4
"Sherlock thân mến,
Kiến tự như ngộ.
Bức thư này được viết tại cảng New York. Cậu thích bình minh trên sông Hudson và hoàng hôn ở cảng New York, tôi thì ngược lại, thích hoàng hôn trên sông Hudson và bình minh ở cảng New York. Sau khi tiễn cậu đi tôi không còn xem mặt trời mọc ở cảng New York nữa, đêm qua thời tiết rất tốt, cho nên hôm nay tôi đã dậy sớm. Tôi đã ngồi viết thư trên bãi cỏ công viên Battery chứ không phải cọc neo của bến tàu, cậu không cần phải lo lắng việc tôi rơi xuống biển hay gặp bất trắc gì khác.
Khi tôi đi đến bờ biển, đường chân trời phía đông đã bị nung thành một màu đỏ rực, trên bầu trời là những đám mây màu xanh tím, thuỷ triều đỏ vô biên lên xuống trên mặt biển, cho đến khi vỗ vào bờ thành một mảnh tro đen. Mặc dù có mây, nhưng sắc vàng của bình minh cũng tráng lệ như ngày cậu khởi hành, ánh dương giữa mặt biển xanh thẫm và bầu trời xanh cao trải ra một dải vàng anh thảo, thỉnh thoảng có bóng đen của những con chim biển bay ra từ trong đó.
Buổi sáng kia ngày cậu khởi hành chúng ta cũng như vậy, dậy sớm đến New York xem mặt trời mọc, sau đó lót vali và ngồi trên bãi cỏ ăn sandwich, mãi đến khi thuyền của cậu thổi còi chào đón hành khách lên thuyền. Tôi đứng trên đê biển nhìn theo cậu bước lên trên, nhìn cậu đi đến boong tàu, sau đó chúng ta lại dùng động tác tay và ám hiệu trò chuyện gần nửa giờ. Cậu còn bảo tôi dựa vào hướng của toà nhà, để tránh bị xô đẩy bởi dòng người qua lại.
Thời gian rõ là một trải nghiệm kỳ diệu. Chúng ta cách con thuyền trò chuyện nửa giờ chẳng mấy chốc liền trôi qua, nhìn con thuyền hướng về Đại Tây Dương chỉ mấy phút đồng hồ nhưng lại dài đằng đẵng. Cũng chỉ mới qua mấy tháng, nhớ đến cảnh nói lời tạm biệt với cậu, phảng phất như vừa mới hôm qua, nhớ đến lần trước cùng cậu ở nhà ăn cơm, mà lại như đã cách ba mùa thu.
Khi xếp hàng lên thuyền, cậu còn nói với tôi rằng cậu nhớ lại ngày chúng ta đến cảng New York, cậu đi theo Billy xuống mạn thuyền, Bộ Tư pháp và người của Pinkerton đã chờ chực sẵn, trong khi tôi được nguỵ trang thành thi thể để mang xuống, đưa vào bệnh viện nằm suốt cho đến khi tỉnh dậy.
Thời điểm tôi mở mắt ra, nói thật là rất mờ mịt, chỉ có chuyện mất đi mắt trái rõ ràng là được khắc cốt ghi tâm. Nhưng điều kỳ quái là, tôi nhìn ra bầu trời cùng các toà nhà cao tầng lạ lẫm ngoài cửa sổ một đất nước xa lạ, trong lòng tôi lại bình tĩnh dị thường. Tôi thử rời khỏi giường, tháo vải băng trên mắt ra, còn tìm lấy một chiếc áo mỏng mặc vào, lại xin y tá một cây gậy chống, vịn vách tường bước từng bước lên sân thượng. Bước lên từng bậc thang tôi đều xác nhận được rằng bản thân đã vĩnh viễn mất đi mắt trái của mình, nhưng từ mỗi một phần đau đớn sinh ra lại đang nói cho tôi biết, tôi vẫn còn sống.
'Mình vẫn còn sống.'
'Vậy Sherlock đâu rồi?'
'Còn mình, là đang ở đâu?'
Sau đó, là sự cô đơn lẻ loi vô tận.
Tôi thậm chí không thể phản ứng khi cậu ngồi bên cạnh tôi, cũng không thể hiểu được sự yên lòng và vui mừng trên khuôn mặt của cậu."
