8
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay vươn ra từ điểm mù thị giác ở phía sau bên trái nắm lấy tay phải của William, chiếc khuy măng sét nhẹ nhàng lắc lư khỏi tay William, rơi vào lòng bàn tay khác đang kéo tới. Hai bàn tay như một cái túi bao lấy "Alice (Iris)", William còn chưa kịp mở miệng với người mới xuất hiện —— anh biết nhất định là Sherlock —— chiếc áo khoác chống bụi (duster / duster coat) đã trùm lên trên đầu. Tay kia của đối phương cách áo khoác vòng lấy bờ vai anh, kéo anh về phía lồng ngực quen thuộc có mùi thuốc lá.
"Sher......"
"Người của Red Circle đang ở đầu hẻm, cứ như vậy đi đừng nhúc nhích!"
Giọng nói nôn nóng khiến William lập tức lấy lại tinh thần.
Tay trái của Sherlock bắt lấy tay William trước tiên xoay người lại, đồng thời cầm lấy chiếc khuy măng sét kia, tay phải rời khỏi bả vai anh, ấn vào đầu anh đang bị áo khoác dài che lại. Áo sơ mi của thám tử đã ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực thở từng hơi lớn, hẳn là đã chạy một đoạn đường rất dài.
Màu đỏ vàng bao phủ tầm nhìn hạn hẹp của William, dòng sông Hudson dào dạt nổi lên những đầu sóng ánh cam. Cái nóng của nắng chiều dịu dàng ôm lấy anh vào lòng, gió sông lạnh lẽo lướt qua gò má, anh lúc này đây mới nhận ra không biết là vì mới vừa "vứt bỏ" đau khổ hay bởi sự an tâm của "cái ôm" hiện tại, nước mắt đã vô thanh vô tức trèo lên trên mặt.
"Tốt quá, đuổi kịp rồi......" Cánh tay trái của Sherlock cũng vòng lên người William. Anh tự mình lẩm bẩm, dùng sức đem tên đào phạm chưa được toại nguyện này đè vào trong lòng. "Phối hợp hành động của tôi, Liam." Giọng nói của anh cũng bình tĩnh lại, "Nhân số này không thể xông vào, lát nữa chúng ta thấy có cơ hội thì lặng lẽ chạy đi, không nên rút dây động rừng."
"...... Tôi hiểu rồi." William nâng tầm mắt lên, "Sao cậu lại trở về?! Trở về lúc nào?"
"Mới vừa xuống tàu. Cậu quên là vụ đánh bom thương hội mà chúng ta tiếp quản có liên quan đến Red Circle sao? Thủ lĩnh của bọn họ đã xử lý xong rồi, trở về dọn dẹp đám thuộc hạ." Sherlock đè vành mũ, cảnh giác quét mắt qua đường phố cùng những toà nhà nối liền phía sau, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa thấp theo động tác của anh lướt qua bả vai, "Tôi cũng không giống người nào đó, sau khi lật tẩy bọn thương phỉ còn dám ngay cả mũ cũng không đội liền nghênh ngang ra ngoài đi tới đi lui, chút cảnh giác này cũng không tự mình làm được."
"Xin lỗi, tôi sẽ chú ý." William qua loa lau sạch vết nước trên mặt, dùng cánh tay đẩy ra cái ôm của Sherlock.
Lồng ngực Sherlock bị đẩy ra một chút. Anh thuận thế ôm lấy vai William xoay người lại, chàng giáo sư bị động tác lôi kéo của anh lảo đảo một cái, vai trái đụng vào lồng ngực thám tử. Nhưng chàng thám tử không cho anh thời gian để điều chỉnh tư thế hay quan sát xung quanh mình.
"Chạy đi, Liam!" Trước khi giọng nói thúc giục trầm thấp truyền vào trong tai, thám tử đã ôm lấy anh chạy đi.
Áo khoác chống bụi che đi mái tóc cũng che khuất một nửa tầm mắt còn sót lại của William, anh chỉ có thể căn cứ vào tình hình mặt đường để phán đoán Sherlock mang theo mình chạy trốn ở đâu. Bọn họ chạy ra khỏi đột đê, chui vào ngõ hẻm, xuyên qua mê cung từ những toà nhà tạo thành, cuối cùng xông vào quán rượu nhỏ nơi William ngủ trọ.
