Chương 9: Tớ... thật sự đã quên cậu
Cánh cửa thang máy bất chợt mở ra. Nhóm con tin đang chìm trong im lặng suốt mười giờ đồng hồ bỗng nhốn nháo hẳn lên, bởi vì họ nhìn thấy một tia hy vọng trong bi kịch mà họ đang bị mắc kẹt. Một vài cảnh sát đã đến và Hakuba là một trong số họ. Anh nhanh chóng lướt nhìn qua đám đông và chợt nhận ra khuôn mặt Shiho khiến ánh mắt trang nghiêm của anh bị dao động vì lo lắng.
Cô nhìn thấy sự xuất hiện của Hakuba và khẽ mỉm cười với anh, vì lúc này cô cũng như đám đông xung quanh vậy, họ tin tưởng anh và cảnh sát. Cũng như trước kia cô tin Kudo Shinichi và giờ đây cô tin vào Hakuba Saguru. Bởi họ là hai thám tử tài năng.
Nỗi sợ hãi bao trùm lên những con tin ở bên trong khu trung tâm thương mại Regent. Có mười ba tên khủng bố và tất cả bọn chúng đều có súng cùng một số vũ khí khác. Rõ ràng đây là một cuộc tấn công được chuẩn bị cẩn thận và có kế hoạch. Ngay cả việc chúng tuyên bố rằng đã cài bom ở xung quanh tòa nhà rõ ràng là có sự chuẩn bị từ trước. Do đó việc bắt giữ con tin trong tòa nhà không phải để đòi trao đổi bất cứ thứ gì, bọn khủng bố chỉ muốn gây sự chú ý và kéo cảnh sát đến hiện trường để làm một điều gì đó.
Hakuba bước ra khỏi thang máy và tiến đến thương lượng với bọn tội phạm
"Anh đã cài bom và kiểm soát hết tòa nhà này, các anh trang bị súng nhưng không bắn vào dân thường. Vậy mục đích của các anh là gì ?"
"Dễ hiểu thôi !"
Một trong số những tên khủng bố bước ra đằng trước đối mặt với anh, người đàn ông có một vết sẹo to trên mặt nheo mắt nhìn Hakuba đầy nguy hiểm.
"Thật ra, trong hoàn cảnh như thế này tao cũng không muốn ra điều kiện gì, cũng không có chỗ cho mày thương lượng. Nhưng nếu mày muốn tao có thể ra điều kiện với mày - thám tử Hakuba"
Hắn bất chợt chạy đến với khẩu súng trường còn nằm trong bàn tay trái, tay phải nắm chặt cổ áo Hakuba nhưng anh vẫn không phản kháng lại. Mọi hành động của anh lúc này sẽ ảnh hưởng đến mạng sống những con tin. Tên cầm đầu hét lên dữ tợn.
"Thằng nhóc, chính mày đã hướng dẫn cảnh sát đặt bẫy anh tao, anh trai của tao đã chết là do mày. Vì vậy hôm nay tao muốn mày và đám cảnh sát khốn khiếp kia chôn chung với anh tao !"
"Thì ra các người ta nhóm tội phạm buôn lậu vũ khí còn sót lại trong vụ án lần trước. Vậy thì các anh có thể bắt tôi, nhưng hãy thả những người vô tội ra"
Anh mỉm cười, ánh mắt hướng về cô gái có mái tóc nâu đỏ khá là nổi bật. Hakuba biết có thể hôm nay anh không thoát, nhưng thám tử không phải là một trong những nghề mạo hiểm hay sao. Và đổi lại. anh có được niềm tin từ mọi người, kể cả cô gái ấy cũng đang nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng, vì vậy anh không thể để họ thất vọng.
"Sẽ có rất nhiều người phải chết, anh có cần lãng phí nhiều bom như vậy để giết tôi không ?"
Hakuba nhướng mày bình thản nói
"Khi những quả bom phát nổ, anh cũng sẽ chết"
"Không quan trọng, dù sao bọn tao đã dồn mày vào chân tường thì cùng nhau xuống địa ngục cũng có là gì !"
