Chap 8 (TC 2)
Nhắc lại bức thư nè:
"Ở nơi phương xa trên mười đám mây
Ít vị mỗi người một bát cơm đầy
—) (——
Ta ra ta, Peru ở trùm tư bản
— ) ( ———
—) (——
Ôi các người, ly rượu Sherry ta say."
______________________________
"Cứu Shiho là quan trọng nhất, những điều khác cháu không cần biết!"
...
"Nếu vậy thì nhóc đi đi, chú sẽ giữ bức thư này! Hứa với chú, nhất định đưa Shiho an toàn trở về, được chứ chàng thám tử — Kudou Shinichi?"
...
"Cháu hứa, nhất định!"
Shinichi mỉm cười rồi dứng dậy, lắp đạn vào cây Glock 17 rồi chạy lên thang thoát hiểm đi lên, dù biết rằng có thang máy, nhưng nếu bọn chúng và đặc biệt là tên Gin hoặc Chivas phát hiện anh thù coi như đời của cả Shinichi và Shiho đều bỏ!
Cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh, đôi chân cơ bắp thon dài của Shinichi đã mỏi nhừ khi cậu đặt chân lên tầng 12, leo 10 tầng với tốc độ nhanh làm cậu chỉ có thể thở dốc nhưng vẫn không giám to tiếng, bởi dưới cậu 4 tầng là chỗ cư trú của bọn chúng, cậu đã phải rất từ tốn leo cầu thang để không bị bọn chúng phát hiện, song lại chạy tiếp làm chân như muốn gãy ngã khuỵ xuống.
'Cố lên Kudou Shinichi, mày phải cứu được cô ấy, đã hứa với mọi người rồi cơ mà?'
Cậu không giám chậm trễ, cô đang trong tình hình rất nguy hiểm, chỉ cần chậm 1s thôi cũng đã rất không an toàn rồi. Mồ hôi chảy nhễ nhại trên người Shinichi, tay cậm bám vào thanh vịn vừa leo vừa thở dốc, lên được tầng 16 rồi, chỉ cần 2 tầng nữa, cậu sẽ có cơ hội tìm được Miyano Shiho!
*CẠCH*
"SHIHO...SHIHO, CẬU ĐÂU RỒI!"
...
Thanh âm tĩnh lặng đáp trả Shinichi, đây là tầng thượng, gió thổi mát lạnh chạy qua người cậu, chỉ có mỗi một bức tường cao tạo ra khe rãnh nhỏ phía bên cùng bên trái, cái bồn nước được lắp đặt, trên sàn hiện ra một vũng máu tươi đã khô từ lâu, có lẽ gần 1 ngày trước, và vấn đề mấu chốt là không có Shiho của cậu!
Shinichi bối rối, khuỵ xuống gục mặt trầm tư, không khóc, nhưng trái tim đã vụn vỡ thành trăm nghìn mảnh ghép, muốn khóc nhưng không thể nào khóc, nó có thể được gọi là sự đau khổ tột cùng chăng? Khi đã đánh mất chính người con gái mình yêu, hi sinh rất nhiều thứ vì mình rồi cuối cùng không thể gặp được người con gái đó lần cuối...
"Kudo-Kudou..."
Một giọng nói thều thào phát ra từ phía khe rãnh nhỏ, rõ ràng là đường cụt không có chỗ nào để rẽ qua bức tường thì làm sao cô lại ở đó được?
Giọng cô tưởng chừng như chỉ cần nói thêm một câu là có thể tắt hoàn toàn mãi mãi vậy, Shinichi đứng phắt dậy, gạt đi tâm trạng đau buồn tuyệt vọng của cậu khi nãy rồi chạy ra phía phát ra tiếng nói, cậu nhìn xung quanh.
"SHIHO! CẬU Ở ĐÂU, SHIHO!"
Ủa? Cô đâu ở đây, cậu thắc mắc nhìn xuống dưới hàng rào an toàn...Shiho?
Cô gái thân hình mảnh khảnh gầy hẳn đi, khuôn mặt tái nhợt không một giọt máu đang bị buộc bởi một cuộn dây thừng quấn quanh cái bụng nhỏ của mình, cuộn dây thường quấn quanh lan can mấy cái rồi luồn tít vào mặt sau của bức tường cao, nó được kéo căng và bị che bởi cái bồn nước. Hoá ra là vậy!
