Chương 4
Chương 4
"Cái gì? Anh là ai?!... Chồng?" Masako Fukada hoàn toàn choáng váng trước sự thay đổi đột ngột và lượng thông tin khổng lồ, mặc dù đã duỗi thẳng thân trên nhưng cô vẫn giữ tư thế ngồi trên đùi Kudo Shinichi, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Kudo Ran cau mày, đi tới gần nắm lấy cánh tay của người phụ nữ dùng sức kéo cô từ trên người Shinichi lên, sau đó cúi người nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất ném cho cô, "Mau mặc vào!" Masako Fukada có chút ngượng ngùng đưa tay ra bắt lấy, khi cô định thần lại thì mới phát hiện cô gái trước mặt đang mặc bộ đồng phục của câu lạc bộ, rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Chẳng lẽ cô là nhân viên phục vụ vừa bị anh ta quấy rối?!" Masako chỉ vào cô với vẻ mặt u ám, "Cô vào phòng khi nào?" "Để tôi tự giới thiệu lại lần nữa,"Nói xong cô gái trước mặt cúi đầu lấy từ túi trong của áo vest ra một thứ gì đó cầm trên tay, sau đó đưa tay còn lại lên chạm nhẹ lên trán.
Bộ tóc giả gợn sóng màu hạt dẻ được kéo xuống, mái tóc màu mực tung bay trong không trung như thác nước, cô thản nhiên lắc đầu, đồng thời đưa ra giấy tờ có phù hiệu cảnh sát trên tay. Cô gái trong bức ảnh ở giữa có khuôn mặt giống hệt người trước mắt, đôi môi hơi nhếch lên, nụ cười rất rạng rỡ và tự tin.
"Tôi là Kudo Ran, đặc vụ mới thuộc tổ điều tra số 1 của Sở cảnh sát thủ đô Tokyo ~"
Ran liếc sang người bên cạnh, Kudo Shinichi cúi đầu cười khúc khích, sau đó chỉnh lại cổ áo và áo sơ mi, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, một tay đặt nhẹ lên eo cô, tư thế thân mật tự nhiên.
"~ là vợ của đại thám tử Kudo Shinichi mà cô đặc biệt mời tới."
"Thật xin lỗi, cô Fukada, vừa rồi tôi đã thất lễ." Tuy rằng phía nữ chủ động, mình chỉ thuận thế hùa theo, nhưng vẫn không phải là hành vi của quý ông, thám tử chân thành xin lỗi.
"Các ngươi!!" Masako Fukada vừa xấu hổ, vừa kinh ngạc vừa tức giận, hướng bên ngoài cửa hét lớn: "người đâu!"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, quản lý Nakamura nhanh chóng đi vào. Sắc mặt tái nhợt, giọng điệu lo lắng và sợ hãi nói: "Không ổn rồi, tiểu thư Fukada! Ngoài sân có rất nhiều cảnh sát, họ có lệnh khám xét. Tôi đã yêu cầu bảo vệ kéo dài thời gian hết mức có thể cô hãy nhanh lên..." Hắn ta nói được một nữa đã bị mắc kẹt , cuối cùng cũng phát hiện ra rằng còn có nhiều người hơn trong phòng.
"Cái gì?!" Nghe vậy, Fukada Masako đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm hai người trước mắt, trong mắt như bốc lên ngọn lửa, "Là các người làm? !"
Ran ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Hẳn là thanh tra Miwako lo lắng cho sự an toàn của mình nên sau khi cúp máy, đã xin lệnh khám xét và dẫn mọi người đến đây tiếp ứng.
"À , hầu hết điều là do một mình tôi làm. Tôi ở đây hai tuần phục vụ những 'đại gia' đó. Tôi không có gì để nói. Còn về phần anh ta ~" Ran tùy ý giơ cẳng tay lên, duỗi ra chỉ ngón tay cái vào người đàn ông bên cạnh.