Trong tay hắn là thiết bị điều khiển từ xa dùng để kích nổ quả bom. Tên tội phạm gần như phát cuồng, hắn cười lên điên loạn.
"Mọi thứ sẽ được kết thúc sớm ... ha ha ha ... Ah"
Hakuba đá mạnh vào tay hắn làm thiết bị kích nổ bom văng xuống đất khá xa, hắn tức giận vừa định giương súng lên bắn anh. Những cảnh sát ngụy trang từ phía sau một cửa hàng bên cạnh lao ra. Bất ngờ và tức giận bọn khủng bố quay sang đối đầu với nhóm cảnh sát chống khủng bố, chúng liên tục xả đạn. Những con tin vội vàng bỏ chạy xuống cầu thang bộ dưới sự trợ giúp của cảnh sát. Shiho bị đẩy đi xuống cùng với họ nhưng không biết linh cảm gì đó khiến cô quay đầu lại nhìn. Và bất chợt cô thấy tên cầm đầu đang cố tìm thiết bị điều khiển dưới nền đất lộn xộn và hắn đã nhìn thấy anh đã nhặt được trước, gương mặt tên tội phạm hằn lên vẻ thù hận khiến Shiho không nghĩ được gì nhiều. Cô vùng ra khỏi nhóm con tin đang tháo chạy, cô chạy giữa đường đạn lạc trong tuyệt vọng khi nhìn thấy tên khủng bố lăm lăm khẩu súng trong tay và tiến đến gần anh. Nhưng Shiho không nhanh hơn hắn, tên cầm đầu giơ khẩu súng chỉ vào đầu Hakuba.
"Đưa cho tao !" Hắn hét lên gay gắt.
Lúc này trong đầu Shiho trống rỗng, cô nhanh tay cướp lấy một khẩu súng ngắn của một tên tội phạm khác trong nhóm khủng bố vừa bị bắn hạ.
Đoàng ... Không ngần ngại cô nổ súng, viên đạn xuyên qua đầu tên tội phạm nguy hiểm trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hakuba và những tên khác.
"Shiho ..."
Bỗng nhiên cô nghe thấy anh đang gọi tên cô, giống như Shinichi từng gọi cô bằng tiếng hét thất thanh trong đêm tuyết rơi trên tầng thượng khách sạn Haido vậy. Tuy nhiên cô lấy lại bình tĩnh bởi Shiho nhận ra rằng người cô nghĩ đến không có ở đây.
"Khốn khiếp ! con nhỏ đó giết đại ca rồi"
Một tên khác giương súng về phía Shiho mà bóp cò nhưng Hakuba đã hành động nhanh hơn. Anh rút súng bắn vào cổ tay hắn một viên đạn, khẩu súng rơi xuống sàn. Những tên đồng bọn thấy vậy cũng không thể bỏ qua cho Shiho, chúng chĩa súng vào cô nhưng lại bị Hakuba nhanh chóng phát hiện và bắn vào trán và ngã gục xuống sàn.
Hakuba vội vàng kéo Shiho vào người mình và trốn sau cột đá cẩm thạch lớn. Cô bất giác tựa vào ngực anh và anh cũng ôm chặt lấy cô trong vòng tay. Cảm giác gần gũi đến nỗi cả hai có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Cô ngước nhìn anh mà lòng hổi tưởng lại cảm giác quen thuộc trước đây.
"Cảm ơn em"
Hakuba lên tiếng.
"Không có em thì có lẽ hắn đã khoan vào đầu anh một viên đạn rồi"
Anh tươi cười trước nguy hiểm khiến cô không khỏi bất ngờ bởi sự lạc quan đến khó tin.
"Em trốn ở đây !"
Hakuba vừa nói vừa lấy trong túi áo ra một hộp đạn, đôi bàn tay thoang thoắt nạp đạn vào khẩu súng. Shiho như hiểu được anh muốn làm điều gì nên cất tiếng hỏi
"Anh muốn ra đó phải không ?"
Cô níu lấy cánh tay anh và hỏi đầy lo lắng. Bởi cô biết khi bọn khủng bố chưa bị tiêu diệt hết thì anh sẽ không ngồi yên.
