Chương 16: Nhóm thám tử nhí đoàn tụ
Sáng sớm, bầu trời được bao phủ bởi một tầng mây dầy u ám đến nỗi không có một tia nắng, có lẽ hôm nay sẽ có tuyết rơi. Shiho bước ra khỏi cánh cổng cao tòa biệt thự Hakuba với áo khoác ngắn và một đôi giày thể thao đơn giản. Chiếc xe bọ cánh cứng màu vàng của tiến sĩ đã đậu sẳn chờ đợi. Shinichi ngồi trên một chiếc xe đạp đón cô bạn thân bằng một nụ cười tươi.
"Chào buổi sáng, Haibara"
"Ơ ..."
Shiho vẫn còn ngỡ ngàng khi cánh cửa xe bất ngờ mở ra. Ba đứa trẻ chạy ùa ra từ xe hơi, một ông lão tóc bạc trắng bước xuống theo.
"Ai-chan"
"Haibara-san ..."
Họ vui vẻ reo lên tên cô khiến cô cảm thấy trái tim bỗng như reo vui rộn ràng, Shiho đứng đó, nhưng lòng cô muốn được hét to tên của bọn trẻ, chạy đến ôm lấy mọi thật chặt chúng. Nhưng dường như việc này hơi khó với cô vì vậy cô chọn bình lặng đi đến với mọi người. Buổi sáng hôm nay tuy lạnh nhưng khi gặp lại nhau, tất cả kỉ niệm của họ lại trở thành cảm giác ấm áp nhất với cô. Shinichi đứng cách đó không xa mỉm cười không giấu được vẻ vui mừng.
"Ai-chan, cậu có khỏe không ? Cậu có khỏe không ?"
Ayumi reo lên khi chạy đến bên Shiho, cô bé vui mừng không tả được khi gặp lại cô bạn thân.
"Haibara, nghe Conan nói cậu bị mất trí nhớ ..." Genta ấp úng gần như không nói được.
"Haibara-san, sao cậu về mà không đi tìm chúng tớ ? Mitsu rối rít hỏi.
Một lúc có quá nhiều lời chào và những câu hỏi từ lũ trẻ, cô không biết làm thế nào để trả lời chỉ có lặp đi lặp lại một câu.
"Chị xin lỗi ... chị xin lỗi ... !"
Shiho chỉ có thể nói rằng cô rất xin lỗi, làm sao cô biết rằng cô rất quan trọng đối với ba đứa trẻ ? Làm sao cô biết khi cô quên đi họ cũng đồng nghĩa đã tổn thương họ ? Nhưng biết làm sao được ... Shiho không nhớ bất kì ai cả ?
"Ai-chan cậu không cần xin lỗi, bây giờ cậu chỉ bị bệnh một chút thôi, sẽ nhanh khỏi bệnh thôi mà !"
Ayumi nước mắt rưng rưng nắm lấy bàn tay Shiho ngây thơ nói.
Tiến sĩ cũng không cầm được nước mắt mà nắm lấy tay Shiho thút thít nói.
"Chỉ cần cháu về là tốt rồi ! Hãy nhớ rằng chúng ta vẫn là một gia đình ..."
Ông bác lau nước mắt trong khi Mitsu tỏ ra như người lớn, dỗ dành tiến sĩ khiến Genta và Ayumi bỗng bật cười. Ông làm sao có thể cho rằng đứa cháu gái Ai-kun của ông có lỗi được chứ ? Trong mắt ông cô chính là người đáng thương nhất và là người mạnh mẽ nhất. Tất cả mọi chuyện xảy ra cho cô thật là quá bất hạnh, so với Ran một đứa cháu gái gần bằng tuổi khác thì gần như Shiho đã trãi qua quá nhiều bi kịch trong cuộc đời này.
"Tiến sĩ"
Cô gọi ông và không quan tâm sự lo lắng của mình nữa, bởi Shiho thật sự cảm thấy người ông đáng kính nắm lấy bàn tay cô mà khóc như một đứa trẻ. Bác ấy là gia đình của cô, dù có bao nhiêu nỗi sợ hãi, lo lắng và bất hạnh cô phải chịu trong cuộc đời này thì cô cũng phải nói với bác ấy vì đây chính là tình thân và ý nghĩa của gia đình.
"Tốt ... tốt lắm ..."
Tiến sĩ sục sùi lau nước mắt, những nếp nhăn xếp lại khiến nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn. Ông lại cười hiền rồi nói.
"Ai-kun, cháu đã sống và làm việc ở nước ngoài lâu như vậy rồi, chúng ta đã rất lâu không có một ngày đi chơi vui vẻ, bây giờ ông không muốn điều gì hơn cả !"
