắt nhìn Shade vẫn đang giữ dáng vẻ bình thản kia.
Ban đầu còn tưởng bản thân lọt vào đoàn phim nào, nhưng càng nghĩ càng không phải, đang ở Mỹ thì có phim cổ trang à? Còn nếu là trò đùa, chắc chắn chẳng ai rảnh đâu mà chọc một cô sinh viên bình thường như Rein, bạn của nàng chẳng giàu đến mức giàn dựng được cả một bối cảnh giống như vậy. Không phải chứ? Thế mà lại xuyên không? Rein cảm thấy đầu óc bất giác ong ong, choáng váng
Rein căn bản cũng chỉ là một sinh viên năm hai đại học, có một chuyến thăm quan di tích lịch sử ở Trung Hoa. Thế mà quái nào khi đang xem xét ngôi làng còn lại vết tích cổ đại, đùng một cái lại xuyên đến đây. Rein không thích trò này cho lắm, mấy mẩu truyện xuyên không mà bạn giới thiệu, Rein cũng chỉ đọc có một nửa rồi thôi. Nàng không hề có hứng thú như tìm được vài di vật thời cổ đại. Giờ xuyên về cổ đại, nói hay thì cũng được, nhưng mà xui lại nhiều hơn. Năm Thái Hòa chẳng phải sẽ có chiến tranh sao? Xuyên đến đâu không xuyên, lại xuyên đến nơi sắp diễn ra chiến tranh.
Rein cẩn trọng suy nghĩ lại một lát, nếu đến được nhất định phải đi được, nàng không thể ở lại nơi này khi tiền đồ ở thời hiện đại vô cùng xán lạn. Rein ngước mặt lên nhìn Shade, nghiêm túc nói.
"Phiền anh, ngày mai đưa tôi đến chỗ anh gặp tôi được không?"
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com