7. Murder on a yacht
Phản ứng của mọi người đúng như những gì tôi mong đợi khi tôi thông báo về cái chết của Shimizu Saeko. Tôi bảo mọi người lùi lại và chỉ đợi cảnh sát đến.
Tại sao .. Và điều này xảy ra như thế nào?
"Cô ấy ... sao ..? N-Nhưng Saeko mới nói chuyện với tôi một lúc trước .. Cô ấy không thể ..." Kouta nói trong khi lắc đầu như thể anh không thể tin được những gì mình đang thấy
"Cô ấy... Cô ấy hẳn là vì anh mà tự sát!" Sự bùng nổ của Sanada khiến tất cả chúng tôi bị sốc.
Anh ấy đang chỉ vào Kimura-san, trên bờ vực của nước mắt. Lúc này trông anh ta thực sự nguy hiểm.
"Anh đang muốn nói gì?! Rằng tôi là người đầu độc chết cô ấy?"
Trước khi Kimura có thể phản bác lại Sanada, tôi đã nói để thu hút sự chú ý của họ. "Tôi không nghĩ cô ấy tự sát." Quả nhiên, họ dừng lại để lắng nghe. "Ý tôi là, khá rõ ràng là khi ai đó muốn tự sát, họ có thể làm điều đó ở nơi riêng tư hoặc không phải là trước mặt nhiều người. Hơn nữa, cô ấy đang có kế hoạch làm gì đó, nếu tôi có thể nhớ lại. Tôi đoán, giết cô ấy sẽ chỉ lãng phí điều đó, các anh có nghĩ vậy không? "
Khi tôi kiểm tra cơ thể của Shimizu trên ghế, tôi nhận thấy rằng làn da của cô ấy có những đốm đỏ trên đó. Và tay trái của cô ấy đang đặt trên bàn, đang cầm một thứ gì đó là một số loại thuốc.
"Chờ đã, ta có thể hỏi một chuyện được không?" Tôi nhìn Kimura. "Cô ấy đang cầm loại thuốc gì vậy?"
Kimura-san nhìn tôi chằm chằm một giây trước khi trả lời, "Thuốc kháng histamine. Trước đó cô ấy nói với tôi rằng cô ấy nghĩ cô ấy chắc chắn đã ăn một loại thực phẩm dị ứng. Vì vậy, cô ấy đã uống một viên, vì cô ấy quên mất việc uống thuốc."
"Cái gì vậy, món ăn mà cô ấy bị dị ứng?"Kimura nhướng mày giận dữ. "Tại sao? Anh là thám tử à ?"
"Uh. Không, tôi chỉ ... dưới sự giám sát của một thanh tra ở Beika. Tôi chỉ là một người học việc thôi." Tôi đã trả lời. Tôi hy vọng anh ấy tin điều đó. "Vậy anh có phiền trả lời giúp tôi không?"
"Hừm. Cô nàng ngây thơ."
*Trong nguyên tác au có viết là chickens mình nghĩ đây là từ lóng nếu sai mọi người thông cảm nhé
"Cô nàng ngây thơ." Tôi gật đầu. "Vậy cô ấy uống thuốc khi nào? Trong lúc khiêu vũ ?"
"Phải, bởi vì cô ấy rất kiên trì trong việc khiêu vũ. Cô ấy không muốn kết thúc buổi khiêu vũ của chúng tôi chỉ vì căn bệnh dị ứng của cô ấy." Kimura nhìn Shimizu, rồi thở dà
"Ồ." Tôi quay lại nhìn Kouta tiếp theo. "Anh..."
"H-Haruda Kouta."
"Ah, Haruda-san, bạn cũng đã nhảy với cô ấy sau Kimura-san, phải không?"
"V-Vâng. Tôi đã .. N-Nhưng tôi không nhận thấy cô ấy bị dị ứng. Nhưng cô ấy đã nói, rằng cô ấy hơi chóng mặt. Chỉ vậy thôi."
