Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Buổi sáng mùa hè, trời cao mây nhẹ, bầu trời trong xanh như gột rửa.

Cái nóng mùa hè vẫn chưa tan sau một đêm mưa, nhưng ánh nắng chói chang đã bất cẩn xuyên qua khe hở trên rèm cửa sổ, chiếu vào hai người đang ôm nhau nằm ở giữa giường, như thể đang lớn tiếng tuyên bố rằng nắng sớm vừa vặn, không thể phụ lòng.

Một lúc sau, mép chăn bên trong vươn ra một bắp chân trắng nõn mịn màng, nhìn lên trên, chủ nhân của nó trở mình, lộ ra vai cổ và cánh tay có đường cong xinh đẹp, ngón tay tinh tế theo bản năng kéo chiếc chăn mỏng manh, cố gắng che đi cơ thể, nhưng không thể che giấu những đường cong quyến rũ, một cặp tuyết lê cao vút như ẩn như hiện.

Cô như muốn thức giấc, hàng mi dày rung rinh trên khuôn mặt thanh tú, hai mắt chậm rãi mở ra. Đôi mắt màu tím mang theo hơi nước sương mù chưa tỉnh, hai má trắng nõn và đôi môi đầy đặn sau một đêm ngon giấc nhuộm lên màu hồng nhàn nhạt, mái tóc màu mực rối bời xõa tung trên gối đầu mềm mại bồng bềnh, lười biếng lại quyến rũ.

Kudo Ran ngồi bật dậy, vừa định lặng lẽ bước xuống đất, đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh vươn ra ôm lấy bả vai, cô bị một lực khó hiểu kéo xuống giường, sau đó người đàn ông bên cạnh còn chưa tỉnh hẳn đã ôm chặt cô vào trong ngực. Theo bản năng, anh vùi đầu vào vai và cổ cô gái nhẹ nhàng gặm cắn, cảm nhận cơ thể mềm mại run rẩy trong vòng tay mình vô cùng thỏa mãn. Cảm giác mượt mà trong tay tốt đến mức làm anh không thể dần dần thăm dò xuống phía dưới.

"Ôi, Shinichi~ đừng có quậy nữa~" Ran đỏ mặt ấn bàn tay đang không ngừng gây sự của người đàn ông trên người của mình xuống, "Em phải dậy đi làm, anh ngủ thêm một lát đi." Lời còn chưa kịp dứt, đôi môi mềm mại đã ở trên má của người đàn ông "chu" một cái dân lên nụ hôn,thừa dịp anh ngây người và trong khi anh ta đang thất thần, cô nhảy ra khỏi giường như một con thỏ, cuống quít nhặt quần áo nằm rải rác trên mặt đất chạy vào phòng tắm, sợ người đàn ông sẽ bắt lấy cô và đè lại xuống giường, anh ấy là một tên "thường phạm"(thường xuyên 'phạm tội').

"Làm ơn đi Ran, hôm nay là ngày nghỉ!" Kudo Shinichi từ trên giường ngồi dậy, vò vò mái tóc bù xù đang ngủ như tổ chim của mình, bất mãn lầm bầm: "Hơn nữa tối qua anh vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về từ tỉnh Tottori . Chúng ta đã một tuần không gặp, cục cảnh sát thành phố của em bận như vậy sao?"

"Vâng, xin lỗi đại thám tử. Chẳng phải em đã nói mấy ngày nay em đang thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt sao? Cuối tuần này em phải cống hiến và không được đến muộn." Cùng với tiếng nước chảy từ vòi sen, giọng nói lanh lảnh của Ran từ phòng tắm vọng ra, giọng điệu nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng.

"Chậc, hành động đặc biệt Thanh tra Takagi phụ trách toàn bộ vẫn chưa kết thúc? Tại sao tối qua em không nói với anh? em cố ý đúng không?" Takagi mà anh ấy đang nói đến không phải là Takagi Wataru, mà là vợ anh ta, Takagi Miwako.

