Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Chương 7
Sau khi tức giận đóng cửa đánh "rầm" một tiếng, hắn liền xoay người bổ nhào vào trên giường, đánh đấm túi bụi vào cái gối đầu, miệng vừa than thở vừa mắng liên tục --

"Hoa quả thối! Hoa quả nát! . . . . . . Ngu ngốc! Lưu manh! Thằng khốn! Vương bát đản! ×× sắc lang! Con heo khốn biết chỉ biết dùng nửa dưới! . . . . . ." Đấm đấm một lúc đột nhiên lòng chua xót muốn chết, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.

Thật sự là kỳ lạ , sao hắn lại có loại xúc động muốn khóc này! ? Bạch Hiền ngưng lại hành động đánh cái gối đầu, nghiêm túc suy tư xem chính mình vì sao lại trở nên vô lý như vậy --

Chẳng lẽ hắn đã thích tên đầu "gấu" kia rồi! ?

Ý niệm nhanh như chớp đó loé lên trong đầu hắn, làm cho Bạch Hiền không khỏi đánh cái rùng mình.

Cũng không phải không đúng? Hắn luôn đối với y tuỳ tiện làm nũng, tuỳ hứng, trái tính trái nết. . . . . . Còn luôn là một bộ dáng đúng lý hợp tình, so với cha mẹ già của chính mình còn thân thiết hơn, này không phải là "thị sủng mà kiêu" thì còn là cái gì! ?

"Đáng giận!" Bạch Hiền cắn gối đầu, càng cảm thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng đau buốt. Chính mình bị một nam nhân ăn đến xương cốt không còn đã đủ không hay ho rồi, bây giờ lại còn yêu thích tên hỗn đản ấy, thế thì còn gì là thể diện của hắn nữa chứ! ?

"Đều tại ngươi tên đầu 『 gấu 』chết tiệt!" Bạch Hiền càng đem cái gối của nam nhân trở thành " bao cát người" đánh tới tấp, căm giận mắng: "Đều tại ngươi! Đều là ngươi làm hại! Đều là ngươi! Đem ta biến thành một tên đồng tính luyến ái đáng ghét! Biến thái ghê tởm! Thằng khốn! Vương bát đản! Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi --" Phẫn nộ cộng thêm tâm hoảng ý loạn, thanh niên chỉ có thể dùng tứ chi cùng mắng chửi để phát tiết nội tâm bất an cùng sợ hãi.

Thế nhưng cho dù dùng tay đánh đến phát đau, miệng mắng đến khô khốc, sợ hãi vẫn là sợ hãi, bất an vẫn là bất an, cuối cùng, thanh niên chỉ có thể giống một con ếch thoát lực ghé vào trên gối đầu thở "hồng hộc", trong đầu loé ra dấu chấm hỏi thật to.

Chết tiệt, rốt cuộc nên làm cái gì mới tốt bây giờ! ?

Phanh, phanh, phanh -- bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa khi mạnh khi nhẹ, tiếp theo là tiếng nói hùng hậu của nam nhân xuyên qua ván cửa hơi mỏng truyền vào: "Bạch Hiền, ta có thể vào không?"

"Ngươi muốn vào liền vào, gõ cái gì mà gõ!" Bạch Hiền ngồi bật dậy quát lớn, tâm tình vốn đang không tốt, giờ lại bị nam nhân làm phiền mà càng trở nên loạn thất bát tao.

Mắt lạnh nhìn nam nhân chầm chậm mang theo nụ cười ngu ngốc lấy lòng từng bước đi đến, Bạch Hiền nhịn không được châm chọc: "Ngươi vào đây làm gì? Không cần cùng em họ của 『 hầu tử 』, 『 tinh tinh 』gì đó sao! ?"

"Ta tiễn cô ấy về rồi." Nam nhân ngập ngừng mở miệng, thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiền, "Bạch Hiền, ngươi đang tức giận phải không?"

"Ta mắc mớ gì phải tức giận? Tức ai giận ai chứ? Con mắt nào của ngươi thấy ta tức giận hả! ?" Bạch Hiền xoay mặt đi ... hừ lạnh.

"Ta không biết a, dù sao, dù sao ta chỉ là cảm thấy tâm tình ngươi không tốt." Nam nhân gãi gãi đầu, một bộ dáng buồn rầu.