Cạch ... anh đóng hộp tiếp đạn rồi nói vội "Xong việc anh quay lại"
Cô hiểu anh muốn bảo vệ cô, không muốn cô bị thương nên kéo cô trốn sau cột đá có lẽ sẽ an toàn hơn. Một giờ đồng hồ đấu súng ác liệt trôi qua, mười ba tên khủng bố đã nằm trên mặt đất và một vài cảnh sát bị thương được đưa đến bệnh viện. Đội tháo bom bắt đầu tiếp cận hiện trường và tìm kiếm những quả bom chưa nổ để tháo gở. Shiho và Hakuba đứng trước cửa ra vào tòa nhà trung tâm thương mại Regent giúp những người bị thương băng bó. Anh không thể không chú ý đến cô gái trước mặt mình lúc này. Gương mặt bình tĩnh đến không ngờ của cô khiến anh không khỏi thán phục, Hakuba thật sự không bao giờ có thể tưởng tượng một nữ bác sĩ có thể học được khả năng bắng súng thiện xạ như vậy.
"Ê ... ê !" Hattori và Kuroba nhìn thấy bạn mình thì vội vàng chui qua vòng dây cảnh sát đang phong tỏa.
"Hattori, Kuroba, sao hai cậu lại đến đây ?" Hakuba chào mừng họ bằng một nụ cười thân thiện.
"Được sự giao phó của Kudo" Cả hai cùng cười và đồng thanh nói.
"Kudo đã xảy ra chuyện gì sao ?"
Shiho lo lắng nhìn Hattori khiến chàng thám tử miền Tây không khỏi khó xử, ngoài việc nói thật ra thì cậu cũng biết mình không thể nào lừa dối được bà chị bé này. Dù trong đầu đang nhớ lại lúc Kudo nói với cậu, sự lo lắng và bất lực của cậu ta khiến Hattori cảm thấy có điều gì đó không ổn chút nào. Một điều gì đó giữa hai người mà Hattori mơ hồ nhận ra. Nhưng bỏ qua những suy nghĩ kì lạ đó, khi nhìn thấy Shiho còn sống sót sau vụ đọ súng, Hattori không khỏi mừng thầm.
"Ran gặp tai nạn xe hơi và cô ấy cần truyền máu. Kudo đã đến bệnh viện ..." Hattori ngập ngừng.
"Vậy Ran không gặp nguy hiểm chứ ?"
Cô lặng lẽ hỏi. Nhưng trong lời nói không hề mang sự đố kị hay buồn bã. Bởi cô biết Ran so với cô có lẽ quan trọng hơn, làm sao cô có thể hỏi Shinichi về sự lựa chọn này của cậu ấy ? Và hơn nữa, cô sẽ không bao giờ làm phiền đến người khác hay tệ hơn là gây nên một cuộc chiến giữa họ. Cô biết cậu hẳn phải đau khổ rất nhiều, chưa bao giờ Shiho muốn đặt Shinichi vào một sự lựa chọn bởi cô biết điều này thật khó khăn. Tuy vậy cô cũng nên vui vì anh đã chọn thiên thần của anh, nếu không sự lựa chọn của anh đôi khi sẽ làm tăng thêm cảm giác tội lỗi trong cô.
"Àh ... Ừh..."
Hattori gần như chẳng thể nói gì vì cậu đang kinh ngạc trước biểu hiện của bà chị bé. Cô ấy thật sự không giống với những cô gái khác. Nếu là Kazuha, cậu sợ rằng cô ấy sẽ phát điên lên, mất hết bình tĩnh và trút hết mọi tức giận lên người cậu. Không thể không thán phục sự thông minh và khoan dung trong trái tim Shiho, quả thật cô ấy luôn đặt sự an toàn của người khác lên trước mà không quan tâm về việc mình cũng vừa thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Phải chăng đây là vì giữa họ - Shiho và Kudo có một niềm tin và sự thấu hiểu nhau tuyệt đối, khiến cô ấy có thể cảm thông đến như vậy !
