Chương 3
Kudo Shinichi vừa nhìn rõ người tới, hai mắt mở to, lập tức cứng nhắc xoay đầu sang một bên, giơ nắm tay lên môi ho khan vài tiếng để che đậy, rồi chậm rãi quay người lại. Anh ngước mắt nhìn Masako Fukada trước mặt, nhưng thật ra ánh mắt lại hơi lệch hướng, lặng lẽ xuyên qua mái tóc bên tai cô ta nhìn thẳng vào cô gái nhỏ không mời mà đến cách đó không xa, nghiến răng.
Cái tên này không làm cho người ta bớt lo lắng, chẳng lẽ từ ban công phòng bên cạnh nhảy qua? Không thể tìm một nơi an toàn mà ở lại sao? Cô ấy định làm gì?
Kudo Ran chớp mắt nhìn chồng, thấp thoáng dưới chiếc bàn ăn tròn ở giữa phòng, thân hình thấp bé của cô nhanh chóng di chuyển đến căn phòng bên phải. Đôi giày không biết bị ném đi đâu, đôi chân trần của cô đang đi tất lụa cẩn thận để không gây ra tiếng động.
Masako Fukada quay lưng về phía sân thượng nên đương nhiên không phát hiện ra tất cả những điều này. Trong mắt cô, ánh mắt của người đàn ông đối diện đang nhìn cô không có tiêu cự, thậm chí còn có chút mơ hồ, như thể đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Bỗng nhiên, người đàn ông nhếch khóe môi mím ra một chút ý cười khó thấy. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô lại từ trong đó đọc ra một tia bất đắc dĩ cùng tình cảm lưu luyến, trong lòng không khỏi run lên.
Vị thám tử trước mặt cô có vẻ ngoài đẹp trai, khôn ngoan và kiên định, lại hết lần này tới lần khác làm cho người ta không nắm bắt được, gợi lên dục vọng chinh phục mãnh liệt của cô. Hơn nữa nhớ lại lúc mới gặp mặt, Kimura cố ý thông qua email truyền tin, nói rằng vừa nãy anh ta ở trong hành lang công khai đùa giỡn một nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp của CLB. Tuy rằng danh tiếng vang dội Vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản, nhưng xem ra anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường bị sắc đẹp mê hoặc, ngược lại thế này sẽ dễ dàng xử lý hơn.
Kudo Shinichi đương nhiên không biết những khúc mắc trong lòng người phụ nữ trước mặt, ngoài mặt anh rất bình tĩnh nhưng thực chất mọi suy nghĩ của anh đều đã bị con cáo nhỏ to gan và xảo quyệt ở cách đó không xa câu đi, thậm chí không phát hiện Masako Fukada đã nhích lại ngồi gần anh hơn một chút.
Thấy Kudo Shinichi không có phản ứng, Masako có chút không nắm chắc suy nghĩ của mình, quyết định tiến thêm một bước. Cô ta chậm rãi đưa tay phải ra gần như muốn phủ lên đầu gối anh, đôi môi đỏ mọnghé mở: "Cậu sẽ giúp tôi chứ, Kudo-kun..."
Đầu ngón tay của người phụ nữ chạm vào khiến vị thám tử ngay lập tức tỉnh táo lại , người đàn ông di chuyển đầu gối của mình ra một chút, không để lại dấu vết né tránh, chuyển sang tư thế ngồi khoanh chân. Sau đó, anh đưa tay kéo kéo cà vạt, cảm thấy khó chịu và hơi cáu kỉnh, cuối cùng thở dài cam chịu.
"Đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô, dù sao đây cũng là mục đích duy nhất hôm nay tôi tới đây."
Giọng nói trầm ấm của Kudo Shinichi không cần thông qua tai nghe vẫn có thể cũng đã truyền vào tai rõ ràng, Ran lúc này đang nửa quỳ trước cửa phòng, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã chạm vào tay nắm cửa kim loại, dừng lại một chút, sau đó khóe miệng cong lên mỉm cười.
Được! Tiếp theo xin anh yểm trợ, đại thám tử của em ~~
Cẩn thận, nhẹ nhàng ấn xuống. Cửa gỗ chạm khắc thật không tiếng động trượt ra một khe hở nhỏ, cô gái nhanh chóng lắc mình chen vào, mặc dù hết sức cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi khi cửa khóa lại phát ra tiếng "lách cách" rất nhỏ.