Nghe chồng phàn nàn, Ran thè lưỡi trước gương trong phòng tắm, động tác bóp kem đánh răng trong tay không ngừng, vội vàng an ủi:

"Em cảm thấy mấy ngày nay anh đã vất vả nhiều rồi, không có gì có thể khôi phục tinh thần tốt hơn một đêm ngủ đủ giấc. Ngày mai em được nghỉ một ngày, chúng ta không đi đâu cả, chỉ ở nhà xem phim đọc sách thôi, được không? Anh muốn ăn gì, em sẽ làm cho anh!"

Vị thám tử ảo não thở dài, trong lòng hối hận tối hôm qua buông tha cho vợ nhỏ quá dễ dàng, chỉ một lần sao có thể đủ? Vốn định hôm nay cũng không ra ngoài, có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau đó "nếm" cô ấy từ từ.

Ầy~ quả nhiên, một thợ săn dù dày dạn kinh nghiệm đến đâu cũng có lúc bị con cáo nhỏ xảo quyệt lừa.

Ran bước ra khỏi phòng tắm, đi đến tủ quần áo và lục tìm bộ quần áo hôm nay cô muốn mặc, vì lo lắng, cô cứ lẩm bẩm không ngừng.

"Tóm lại, em sẽ làm bữa sáng trước khi đi, anh ngủ thêm một lát nữa đi, tỉnh lại dùng lò vi sóng hâm nóng rồi mới ăn. Với lại, không được đọc tiểu thuyết trinh thám mà bỏ bữa trưa và nhịn đói đến tối!"

"Vâng, vâng,anh biết rồi." Kudo Shinichi bĩu môi, nuốt xuống dục vọng cùng bất mãn xuống, một lát sau không nhịn được nói theo một câu, "Em về sớm một chút."

Ran đáp ứng, đồngthời cuối cùng lấy ra một bộ váy liền thân màu xanh nhạt, loại váy này kiểu dáng đơn giản nhưng rất tôn dáng.

Kudo Shinichi nhìn Ran cởi bỏ quần áo mặc ở nhà, mặc váy vào, sau đó vén mái tóc vướng vào cổ áo ra. Theo sợi tóc buông xõa, cô nghiêng người, bộ ngực đầy đặn, bụng dưới bằng phẳng, vòng eo thon thả đường cong mông mê người sắp xếp một cách hoàn hảo, vóc dáng xinh đẹp được tôn lên một cách sống động, làn váy lá sen lộ ra vẻ thanh xuân động lòng người của cô, thực sự vừa khiêu gợi vừa trong sáng.

Cho nên không thể trách mình luôn muốn đẩy cô ấy xuống hung hăng bắt nạt. Kudo Shinichi nuốt nước bọt thầm nghĩ nhưng giờ phút này cũng chỉ có tâm nghĩ không có can đảm. Đừng nhìn Ran ngày thường luôn dịu dàng nhút nhát để mặc bản thân muốn làm gì thì làm, đó là dựa trên tiền đề không trì hoãn công việc của cô ấy ở Cục cảnh sát thủ đô, nếu anh phạm đến giới hạn này nhất định sẽ bị karate hầu hạ.

Không biết có phải do ảnh hưởng của người cha cựu cảnh sát và thanh mai trúc mã là thám tử hay không, sau khi vượt qua kỳ xét tuyển với số điểm cao, Mori Ran sau khi cân nhắc kỹ lưỡng đã đăng ký thi vòng hai vào Học viện Cảnh sát, thông qua nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng cô đã được nhận vào Cục điều tra hình sự như cô mong muốn.

Đối với lựa chọn của bạ gái Kudo Shinichi đương nhiên hoàn toàn ủng hộ, nhưng toàn bộ thời gian học đại học phải vượt qua điều kiện bất lợi hai các trường khác nhau, trong học viện cảnh sát nhiều sói thịt ít, anh ấy phải bảo vệ tốt cô bạn gái xinh đẹp của mình, nghĩ lại chính mình tan nát trái tim bao nhiêu lần ăn bao nhiêu dấm chua quả thực nhớ lại mà kinh hãi. Cho nên ngay khi tốt nghiệp, anh đã hao hết tâm tư cố gắng hết sức để bắt cóc Ran đến tòa thị chính để điền vào đơn xin nhập tịch, và chính thức có được "Kudo Ran".