'Đám mây' ám chỉ tầng cao, nó lơ lủng giữa bầu trời và cũng ám chỉ rằng Shiho đang lơ lửng trên bầu trời xanh ngát, nhưng mang một nỗi cô độc nào đó. 'Sherry ta say' cũng có nghĩa rằng Shiho đang trong cơn mê và đã ngất đi, đúng là Vermouth, cái gì cũng nghĩ ra nổi!
Shinichi vui mừng nắm lấy hai nách của cô mà nhấc Shiho lên, khuôn mặt xanh xao xám nhợt nhạt, Shiho lại đang mặc bộ áo tắm, ngực hấp hối hơi thở nặng nề. Cậu tưởng chừng muốn khóc, đôi mắt rưng rưng nhìn Shiho tỉnh lại, cô mở đôi mắt xanh lục của mình, nhìn thấy cậu, chàng thám tử cô đã trót yêu đang rưng rưng nhìn mình, tay Shiho run run nhẹ nhàng chạm vào mặt Shinichi, cố gắng an ủi cậu, dùng đôi tay lạnh băng của mình lau đi giọt lệ chuẩn bị tràn ra ngoài.
Shinichi đơ người, cậu nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, sưởi ấm lại khiến nó ấm lên, cậu ôm chầm lấy Shiho rồi lại xúc động, Shinichi không thể ngăn cảm xúc của mình trào dâng khi nhìn thấy cô một lần nữa nắm vào tia hy vọng nhỏ cuối cùng của anh, thật sự chỉ lần này thôi, Kudou Shinichi này sẽ không bao giờ làm Miyano Shiho rơi vào nguy hiểm một lần nào nữa!
"A-alo, chú Akai, cháu tìm thấy Shiho rồi!"
Giọng anh nghẹn lại gọi vào bộ đàm cho Akai, chú già nghe thấy vậy liền lập tức kêu mọi người chuẩn bị hành động tiêu giệt triệt để nguồn gốc ngọn nghành của cái tổ chức ch*t tiệt này, Shinichi bế cô lên, khuôn mặt tối sầm lại khiến cả một cô gái kiêu căng lạnh lùng như Shiho cũng phát khiếp, cô lay lay cánh tay Shinichi làm cho anh bình tĩnh lại, ấy thế mà không chút thay đổi, cậu vẫn giữ khuôn mặt đáng sợ đó, trông ghê kinh!
Shinichi bước tới phía cánh cửa, khi đã chắc rằng trong đó an toàn thì anh liền mở cửa nhẹ nhàng, bế Shiho rời đi không chút do dự, khi xuống đến tầng 9 thì liền nghe thấy tiếng ẩu đả phát ra từ tầng dưới, có vẻ FBI, CIA và NPA đã tìm thấy họ rồi, Shinichi bế cô ép sát vào góc tường, lấy chiếc kính bác Agasa đã chế tạo khi cậu còn là Edogawa Conan, móc trong đó cái máy nghe lén rồi ném xuống tầng dưới..
"Ohhh, Moroboshi Dai đây sao? Ta tưởng ngươi đã thăng thiên từ lâu?"
...
"Vẫn kiệm lời như vậy nhỉ, Gin?"
...
"Không ngờ đấy, còn giám mang theo mấy con chuột đáo để đến đây?"
...
"Ta không phải cấp dưới của ngươi!"
Tay Shuichi cầm khẩu súng nhắm thẳng đầu Gin đe doạ, khác hẳn với Vermouth, hắn luôn giữ thái độ kiêu ngạo tỏ vẻ bất cần, không quan tâm đến việc trước mắt và rất điềm tĩnh!
"Ngươi đã bị bao vây rồi, Gin! Muốn được ch*t một cách an nhiên thì cùng tôi và FBI, CIA và-"
Bỗng nhiên một làn khói tràn vào làm giảm tầm nhìn của cả đội hơn trăm người đứng ở tầng 8, trong đó Shinichi thì hoảng loạng, ôm chặt Shiho trong lòng rồi chạy thục mạng xuống tầng 4 rồi trốn vào số phòng 0405, thở hổn hển đặt Shiho xuống ghế, người cô run run sắp khóc đến nơi, gương mặt rất đáng thương làm Shinichi nhói lòng, cậu nhanh chóng khoá chặt cửa lại, kéo cái tủ đồ, tủ lạnh, giường và bàn ghế chặn trước cửa, có gì dùng nấy cho tiện.
