6
"Sherlock thân mến,
Kiến tự như ngộ.
Nếu thuận lợi, bức thư này sẽ được gửi vào thời điểm kết thúc vụ án 'Long Island', và sẽ vừa vặn đến tay cậu trước một ngày cậu trở về, tôi thật lòng hy vọng lúc cậu trở về tất cả mọi thứ đều suôn sẻ!
Trước hết, cho phép tôi xin lỗi vì đã viết bức thư này. Trong bốn tháng rưỡi cậu rời New York, tôi sẽ viết cho cậu sáu bức thư, đây là bức đầu tiên. Tôi quyết định viết nó đầu tiên, là bởi vì tôi thực sự không thể nào kiềm nén được sự nhung nhớ của tôi đối với cậu. Tôi đã thử ngăn chặn và phủ nhận, nhưng tôi nhận thấy rằng bày tỏ mới là cách duy nhất có thể quên đi nó. Vì vậy, tôi vô cùng xin lỗi.
Tôi cũng quyết định để cậu nhận được nó sau cùng, như vậy thì cậu sẽ không bị những suy nghĩ kỳ lạ của tôi làm phiền quá lâu. Lời tiễn biệt hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, vào lúc cậu đọc những dòng này, tôi đã biến mất trong đám người đông đúc trên đường phố Anh quốc. Tôi biết ra đi không từ biệt là một điều thất lễ, nhưng tôi sẽ không thỉnh cầu sự tha thứ của cậu, bởi vì đây là sự chia tay cần thiết —— vì để cho cậu sống, vì để cho hai chúng ta tiếp tục sống.
Tôi sẽ không để cho tình cảm của mình làm vướng chân cậu, tôi sẽ dùng bốn tháng rưỡi này để buông bỏ tất cả, nếu cậu cảm thấy khó chịu với những lời mà tôi đã viết, xin hãy đốt lá thư của tôi."
Sau chuyến thăm các công nhân xây dựng cầu Brooklyn và công nhân khuân vác ở bến sông Đông lần cuối cùng, William khoác lên ánh tà dương màu cam vàng bước đi trên con phố hẹp dài ngăn cách những toà nhà cao tầng. Đường phố New York cọ vai xát gót, với sức sống và tinh thần hoàn toàn khác với London nội liễm. Anh vừa mới bắt đầu quen thuộc với toà thành thị phồn vinh này, vậy nên nói lời tạm biệt khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Sau này sẽ không còn cơ hội trở lại đây nữa, anh quyết định lại đi nhìn một chút những quang cảnh đã bầu bạn và an ủi mình một thời gian ngắn ngủi.
Bình minh ở cảng New York, hoàng hôn trên sông Hudson, những ánh sao sáng trong công viên trung tâm.
Bình minh trên sông Hudson, hoàng hôn ở cảng New York, dải ngân hà trên đài quan sát.
Nếu đúng mùa, còn có màu xanh lá cây của mùa xuân trong công viên Battery, cá voi ở vịnh New York, chim nhạn mùa thu trên sông Hudson, cảnh tuyết rơi ở Manhattan.
Bầu trời trong veo bị mái nhà cắt thành một dải màu xanh biếc, nắng chiều rọi lên những đám mây trắng tinh một vòng màu vàng nhạt, giống như hoa văn in nhuộm loang lổ được khảm vào bên trong. Hình bóng bồ câu đưa tin cùng chim chóc thỉnh thoảng từ những cành cây và bê tông trong rừng rậm bay qua, các bảng hiệu và lá cờ được trang trí trên các toà nhà màu xám vàng hoặc xám trắng, cuối ngã tư đường phía tây, đường chân trời màu cam đang dần dần khuếch tán. Đối với William mà nói đây không phải là những cảnh tượng "quen mắt", nhưng nó từng là một thói quen mà anh và Sherlock đã chậm rãi thưởng thức hằng ngày.
Vào khoảng thời gian anh còn chưa thể rời khỏi gậy chống, Sherlock đã hết lần này đến lần khác cùng anh đi qua đường phố nơi đây. Anh đã cố chấp không cần bất kỳ sự nâng đỡ hay trợ giúp nào, Sherlock vừa bực mình lẩm bẩm, vừa ở sát bên cạnh duỗi tay ra, sợ anh sẽ vì thể lực không chống đỡ nổi mà té ngã. New York và London vào mùa hè có một kiểu nóng rất khác nhau, nhưng mặt trời lại lặn muộn như nhau, Sherlock —— đôi khi là Billy đi cùng —— sau khi ăn tối liền kéo anh ra ngoài, bồi anh đi tập tễnh qua nội thành, đến sông Hudson, chờ đợi hoàng hôn và trời sao lúc tám hoặc chín giờ.