"Tôi hiểu." Tôi nhìn Shimizu. Cô ấy là một người tốt, và với câu nói đó, tôi biết rằng cô ấy không định tự sát. Không có gì.Chờ đã.Shimizu-san đã bị đầu độc. Vậy thì điều đó có nghĩa là ...
"Tôi nghĩ ai đó ... đã giết cô ấy-Không, tôi chắc chắn rằng một trong những người ở đây là người đã làm điều đó." Tôi tuyên bố chắc nịch.
Tôi nhìn Kouta, Kimura, Sanada và người mới, Subimoto Ryou, người đang tròn mắt nhìn cơ thể vô hồn của Shimizu-san.
"Cậu... Cậu đang nghi ngờ chúng tôi đã làm việc đó sao?" Kouta hỏi. Nhìn rất ngạc nhiên và hơi lo lắng.
"Tôi ... tôi sẽ không bao giờ làm như vậy với cô ấy!" Sanada hét lên.
"Thật nực cười. Có quá nhiều người trong chúng ta có thể làm điều đó." Kimura bây giờ đang trừng mắt nhìn tôi.
"Có lẽ anh nói đúng. Nhưng chỉ một số ít có động cơ. Ngoài ra, nếu một trong hai người không làm điều đó, thì không có gì để bạn phải lo lắng cả, đúng không? Ý tôi là, cuối cùng chỉ có một sự thật thắng thế."Đúng rồi.Bởi vì, nếu các chi tiết là chính xác, nó chắc chắn là vậy, một trong số họ.
.ooooo.
Tôi nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ của phòng ăn lớn này. Tôi thở dài. Cảnh sát làm gì lâu thế?Tôi không phải Kudo Shinichi, tính đến thời điểm này. Vì vậy, tôi không thể tiến thêm một bước trong cuộc điều tra mà không có họ.Cụ thể đó là loại chất độc gì? Thức ăn, đồ uống nào có chất độc?Chỉ cách đây không lâu, tôi đã nói với mọi người rằng đừng chạm vào bất cứ thứ gì, hoặc ăn bất cứ thứ gì, để được an toàn. Tôi nhân cơ hội đó để xem xét mọi thứ. Tất nhiên, chẳng còn gì nhiều ngoài mảnh khăn giấy ướt đó trên mặt đất, hơi xa bàn nơi chúng tôi và Shimizu-san đã ở trước đó. Đó không phải là khăn giấy của du thuyền, tôi có thể đảm bảo điều đó. Khi tôi hỏi Kouta hoặc Kimura, họ nói có lẽ đó là thứ mà Shimizu-san đang sử dụng.Giá như cảnh sát đã ở đây ...Nhưng ít nhất, họ đang trả lời một số câu hỏi của tôi. Tôi đoán chúng ta sẽphải đợi.
"Có một chút ngạc nhiên khi ai đó muốn và đã giết cô ấy. Cô ấy trông rất dễ bị tổn thương." Haibara lẩm bẩm khi đứng bên cạnh tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy một lúc lâu trước khi nói. "Ừ, giống như một người tớ biết."
Cô ấy nhìn tôi với vẻ chán nản thường ngày, và nheo mắt, và khoanh tay trước ngực. Haibara cũng dễ bị tổn thương, ít nhất là đối với Tổ chức Áo đen. Và chủ yếu, với Gin.
Gin. Hắn ta có thể ở đây. Đang quan sát chúng tôi. Có lẽ nếu tôi có thể giải quyết vụ giết người này, chúng tôi có thể tìm thấy anh ta. Và cuối cùng, chấm dứt nỗi sợ hãi và ác mộngcô ấy.Chúng tôi có thể làm nó cùng nhau. Không ai hy sinh, không ai bị thương. Và cô ấy sẽ không rời đi nữa.Haibara sẽ ở lại với chúng tôi, với tôi ...
"Kudo-kun?"
Tôi hơi nao núng. Tôi không nhận ra rằng tôi đã đưa tay lên và định chạm vào má cô ấy. Tôi rút tay nhanh chóng.
"Uh, yeah. Trụ sở cảnh sát ở thành phố này có thực sự xa đây không?"