Đầu bút dừng lại tại đây. Tay William run lên trong cơn gió ban mai, anh mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn về phía biển khơi, cùng với những chiếc thuyền máy qua lại trên mặt biển, sau khi suy tư thêm một chút lại nhấc bút lên.
"Xin lỗi, đột nhiên lại nói về những chuyện xưa cũ kì lạ. Loại tâm tình này tôi chưa từng nhắc qua với cậu, nhưng với tư cách là bạn đồng hành đã cùng tôi đi một chuyến đến Quỷ Môn Quan, tôi cảm thấy cậu có quyền biết những điều này."
William không nhớ mình đã ngồi trên sân thượng bao lâu vào ngày hôm đó. Mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống ngọn núi phía tây, thời điểm Sherlock kéo anh đứng dậy, anh mới lấy lại tinh thần. Bệnh viện đã thông đèn điện, Sherlock dưới ánh đèn trắng sáng lại một lần nữa thay bông băng, bao lên băng vải trên mắt trái của anh. Sau đó hai người lại ngồi trầm mặc hồi lâu, tựa hồ ngôn ngữ chỉ là một loại giả dối, chỉ có đầu ngón tay nắm chặt lẫn nhau mới có thể nói rõ chân tướng.
"Sher......lock......" Trầm mặc mấy tháng, William còn phải một lần nữa luyện tập cách phát âm của cái tên này, "Tôi còn sống...... Và cậu cũng vậy."
"Đúng vậy, Liam, chúng ta còn sống." Trong giọng nói trầm thấp của Sherlock có thêm vài phần dịu nhẹ.
"Tôi bị mất một con mắt." Giọng nói trầm thấp của William vẫn lạnh lùng như cũ.
"Xin lỗi, Liam, bác sĩ......"
"Không sao." Vị giáo sư không trả lời chàng thám tử đang lúng túng, mà tự lẩm bẩm một mình, "Không sao cả, chúng ta đã sống sót, cho nên......"
William không biết cổ họng là bị mắc xương hay cái ôm của Sherlock đã cắt ngang những lời còn lại của mình, đầu họng anh đau dữ dội, lồng ngực anh cũng đau dữ dội, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra được. Anh dùng hết sức lực đẩy Sherlock ra, thám tử không có phòng bị nên đã ngã ngồi về trên ghế.
"Đừng an ủi tôi, Sherlock! Cũng không cần giậu đổ bìm leo đâu!"
"...... Liam?!"
"Đây là những gì tôi xứng đáng nhận được!" Anh nắm lấy tóc mai của mình, đè nén giọng nói nhưng lại gần như gào thét, "Đừng để tôi hoài nghi hay hối hận về 'kế hoạch' của 'chúng ta' đã cùng nhau lựa chọn, Holmes! Chỉ có chuyện này......"
"Tôi biết! Tôi biết điều đó, Liam!" Sherlock lại một lần nữa bắt lấy bàn tay phải kia, đồng thời gắt gao nắm chặt nó giữa hai bàn tay mình, "Tôi không có ý 'thương hại' hay là 'an ủi' cậu, tôi chỉ là tự đáy lòng cảm thấy rất mừng vì chuyện 'cậu còn sống'!"
"Sherlock......?" Đôi mắt đỏ ửng kia nhìn về phía Sherlock.
"Cậu bị thương vô cùng nghiêm trọng, có thể sống sót hay không, có thể tỉnh lại hay không, tất cả đều dựa vào ý chí nỗ lực của cậu." Trong con ngươi màu xanh diên vĩ của Sherlock tràn ra một chuỗi sóng gợn, "Mấy tháng qua cậu hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, tôi tưởng là tôi đã mất cậu rồi...... Tôi đã tưởng là mình mất cậu, Liam, nhưng chúng ta đã cùng nhau sống sót." Hai tay của anh càng nắm chặt hơn, "'Cậu vẫn còn sống' chính là tất cả đối với tôi, Liam."
"...... Tôi không hy vọng cậu nói những lời như vậy, Sherlock."
"Nhưng đây chính là suy nghĩ chân thật nhất của tôi, Liam."
Lời bộc bạch thẳng thắn và thành khẩn này của thám tử làm cho chàng giáo sư cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi trong đó sẽ nuôi lớn một loại tình cảm quá mức nào đó.