Tâm trạng Shiho dường như vui hơn khi cô và ba đứa trẻ lên xe. Nhưng có một vấn đề mà có lẽ Shinichi đã đoán ra trước. Chính là họ - Shinichi và Shiho không còn là đứa trẻ bảy tuổi nữa. Bây giờ cả hai lớn hơn trước đây rất nhiều vì vậy chiếc xe con bọ của tiến sĩ không còn đủ chỗ cho cả năm người. Vì vậy, cậu hy sinh đi xe đạp để được đi cùng họ. Trên tầng cao Hakuba nhìn qua cửa sổ, khung cảnh đoàn tụ của họ hạnh phúc như vậy làm anh không thể không nở nụ cười mãn nguyện. Nếu đây là hạnh phúc của Shiho, chẳng phải cũng là niềm vui của anh sao ?
Cơn gió lạnh thổi mang theo tuyết rơi nhẹ nhàng vương trên cửa sổ xe rồi lại tạt về phía anh chàng lái xe đạp đằng sau. Shinichi vừa tránh xe cộ vừa cố hết sức đạp xe dưới trời đổ tuyết. Điều này quả là khó khăn với cậu, tuyết rơi đường trơn thậm chí có thể khiến cậu trượt ngã bất cứ lúc nào. Shiho nhìn ra ngoài cửa kính xe hơi không khỏi bật cười trước sự cứng đầu của cậu.
"Ai-chan, cậu cười gì vậy ?"
Nụ cười của Shiho không thoát được đôi mắt của Ayumi vì cô bé luôn quan sát cô từ lúc lên xe. Nguyên nhân cũng vì Ayumi cảm thấy Ai-chan hiện tại xinh đẹp tuyệt vời và đương nhiên cô bé cũng có chút ghen tị.
"Không có gì !" Cô lắc đầu nói với cô bé nhưng đôi mắt xanh biếc vẫn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
"Haibara-san ... thật sự rất xinh đẹp ... !"
Mitsu đã nghĩ điều này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể lấy hết can đảm để nói ra nhưng cũng không giấu được vẻ mặt đỏ bừng.
"Oh ... oh" Genta thúc vào sườn Mitsu khiến mọi người ngồi trong xe cười ngây ngất.
Thật tốt, mọi thứ vào lúc này đây gần như đã trở lại như ngày xưa vậy khi họ đi cắm trại cùng nhau. Tất cả vẫn không thay đổi. Trong trí nhớ của cô vẫn khắc sâu cảm giác hạnh phúc này bởi tình cảm gia đình của họ gần như không bao giờ phai nhạt. Tiến sĩ nhìn qua tấm gương chiếu hậu nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy những đứa cháu của ông, khi chúng vui thì ông cũng hạnh phúc. Bọn trẻ bắt đầu hát những bài hát tiểu học, như một thói quen kì lạ Shiho bắt đầu hát theo chúng. Chuyến đi của họ thật may là không có một sự cố nào với chiếc xe của tiến sĩ, ai cũng cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Dường như quãng đường đến khu cắm trại được rút ngắn lại hơn và họ đã đến nơi. Vào lúc này đây tuyết không còn rơi nữa, đầu xuân, khu rừng vô cùng yên lặng, chẳng có một tiếng động nào từ những loài côn trùng hay những loài chim. Chỉ có tiếng gió thổi xào xạc vào tán lá. Tiến sĩ dừng xe và Shiho cùng ông dở hành lí từ sau xe xuống. Phải đến nửa tiếng sau khi cô và bác Agasa dựng xong một cái lều thì Shinichi mới đến nơi. Gió thổi mái tóc cậu phất nhè nhẹ dưới ánh nắng đầu xuân khiến Shinichi tỏa sáng như một hoàng tử cưỡi trên lưng ngựa từ từ đi tới. Và rồi cậu ngồi xuống đất thở hổn hển như thể không khí xung quanh sắp bị cạn kiệt vậy.
"Trễ quá !" Shiho buộc miệng thốt ra lời nói đùa rất tự nhiên khiến Shinichi bất giác nhỏe miệng cười.
"Thật là ! Tớ đạp xe đạp đó. Cậu có thể dùng xe hai bánh đuổi theo xe bốn bánh không ?"
Shinichi nhấn mạnh câu "tớ đạp xe đạp đó" để chứng tỏ khả năng của mình tuy nhiên trong mắt Shiho không khác gì trò đùa của đứa trẻ. Cô chỉ cười mỉm lạnh lùng quay đi.