Tôi cầm lấy một cốc nước và uống hết trong gần một hớp.Haibara nheo mắt nhìn tôi, rồi nhún vai.
"Nhưng dù sao, thật không dễ dàng để để họ trả lời câu hỏi của cậu bởi vì cậu không phải là đứa trẻ ngây thơ như vậy bây giờ. Nhưng cậu nghĩ một trong số họ đã làm điều đó ở đây, phải không?"
Tôi đặt cốc nước xuống. Sau đó, thở dài một hơi để hồi phục. "Ừ. Tớ không nghĩ nó xảy ra sớm hơn 8-9 giờ tối nay. Chúng ta đã ăn và uống gần hết những gì họ đưa cho, cũng như, Shimizu-san. Ngoài ra, cô ấy không thể hiện bất kỳ triệu chứng nào trước bữa tiệc, theo như tớ lo lắng. Thứ đã giết cô ấy phải mạnh đến mức chết gần như ngay lập tức. " Tôi giải thích khi nhìn Subimoto, người đang cúi thấp đầu, và ngồi cách ba kẻ tình nghi còn lại không xa.
"Ra vậy. À, anh chàng đó đã cho người phụ nữ đó vài viên đường." Haibara nghĩ có liên quan đến Subimoto.
"Anh ta là một trong những nghi phạm của cậu, phải không?"
"Ừ, và tớ có thể đoán anh ta có động cơ gì."Nhưng có điều gì đó làm tôi phiền lòng.
"Yeah, yeah. Họ thực sự hành động giống như Conan và Haibara. Ý tớ là, chỉ hai người họ nói chuyện với nhau ?"
"Genta-kun, hạ giọng xuống."
"Không thể, nhưng giống như họ là phiên bản cũ hơn của hai người đó"
"Nhưng Ai-chan có mái tóc vàng đỏ, Airi-oneechan có màu đen. Với Conan-kun, chà, một ngày nào đó cậu ấy sẽ giống như Shinkai-niisan. Tớ rất phấn khích khi lớn lên."
"Nhưng Shinkai-niisan đã có bạn gái rồi! Airi-neechan sẽ nổi điên mất."
"Đúng rồi."
"Ý của tớ không phải như vậy!"
"Oi oi, đừng thảo luận về ai đó đằng sau tôi nữa. Bọn anh có thể nghe thấy điều đó mà các em biết đấy." Tôi liếc sang chỗ những đứa trẻ đó đang ngồi.Họ quay lại nhìn tôi, rất chậm.
"Xin lỗi."
"Nhân tiện, các em đã đi đâu vậy?"
"Chúng em vừa ăn-"Mitsuhiko nhanh chóng lấy tay che miệng Genta.
"Haha, chúng em đi lấy một ít parmesan gà đó."
Tôi nheo mắt. Không biết Genta đã ăn gì mà họ phải bí mật về nó.
"Có cảnh sát!" Có người thông báo.Điều đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi. "Cuối cùng."Tôi bắt đầu đi về phía thi thể của Shimizu-san nhưng dừng lại khi nhận thấy Haibara không theo sau. Vì vậy, tôi đã nhìn lại phía sau.
"Này, đi thôi."
Cô nhíu mày. "Tại sao?"
"Không muốn đi?"
"Cậu có lo lắng không?"
"Tại sao cậu lại quan tâm?"
"Tại sao cậu lại hỏi tớ một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy?"
"Tại sao cậu lại là một tên ngốc như vậy?"
Tôi thở dài ngao ngán. "Đi thôi, được không?"
Tôi chỉ chợt nhớ lại khoảng thời gian đó, với Pisco. Cô ấy bị bắt cóc vì tôi không chú ý đến cô ấy. Tôi chỉ không muốn điều đó xảy ra một lần nữa. Gọi tôi là hoang tưởng cũng được nhưng nó tốt hơn nhiều so với xin lỗi.