"Ta chính là tâm tình không tốt đó, vậy thì thế nào! ? Cùng ngươi có quan hệ sao?" Bạch Hiền vẻ mặt lạnh lùng.

"Đương nhiên là có quan hệ rồi, ngươi tâm tình không tốt thì tâm tình ta cũng sẽ kém theo." Nam nhân thẳng tính nói chuyện tuyệt không biết thế nào là hàm súc.

"Ngươi --" Bạch Hiền đỏ mặt, há mồm lại nói không ra một câu phản bác, chỉ có thể cắn môi oán hận nhìn chằm chằm trên mặt đất một chút, "Ngày mai ta liền dọn đi!" Đúng vậy! Quyết định, nếu không dọn đi thì chính mình sẽ cùng tên đầu "gấu" này dây dưa không rõ!

"Ngươi nói cái gì! ?" Nam nhân rống to.

"Ta nói --" nhìn thấy bộ dáng nam nhân lập tức trở nên hổn hển, tâm tình Bạch Hiền đột nhiên tốt lên, nhịn không được càng thêm ác liệt cong cớn môi lên: "Ta muốn dọn đi!"

"Không cho dọn đi đâu hết!" Nam nhân "quắc mắt" một cái liền đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào hắn, thân thể cường tráng lập tức che khuất tất cả ánh sáng trước mặt Bạch Hiền.

"Ta muốn dọn liền dọn! Muốn đi liền đi! Ngươi dựa vào cái gì quản ta! ?" Bạch Hiền cũng mạnh đứng lên, đi đến giá áo bắt đầu thu thập quần áo chính mình, oán hận quăng từng cái từng cái một lên giường, "Nói cho ngươi biết, ta hiện tại liền dọn đi ngay! Thiên hoàng lão tử cũng quản không được ta!"

"Ta nói không cho phép là không cho phép!" Tính bướng bỉnh của nam nhân cũng trỗi dậy, bàn tay to vươn tới đem quần áo Bạch Hiền vừa ném ra nhét ngược lại vào chỗ cũ. Bạch Hiền tức giận hất tay nam nhân ra tiếp tục thu thập hành lý, tiếp theo là cuộc chiến kéo co giữa hai người-- thanh niên quăng ra một cái, nam nhân gom quay về một cái. . . . . . Cứ lặp đi lặp lại như thế, khiến cho thanh niên đang tính tình nóng nảy, tâm lý không được ổn định càng thêm tức giận tận trời.

"Ta nói, ngươi rốt cuộc có cho ta thu thập hay không đây! ?" Thanh niên nắm chặt nắm tay, đôi mắt đẹp toé lửa, oán hận rít gào.

"Chết cũng không làm cho! Ngươi đừng mong chạy thoát!" Nam nhân cũng hùng hổ rống to.

"Ngươi này đầu『 gấu 』chết tiệt!" Bạch Hiền căm giận mà đem các thứ trong tay ném qua, tiếp theo quay đầu bước đi, "Không cho ta thu dọn, thì ta tự đi! Hừ!"

"Ngươi muốn đi đâu! ?" Nam nhân sau lưng hắn kêu to, tiếp theo dùng sức mạnh lôi đình vạn quân (ý là khí thế mạnh mẽ) đè chặt thanh niên trên mặt đất: "Không cho đi!" Y ở bên tai thanh niên rống giận, hai mắt một mảnh màu đỏ.

"Chết tiệt!" Bạch Hiền đột nhiên bị đè trên mặt đất đau chết khiếp không nói, còn bị thân thể cường tráng như núi của nam nhân đè nặng đến thở không nổi, "Ngươi này đầu. . . . . . 『 gấu 』, cút ngay cho ta! Ta sắp bị ngươi đè. . . . . . đè chết!" Bạch Hiền đỏ mặt ráng nói ra mấy câu, lồng ngực sắp bị thể trọng của nam nhân đè nát.

"A." Nam nhân luống cuống tay chân đứng lên, đầu óc chợt giật mình lại đè xuống. Bất quá lúc này lại cẩn thận không áp thương Bạch Hiền, chỉ dùng một nửa thể trọng đè nặng hắn nhưng có thể làm cho hắn không thể động đậy, đưa tay liền cởi quần hắn.