"Đúng là hôm nay tôi vừa lôi anh ấy vào nhóm, dù sao cô cũng chủ động mời anh ấy đến đây, tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy."từ khóe mắt cô nhìn thấy thám tử của mình quay đầu nhìn cô, khi cô nghiêng đầu nhìn thì thấy khóe miệng người đàn ông hơi mím lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
Xong chuyện rồi, Shinichi giận rồi. Trái tim của Ran đập lỡ một nhịp, cô cố gắng phớt lờ ánh mắt nóng bỏng đó, quay đầu lại và tiếp tục, "Tôi tìm thấy một ngăn ẩn trong ngăn kéo trong cùng của giá sách trong dãy phòng, và tìm thấy một cuốn nhật ký." "Vào ngày 15 tháng 12, theo thỏa thuận miệng trước đó, 10 triệu yên đã được chuyển trước vào tài khoản do Ủy viên Hội đồng Chùa Aso cung cấp để điều phối việc đấu thầu dự án nhà ở Huimin.... Vào ngày 20 tháng 2, mọi việc đã được giải quyết, và hai Khoản thanh toán cuối cùng trị giá hàng chục triệu yên." Ran dừng lại và vẫy vẫy tờ giấy mỏng trong tay. "Ngay cả số tài khoản cũng được viết rõ ràng. Nhưng do thời gian có hạn..." Cô lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, "Tôi chỉ lấy ra trang này, còn chưa xem kỹ nên có thể hiểu rằng nội dung nhất định sẽ khác."
"Thật đáng ghét." Tiếng kinh hãi kêu lên cùng tiếng bước chân lộn xộn từ trong hành lang truyền đến, hẳn là những vị khách nghe tin vội vàng rời đi cái nơi sắp bị lộ này. Cảnh sát sẽ không cố tình ngăn cản họ, và khi tìm thấy đủ bằng chứng, sẽ có không ít người phải chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật. "Cô Fukada Masako, xin vui lòng hợp tác với cảnh sát và ngừng những phản kháng không cần thiết." Kudo Ran nói với giọng nghiêm khắc, không tức giận không giả vờ.
Fukada Masako nghiến chặt răng, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, cuối cùng cô đột nhiên ngã xuống sô pha như trút được gánh nặng, cúi đầu im lặng. Thấy tình hình không còn chỗ cho sự thay đổi, Nakamura chán nản dựa vào tường.
"Tôi có một phỏng đoán khác." Kudo Shinichi, người vẫn im lặng đứng ở bên cạnh, đột nhiên nói, "Vụ bê bối của Tập đoàn Fukada lần đầu tiên được phơi bày trên Internet, và kẻ chủ mưu có thể là Uekawa Bin. Dù sao, anh ta đã từng là giám đốc tài chính. Thời điểm anh ta bị sa thải cũng quá trùng hợp. Nhưng có lẽ anh ta không có bằng chứng trong tay, nếu không anh ta sẽ không dùng phương pháp này, anh ta sẽ nhận được nhiều tiền hơn bằng cách tống tiền trực tiếp." Ran lập tức quay đầu nhìn về phía người ngồi trên sô pha, nhìn thấy cô ta không có phản ứng, giống như cũng không kinh ngạc chút nào. Ran mím môi, do dự một lúc rồi hỏi: "Vậy, có thật là anh dùng video thân mật để tống tiền cô không?" Ran hỏi chậm lại, giọng có chút buồn.
"Là thật. Uekawa đúng là biết rất nhiều chuyện, nhưng không có bằng chứng, thứ duy nhất mà anh ta có thể dùng để moi tiền chính là đoạn video anh ta quay được khi anh ta làm tình với tôi. " Nói đến đây, người phụ nữ cười khúc khích như tự giễu: "Không ngờ tôi qua lại với vô số đàn ông, lại có lúc bị một tên cặn bã như vậy bắt được."
Kudo Ran im lặng, đột nhiên tiến lên một bước:
"Cô Fukada, xin hãy lập tức thông báo cho nhân viên của cha cô để thả Uekawa Bin. Dù hành vi của anh ta có tệ đến đâu thì việc giam giữ người khác là vi phạm pháp luật." Về đĩa CD có video đó, tôi sẽ yêu cầu đồng nghiệp của mình niêm phong nó ngay sau khi nhận được. Mặc dù cô sẽ bị bắt đi để hỗ trợ điều tra, nhưng bạn cô có quyền ủy thác cho người đại diện truy tố vụ tống tiền của Uekawa Bin, vợ chồng tôi sẽ hỗ trợ cung cấp bằng chứng liên quan. "Vẻ mặt của cô gái rất nghiêm túc, và lời nói của cô ấy vang dội.