"Kudo-kun, cậu không cần phải bảo vệ như vậy đâu. Tớ có thể tự lo cho mình. Nhưng vì cậu nhấn mạnh, tớ nghĩ tớ sẽ giúp cậu lúc này."Haibara đi ngang qua tôi, trong khi mắt tôi dõi theo từng chuyển động của cô ấy. Đôi mắt cụp xuống khi tôi mỉn cười trước những gì cô ấy vừa nói.Tôi không cần bảo vệ quá như vậy. Chà .. Có lẽ một chút.
.ooooo.
Kali xyanua.Đó là chất độc đã giết chết Shimizu Saeko. Và nó CHỈ được tìm thấy trong chiếc bánh mà cô ấy sẽ tặng cho vị hôn phu của mình, Kimura Shintaro, nhân sinh nhật lần thứ 28 anh ấy. Nó được cho là một bất ngờ đối với anh ấy và chỉ Sanada Kaji, và Haruda Kouta, biết về điều đó. Bởi vì ... tốt, họ là người giúp đỡ và là bạn của cô ấy. Kimura, mặtnói rằng anh ấy không biết bất cứ điều gì về nó.
Chúng tôi phát hiện ra rằng Sanada là bạn của Shimizu. Một người bạn lâu năm đã đi Hokkaido và vừa trở lại Tokyo. Đó là lý do tại sao Kimura và Haruda không biết anh ta và Haruda .. Anh ấy là đồng nghiệp của Shimizu, có nghĩa là anh ấy cũng là một nhà hóa học. Anh ấy cũng đề cập rằng anh ấy là một người bạn tốt của chồng sắp cưới của cô ấy.
Nghĩ lại thì, đêm đó ... Khi Sanada đến để cảnh báo Shimizu về vị hôn phu của cô ấy ... Như thể Sanada biết rất rõ về anh ta. Nhưng bằng cách nào...
"Xin lỗi. Anh có phải là người nướng món này không?" Tôi hỏi người mặc đồng phục ở phòng trưng bày.Người đầu bếp nhìn viên cảnh sát như thể hỏi anh ta có ổn không khi trả lời câu hỏi của tôi. Tôi nheo mắt. Có phải vì tôi chỉ là một cậu học sinh cấp ba?
"Trả lời anh ấy đi. Anh ấy đã được thanh tra Megure từ Beika chấp thuận."
Tôi cười toe toét. Tôi rất biết ơn họ đã gọi cho bác thanh tra Megure để xác nhận. Tất nhiên tôi đã nói với anh ấy sự thật.
"V-Vâng. Tôi đã nướng nó, với Subimoto-kun. Người phụ nữ đã nếm thử nó để xác nhận xem bạn trai của cô ấy có ..."
"Subimoto?"
"Đúng. N-Nhưng tôi đã ở bên anh ấy suốt thời gian qua. Anh ấy sẽ không bao giờ đặt một thứ gì đó như thế vào chiếc bánh! Và không có kali ở đây!"
"Có thể là anh ta muốn đầu độc chồng chưa cưới của cô ấy. Nhưng thay vào đó, nạn nhân đã cắn một miếng và anh ta vô tình giết chết cô ấy." Thanh tra suy luận.
Tôi chống cằm. "Cái bánh, hả."
"Thanh tra, chúng tôi đã không tìm thấy bất kỳ chất độc đó với đồ đạc của hành khách."
Chúng tôi nghe thấy cảnh sát kia báo cáo, khi anh ta bước vào.Tôi thở. Nó được mong đợi khá nhiều mặc dù. Thủ phạm chắc hẳn đã vút nó trong nhà vệ sinh rồi hoặc ném nó xuống biển. Nếu vẫn còn một số.
"Kudo-kun," Haibara gọi cho tôi, và đưa tôi đến gần cô ấy hơn. Cô ấy đang nhìn vào chiếc bánh. "Có phải cô ấy là người duy nhất cắn món này sau khi ăn xong không? Móng tay có một mảnh lạ ở bên cạnh, nếu cậu nhìn kỹ."