Hakuba đứng bên cạnh lắng nghe tất cả mọi việc đã xảy ra. Shiho – cô ấy không phải là cô gái thoát khỏi tổ chức đó sao ? Và đó là lý do vì sao anh chỉ nhìn thấy trong mắt cô nỗi buồn vô hạn, bởi cô ấy có một quá khứ đau khổ. Anh đã từng nghe Kuroba và Koizumi nói đôi điều về cô gái là một nhà khoa học từng làm việc cho tổ chức mafia đó. Anh cũng biết đó là người mà Edogawa Conan luôn bảo vệ bởi một lí do đơn giản là vì cả hai có cùng một số phận. Không hiểu sao lúc này đây trái tim anh dường như bị một thứ gì đó đâm vào, cảm giác đau nhói đột nhiên xuất hiện.
"Xuống địa ngục đi"
Một tên tội phạm nằm trong góc tường bất chợt tỉnh lại. Hắn rút khẩu súng giấu trong người chĩa về phía Shiho.
"Cẩn thận"
Hattori đẩy Shiho ra khỏi đường đạn. Hakuba ngay lập tức giương súng bắn thẳng vào ngực hắn kết thúc mạng sống tên khủng bố.
"Ah ..." Shiho bất ngờ ngã xuống, đầu trúng vào chiếc tủ kính trang sức. Cô bất chợt cảm thấy thân thể nhẹ dần và ý thức chìm vào hôn mê, Hakuba hoảng hốt nhìn cô rượt xuống nền đất lạnh, máu trên đầu không ngừng chảy ra.
"Gọi cấp cứu ! Mau gọi xe cấp cứu đi !"
Anh hét lên tuyệt vọng khi chạy đến ôm chầm lấy Shiho trong tay và nhận ra rằng cô không còn chút cử động nào.
--------------------------------------------------------
"Sau mười một tiếng đồng hồ bị giam giữ, nhóm con tin bị các phần tử khủng bố tại London đã được giải thoát. Một cuộc đấu súng ác liệt đã diễn ra giữa cảnh sát và nhóm khủng bố gồm mười ba người, thám tử Hakuba Saguru cũng tham gia vào cuộc chiến. Âm mưu của bọn tội phạm là nhầm vào cảnh sát và thám tử Hakuba chứ không phải là người dân vô tội. Tuy cả mười ba tên tội phạm đều bị tiêu diệt tại hiện trường nhưng đã có ba người bị thương ..."
Sau khi truyền máu cho Ran, Shinichi, Sonoko, tiến sĩ Agasa, ông Mori và vợ, ... ngồi bên ngoài phòng chờ đợi Ran tỉnh lại. Truyền hình trực tiếp bất ngờ chuyển sang bản tin quốc tế khiến Shinichi ngẩn đầu lên theo dõi. Và điều đầu tiên đập vào mắt cậu là hình ảnh những nhân viên y tế đang đưa những người bị thương ra khỏi tòa nhà, trong số những người nằm trên xe cứu thương Shinichi nhìn thấy mái tóc nâu đỏ thân quen. Khi máy quay chuyển sang chế độ cận cảnh thì cậu càng khẳng định người đang được đoàn xe cứu thương đưa đi chính là cô bạn Haibara. Trái tim cậu như bị một bàn tay vô hình siết chặt, trong đầu Shinichi lúc này trống rỗng. Bởi cậu thấy Haibara nằm bất động trên tấm nệm trắng, đầu chảy rất nhiều máu và được các bác sĩ đưa đi.
"Haibara"
Khuôn mặt cậu tái nhợt và đôi chân dường như không còn thuộc về chính mình nữa. Cậu lấy hết sức mình cố chạy ra khỏi bệnh viện. Vì lúc này trong đầu cậu thám tử chỉ nghĩ về một lời hứa mà cậu chưa hoàn thành trọn vẹn.
"Ai-kun !"
Tiến sĩ cũng ngước lên nhìn vào màn hình sau khi nghe Shinichi bất chợt phát ra cái tên cô cháu gái của ông. Bàn tay ông run run không còn cảm thấy bất cứ điều gì và đôi chân gần như bị đóng băng tại chỗ.