"Nếu người của Red Circle tới đây dò hỏi, làm phiền các anh ứng phó tí nhé, anh bạn!" Sherlock đưa anh vào cầu thang nhỏ hẹp tối tăm, tiện thể dặn dò ông chủ.
"Cứ giao cho chúng tôi, các cậu mau trốn đi!" Câu trả lời đậm giọng Ireland của ông chủ bị bỏ lại phía sau.
Sherlock gần như là đẩy William chạy lên dốc cầu thang, lao vào trong một căn phòng. Sau khi nhét William vào bên trong, anh không chỉ lập tức khoá cửa lại, mà còn kéo một cái ghế qua, dùng lưng ghế chống vào tay nắm cửa. William không có chuẩn bị trước chạy đến thở không ra hơi, anh kéo xuống chiếc áo khoác đang trùm trên đầu ném lên bàn, dựa vào vách tường bên cửa sổ thở hổn hển. Ánh chiều tà đỏ bạc từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, trải ra một dải ánh sáng dài lên bàn gỗ, mặt đất và bức tường đối diện. William nhìn ra đường phố bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn về phía Sherlock đang cuộn người lại ở bức tường cạnh cửa.
"Xem ra...... Không có ai...... Đuổi theo cả, Sherlock."
"......"
"...... Sherlock cậu không sao chứ?"
"Đau......" Sherlock không ngẩng đầu lên.
"Cậu bị thương sao?!" William xuyên qua những đốm sáng chạy tới, một tay nâng cánh tay của anh lên, "Bị thương ở đâu?! Để tôi xem vết thương!"
Vòng eo bị ôm lấy, đồng thời Sherlock đột nhiên đứng thẳng người lên, nụ cười giảo hoạt cùng đôi mắt màu xanh diên vĩ đột nhiên lấp đầy tầm nhìn của William. William cảm giác được tay phải của Sherlock nâng lên gò má, xúc cảm kim loại lạnh lẽo của chiếc nhẫn đầu lâu áp vào bên tai. Anh nhìn thấy từ trên xuống dưới cánh cửa sổ tô lên năm dải màu xanh xám của nước sông, màu đỏ hạnh của đất, màu vàng đỏ của tà dương, màu tím nhạt của mây đùn và màu xanh nhạt của bầu trời, tất cả những sắc thái này chợt bị thay thế bởi màu lam ở trong mắt Sherlock. Phía sau lưng đụng vào tấm lụa màu cam của hoàng hôn đang buông xuống, Sherlock áp người lên, dùng nụ hôn dịu dàng đoạt đi hô hấp của anh.
Não bộ của William chỉ còn lại trống rỗng.
Anh theo bản năng dùng sức đẩy Sherlock ra.
"Anh làm gì vậy, anh Holmes?!" William giống như một con thú nhỏ sợ hãi xù lông mềm toàn thân, một bên đỏ bừng mặt lau môi, một bên chống đối ngăn cản ý đồ đến gần lần nữa của Sherlock.
"Bốn tháng không gặp, muốn một nụ hôn đã lâu mới gặp lại từ cậu, hơn nữa còn cho cậu một nụ hôn đã lâu mới gặp lại." Sherlock không chạm được anh, liền chống hai tay lên tường ở hai bên người anh, vây anh vào trong tầm ảnh hưởng của mình, "Dù sao chúng ta cũng là hai bên tình nguyện, Liam, điều này có vấn đề gì không?"
"Chúng ta khoan nói về hành vi của cậu có thể dẫn đến vấn đề pháp lý, hiện tại không phải là nên nghĩ cách đối phó trước sao?!"
"Cậu dựa vào đâu mà thấy tôi sẽ để mặc cho bọn thương phỉ tới gần cậu vậy, Liam?"
"...... Cậu có ý gì, Sherlock?"
"Tiền phòng của cậu tôi đã trả xong rồi, vé tàu đưa cho Billy đi trả lại, trước khi tôi ra ngoài còn nói với ông chủ tối nay chúng ta sẽ xuống lầu dùng bữa. À, cậu muốn hỏi tại sao tôi lại biết ông chủ phải không? Vụ án ụ tàu sông Bắc là do 'hai người chúng ta' cùng nhau xử lý, Liam, tôi cũng rất quen thuộc với khu vực này." Sherlock di chuyển lên nửa bước, nhưng William không có đường lui để trốn thoát, "Bây giờ chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện một chút, trước khi vấn đề này được giải quyết thì ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ rời khỏi cánh cửa này."