"Cô ..." Masako Fukada ngạc nhiên ngước lên, đồng tử khẽ run lên. Còn Shinichi Kudo dường như đã sớm biết cô ấy sẽ nói như vậy nên nhìn anh nghiêng người mà không hề ngạc nhiên, đôi mắt vợ anh ngấn nước và dịu dàng
"Nhưng! Biết người khác đã có vợ rồi còn cố tình dụ dỗ, xin cô Fukada hãy tự kiểm điểm sâu sắc về hành vi vô đạo đức của mình trong đồn công an! "
Nhìn vợ mình đột nhiên bùng nổ, Kudo Shinichi nhướng mày, mà Fukada Masako lại xấu hổ cúi đầu.
Kudo Ran không nói nữa, Miwako dẫn đầu đoàn cảnh sát cảnh sát đã sớm đi tới gian phòng này. Nữ thanh tra thẳng thắn trước tiên sắp xếp người đưa Masako Fukada trở lại Sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra, sau đó yêu cầu các cảnh sát khác tiến hành khám xét toàn diện CLB để tìm thêm bằng chứng, cuối cùng quay sang nhìn đôi vợ chồng trẻ.
"Cảm ơn em vì đã làm việc chăm chỉ, Ran, nhiệm vụ đã hoàn thành rất tốt. Và Kudo-kun, cảm ơn vì sự hợp tác của cậu." Kudo Shinichi gật đầu, trong khi Ran chào với một nụ cười trên khuôn mặt.
"Vâng! Thưa Sếp. Đây là việc tôi nên làm!" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, được cấp trên công nhận kích động đến không nói nên lời.
Miwako vỗ vai cô, mỉm cười và gật đầu. Thực tế, khi biết Ran đã tìm ra bằng chứng quan trọng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch hành động do cấp dưới trẻ tuổi lập ra tuy có mạo hiểm nhưng cũng là cách tốt nhất để phá vỡ thế bế tắc hiện tại, khi cô thuyết phục giám đốc ra lệnh khám xét, cô đảm bảo sẽ thu được lợi ích. Nếu Ran không lẻn vào phòng sớm hơn một bước, cho dù họ có hành động nhanh chóng, những trang giấy mỏng này sẽ bị phá hủy trước khi họ đến đây.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu truy tố Fukada Taro càng sớm càng tốt." Nói xong, Miwako quay người rời khỏi phòng để sắp xếp các công việc khác.
"Shinichi, anh về trước đi, lát nữa em sẽ về." Ran nhấc chân, đang định theo đồng nghiệp vào phòng, chỉ cho họ xem cuốn nhật ký mà cô tìm được lúc nãy cất ở đâu, thì đột nhiên cánh tay bị người đoàn ông bên cạnh bắt lấy.
"?" Cô gái ngờ vực quay đầu lại.
Kudo Shinichi nhìn xuống đôi chân chỉ đi một chiếc tất của vợ mình, mắt anh đảo ngược lên trên, lướt qua bắp chân và đùi, cảm thấy làn da mịn màng của cô gái nhỏ dưới lớp tất đen trông còn trắng hơn, cuối cùng dừng lại ở chiếc váy ngắn xẻ tà dài xẻ tà bên hông.
"Giày của em đâu? Còn nữa, chiếc váy này bị gì vậy?
".. Váy rách cũng vào thời điểm đó. Nhưng không sao, em đang mặc quần an toàn. " Ran thản nhiên trả lời, giọng điệu có chút tự hào, cô cho rằng mình rất thông minh và quyết đoán.
"..." Kudo Shinichi dừng lại, giơ tay tháo tai nghe bên tai Ran ném vào tay anh, nhếch một bên khóe miệng, híp mắt hỏi: "Vậy xin hỏi người thông minh lanh lợi cảnh sát Kudo Ran, vừa rồi em nghe thấy chồng mình bị người phụ nữ khác cưỡng bức ở bên ngoài, sao em có thể thờ ơ như vậy? Hả?"
Trong mắt anh không có một tia ý cười, rõ ràng là đang nổi sóng gió. Kudo Ran vô thức rùng mình, cô liếc nhìn người đàn ông, vô thức nuốt nước bọt.