Hành vi tiền trảm hậu tấu đương nhiên sẽ ăn phải một cú ngã qua vai uy lực mười phần của bố vợ người hoàn toàn không hay biết gì.

Đối với Ran mà nói, sau bốn năm học hỏi kiến ​​thức chuyên môn và rèn luyện kỹ năng cảnh sát cường độ cao, cô ấy càng trở nên quả cảm và quyết đoán hơn. Khi tốt nghiệp, lấy tư cách là sinh viên ưu tú cô ấy được trực tiếp tuyển dụng vào Phòng Điều tra Tội phạm của Sở Cảnh sát Thủ đô Tokyo. Dưới thẩm quyền Thanh tra Takagi Miwako.

Mặc dù công tác chưa đến một năm vẫn là cảnh sát tập sự, nhưng nhờ sự trưởng thành nhanh chóng và thành tích xuất sắc, cô dần được tin tưởng giao cho những nhiệm vụ quan trọng, gần đây cô còn đảm nhận những chức trách trọng yếu trong các nhiệm vụ đặc công. Vì liên quan đến bí mật của cảnh sát nên Kudo Shinichi không biết nhiều về nội dung công việc cụ thể.

Sau khi Ran ra ngoài, Kudo Shinichi cũng không ở trên giường nữa, tắm rửa xong xuôi, anh ngồi trong phòng ăn vừa xem tin tức trên TV vừa ăn bữa sáng ngon lành do vợ làm.

Đột nhiên, điện thoại reo lên, là một số lạ.

Người gọi tự xưng là Masako Fukada, con gái của tập đoàn Fukada . Cô ấy nói rằng đã gặp phải một vấn đề khẩn cấp, giải thích trên điện thoại thật bất tiện, có thể sắp xếp một cuộc gặp mặt trực tiếp hay không.

Kudo Shinichi khéo léo từ chối đề nghị cử tài xế tới đón mình, anh tự lái xe đến địa điểm hẹn - biệt thự riêng của cô. Hướng dẫn chỉ đến một con phố ở trung tâm thành phố, khoảng cách không quá xa.

Khi đến gần điểm đến, Kudo Shinichi nhìn qua cửa kính ô tô vào bức tường sân màu xám ẩn mình trong những tán cây xum xuê, phản ứng đầu tiên của anh là bức tường dường như xây quá cao đối với một biệt thự riêng.

Hai gã bảo vệ cao lớn cường tráng đứng thẳng tắp trước cánh cổng màu đen khép kín, giống như đã nhận được chỉ thị từ trước, một người trong đó tiến lên xác nhận thân phận, ánh mắt không dấu vết quét qua hàng ghế sau, xác nhận không có "vị khách không mời" khác sau đó giơ tay ra hiệu cho qua.

Cánh cổng lớn từ từ mở ra, và có một cái giếng lớn trong sân. Ở giữa là một đài phun nước bằng đá cẩm thạch trắng, và bức tượng thần Cupid trở nên hơi mờ ảo bởi sương mù, bụi cây xanh tươi cao cao được cắt tỉa chỉnh tề vây quanh xung quanh. Ngẩng đầu nhìn lên, kiến trúc chủ thể phía bắc sân là một tòa biệt thự phong cách châu Âu, tường màu trắng, tổng cộng có hai tầng.

Kudo Shinichi đỗ xe trước cổng biệt thự, lập tức có người cung kính tiến lên đỗ xe. Vị thám tử bước ra khỏi cửa xe, ân cần đưa chìa khóa cho anh, ánh mắt anh như vô tình lướt qua bãi đậu xe nhỏ phía sau hàng rào cách đó không xa, biển số của mấy chiếc xe đậu ở đó đều được che lại bằng vải đen không có ngoại lệ.

Thám tử suy nghĩ.

Phía sau cách đó không xa, một thanh niên mặc âu phục thắt nơ bước nhanh về phía trước.

"Ngài Kudo, tôi là Nakamura, Cô Fukada chờ ngài đã lâu, mời đi theo tôi."

Cửa biệt thự bị đẩy ra, cảnh tượng trong phòng được phơi bài không sót gì. Đèn chùm pha lê nhiều tầng, sàn nhà lát đá cẩm thạch phát sáng, những chiếc cột La Mã đắp nổi sơn son thiếp vàng và bức tranh sơn dầu cực lớn treo giữa sảnh.