Rất lâu sau đó, William mới tìm được lời nói để làm cho loại cảm xúc này bị biến chất trước khi nó nảy mầm.
"Chẳng lẽ đây chính là cái giá mà 'ác quỷ' phải trả khi sống tạm bợ trên đời sao." Ngón tay mảnh khảnh tái nhợt vuốt ve vải băng, Sherlock không thể nào từ trong giọng nói run rẩy, đang đè nén cảm xúc kia đọc được bất kỳ khuynh hướng tình cảm nào, "Nếu như hy sinh mắt trái của tôi có thể đổi lấy hai tấm vé từ địa ngục đến nhân gian, vậy giá vé như vậy vẫn là rất có lời."
Anh bỗng nhiên đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của Sherlock——
"Mất đi mấy con mắt cũng không quan trọng, Sherlock. Tôi vẫn còn có 'cậu còn sống', vậy là đủ rồi."
"Đừng tự dối lòng......"
"Tôi mãn nguyện rồi."
—— Sau đó đóng lại con đường giao tâm.
"Cậu đã oán trách tôi đối với 'những chuyện của cậu' không có hứng thú, điều này làm cho tôi thấy bối rối. Cũng giống như khi chúng ta ở Durham, cậu nói về vụ án, tôi nói về sinh viên, chỉ có điều hiện tại chúng ta là đồng nghiệp và bạn cùng phòng, nói về cùng một công việc và những chuyện thường ngày. Tôi cho rằng đây là sự tôn trọng và không gian cần thiết giữa bạn bè với nhau.
Nếu cậu vẫn còn chấp nhất rằng chúng ta nên chung sống với nhau giống như cậu và bác sĩ Watson, tôi sẽ học cách tiếp nhận nó. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, tôi có thể giống như trong lá thư lúc này, thản nhiên kể rõ tâm sự với cậu, thản nhiên lắng nghe cậu giãi bày."
Hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ đọng lại dưới ngòi bút, hoà vào trong mực, lại hoá thành những đường nét và chữ cái, viết đầy hết tờ giấy này đến tờ giấy khác.
"Còn có cái gì có thể nói được đây......"
"Nếu lại nói về vụ án, Sherlock sẽ trả lời năm lá thư để mà phàn nàn."
"...... Nhưng kỳ thật miễn là chuyện trong cuộc sống của mình, Sherlock đều sẽ sẵn lòng lắng nghe thôi."
William tự lẩm bẩm một mình, quyết định viết về chim bồ câu ở quảng trường, hải âu ở bến tàu, chim nhạn đen trên sông Hudson và cá heo ở cảng New York hồi lúc điều tra vụ án. Có lẽ còn có thể thêm vào những chiếc lá non của công viên trung tâm, những chiếc mầm mới của hàng cây bên đường, quả táo hình thiên nga đặc biệt của Billy, và cả thuốc nổ xếp thành tháp bên trong "Sơn động".
"Lần này viết tới đây thôi. Hiện tại là bảy giờ mười lăm phút sáng, tôi cần phải quay lại với vụ án Long Island để kết thúc phần việc còn lại, tôi cũng hy vọng thủ tục giấy tờ của cậu hết thảy đều thuận lợi.
Mong chờ hồi âm của cậu!
Chúc may mắn,
William"
William đóng nắp bút, gấp lại giấy viết thư và cất vào phong bì, chờ sau khi trở về phòng làm việc để dán nó lại. Ánh mặt trời rực rỡ bao phủ mái tóc vàng óng của anh, cũng sưởi ấm tâm trí minh mẫn của anh. Đây là lần đầu tiên anh viết một lá thư như vậy về "bản thân mình", chứ không phải là thư về công việc.
Sherlock sẽ đối đãi như thế nào với lá thư này? Vui mừng như điên? Hay là không thể tin được?
William phủi bỏ những giọt sương và cỏ lá trên quần áo, lần nữa nhìn về làn sóng vàng kim nơi biển xanh cuồn cuộn.
—— Cậu có nhận ra được không, Sherlock?
コタエはきっと歩いた 足跡 の 中 に
Đáp án nhất định tích chứa trong dấu chân trên con đường cùng nhau đi
そう 君 に伝えたいから
Đó là điều tôi muốn nói với người
今日 まで 生 きた 証
Minh chứng cho việc tôi đã sống đến ngày hôm nay
—— 菜穗 《Love Today》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com