Shinichi chỉ chạy được một vài bước, cậu đổ gục xuống sàn nhà và bất tỉnh. Tiến sĩ quay đầu nhìn theo đứa cháu trai.
"Shinichi-kun ... Shinichi cháu sao vậy ?"
Ông bác tội nghiệp chạy đến. Ông biết cậu vừa truyền máu cho Ran nên còn rất yếu, đả kích này khiến chàng thám tử gần như không chịu nổi.
-------------------------------------------------------------
Bệnh viện Hoàng gia Tây London
"Conan ..."
Tiếng nói yếu ớt bất chợt được cất lên từ đôi môi Shiho và điều này chỉ có người đứng cạnh cô nhất vào lúc này nghe được. Tuy vậy, điều mà Hakuba lo lắng vào lúc này chính là mạng sống của cô. Cả ba người Hakuba, Kuroba và Hattori đều theo xe cứu thương đến bệnh viện, hai người bạn đều nhận ra sự lo lắng trong hành động của chàng thám tử Anh Quốc. Bởi từ lúc Shiho được đưa vào phòng cấp cứu, Hakuba đã đứng ngồi không yên khác hẳn với vẻ trầm ngâm suy tư của Hattori. Kaito lại cảm thấy như hai người bạn của mình vừa bị hoán đổi tính cách vậy.
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt như một tiếng chuông đánh động vào sự lo lắng của Hakuba. Cửa phòng mở ra, các y tá đẩy Shiho ra ngoài. Lúc này đây gương mặt cô xanh xao, yếu đuối, mong manh như một tấm giấy. Hakuba không chờ đợi một giây nào nữa, anh vội vàng nắm lấy bàn tay cô. Nỗi sợ hãi dâng lên trong anh bởi bàn tay cô lúc này khá lạnh.
"Shiho ... em tỉnh lại đi ! Shiho"
Anh chỉ có thể buông bàn tay Shiho ra khi các y tá đưa cô vào phòng hồi sức. Hai người bạn nhìn theo cô gái nằm trên xe đẩy, trên mặt đeo mặt nạ thở oxy, hơi thở của cô nhẹ nhàng và gần như có thể ngừng bất cứ lúc nào.
"Bác sĩ ... bác sĩ đâu !"
Hakuba bước vội về phía vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cậu không ngần ngại hỏi.
"Cô ấy không sao chứ bác sĩ ?"
"Ca phẫu thuật thành công ! Máu đã ngừng chảy nhưng cô ấy bị một vật cứng đập vào đầu nên máu chảy quá nhiều, chúng tôi không thể nói trước điều gì trước khi cô ấy tỉnh lại"
Bác sĩ nhìn vẻ mặt lo lắng của anh nên đáp lại với giọng chân thành.
"Khi nào chúng tôi có thể vào thăm cô ấy ?" Kaito nhìn qua cửa kính phòng hậu phẫu và cất tiếng hỏi.
"Các cậu có thể vào thăm nhưng phải giữ yên lặng vì cô ấy phải được quan sát trong bốn mươi tám tiếng. Thật ra chúng tôi cũng lo lắng không khác các cậu, cô ấy là một bác sĩ giỏi và rất tốt bụng, mọi người trong bệnh viện đều yêu quý con bé. Lúc viện trưởng biết cô ấy gặp chuyện đã cử chúng tôi làm phẫu thuật này. Vì vậy khi cô ấy tỉnh lại thì hãy báo với chúng tôi để tiến hành kiểm tra." Vị bác sĩ trung niên trầm ngâm nói.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Hakuba cúi đầu bắt tay chào tạm biệt vị bác sĩ thật kính cẩn.
---------------------------------------------------------------
"Haibara ... Haibara ... ..."