Màu sắc phong phú, xanh vàng rực rỡ, phong cách trang trí hết sức xa hoa.

Đứng ở lối vào là hai mỹ nữ ngoại quốc dáng người cao gầy, tóc vàng mắt xanh, mặc váy xếp nếp kiểu La Mã cổ đại, đầu đội vương miện bằng bạc hình lá ô liu. Khi thấy Nakamura dẫn Kudo Shinichi vào phòng, họ lập tức đứng thẳng dậy và mỉm cười chào hỏi.

Phóng tầm mắt nhìn, chỉ cảm thấy khắp nơi rực rỡ chói lóa, Kudo Shinichi thiếu chút nữa giơ tay che mắt, cuối cùng trên môi biến thành một nụ cười hiểu ý.

Lối vào của sân được bảo vệ nghiêm ngặt, xác minh danh tính của những người vào ra thận trọng, biển số xe được che lại để ngăn tiết lộ danh tính của khách hàng, một đội hình chặt chẽ như vậy, cộng với một người phụ nữ chào đón xinh đẹp khéo léo ... Đây có phải là một câu lạc bộ tư nhân ẩn mình trong một thành phố sầm uất không? xem ra một số tin đồn trước đó nghe được là thật.

Anh cất bước dài đi theo người đàn ông lên tầng hai, hành lang dài trải thảm nhung Ba Tư màu đỏ, hai bên bố trí mấy phòng riêng, hai người đi một mạch đến cuối.

Cánh cửa phòng riêng phía trước bên trái đột nhiên mở ra, một người phụ nữ mặc áo sơ mi khoác áo ghi-lê và váy ngắn, đồng phục của nhân viên phục vụ, mái tóc ngắn ngang vai gợn sóng màu hạt dẻ, cô đang định lui ra ngoài, đặt một tay lên tay nắm cửa, tay kia bưng khay hướng về phía người nào đó trong phòng, khẽ cúi đầu chào "Mời dùng từ từ" với thái độ cung kính, lịch sự.

"Này, cô bé, chỉ sờ tay một chút mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào đâu! Cô trông thật dễ thương, lại không hiểu chút nhân tình thế thái nào, nhưng vậy làm sao có thể làm việc ở nơi này lâu dài được? Hahahaha~" Tiếng cười phù phiếm ngấy mỡ của một người đàn ông phát ra từ căn phòng.

"Ừm đúng vậy, đúng vậy ~~" Người nào đó phụ họa cười nói.

Kudo Shinichi nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái sửng sốt một hồi, không khỏi dừng bước.

Từ góc độ này, làn da trên cánh tay đang cầm khay của của cô ấy trong suốt, vì vậy những đường gân nổi lên trên mu bàn tay đặc biệt rõ ràng. Chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, sau đó sử dụng giọng nói ngọt ngào hơn để trả lời vào phòng: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ ghi nhớ trong tim! Nhưng mà tiên sinh, giờ ăn trưa còn sớm, uống chút ít thôi, uống! rựu! hại! thân!

Mấy chữ cuối cùng bật ra giữa kẽ răng, mặc dù nụ cười trên khóe miệng vẫn không chê vào đâu được, nhưng khi cô ngước mắt lên, một luồng gió xẹt qua, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, nào có nửa phần ngọt ngào như trong giọng nói. Người phụ nữ không chút do dự đóng cửa lại, "rầm" một tiếng đã cách ly hoàn toàn căn phòng ồn ào.

Mấy người trong phòng im lặng vài giây, người đàn ông trung niên vừa trêu chọc cô gái khóe miệng run rẩy: "Sao lại cảm thấy một tia sát khí, nhất định là ảo giác đi ha ha, ha ha." Những người khác trong phòng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, nhất định là do điều hòa, lạnh quá."

Đứng ở cửa, người phụ nữ trấn định lại tâm trạng buồn bực, quay người lại, không ngờ nhìn thấy người đàn ông phía sau đang trầm tư nhìn mình, nhất thời sửng sốt.