Cậu quay ra nhìn cô thì thấy mặt Shiho tái nhợt, thu gọn mình trong ghế với ánh mắt đờ đẫn, sợ hãi kinh độ làm những giọt lệ tưởng trực trào liền tuôn ra, Shinichi tiến lại gần bế cô lên rồi ngòi xụp vào trong hóc tường, ôm Shiho thật chặt, cố gắng an ủi cô với chất giọng nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nhất khiến cô bớt run sợ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đã gần 2 tiếng trôi qua, âm thanh tĩnh lặng làm cho không gian trở nên đáng sợ và mù mịt, Shinichi vẫn ôm Shiho như vậy, vẫn chặt như vậy, sợ rằng tử thần sẽ một lần nữa cướp cô đi thêm, cậu vẫn không giám tiến gần đến cửa, từ nãy tới giờ chỉ nghe tiếng 'ĐOÀNG' của súng, 'BỊCH BỊCH' tiếng chạy, rồi tiếng la hét, mùi tanh của máu cũng xộc vào mũi 2 người.
Shiho nãy giờ vẫn run cầm cập làm anh càng lo lắng hơn, bỗng một tiếng bước chân bước gần đến họ, chầm chậm mang một vẻ kinh sợ, như đang cố tình cho Shinichi và Shiho thời gian để cảm nhận sự kinh hồn mà hắn ta mang lại, cô như cảm nhận được 'mùi' của bọn chúng, ôm chầm lấy cổ Shinichi, dùi mặt thẳng vào ngực anh siết chặt, người cô run báo động, khuôn mặt Shinichi lo lắng tột độ, mặt anh nhăn nhó khó chịu khi hắn ta dừng trước cửa căn phòng, vặn tay nắm cửa thật mạnh vẫn không mở được, liền lấy súng ra bắn bùm bùm vào ổ khoá đạp thẳng nó ra, phải mất một lúc mới phá được.
Một người có mát tóc màu bạch kim dài, đôi mắt xanh lá cùng nụ cười man rợ, tay cầm cái súng Berreta 92, bên cạnh là một tên cũng cao to lực lưỡng, thấp hơn Gin chỉ vài xăng ti, hắn ta có đôi mắt đỏ rực, tóc vẫn một màu đen đậm chất nét Châu Á, hắn ta có đôi mắt của một con quỷ, một con quỷ khát máu và cô vùng máu lạnh!
Lúc hai người hắn ta vào cũng là lúc cậu chĩa thẳng cây súng vào đầu hắn, đe doạ có thể sẽ bắn bất cứ lúc nào cậu muốn!
'Là..là Chivas?'
"GIN!"
...
"Chàaa, cậu Shinichi Kudou đây đúng không nhỉ?"
...
"Bên cạnh là...S-h-e-r-r-y?"
Cô nghe tới cái mật danh đáng ch*t ấy liền giật nảy mình, càng ôm Shinichi chặt hơn, cậu bế cô lên, đặt cô lên chiếc ghế rồi quay lưng đi, nhưng lại bị Shiho níu lại, đôi mắt ngấn lệ đáng thương khiến cậu đau lòng, Shinichi nháy mắt rồi véo cái má Shiho, sau đó chĩa thẳng súng vào đầu Gin rồi cất tiếng nói.
"Ngươi muốn gì?"
...
"Giờ còn phải hỏi sao cậu Kudou?"
...
"Ta hỏi lại, Kurosawa Jin nhà ngươi MUỐN GÌ?"
"Ngươi giỏi đấy! Ta muốn gì hả? Ta muốn ngươi phải ch*t, ch*t trước mặt con nhỏ Sherry! Một phát ta bắn, và một phát thẳng tim, con nhỏ kia bắn!"
Ngươi chính là đang đánh vào tâm lý Shiho làm cô hoảng loạn, trách bản thân mình đến cuối đời trong nỗi dằn vặt không thôi nếu như đã tự tay kết liễu sự sống của Shinichi Kudou, người mà cô yêu nhất cuộc đời mình, người mà Shiho này nguyện hiến dâng con tim cho ông trời để bảo vệ cậu ấy.
"KHÔNG, ĐỪNG GIẾT CẬU ẤY, TÔI XIN ANH MÀ, Làm ơn mà, Jin..."
Shiho khóc oà lên, quỳ xuống nhìn Gin bằng đôi mắt sưng to lên, nước mắt cô cứ tuôn ra hoài, cô nắm hai tay lại cầu xin Gin, cô không muốn mất Shinichi, cô không muốn một chút nào, hắn ta cười phá lên, nắm tóc Shiho rồi dở cái giọng đáng sợ kia ra.
"Ngươi yêu cậu ta, đúng không? Thật đáng tiếc, ta muốn thằng nhãi đó xuống địa ngục cùng ta cơ..
Một là cậu ta CHẾT! Hai là cậu ta CHẾT một cách thảm thương hơn, ta chi ngươi lựa chọn."