"Ah ... Shinichi-kun đúng là rất mệt mà ! Chúng ta chạy bằng xăng trong khi Shinichi chạy bằng năng lượng tự thân đó ! Không phải là thằng bé rất mạnh mẽ sao !"
Tiến sĩ cười cười nhìn Shinichi đầy ý nhị rồi liếc nhìn Shiho.
"Cậu ta bắt cả nhóm chờ cậu ta tận nửa tiếng đồng hồ bác quên rồi sao ? Chúng ta còn phải tự dựng trại, chuyển đồ nữa vậy có cậu ta đi cùng làm gì !"
Shiho nhanh chóng lườm ông bác tội nghiệp rồi quay sang với anh chàng vừa bị cô đổ mọi tội lỗi lên đầu.
"Cậu vào rừng kiếm củi đi, xem như là trừng phạt !" Cô nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh nhưng đáp lại Shinichi kéo bàn tay Shiho lại, nắm chặt.
"Được ! Nếu cậu đi cùng tớ."
Lòng thầm mong cô đồng ý tuy nhiên dường như Shinichi không được như ý, vì ba đứa trẻ reo lên vui thích.
"Tớ đi cùng !" Mitsu lên tiếng
"Tớ muốn đi với Conan !" Ayumi chạy đến đứng cạnh cậu khiến Shinichi không biết phải làm thế nào.
"Ah ! Genta cũng phải đi"
Mitsu quay lại nhìn Genta và gần như ai cũng thấy bàn tay to tròn mũm mỉm ấy đang chuẩn bị chạm vào chiếc hộp đựng thức ăn.
"Không có Ai-chan trông chừng, Genta chắc chắn sẽ ăn vụng. Lúc chúng ta trở về sẽ không có gì để ăn nữa !"
Ayumi lay lay cánh tay Shiho nói.
"Được rồi, tớ đi mà" Cậu bé Genta bước nặng nề đến bên nhóm bạn.
"Oh ..."
Shinichi nhíu mày khó xử vì bọn trẻ, đúng là chúng quá thích cậu và cũng không hiểu cậu muốn làm gì, điều này thật là ... lo ngại. Tuy nhiên bằng cách nào cậu cũng phải kéo cô ấy đi cùng vì vậy Shinichi nắm chặt bàn tay Shiho cười vui vẻ cố quên đi sự ngượng ngùng khi có ba đứa nhóc đứng bên cạnh.
"Cậu phải đi !"
"Tất nhiên, Ai-chan sẽ đi cùng chúng ta mà"
"Có cậu ấy đi phiêu lưu mới vui chứ !"
Genta, Ayumi và Mitsu không ngừng lôi kéo Shiho đi cùng nhưng cô đáp lại.
"Tớ phải đi giúp tiến sĩ dựng chiếc lều còn lại"
Đây là một cái cớ hoàn hảo để không đi theo Shinichi kiếm củi, đó hẳn là một công việc thú vị tuy nhiên Shiho cảm thấy phù hợp với những đứa trẻ năng động hơn cô.
"Ai-kun, bác tự xoay sở được mà ! Lâu rồi cháu không đi chơi với bọn trẻ, cháu đi đi"
Tiến sĩ nói lớn tiếng với họ bởi ông đang gặp rắc rối một chút với cái lều nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ.
"Đi nào !"
Shinichi không muốn chờ đợi nữa, cậu vội kéo tay cô bạn cùng những người bạn nhỏ theo sau đi vào rừng.
" Được rồi, tôi đi !"
Shiho miễn cưỡng nói nhưng không giấu được niềm vui trên môi, cô tự hỏi phải chăng đây là cảm giác khi trở lại là Haibara Ai hay sao ?
Những chiếc lá cuối thu còn lại rơi xuống mặt đất tuyết phủ một tầng mỏng khiến tiếng bước chân họ phá ra âm thanh lào xào. Mấy đứa trẻ vui vẻ nói cười chạy đuổi nhau về phía trước để mặt Shinichi và Shiho đi chầm chậm phía sau. Nhóm thám tử đi lang thang trong khu rừng mùa đông lạnh giá nhưng niềm vui trong trái tim như thắp lên ngọn lửa sưởi ấm họ.