Fukada Masako tin rằng Kudo Shinichi là một "nhà tu khổ hạnh được thần thánh hóa", nhưng thực ra cô ta đã bị đánh lừa bởi sự điềm tĩnh, đáng tin cậy, sự khôn ngoan và tự tin của một "thám tử nổi tiếng" cả thế giới. Trước mặt Kudo Ran, người yêu và người vợ thời thơ ấu của anh ấy, anh ấy sẽ thỉnh thoảng thể hiện sự trẻ con mà người ngoài khó nhìn thấy. Dù đeo bám hay ghen tuông, Ran đều có thể hiểu thấu tính khí của anh, và luôn có thể nắm bắt anh một cách chính xác.
...ngoại trừ khi anh ấy tức giận khi cô làm sai điều gì đó.
Chà... điều này tương đối hiếm khi xảy ra, nhưng lần nào cũng vậy... thật khó để nhớ lại. Khi Kudo Shinichi bốc hỏa anh không muốn chiến tranh lạnh với vợ, dựa vào những gì anh ấy ngụy biện "giữ lửa trong lòng không tốt cho thể chất và tinh thần, phải trút giận lên giường", anh ấy hiển nhiên chiếm thế thượng phong hào quang của anh mở hoàn toàn, anh ấy tấn công không ngừn nghỉ . Ngoài ra, hành vi của chính Ran cũng có chút thiếu sót, cô ấy thường xuyên phạm lỗi đến mức không có sức phản kháng và chỉ có thể bị anh ta tàn sát.
Mau nói cái gì đó dỗ anh ấy đi! Kudo Ran hoảng sợ.
"Cái này, cái này..." đặc vụ nhỏ ấp a ấp úng nói: "Em, lúc đó em cũng đang vội! Em ước gì có thể lập tức nhảy ra kéo cô ta ra khỏi người anh! Nhưng sau khi bình tĩnh lại em nghĩ, Shinichi giỏi nhất, nhất định có cách để giữ người phụ nữ đó lại, vì vậy em đã cố gắng hết sức để tăng tốc độ tìm kiếm, vì em quá lo lắng nê tay đã bị các tời giấy cắt rất nhiều lần, anh nhìn nè ~" Nói xong, Ran vươn vai cả hai lòng bàn tay duỗi ra trước mặt Kudo Shinichi.
Vị thám tử dùng một lòng bàn tay nắm hai bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn vài vết thương mảnh khảnh trên đó, có thể tưởng tượng được cảm giác đau buốt mà cô phải trải qua khi vừa bị cắt trúng. Nhìn bộ dạng mở to hai mắt đáng thương của cô vợ nhỏ, anh bất đắc dĩ thở dài, trong lòng u ám sắp tiêu tan, đang định nói gì đó.
"Còn nữa..." Cô gái nhỏ trước mặt nhỏ giọng nói, giống có chút do dự, không biết có nên nói tiếp hay không.
"Còn cái gì?" Vị thám tử có linh cảm không lành.
"Cô Masako Fukada đó rất xinh đẹp, phải không? Em không nghĩ có người đàn ông có thể cảm thấy không hứng thú với những phụ nữ xinh đẹp tự nguyện lao vào vòng tay của họ như vậy ..." Nhận thấy khuôn mặt của vị thám tử trở nên u ám với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, Ran cảm thấy hình như cô ấy đã làm hỏng việc.
"Được, rất tốt!" Kudo Shinichi híp mắt, bắt đầu cởi áo vest. Ran nổ lực hết sức để chuộc lỗi: "Nhưng Shinichi chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy! em biết rất rõ mà!"
Thám tử tức giận hơi dùng sức nắm lấy vạt áo, kéo tiểu hồ ly đang sợ hãy vào lòng, suýt chút nữa chạm vào chóp mũi của cô.
"Em có biết vừa rồi anh cảm thấy buồn nôn lắm không, em nghĩ mình có nên làm gì vào lúc này không hả, hung thủ nhỏ?"
"Ừm... ra ngoài hít thở không khí trong lành cho tĩnh tâm?"
Anh cười khẩy, một người đàn ông cao lớn ôm eo người phụ nữ thấp bé rồi sải bước ra khỏi cửa.
"Chờ đã, Shinichi, anh dẫn em đi đâu vậy? em còn có việc phải làm."
"Anh thấy em đang cảm thấy chóng mặt, có phải làm việc mệt quá không? Nên anh quyết định lập tức đưa em về nhà nghỉ ngơi." Kudo Shinichi nói những điều vô nghĩa một cách rất nghiêm túc.