Masako Fukada dường như nghe thấy tiếng động nào đó, theo bản năng định quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy tay phải đang cầm điện thoại có một lực kéo nhẹ. Vừa cúi đầu, đã thấy ngón tay thon dài của Kudo Shinichi nhéo đầu bên kia điện thoại, nhìn về phía cô nhứng mày cười cười, trong đôi mắt xanh lam lóe lên tinh quang. Theo ngón tay của buông lỏng, anh thuận thế rút đi, cúi đầu nhìn.
Fukada Masako ngẩn người nhìn lòng bàn tay trống rỗng, nhớ lại lời nói đầy ẩn ý của người đàn ông vừa rồi, cô cảm thấy rượu không say người đã người tự say, hai má hơi ửng hồng.
Kudo Shinichi nghiêm túc xem nội dung mật khẩu trong bức ảnh, ám hiệu là do rất nhiều ký hiệu không rõ ý nghĩa tạo thành, tổng cộng ba hàng, có dài có ngắn.
Cảm hứng lóe lên trong đầu, anh đã suy ra lời giải gần như ngay lập tức.
Chà, phải kéo dài thời gian một chút mới được.
Kudo Shinichi vươn tay, rút giấy bút từ trên bàn ra, bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên, giống như đang tính toán cái gì.
Fukada Masako nghiêng người nhìn, thấy rải rác một số chữ viết tắt, cũng không thể hiểu rõ hàm nghĩa trong đó. Cô không dám quấy rầy, ánh mắt hơi hướng lên trên, người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú trước mặt khẽ cau mày, bộ dáng anh đang tập trung suy nghĩ thật hấp dẫn, cô dần dần nhìn đến ngây người.
Trong dãy phòng phía bên phải, Kudo Ran cắn răng cắn chiếc đèn pin nhỏ xíu của mình, nhẹ nhàng cẩn thận tìm kiếm từng ngăn kéo và giá sách. Cơ hội hiếm có, cô sợ bỏ sót văn kiện quan trọng, tốc độ tìm kiếm cũng không nhanh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kudo Shinichi vẫn viết không ngừng, nhưng tâm trí lại đang hướng về người vợ bị ngăn cách bởi bức tường.
Xem ra việc tìm kiếm của Ran không được suôn sẻ, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh có thể không thể ngồi yên được nữa. Vừa nghĩ đến đã thấy Fukada Masako ngập ngừng nói:
"Kudo-kun, mật mã rất khó giải sao? Có một nhật ký công việc của Uekawa Bin trên giá sách trong dãy phòng xem có giúp được gì không? Để tôi đi lấy." Nói xong, cô định đứng dậy.
"Không cần!" Kudo Shinichi lập tức ngăn lại, "Tôi đã giải mã được rồi, lập tức giải thích cho cô."
"Thật sao?" Người phụ nữ kinh ngạc vui vẻ, dường như muốn nhìn rõ ràng hơn quá trình giải mã, cô đứng lên bước lại gần hai bước ngồi trên tay vịn rộng của ghế sô pha của người đàn ông, thân thể hơi áp sát, tư thế mập mờ.
Ran trong phòng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán,bình ổn nhịp tim, tiếp tục tìm kiếm.
"Dựa trên sự hiểu biết của cô Fukada về Uekawa Bin, bình thường anh ta thích đọc loại sách gì?" Kudo Shinichi quay đầu nhìn người phụ nữ gần như dính lấy anh. Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi anh, làm thám tử vô hình cau mày.
"Uekawa? Chà... hắn đọc rất nhiều sách, hình như không đặc biệt thích bất cứ thứ gì."
"Xem ra cô cũng không hiểu rõ anh ta lắm".Kudo Shinichi vuốt trên màn hình điện thoại di động mở bức ảnh của Uekawa Bin mà Masako đã cho anh xem trước đó.
"Trong ảnh là một bộ Sherlock Holmes tuyển tập trên giá sách phía sau Uekawa Bin, nhìn kỹ sẽ thấy thiếu tập thứ 3, Tôi đoán rằng nó đã được đặt ở nơi có thể lấy được một cách dễ dàng mà không cần đặt nó trở lại giá sách." Và chương đầu tiên của cuốn sách "Trở về" của cuốn sách này chính là nguồn cảm hứng cho mật mã này - Những hình nhân nhảy múa. Tiếp theo, để tôi trình bày phương pháp giải mã cho cô, thực tế, đây chỉ là sự thay thế các chữ cái bằng hình ảnh, và nó không quá bí truyền. "
Nét điềm tĩnh và tự tin của người đàn ông này dường như đã ăn sâu vào xương tủy. Từ giọng nói không không nhanh không chậm của anh có thể thấy được rõ ràng. Anh kiên nhẫn giải thích từng bước quá trình giải mã, như thể sợ Masako Fukada không hiểu nên anh giải thích rất chậm rãi và tỉ mỉ.