"Ngươi làm gì! ?" Bạch Hiền nửa quỳ trên mặt đất cả kinh, quay đầu nhìn về phía nam nhân, hai người bốn mắt nhìn nhau, nam nhân lại hướng hắn nhếch miệng cười --

"Ngươi không được đi." Y thì thào như là đang tự nói, vươn tay đã xoay Bạch Hiền lại, cặp đùi cường tráng hữu lực gắt gao ngăn chặn thân mình hắn, tay càng nhanh hơn động tác.

Trực tiếp đem người áp đến trên giường làm đến thích không phải được rồi sao? Đến lúc đó đã vô lực rồi còn chạy trốn được sao! ?

Lời nói của nam nhân kia còn lẩn quẩn bên tai, làm cho nam nhân đã lâm vào trạng thái bán điên cuồng xuống tay càng thêm mãnh liệt.

Dây nịt, quần, áo sơmi. . . . . . Cho dù đối nam nhân quyền đấm cước đá, Bạch Hiền vẫn là bị nam nhân thuần thục lột sạch sẽ, giống một mỹ nhân ngư trần trụi ngồi phịch trên sàn nhà lạnh như băng.

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Cho dù có ngu ngốc như thế nào cũng biết nam nhân kế tiếp muốn làm cái gì, Bạch Hiền vừa sợ vừa thẹn vừa giận! Đầu "gấu" chết tiệt này, lại muốn mạnh mẽ đối hắn ××○○ sao! ?

"Thế Huân nói qua, chỉ cần ngươi còn muốn chạy, liền đem ngươi làm đến không xuống giường được mới thôi!" Nam nhân đè nặng hắn, chỉ hai ba cái cũng lột trần như nhộng, lộ ra thể trạng doạ người cùng cự vật dữ tợn đang run bần bật, cười hì hì, "Cho dù ngươi muốn chạy cũng chạy không được."

Bàn tay to ở trên người thanh niên đảo quanh, hai thân thể nam tính trần trụi nóng bỏng va chạm vào nhau, nháy mắt ma xát ra từng đợt hoả hoa khoái cảm. Trí nhớ về cái cảm giác ngọt ngào như thuỷ triều vọt ra từ chỗ sâu nhất trong thân thể, Bạch Hiền hoảng sợ phát hiện chính mình chỉ bị nam nhân đụng chạm cũng đã cương cứng lên rồi.

Đáng giận! Tên lưu manh kia xứng đáng bị người chặt thành mười bảy mười tám khúc!

"Bạch Hiền. . . . . . Bạch Hiền. . . . . . Ta mỗi ngày nhìn thấy ngươi, muốn làm đều muốn đến sắp nổi điên !"

Trong khoảng thời gian này bị bắt ngủ dưới sàn nhà lạnh băng, mỹ vị trước mặt chỉ có thể xem mà không thể ăn làm cho nam nhân thèm thuồng đến mức sắp nổ mạnh. Hiện giờ thanh niên nói đi là đi, còn không bằng đơn giản đem thanh niên thao đến thoả mãn thì thôi! Thao cho đến khi hắn kêu cha gọi mẹ, có muốn chạy cũng chạy không được! Tính bướng bỉnh trỗi lên nên nam nhân hạ quyết tâm, dục vọng bị giam cầm đã lâu giống như là con mãnh thú vừa chạy thoát, vừa nhảy ra liền đối thanh niên một trận loạn hôn loạn cắn, loạn liếm loạn mút.

"Ngươi này. . . . . . cầm thú! ﹡@%#&#%※#. . . . . ." Thanh niên bị đặt trên sàn nhà tức giận đến kêu to, nhưng kêu không đến hai câu đã bị nam nhân ngăn chặn miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm "y y ô ô".

Hắn chỉ có thể dùng đôi mắt đẹp phun lửa nhìn chằm chằm nam nhân, lửa giận cộng thêm dục hoả trào dâng làm cho hắn giống con mèo rừng đầy hoang dã, đối nam nhân chính là một trận quyền đấm cước đá hết sức, cộng thêm cào, cấu, cắn, nhéo. . . . . . đủ bộ ngón nghề!

"Con mẹ nó, lão tử không tin trị không được ngươi!"