Quản lý Nakamura đứng bên cạnh nhất thời xấu hổ đồng thời có chút sững sờ, đầu tiên là không ngờ cô gái mới đến này lại nóng tính như vậy, không biết chọc giận khách hàng hay không. Thứ hai là hắn không hiểu vì sao vị khách quý của đại tiểu thư vẫn đứng yên, bộ dáng có vẻ rất hứng thú.

Cô gái nhanh chóng định thần lại, khẽ gật đầu với hai người trước mặt rồi nhấc chân bước về phía trước. Kudo Shinichi khẽ nhìn xuống đôi chân xinh xắn của cô dưới chiếc váy ngắn màu xám đậm, trông càng thon dài hơn dưới đôi tất chân đen.

Người phụ nữ không hề ngoảnh mặt, lúc đi ngang qua người đàn ông, cổ tay đang cầm khay trà đột nhiên bị bắt lấy, vừa quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt tuấn tú kề sát, cách mũi cô chỉ vài centimet mới dừng lại. Biến cố đột ngột khiến cô lập tức toát mồ hôi lạnh, hơi ngửa người ra sau, không ngờ người đàn ông nhân cơ hội vòng tay qua eo nhỏ của cô.

"Tiên sinh, ngài. . . Làm ơn,hãy buông tôi ra." Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ hơi ửng hồng, hân tay luống cuống đẩy đẩy lồng ngực của người đàn ông.

Kudo Shinichi cười khúc khích hai tiếng, cũng không chịu buông tay, cúi đầu nhìn bảng tên kim loại trên ngực cô, thấp giọng đọc.

"Fujiwara Aiko?" âm cuối được anh kéo co lên, khóe mắt nở nụ cười. "Ngài Ku- ,Ngài Kudo..." Người quản lý câu lạc bộ vội vàng xen vào nhằm phá vỡ bầu không khí mập mờ khó hiểu này.

Aiko dùng sức đẩy mạnh, Kudo Shinichi thuận thế buông cô ra, cô gái lùi lại hai bước, dựa vào tường hành lang, hai tay ôm chiếc đĩa trước ngực, ảm xúc bối rối xấu hổ xuyên thấu qua đôi mắt đẹp trừng tới truyền đạt cực kỳ chuẩn xác. "A, thực xin lỗi, tôi nhận lầm người." Kudo Shinichi giọng điệu ngả ngớn nói, không có nửa phần chân thành xin lỗi. Dường như vô tình, anh đưa tay lên kéo kéo vạ áo âu phục, ngón tay thon dài dừng trên túi ngực bên trái, giống như đang sửa sang lại chiếc áo khoác bị người phụ nữ làm lệch. "...Không sao." Aiko đứng thẳng dậy, hơi cúi đầu xuống hạ quyết tâm không nói nữa. Kudo Shinichi nhìn cô thật sâu lần cuối, quay người đi theo quản lý tiếp tục đi đến cuối hành lang.

Khi cả hai người đã đi xa, Fujiwara Aiko à không, sợi dây căng thẳng trong lòng Kudo Ran cuối cùng cũng được thả lỏng. Có trời mới biết, cô suýt chút nữa kêu lên khi nhìn thấy Kudo Shinichi xuất hiện sau lưng mình vừa rồi, gần như dùng hết ý chí vờ như không có chuyện gì xảy ra để bước qua anh. Đột nhiên bị Shinichi ôm vào lòng tim cô như ngừng đập, nơm nớp lo sợ anh ấy sẽ làm bại lộ thân phận của mình, cuối cùng khi được buông ra cô đã bị dọa sợ đến mềm nhũn chân.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tâm tình của cô lên xuống thất thường như đang đi tàu lượn siêu tốc... Chờ đã! Tên kia cố ý! Muốn xem mình biến mình thành kẻ ngốc đúng không? Ran cuối cùng cũng nhận ra điều đó, nắm đấm rắc rắc vang lên.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao Shinichi lại xuất hiện ở đây? Lúc sáng cũng không nghe anh nói hôm nay có việc, nhận ủy thác tạm thời sao? Nakamura, người quản lý dẫn đường cho anh vừa rồi, là tâm phúc của Fukada Masako, cho nên... Có phải người phụ nữ đó đã mời anh đến đây không? Có thể liên quan đến những gì cô đang điều tra không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com