...
"KHÔNG, ĐỪNG MÀ GIN, Tôi-*hức*tôi xin anh, cậu ấy vô tội...*hức* làm ơn mà!"
Lần này vẫn vậy, cô chắp hai tay lại cầu xin hắn ta đừng bắn ch*t Shinichi, vô vọng, tuyệt vọng, sợ hãi là 3 từ có thể diễn tả cảm xúc của Shiho bây giờ.
Shiho bàng hoàng nhìn về phía Gin, cô lắc đầu, giọng nghẹn lại như không thể nói được một từ nào, nước mắt ứa ra như dòng nước chảy xuống ngọn thác cao chót vót, sự sợ hãi trong cô dâng trào khi nghĩ đến cảnh mình sẽ bắn chính người cô yêu nhất cuộc đời!
"Shiho...không cần phải lo đâu, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu, chừng nào tớ không còn thở, tớ vẫn sẽ bảo vệ cậu bằng cả tính mạng!"
...
"Kh-không! Tôi không muốn, Gin! Nếu muốn gi*t thì hãy gi*t tôi, đừng lôi những người liên quan đến tôi. Họ không giống với chúng ta..vì họ có quyền được sống, tôi xin anh mà..."
Shinichi trợn tròn mắt nhìn cô, Shiho đứng dậy, bước về phía Shinichi để đẩy cậu ra, cô sẽ không bao giờ để Kudou Shinichi này ch*t, mãi mãi không bao giờ, cô sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu, thà để Gin bắn ch*t cô còn hơn để cô nhìn thấy cảnh cậu ngã xuống...Dù sao thế giới này cũng không còn chỗ cho một con quỷ gi*t người như cô, sẽ không ai nhớ đến cô khi cô ch*t, tất cả sẽ chỉ nhớ đến cô khi Shinichi Kudou xuống suối vàng vì bảo vệ Shiho Miyano.
"Cho tôi gọi tên cậu lần cuối được không Kudou?"
...
Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, giọng cô như vỡ đi không còn từ nào diễn tả, liệu cô có một tay gi*t anh không? Anh có ch*t không? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Shinichi, anh bất lực nhìn cô khi nở nụ cười tuyệt vọng, đôi mắt vô hồn của cô làm Shinichi chú ý, đôi mắt ấy chưa bao giờ trông đau khổ đến tột cùng thế này, đột nhiên hắn ta lên tiếng phá tan bầu không khí đau thương.
"Tình tứ đủ rồi đấy, Chivas, trói con nhỏ đó lại cho tao!"
Cô nở nụ cười gượng nhìn anh, tuyệt vọng bị Chivas trói lại...nhưng?
Cô vẫn dùng chiêu trò vắt chéo hai tay lại như mấy ảo thuật gia thường làm, nhưng điều làm Shiho khá bất ngờ là hắn ta trói kiểu nhẹ nhàng, cứ như cố gắng để cô có thể thoát ra bất cứ lúc nào vậy! Thật kì lạ, bộ tổ chức này chủ có Gin, Rum, Chianti, Korn và ông trùm là trung thành tuyệt đối thôi hả???
"Có điều gì muốn nói trước khi thằng nhãi này băng hà không, Miyano Shiho~?"
"..."
"Shiho, tớ-" Shinichi thều thào
...
"Tôi yêu cậu, rất yêu cậu. Shinichi."
Cô mỉm cười, một nụ cười chân thật nhất, đúng với của một cô gái 18 tuổi tròn, một nụ cười mãn nguyện như theo ý muốn.
Tim Shinichi đập loạn xạ, anh vui vẻ cười rồi quay lại đối đầu với Gin.
"Toại nguyện ý muốn của ngươi, bắn đi, tôi sẵn sàng ch*t vì cô ấy!"
'Không được, không được Shinichi...'
"SHINICHI, KHÔNGGGGGG..."
Shiho gào thét vô vọng, cô giựt tay mình ra khỏi dây thừng, dù có được buộc lỏng nhưng bị chà xát mạnh nên tiếp tục chảy máy, lại chà vào đúng vế thương cũ nên máu chảy ra càng nhiều, không quan tâm đến vết thương dù mặt cô đã nhăn lên vì xót và đau, Shiho này vẫn lo cho Shinichi Kudou hơn tính mạng và sự an nguy của cô...Shiho hoàn toàn chỉ tập trung vào việc chạy đến bên Shinichi...
*ĐOÀNG*
...
*ĐOÀNG*
...
*ĐOÀNG*
.....................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com