Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 - Nụ hôn đầu đời của tôi... mất rồi

  Mới sáng tinh mơ, đã có một giọng nói phát ra và trên tay cầm một cái đồng hồ" ở thời đại này, chán quá, ở đây ko có wifi, điện thoại thì ko sài đc, .. Nói chung là chán quá, phải nghĩ cách nào về lại thời đại của mình mới đc, đồng hồ cũng hư rồi". Đang suy nghĩ làm cách nào thì, chiếc đồng hồ phát sáng hiện lên màn hình, trên màn hình xuất hiện nhiều nhà bác học " cô hãy yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cô quay về nhà"
" làm ơn cứu tôi khỏi cái chỗ quái quỷ này" cô than phiền, thở dài. Đang mải mê nói chuyện thì, có một con quạ từ đâu bay đến chợp lấy chiếc đồng hồ trên tay cô, chiếc đòng hồ liền tắt.
" Ể, con quạ này, cái này là cái để liên lạc đấy nhé! Đứng lại mau" Ran chạy theo và leo lên vách tường theo con quạ. " Hình như, ở đây là cung điện của tên hoàng đế chết tiệt". Leo lên đc nóc nhà thì cô suýt nữa bị trượt chân. " đường đường là một sát thủ chuyên nghiệp, đừng bỏ cuộc chứ" cô chạy theo. bỗng " Á" , một tiếng rầm như trên trời giáng xuống.
Bỗng cô mở mắt thấy môi mình đặt lên môi của một ai đó. cô đẩy ng đó ra và la lên " Trời, nụ hôn đầu đời của con, mất rồi"
Cô dụi mắt nhìn kĩ thì đó chính là quan gia ngõ hẹp của mình
Ran khóc không ra nước mắt :" thôi rồi, lần này xong đời rồi, mình sẽ phải bỏ mạng từ đây sao "
Không cần đợi anh lên tiếng cô cũng cảm nhận được bầu không lạnh như băng hơn âm độ toả ra từ người anh
" cô tưởng có mình cô mất hả?" nghe giọng nói cô nhìn theo hướng người đã cướp mất nụ hôn của mình
"Anh ở đâu ra vậy?" cô hỏi
" Đây là cung điện của tôi thì tôi ở đây chứ đâu ?" Shinichi trả lời như không
" à thì,.." cô ngại ngùng, đỏ mặt
" mới sáng, cô đi đâu ra đây vậy" anh vừa ngáp vừa nói
" nhặt lại đồ" cô nói
" cô nhìn lên trên nóc xem đi, và hãy nhớ rằng SỬA LẠI CÁI NÓC CHO TÔI" anh quát lên
" biết rồi" cô nói một cách ko đầu đuôi
" cô có biết mình đang nói chuyện vs ai ko? Hoàng đế đấy nhé, phải nói rằng" dạ, thưa tâu bệ hạ, tì nữ sẽ làm ngay" vậy đấy" anh gắng giọng và ngước mặt nhìn bầu trời
Ánh nắng rọi xuống, chiếu xuống gương mặt thanh tú của anh, càng thêm rõ nét, sắc xảo hơn. Ran lại nhớ lại lúc nãy và đỏ mặt lên.
" còn nữa, nụ hôn đầu của tôi, tôi nên xử lý cô thế nào đây? " giọng anh lần này đã hạ xuống nhưng vẫn đang ở nhiệt độ âm
" Anh tưởng muốn lắm hả, cũng là do ngoài ý muốn thôi mà, tôi có cố ý đâu" cô tỏ thái độ bực mình nhưng vẫn còn kiêng dè vì nếu ko cẩn thận thì mất mạng như chơi, cô chưa muốn chết, cô sống chưa đủ, cô còn yêu đời lắm.
Anh cất tiếng bước đi đến ghế nhưng ko quay đầu lại " Hãy giữ kín bí mật này, nếu không đừng trách tôi " Tuy không quay đầu lại nhưng với trực giác của một sát thủ, Ran có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong câu nói của Shinichi
Ran đứng dậy phủi quần áo và nói " tôi biết mình phải làm gì " Cô đứng dậy và bước ra ngoài
Rầm, cánh cửa đc đóng lại. " Thật là phiền phức mà!" hoàng đế cao thượng của chúng ta dù có vẻ đang tức giận , nhưng trong lòng có vẻ đang nghĩ khác à nha.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com