"Hmm .. Cậu nói đúng. Nhưng theo tớ biết, đúng vậy, cô ấy là người duy nhất-"Huh?Chờ đã.Tôi nhìn chiếc bánh một lần nữa, cẩn thận. Lát cắt kỳ lạ ... Đừng nói với tôi?
"Haibara, đi thôi."
"Huh?"
.ooooo.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Haibara hỏi tôi khi chúng tôi đang trên đường trở lại sảnh lớn.
"Tớ sẽ tìm ra cái gì đó. Uh, cậu không có bút, phải không?"
"Không."
Khi chúng tôi đến đó, tôi ngay lập tức tiếp cận những kẻ tình nghi chính đó.
"Kimura-san."
Kimura đang ngồi trên ghế, anh nhìn lên, nhướng mày."Gì?"
"Tôi có thể mượn bút của anh không?"
"Tại sao?"
"Tôi muốn viết một vài thứ. Tôi có thể không?" Tôi hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Những cảnh sát đó. Tại sao cậu không mượn của họ?"
"Họ đang dùng chúng." Tôi đáp lại một cách hờ hững.Anh thở dài, và rút cây bút từ trong áo khoác ra. Nhưng tôi để ý, đó không phải là cây bút anh ấy thường dùng.
"Dùng cẩn thận."
Tôi đã cười. "Vâng, tất nhiên." Tôi quay sang Haibara.
"Này, giúp tớ một việc được không?"Cô nheo mắt.
.ooooo.
"Tại sao chúng ta lại ở trong phòng Lưu trữ?" Haibara nhìn quanh cả căn phòng.Tôi mở bút của Kimura.
"Hmm .. Oh, uh-huh. Thì ra là vậy." Tôi nhếch mép.
"Đã xác nhận." Tôi tháo rời cây bút ra, ngồi sụp xuống sàn.
"Đồ ngốc. Tớ đi ra ngoài đây."
"Hả? Chờ đã. Tớ đưa cậu tới đây là có lý do." Tôi đứng dậy, và phủi quần.
"Cậu thấy đó, tớ chỉ muốn thử một cái này một chút."
Cô ấy nhìn tôi như thể cô ấy đang cố làm tôi tan chảy bằng đôi mắt lác của cô ấy.
"Tại sao ở đây, chỉ có chúng ta?"
"Uh .. Chà, bởi vì đây là loại..sorta..embarrassing?" Tôi ngượng ngùng cười.Haibara thở dài, quay lại và nhún vai trước khi cầm nắm đấm cửa. Cô ấy không hợp tác!
"Được rồi! Đổi lại cậu muốn gì?" Tôi nhanh chóng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời và tôi đã thành công, cô ấy dừng lại ngay lập tức và quay lại một lần nữa, đối mặt với tôi.
"Một chiếc túi. Cùng một nhãn hiệu." Cô thẳng thừng đáp.Tôi uể oải thở dài. Như tôi nghĩ.
"Geez. Cậu có thể giả vờ như cậu hơi xấu hổ, cậu biết đấy. Nhưng tốt, tốt ... Giá mà Ayumi cao hơn ..." Tôi chỉ lầm bầm câu cuối cùng.
"Đừng viển vông nữa. Hãy làm nhanh thôi." Cô ấy nhắc khi bắt đầu đi về phía tôi.Tôi chỉ nhìn cô ấy một cái lườm vì điều đó.
"Vậy thì sao?" Cô hỏi, khoanh tay trước ngực.
"Để xem ..." Tôi nhìn cô ấy một cách cẩn thận. Haibara chỉ nhỏ hơn tôi vài inch. Có lẽ chỉ là ba. Chỉ có ba thôi? Tôi gần như nhăn mặt. Tại sao tôi không cao hơn?
"Được rồi "
Haibara nhìn tôi chằm chằm như thể tôi mất trí. "Cái quái gì vậy, Kudo-kun."Vẻ mặt của cô ấy khiến tôi bất chợt cảm thấy bất an. Tôi hắng giọng để che giấu nó.
"Đ-Đây không phải là những gì mà cậu nghĩ. Tớ đang cố gắng tìm hiểu xem anh ta đã làmnó như thế nào."