Người phụ nữ ngồi trên thành ghế bên cạnh anh lúc đầu lắng nghe tương đối nghiêm túc, nhưng sau đó suy nghĩ của cô bắt đầu lang thang. Người đàn ông bên cạnh mặc dù còn trẻ nhưng có phong thái lạnh lùng, ổn trọng nội liễm, dáng vẻ đường đường chính chính, toàn thân tản ra hormone nam tính quả thực khiến lòng người mê mệt.
"Kudou-kun~" Bên tai truyền đến giọng nói kéo dài có chút ngọt ngào có chủ ý của người phụ nữ, cô cắt ngang lời của Kudo Shinichi, "Tôi tin vào năng lực của cậu, vậy nên cứ nói cho tôi biết kết quả là được rồi. "
"..." Kudo Shinichi dừng một chút, mở ra khép lại đôi môi mỏng, nói ra đáp án: "senorita's true love "
"senorita's true love... " Fukada Masako nhẹ giọng lặp đi lặp lại, đột nhiên ý thức được, "Đây là nơi hắn thường lui tới, nơi này tên của một quán cà phê!"
"Hỏi nhân viên bán hàng xem gần đây có khách nào gửi đồ không, hẳn là sẽ có thu hoạch."
Trong phòng, động tác tìm kiếm trong tay Ran không ngừng, giương mắt nhìn về phía giá sách cuối cùng còn chưa tìm kiếm qua, không khỏi cảm thấy lo lắng. Có vẻ như bên Shinichi sắp kết thúc, nhưng cô không tìm thấy bất kỳ tài liệu nào có thể sử dụng làm bằng chứng, chẳng lẽ chỉ có thể từ bỏ sao?
Masako Fukada nhấc điện thoại di động lên an bài người của mình đến quán cà phê ngay lập tức.
"... Cứ như vậy, sau khi tìm được đĩa CD lập tức đưa tới đây." Người phụ nữ cúp điện thoại ngước nhìn người đàn ông bên cạnh. "Tôi nên cảm ơn thế nào đây, ngài thám tử~?"
Kudo Shinichi liếc nhìn cánh cửa gỗ phía sau người phụ nữ, nhưng không có động tĩnh gì. Anh ta suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tốt hơn hết là đợi cấp dưới của cô Fukada lấy đĩa CD quay lại, xác nhận chính xác rồi nói chuyện cảm ơn."
"Vậy chúng ta nói chuyện khác. "Lời còn chưa dứt, cô gái giơ tay đỡ lấy bả vai Kudo Shinichi, phần eo dùng sức xoay người, trực tiếp trượt từ tay vịn sô pha vào lòng của Kudo Shinichi.
"!!" Kudo Shinichi kinh ngạc đến sởn cả tóc gáy, heo bản năng muốn đẩy cô ra. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, gần như dùng hết ý chí để kiềm chế ý khắc chế xúc động muốn đứng dậy trốn xa, nghiến răng nghiến lợi lại hạ cánh tay đang giơ lên xuống, nắm chặt tay, cố gắng dựa người vào lưng ghế sô pha, cố gắng kéo ra chút khoảng cách
"Cô Fukada, như vậy có phải không được tốt lắm không?"
Động tác mở ngăn kéo của Kudo Ran trong phòng nhất thời dừng lại, cẩn thận lắng nghe.
"Có gì không tốt?" Trong tai nghe truyền đến nụ cười cười quyến rũ của người phụ nữ, "Từ lúc anh vừa bước vào tôi đã nhìn thấy nhẫn cưới bên tay trái của cậu, trói buộc bản thân sớm như vậy, không phải chuyện một người đàn ông thông minh sẽ làm." "
" ... " Kudo Shinichi vẫn bình tĩnh.
Masako Fukada giơ tay, năm ngón tay mảnh khảnh đan xuyên qua mái tóc sau tai, cô rũ bỏ chiếc áo khoác khoác trên vai xuống đất, để lộ bờ vai trơn bóng và chiếc cổ mịn màng, tư thế quyến rũ, phong tình vạn chủng.
"Lén lút yêu đương sau lưng vợ, Kudo tiên sinh sẽ không từ chối, đúng không?" vươn cái lưỡi liếm liếm khóe môi đỏ mọng, mặt mày sáng rỡ, "Thế nào, cậu cảm thấy tôi không hấp dẫn bằng cô gái nhỏ trong hành lang vừa rồi sao?"