"Tôi đã từng nhiều lần một mình đứng trên đỉnh núi của Durham và mái nhà của London để ngắm nhìn những hiện tượng tự nhiên tuần hoàn lặp đi lặp lại, mặt trời mọc mặt trời lặn, vật đổi sao dời, sương gió mưa tuyết, những đàn chim di cư. Tuy rằng kẻ đã chết không cần phải say mê thế giới của người sống, nhưng con đường tôi phải đi quá tăm tối, tôi cần một vài 'cái đẹp' chống đỡ cho mình đến hết 25 năm u ám, đến tận cùng của cái chết. Tôi không dành sẵn 'tương lai' cho bản thân mình, vì vậy mỗi một ngày ánh bình minh và hoàng hôn giống như nhịp tim đang đập, là sự đếm ngược mạng sống của tôi.
Tôi cũng không nghĩ rằng đời mình sẽ còn có bất kỳ sự tốt đẹp hay biến số nào đó.
Và gặp được cậu là một sự may mắn bất ngờ biết bao.
Như tôi đã nói trong một bức thư, đó là điều khiến cho tôi vui vẻ đến nỗi tôi đã gần như quên đi kế hoạch tội lỗi sâu sắc đó. Tôi đã tìm được tri kỷ và người duy nhất hiểu mình, tôi đã bắt đầu 'mong đợi', bắt đầu tưởng tượng liệu 'ngày mai' có tình cờ gặp được cậu trên đường phố London hay không. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc từ bỏ tất cả mọi thứ về 'William James Moriarty', chỉ cùng cậu giải đố và truy đuổi lẫn nhau với tư cách là 'Liam'.
Vào cái đêm cậu tặng 'Alice (Iris)' cho tôi, trước khi đi ngủ tôi đã oán trách rằng cậu là 'một tên hay phá hỏng các kế hoạch và quy tắc', cậu mỉm cười nói rằng cậu 'không cho phép' tôi quyết định cuộc đời của 'hai người chúng ta'. Nhưng thực ra, những gì tôi muốn nói với cậu vào lúc đó là: 'Cậu giống như một du khách thô lỗ cầm lấy cây cọ sơn dầu bôi vẽ bừa bãi trên bản phác thảo của tôi, phủ lên thế giới đen trắng của tôi những màu sắc rực rỡ. Nhưng tôi thích 'bức tranh' chưa hoàn thành, lộn xộn, đầy màu sắc này, Sherly, mặc dù có lần nó đã làm tôi nảy sinh hiểu lầm kỳ lạ, như thể cậu đang để cho tôi nắm lấy tay cậu, cùng cậu trở thành bạn bè mới cương quyết nhét tôi vào 'Thế giới' xanh đỏ nổi trôi mà cậu sáng tạo ra.
Nghĩ từ một góc độ khác, nếu cái chết là con đường phải trải qua 'chuyển sinh', thì với tư cách là những người 'đã chết qua một lần', và tỉnh lại ở một đại lục mới, chúng ta thực sự đã 'chuyển sinh sang một thế giới khác'. Tử thần đã tiếp nhận chúng ta, sau đó đẩy chúng ta trở về nhân gian. Ngài đã hào phóng trả lại 'cậu còn sống' cho tôi, nhưng lại chỉ thu lấy một con mắt trái của tôi làm vật báo đáp.
Cậu có lẽ muốn biết hiện tại tôi xem việc 'sống chết' là như thế nào.
Tôi có thể cho cậu một câu trả lời từ đáy lòng, chính xác và chắc chắn rằng: 'tôi muốn sống.'
Cậu có lẽ cũng muốn biết bây giờ tôi 'tại sao lại muốn tiếp tục sống'.
Ban đầu tôi chỉ cố gắng sống để không liên luỵ và dựa dẫm vào cậu hoặc Billy, sau đó là vì mệt mỏi việc đào tạo phục hồi sức khoẻ nên không rảnh rỗi mà bận tâm đến 'sống chết'. Chờ tôi lấy lại tinh thần, tôi phát hiện ra mình đã thích ứng với việc 'sống cùng cậu', những chuyện vụn vặt bình thường nhất trong cuộc sống cùng với bốn mùa thay đổi trong lúc tôi còn thất thần đã hoàn toàn thay hình đổi dạng. Tôi bắt đầu suy nghĩ về ba bữa ăn một ngày của chúng ta, bắt đầu tranh cãi với cậu về mấy chuyện vặt vãnh, bắt đầu cùng cậu chơi trò chơi giải đố, bắt đầu đề xuất với cậu về phong cảnh muốn xem.