"Bằng một cái ôm, hả?"
Tôi mím môi lại. Bây giờ tôi có thể cảm thấy ngực mình thắt lại từ từ. Tôi nên thư giãn. Tôi hít vào và thở ra, và thật ngạc nhiên, điều đó đã làm tôi bình tĩnh trở lại.
"Được, như cậu nói, chúng ta hãy làm nhanh thôi."
Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó giống như 'baka' trước khi buông hai tay sang hai bên và từ từ bước đến gần tôi. Khi đủ gần (nghĩa là cơ thể chúng tôi chỉ cách nhau vài cm), côngười vào tôi và đặt cằm lên vai tôi.Toàn thân tôi cứng đờ, nhưng tôi ngay lập tức thả lỏng người. Cô ấy không thực sự ôm tôi. Hai cánh tay của cô ấy đều cố định ở hai bên nhưng tôi bắt đầuthấy thật thoải mái, mặc dù tim tôi vẫn đập thình thịch. Hay là của cô ấy đang đập mạnh? Sao cũng được.
"Rồi sao?" Cô thì thầm.
"Kiên nhẫn, được không? Chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc." Tôi cười khúc khích một chút khi nhấc tay lên và đặt lên lưng cô ấy.
Haibara ... Tôi không biết cô ấy nhỏ như thế này trong vòng tay của tôi. Vì lý do nào đó, cảm giác thật tự nhiên khi ở gần cô ấy. Và thành thật mà nói, tôi chắc chắn ổn với chuyện này. Trên thực tế, bằng cách nào đó, cũng cảm thấy tốt đẹp. Tôi tự hỏi tại sao.Haibara thở dài và ngả đầu vào vai tôi. Ồ đúng rồi, tôi phải làm gì đó.Tôi rút cây bút của Kimura trong túi ra, và dùng một tay tháo nó ra một lần nữa. Sau đó tôi dừng lại.Tôi đột ngột dừng lại khi tôi cảm nhận được bàn tay của cô ấy, từ từ chạm đến phần lưng trên của tôi. Mắt tôi hơi mở to, và quay đầu lại một chút.
"Haibara?"
Vòng tay của cô trở nên thật chặt.
"Chỉ ... Một lát thôi." Giọng cô ấy có vẻ không run lắm so với lúc nãy nhưng có cảm giác như cô ấy đang bị xáo trộn điều gì đó.
"Sao thế?" Tôi quyết định hỏi cô ấy.Cô ấy không trả lời. Thay vào đó, cô ấy chỉ tiếp tục ôm tôi như thể ngày tận thế. Tôi cười nhẹ. Tôi thực sự không quan tâm mặc dù. Dù lý do là gì, điều đó không quan trọnvới tôi, và có lẽ đối với cô ấy nữa, đây không phải là vấn đề lớn. Vì vậy, tôi đã ôm cô ấy giống như cái ôm mà cô ấy dành cho tôi.Không có gì to tát.
.ooooo.
"Cảm thấy tốt hơn chưa?"
Tôi hỏi Haibara sau một giờ (thực tế chỉ là mười phút) ôm hôn mãnh liệt. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn rất gần gũi.
Cô ấy nhìn đi chỗ khác. "Không. Nhưng cậu đã hoàn thành những gì cậu phải làm chưa?"
Tôi cười toe toét. "Tớ vừa nhận ra rằng tớ không cần phải làm như vậy nữa. Cậu thấy đấy, giờ thì đã rõ. Tất cả những gì chúng ta phải làm, là tập hợp mọi người lại để có thể tìm được thủ phạm. ngay bây giờ."
Cô ấy thoát khỏi vòng tay tôi. "Thật đấy. Vậy thì, đừng quên cái túi." Cô ấy nhếch mép cười trước khi để tôi một mình trong phòng chứa đồ.
Nụ cười của tôi nhạt dần khi tôi nhìn ra cửa một cách uể oải.
Con mắt độc ác đó ...
Chết tiệt tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com