"Cậu nói dối tôi rằng người của Red Circle đang ở gần đây, sau đó dùng áo khoác che đi tầm mắt của tôi để tránh tôi quan sát tìm chứng cứ, hơn nữa còn bắt cóc tôi đến chỗ này, lại giả bị thương lừa tôi buông lỏng cảnh giác, cuối cùng là đánh lén tôi. Quá trình là vậy đúng không, Sherlock?"
"Đây là phòng của cậu, sao có thể nói là bắt cóc được?"
"Cậu còn đột nhập vào phòng tôi lục lọi hành lý của tôi, ăn cắp vé tàu của tôi."
"So với vụ lừa đảo lớn mà cậu bày ra bốn tháng trước, nhiêu đây chả là gì."
"Nếu cậu đã biết rõ rồi, vậy xin hãy từ chối tôi một cách rõ ràng, Sherlock, đừng để tôi mang theo hy vọng không có khả năng mà tiếp tục vùng vẫy." Ánh mắt đỏ tươi của William sắc bén trừng Sherlock, "Hiện tại tôi đã có thể buông bỏ và quên đi tình cảm cá nhân của mình, chúng ta cứ giữ nguyên quan hệ bạn bè như trước sau đó tạm biệt......"
Sherlock siết chặt cằm anh, cắt đứt lời nói của anh bằng một nụ hôn khác.
"Cậu không hỏi tôi tại sao lại trở về sớm hơn ba tuần sao, Liam?" Trước khi William phản kháng, Sherlock nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi —— anh chính là nhìn vào cả hai mắt William, bất kể là màu đỏ lưu thạch trên mống mắt (Iris) có bị tắt hay không.
"Cậu không nói đến vụ án, vậy nghĩa là suy đoán của tôi đều đúng." William lạnh nhạt trả lời, "Cậu không phải vì vụ án trở về, những chuyện ngoài vụ án, tôi không muốn biết."
Sherlock lần thứ ba đoạt lấy môi William, đồng thời giữ lấy hai tay của anh trước khi tách ra.
"Đừng có chọn lọc bỏ qua từ 'hai bên tình nguyện' chứ, Liam!"
Con ngươi đỏ ửng run rẩy hạ xuống, William ngừng giãy dụa, sững sờ nhìn Sherlock.
"Tôi đã nói qua trong thư trả lời, cậu không có ở đây, London nhàm chán như một toà 'thành phố chết' vậy." Sherlock dừng một chút nới lỏng khí lực, nhưng vẫn không buông tay, "Tôi cũng đã nói trong thư rồi, ba tháng trước lúc tôi đang xử lý vụ án, bận rộn ít ra làm giảm bớt sự nhàm chán của tôi, nhưng sau khi vụ án được phá xong, tôi càng ngày càng không chịu được một thành phố 'không có cậu'."
"Sherlock, tôi......"
"Cậu không biết, bởi vì cậu căn bản không có đọc thư của tôi."
"......"
"Theo như kịch bản phim, chúng ta có thể coi như là 'hai người nhớ nhau ở hai bờ Đại Tây Dương' phải không, Liam?"
"......"
"Tôi viết thư cho cậu, là bởi vì tôi mong được sớm trở về gặp cậu, tôi hy vọng cậu không quên tôi hoặc cảm thấy 'không có tôi' thì New York rất nhàm chán." Ngón tay Sherlock lặng lẽ lột ra ống tay áo trên cổ tay William, ngón cái thô ráp đánh vòng vuốt ve mạch đập trên da thịt, "Nhưng cậu viết thư cho tôi, là vì cậu tính toán chạy trốn, cậu muốn buông xuống 'nhung nhớ' của mình trước khi rời đi, cậu muốn để tôi buông lỏng cảnh giác. Cậu tự mình sắp đặt hành trình của tôi, lại tự mình định nghĩa nội tâm của tôi, hiện tại còn muốn tự mình yêu cầu tôi một lần nữa dựa theo 'kịch bản' của cậu mà niệm bạch tẩu vị." Anh lại tiến lên nửa bước, bọn họ hiện tại trong tầm mắt chỉ còn lại khuôn mặt của nhau, "Không phải cậu nhớ rất rõ chuyện này sao, 'tôi "không cho phép" một mình cậu quyết định cuộc sống của "hai người chúng ta"'. Cái giá của việc tái phạm là rất nặng đấy, Liam."
William chỉ nhìn anh, im lặng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com