Shinichi đút tay vào túi yên lặng đi bên Shiho nhưng nhịp tim trong lồng ngực vang lên mạnh mẽ. Cậu muốn nắm lấy bàn tay cô ấy nhưng lâu lắm rồi không có cơ hội, lúc này bàn tay ấy chỉ cách bàn tay cậu một chút thôi. Shinichi hồi tưởng lại trước kia khi họ cùng nhau đi đến trường tiểu học, đã nhiều lần họ cùng đi bên nhau như thế này nhưng cậu chưa bao giờ để ý cô ấy nhiều như bây giờ. Khoảng thời gian hai năm đó tuy rất gần với cậu nhưng đối với cô thì lại quá xa xôi. Trước đây Shinichi luôn nghĩ rằng APTX 4869 có thể đã lấy đi của cậu thời gian hai năm, tuy nhiên trong khoảng thời gian đó cậu đã nhận được nhiều thứ hơn cậu nghĩ. Thời thơ ấu quay về cũng là khi cậu có một cô bạn cùng lớn lên bên nhau, hơn thế họ còn cùng nhau chiến đấu. Nhưng mọi thứ như một giấc mơ và cho đến khi thức dậy, tất cả đã thay đổi. Họ lớn lên ... rời xa nhau. Và rồi cậu nhận ra rằng là do chính cậu vô tâm không nhận ra tình cảm của mình.
"Sao cậu cứ đi theo tôi vậy ?"
Shiho biết anh chàng đi bên cô cứ liếc nhìn cô mãi nên bất ngờ hỏi cậu. Điều này khiến Shinichi do dự và trái tim càng đập dữ đội hơn. Hai năm trước vì sao cậu không có cảm giác này, hay là cậu chưa bao giờ hay biết trái tim của mình. Shinichi còn nhớ mẹ cậu đã từng nói rằng.
"Khi có một cô gái nhìn con hơn mười lần, chỉ có hai nguyên nhân, một là trên mặt con dính cái gì đó, hai là cô ấy thích con."
Vậy là cậu đã gọi cô ấy dậy giữa đêm để hỏi một điều ngốc nghếch rằng trên mặt cậu có dính thứ gì không, thật sự buồn cười ... đến nỗi cười ra nước mắt.
"Đó là cô gái mà con muốn bảo vệ mãi mãi àh !"
Lời nói của mẹ cậu vẫn vang vọng trong tâm trí Shinichi, lời hứa vẫn còn đó nhưng cậu đã không làm tốt điều cậu hứa với cô ấy. Với Shinichi, cậu thật sự muốn bảo vệ Haibara đến cùng, thậm chí là bây giờ khi cô ấy mất trí nhớ, lời hứa năm xưa vẫn mãi mãi ở lại trong tâm trí cậu.
"Tớ bảo vệ cậu, Haibara !"
Lời nói bất giác phát ra từ miệng Shinichi và ánh mắt nghiêm nghị cậu nhìn Shiho khiến cô có một cảm giác quen thuộc, dường như có một người nào đó từng nói như thế này với cô phải không ? Hakuba chưa bao giờ nói với cô lời này và điều đó khiến Shiho ngập ngừng, cô chớp mắt ngỡ ngàng rồi nhanh chóng đáp lại Shinichi.
"Tôi không phải bông hoa trong nhà kính, không cần cậu bảo vệ tôi"
Câu nói dũng cảm ngày xưa và bây giờ của Shinichi vẫn vậy. Nhưng biểu cảm của cô bạn tóc nâu đỏ không còn giống như trước kia nữa. Và vì vậy trái tim cậu lúc này đây như rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng. Cậu tự hỏi đây có phải là sự trừng phạt dành cho cậu chăng ? Vì cậu đã không giữa lời hứa.
"Conan, Ai-chan ! Có hang động, chúng ta tìm thấy hang động."
Ayumi reo lên đầy hứng khởi xua tan không khí gượng gạo giữa hai người bạn của cô bé.
"Các cậu mau đến đây nào !" Genta hét gọi mọi người.
Giọng nói vui vẻ của ba đứa trẻ khiến Shiho bước nhanh hơn cùng với Shinichi đi đến trước một hang động khá nhỏ.
"Có gì bên trong đó, tối quá không nhìn thấy gì cả !"
Shiho nhìn vào trong rồi đáp lời bọn trẻ, cô không có ý muốn đi vào.
"Cậu không nhớ sao Ai-chan ! Chúng ta có đồng hồ của tiến sĩ mà"
Ayumi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay tươi cười nói.
"Và còn được cải tiến có thể chiếu sáng được hơn tám tiếng đồng hồ nữa !"
Shinichi lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay từ trong túi, cậu kéo bàn tay cô và cẩn thận đeo vào tay trước ánh mắt bất ngờ của Shiho.
" Ơ ... cảm ơn" Cô ấp úng rút tay lại, cảm giác thân quen ấy lại dâng lên trong trái tim Shiho.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com