Shinichi Kudo nằm trong phòng bệnh bên cạnh phòng Ran. Nguyên nhân cũng là vì sau khi hiến khá nhiều máu cho Ran cộng thêm việc không kìm chế được cảm xúc. Khi cậu nhìn thấy hình ảnh cô bạn của mình qua truyền hình cậu đã vội vàng chạy đi, tuy nhiên khi chưa ra khỏi bệnh viện thì cậu đã rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự. Vậy là ông bác tiến sĩ tội nghiệp lại phải ngồi bên cạnh trông chừng đứa cháu trai thám tử của mình. Ông biết người cậu muốn gặp là ai bởi từ miệng cậu đã nói lên hết mọi điều. Nhưng làm sao bây giờ, ông không biết tình hình của Ai-kun đứa cháu gái yêu dấu của ông lúc này như thế nào vì ông không có cách nào gọi cho Heiji và Kaito. Việc duy nhất ông tiến sĩ đáng thương có thể làm lúc này là gọi cho ba mẹ cậu nói về mọi việc vừa xảy ra trong khi ngồi cạnh giường bệnh của Shinichi nhìn cậu bất tỉnh.
"Haibara ... Cậu ở đâu ? Haibara ..."
Shinichi trong cơn mê man vô thức gọi tên cô bạn của mình. Cậu nhìn thấy mình đang đứng trong một khu rừng tăm tối không một tia ánh sáng, tất cả mọi thứ như được phủ một màn sương mờ ảo. Cậu tự hỏi nơi này là đâu ? Và tại sao cậu lại ở đây ?
Trong khu rừng sâu bất chợt vang lên một âm thanh như tiếng giày cao gót bước trên sàn lát đá hoa cương, âm thanh đó rất gần mà cũng rất xa như thể có ai đó cũng đang đi bộ trong mê cung này vậy. Cậu thám tử bước đi chầm chậm qua từng thân cây mang hình thù kì lạ, hết cây này rồi đến cây khác. Và dần dần lớp sương mù hiện ra một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ khiến cậu không thể ngạc nhiên hơn.
"Haibara"
Shinichi chạy đến ôm chằm lấy cô trong vòng tay của cậu, chưa bao giờ cậu muốn nhìn thấy cô nhiều như lúc này. thân thể gầy gò của cô không làm cậu chú ý bởi vì cậu dường như không cảm thấy một chút gì về thân nhiệt từ cô.
"Cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi ! ... Cậu ... sao người cậu lạnh thế này ?"
Shinichi không thể kìm được vui mừng. Nhưng rồi niềm vui như pháo hoa chóng tàn vụt tắt giữa bầu trời đêm u tối.
"Cậu ? Cậu là ..."
Cô gái mang mái tóc màu nâu đỏ vội vàng đẩy cậu ra không quan tâm một chút luyến tiếc trong ánh mắt chàng trai đối diện.
Shinichi bất chợt nhận rằng đôi mắt xanh băng giá ấy đang nhìn cậu bằng ánh nhìn đầy nghi hoặc.
"Cái gì ? Tớ ... tớ là Kudo ... Kudo Shinichi. Haibara cậu ... ?"
Shinichi quá ngỡ ngàng trước sự xa lạ của cô, bởi cậu gần như không thể tin được ... cô gái trước mặt không nhớ một chút gì về cậu ... Điều này quá sức bất ngờ đối với Shinichi đến nỗi cậu đã nghĩ rằng đây lại là một trò của của cô bạn thân.
"Kudo ... Kudo là ai ? Tôi không nhớ gì cả ...!"
Cô kéo tóc, ôm chặt đầu mình và nhìn Shinichi bằng đôi mắt chìm trong đau đớn. Bởi vì cô không thể nhớ ... không thể nhớ bất cứ điều gì ... về Kudo Shinichi, về Edogawa Conan và Haibara Ai.
Bất chợt Shinichi cảm thấy có một thứ gì đó đang đưa cô ấy trôi đi xa thật xa và cậu chỉ có thể đứng đây gào thét tên cô.
"Haibara ... Haibara ! Cậu làm sao vậy ? ... Đừng đi ... Haibara"
Cậu nhìn theo hình bóng thân quen biến mất trong màn sương mù dày đặc. Chưa bao giờ cậu cảm thấy bất lực như thế này bởi tâm trí cậu muốn đuổi theo cô nhưng đôi chân lại không thể di chuyển. Và như thế bóng dáng cô vụt mất ... trong hư vô.
—————————————————
( Gái nhà người ta có người khác lo rồi, hối hận muộn rồi)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com