Trên đầu Ran nổi lên những đường gân xanh nhỏ. Tuy không biết hình ảnh cụ thể bên ngoài căn phòng nhưng không gian cho sự tưởng tượng lại càng nhiều.
Người phụ nữ này!!
Kudo Ran, hận không thể lập tức lao ra một đao đánh ngất Masako Fukada. Nhưng cô vẫn phân rõ nặng nhẹ, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Xin lỗi Shinichi, chỉ một chút nữa thôi.
Nghĩ đến đây, động tác tìm kiếm càng nhanh hơn.
Kudo Shinichi liếc nhìn cánh cửa dãy phòng một lần nữa thở dài thườn thượt. Nàng đặc vụ nhỏ này nhẫn tâm sẵn sàng hy sinh chồng mình để hoàn thành nhiệm vụ? Sau khi chuyện này kết thúc, anh nhất định phải tính sổ với cô.
"Cô Fukada." Người đàn ông mở miệng.
"Gọi tôi là Masako..." Người phụ nữ nghiêng người về phía trước hai tay đặt lên ngực người đàn ông.
"...Cô Masako thực sự rất quyến rũ..." Kudo Shinichi cân nhắc nói.
Nghe được câu trả lời này, người phụ nữ thầm vui mừng, đôi môi đỏ mọng hé mở: "Trong phòng có giường lớn thoải mái, tại sao chúng ta không..."
"Không cần." Người đàn ông lập tức cự tuyệt, tựa hồ sợ cô khăng khăng, anh nói thêm, "Ở trên giường có ích lợi gì." Sau đó nhếch một bên khóe môi lên, nụ cười nguy hiểm lại mê người.
Chỉ một câu nói , đã khiến Fukada Masako thần hồn điên đảo, cô cảm giác thân thể mình đã có phản ứng, cả người mềm nhũn gần như nằm sấp trên người đàn ông.
"Vậy thì... ở chỗ này~" người phụ nữ ngượng ngùng nói, vươn ngón tay dài chậm rãi dò xét trên ngực người đàn ông, giống như rất bất mãn với sự thờ ơ của anh ta. "...Còn chờ gì nữa?"
Người đàn ông không trả lời, một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
Chỉ nghe thấy người phụ nữ duyên dáng cười hai tiếng, "Kudo-kun có chút miễn cưỡng? Không sao, loại chuyện này .... Tôi rất thích làm người chủ động."
Dứt lời, đứng dậy, xoay eo, vén váy, nhấc chân, động tác liền mạch lưu loát, cuối cùng tư thế chuyển thành ngồi trên đùi người đàn ông. Cô ta giơ tay với tư thế quyến rũ, chậm rãi kéo cà vạt của Kudo Shinichi, sau đó bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, một hai cái, theo cổ áo hơi mở, lộ ra yết hầu nhô ra của người đàn ông, người phụ nữ lặng lẽ nuốt xuống, người phụ nữ lặng lẽ nuốt nước miếng, khi ngón tay đặt ở cúc áo thứ ba, cổ tay bỗng nhiên bị giữ lại.
Masako Fukada ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên, người đàn ông dường như đang chịu đựng điều gì đó, anh ta mím khóe miệng, cơ má căng thẳng, có thể nhận ra rằng anh đang nghiến chặt răng.
Người phụ nữ hiểu sai ý, có chút lâng lâng, "Thế nào, vừa mới bắt đầu,đã nhịn không được ?"
Người đàn ông đưa tay kia lên che trán, mớ tóc hỗn độn từ trong kẽ tay rơi xuống, anh ta khép mắt lại nhíu mày, một tiếng thở dài trượt ra khỏi khóe môi, đôi môi mỏng khẽ hé mở :
"Đúng là chịu đến cực hạn rồi... thật sự quá chậm ... Ran."
Giọng điệu tràn đầy bất lực, đôi mắt hơi hé mở, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu, nào có nữa phần giống người chìm trong dục vọng không thể dứt ra được
Masako sững người. Vừa rồi anh ấy có gọi tên ai đúng không? "Kudo-kun, ý cậu là sao?" Người phụ nữ bối rối không khỏi bất an.
"Ý của chồng tôi là: Tôi không có hứng thú với cô! Làm ơn đứng dậy và tránh xa tôi ra, ngay lập tức!"
Với một giọng nữ trong trẻo vang lên, cửa phòng phía sau "rầm" một tiếng bị đẩy ra, cô gái trẻ tuổi từ trong đó bước ra, hai tay đan chéo trước ngực, lông mày sắc bén nhưng không giấu được đường nét thanh tú, dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy khí thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com