Tôi chưa bao giờ quên bản thân mình mang trọng tội. Nhưng ngay cả như vậy, niềm vui 'sống cùng cậu', 'cùng giải đố với cậu' có lẽ đã vượt qua hết thảy bóng tối tích tụ trong lòng tôi. Mỗi ngày có cậu bầu bạn đều rất ấm áp, mới lạ, tràn đầy sức sống, thoải mái vô tư. Đối với tôi mà nói, đây chính là dáng vẻ của 'hạnh phúc' mà nó có, Sherly.
Đây chính là dáng vẻ 'hạnh phúc' nên có, ngay cả khi nó chỉ là ảo mộng.
Cậu không chỉ là 'biến' trong 'kế hoạch' của tôi, Sherly, cậu cũng là 'biến' trong cuộc đời tôi. Cậu đã không phân trần mà cạy mở cánh cửa sổ tôi đã khoá, kéo ra rèm cửa mà tôi đã khép chặt, thế là ánh mặt trời liền tràn vào căn phòng tên là 'Thế giới' này, chiếu sáng những góc tường tối tăm, hong khô mùi nấm mốc ẩm ướt trong đó. Ánh sáng làm dịu đi bóng râm của vạn vật, mang lại những sắc thái nhu hoà cho tất cả mọi thứ nó có thể chạm đến, thế giới đã 'trở nên đáng sống hơn' như lời cậu từng nói.
Cậu đã làm cho công thức 'cuộc sống của tôi' có những 'lời giải' khác nhau, cậu đã chứng minh với tôi rằng 'tôi có thể sống theo một cách khác', và tôi, muốn thử sống trong một thế giới như vậy. Tôi không muốn lãng phí vô ích cái mạng mà cậu đã liều chết cứu lấy này."
Vịnh New York và sông Bắc chính là huyết mạch của vận tải biển, trên mặt nước phủ đầy những chiếc thuyền máy lớn nhỏ, tàu kéo và phà, chất lượng không khí ở khu vực bến tàu cũng không đạt yêu cầu. William thích đi đến bến tàu và ụ tàu ít đường vận chuyển hơn, nơi đó tương đối yên tĩnh, các toà nhà đối diện bờ sông cũng thấp và ít hơn, anh có thể chiêm ngưỡng đường chân trời xa xôi bằng phẳng hơn.
Thời điểm bước trên một con đê dài, mặt trời đã hạ xuống tầng thấp. Bầu trời xanh thẳm bao la phía tây dần biến thành màu hổ phách, những đám mây vụn nhẹ nhàng bị hoàng hôn nhuộm thành màu vàng ngân hạnh, rải rác từ đường chân trời nhợt nhạt khảm đến khung trời phía đông. Xa xa trên vùng trời thấp có tầng mây che khuất, tà dương ở giữa mây lộ ra một góc như viên ngọc sáng, tầng mây vàng đen ngược sáng do đó lại chồng lên nhau một lớp xanh đen. Vùng hư không bị nắng chiều phơi thành màu cam nối liền với nhà cửa, ở phía trước đường chân trời vẽ ra từng đường phân cách.
William chào hỏi các công nhân tại bến tàu sông Hudson. Trong vụ án ụ tàu sông Bắc William từng nhờ bọn họ giúp đỡ, sau đó thỉnh thoảng lại mượn danh nghĩa hàn huyên để đưa ra vài chủ ý cho bọn họ. Loại hành vi đối nghịch này với các kim chủ của Pinkerton tất nhiên là vô cùng nguy hiểm, nhưng trên bến tàu sẽ không ai phản bội anh —— tựa như bọn họ chưa từng tiết lộ hành tung của William ba tháng qua. William căn bản không có rời khỏi New York, anh mang theo một túi hành lý đơn giản sống ở bến tàu của sông Hudson, hoặc là tá túc trong một chiếc thuyền nhỏ lắc lư, hoặc là ẩn mình trên gác xép của một quán rượu, cùng chung sống với những người lao động vất vả chăm chỉ.
Đây là một thí nghiệm mà anh thiết kế cho bản thân đã bị mất một con mắt.
Anh muốn kiểm tra xem hiện tại mình có thể tự sống và hành động một mình với cơ thể không hoàn hảo này hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com