"!! Giờ này làm sao mà về nhà được, ở đây ai cũng bận, mau thả em xuống! Shinichi!" Ran vừa xấu hổ vừa khó chịu, bừa bãi đá vào bắp chân, cố thoát khỏi vòng tay anh.
Kudo Shinichi vô tình ôm chặt lấy cô vợ nhỏ hơn, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, đi xuyên qua hành lang không ngoảnh lại, thậm chí còn bình tĩnh đi ngang Thanh tra Miwako, gật nhẹ đầu rồi đi qua.
Có người muốn hỏi, nhưng Miwako giơ tay ngăn lại, cô cười hiểu ý, vẫy mọi người trở lại làm việc, giả vờ như không thấy gì.
Kudo Shinichi ôm người vợ nhỏ nhắn của mình đến bãi đậu xe, mở cửa, nhét Ran vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn bằng một tiếng cạch, anh vừa xuống xe đứng thẳng dậy thì đã bị túm lấy ống tay áo.
"Em, Em biết mình sai rồi, anh cho em về làm việc đi, buổi tối em có thể về sớm để chuộc lỗi với anh có được không? Làm món cơm cà ri mà anh thích nhất được không?" Cô gái lộ ra vẻ mặt cầu xin, hai mắt ngấn nước.
"Còn chưa đủ." Người đàn ông để cô nắm lấy mình, ung dung đứng bên cạnh xe.
"Cộng với món bánh phô mai siêu ngon mà anh đã nói trước đó!"
"Nghĩ về thứ khác đi Ran." Vị thám tử nhìn cô đầy khích lệ.
"Anh, tối nay anh muôn đọc tiểu thuyết trinh thám, em cam đoan sẽ không ngăn cản!" Ran vắt óc suy nghĩ.
"..." Kudo Shinichi nhìn cô vợ nhỏ của mình như một kẻ ngốc. Chậc chậc, mạch não này là không muốn đối mặt với hiện thực.
Người đàn ông cúi người xuống, chống một tay lên nóc xe, hơi nghiêng người vào trong xe để đến gần cô gái, khóe miệng cong lên một vòng cung nhỏ, "Vừa rồi em nói ăn là một ý kiến hay, tại sao em không nghĩ về những gì anh thật sự muốn "ăn"." Trên mặt cô không giấu được vẻ thẹn thùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng: "em nói.... anh.. buổi tối muốn làm gì thì làm..." Thanh âm càng lúc càng nhỏ.
"Làm gì cũng được? Vậy anh muốn. . . " Người đàn ông cúi đầu ghé sát vào tai cô gái, mím mở đôi môi mỏng nói gì đó, liền thấy vành tai nhỏ nhắn đỏ bừng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chúng thật xinh đẹp.
Cái này.... cái này cũng quá...
Yêu cầu của người đàn ông này kỳ khiêu khích, khiến cô gần như xấu hổ không chịu được, Ran cảm thấy nhiệt độ trong xe tăng lên mấy độ, cô muốn nhanh chóng ra khỏi đây và quay lại làm việc.
"Ngày mai còn phải đi làm sao?" Kudo Shinichi tiếp tục hỏi.
"Lẽ ra là có, dù sao hôm nay em cũng đã làm rất nhiều việc, có lẽ sẽ có rất nhiều việc tiếp theo..." Chủ đề nhảy vọt, cô gái nhất thời không hiểu ý tứ của anh, trả lời một cách rất nghiêm túc.
"Hả?" Giọng điệu đầy khó chịu, có phần dứt khoát, "Anh không đảm bảo sáng mai em có thể tỉnh lại."
"...Em, em sẽ báo cho Thanh tra Miwako, và cô ấy sẽ đồng ý." Ran thực sự không muốn xin phép vì loại chuyện này, cô đưa tay ra che đôi má đỏ bừng của mình, thật quá xấu hổ, "Anh thả em ra được không?"
"Còn chưa."
"Này ~~" em đã đồng ý hết rồi mà, anh còn muốn gì nữa."
ps: Chuyện xui rủi vì mãi chần chừ không edit vì nghĩ là nó sẽ còn ở đó, có ai dè fic bị mất nên chương 4 edit độ chính xác không cao vì không còn bản gốc để đối chiếu =(((, may mà chương cuối còn được đăng ở nơi khác không thì cái fic này dang dỡ mất eo ơi... sợ quá phải edit trong tuần này cho xong. nên các bạn có đọc hãy thông cảm giúp tớ ;((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com