Xán Liệt vốn là người thô bạo thật sự, hiện giờ lại thêm dục hoả cuồng đốt lại bị thanh niên làm cho càng hung hăng, hổ rống một tiếng, tứ chi chồm lên, hai mắt đỏ đậm áp chế thanh niên, nhặt lên áo sơmi ở một bên liền trói chặt hai tay thanh niên ... đặt ở đỉnh đầu! Sau đó lấy quần dài nằm kế bên, rút ra hai sợi dây nịt, lật ngược thanh niên lại, mở hai chân của hắn ra, trói chặt lại.

"Ngươi. . . . . . lại. . . . . ." Đôi mắt đẹp của thanh niên nhìn trừng trừng, lấy tư thế đáng xấu hổ là nằm sấp, cái mông tuyết trắng cao cao nhếch lên, hai chân mở lớn đối mặt nam nhân, không dám tin chính mình lại thành độc chiếm của nam nhân!

"Bạch Hiền, không có biện pháp a, ngươi thật sự là rất hoang dã ! Không cột ngươi lại là làm không được!" Nam nhân quỳ gối phía sau hắn, chỉ dùng một tay đã dễ dàng ngăn chặn được hắn, sau đó liền nhấm nháp "mỹ vị" tinh tế mà thu hút trước mắt.

Từ tấm lưng duyên dáng tuyết trắng kia, một đường liếm hôn xuống phía dưới, nụ hôn vừa nóng vừa ẩm ướt của y kéo dài đến cặp mông tròn cùng khe hở co dãn thật tốt giữa hai cánh mông đó của thanh niên. . . . . .

"Không cần --" Cảm thấy nam nhân đang mở rộng hai mông rồi dùng đầu lưỡi đáng sợ kia thâm nhập vào nơi khó có thể mở miệng của mình, Bạch Hiền muốn khép lại hai chân nhưng làm không được, đành phải cúi đầu ngượng ngùng kêu to.

Nhưng mà, cho dù hắn muốn chạy trốn đầu lưỡi khủng bố kia, lại bị bàn tay to của nam nhân đè lại không thể di động, cái mông vẫn rơi vào đầu lưỡi lửa nóng của nam nhân.

Đầu lưỡi nam nhân bắt đầu tinh tế liếm mút đoá hoa phấn hồng ngượng ngùng giấu ở giữa hai rãnh mông, còn đem đầu lưỡi vừa nóng vừa ẩm ướt vói vào thông đạo cực nóng lại chật hẹp nhẹ nhàng dò hỏi. Nước miếng dính ướt đoá hoa nhỏ ngượng ngùng kia trong quá trình liếm láp, làm cho nó run rẩy xấu hổ hé mở ra đón nhận, tiếp theo liền diễm lệ mà co rụt lại--

"Liếm. . . . . . Càng cho đầu lưỡi vói sâu vào đi. . . . . ." Trong đầu thanh niên như là bị sét đánh qua, cái gì quy thường, đạo đức, cùng với đủ loại lễ giáo được dạy ở trường đều bay lên chín từng mây, duy nhất cảm nhận được, chỉ có đầu lưỡi cực nóng của nam nhân cùng cơ khát và hư không mãnh liệt trong thân thể!

"Đừng. . . . . . Đừng liếm!" Thanh niên sắc mặt hồng đến xuất huyết, bị liếm đến cả người run rẩy, từng trận tê dại đối nam nhân phía sau lưng ngượng ngùng kêu to: "Ta bảo ngươi đừng liếm nữa ngươi không nghe thấy sao! ? Ngươi không phải muốn làm sao? Còn không đem cái kia của ngươi cắm. . . . . . cắm vào đi à!"

Dù sao là đã muốn làm, rõ ràng làm sớm thì xong sớm! Huống chi thân thể hắn đã sớm thực tuỷ biết vị (ăn một lần rồi ghiền), bị nam nhân liếm liếm vài cái, liền hư không làm cho hắn chịu không nổi, cơ khát đến hận không thể lập tức bị thứ gì đó càng thô càng cứng nhét vào!

Thanh niên nhất thời bị dục hoả đốt đến đầu óc hỗn loạn, căn bản đã quên nơi kia của hắn còn chưa trải qua quá trình bôi trơn cùng ngón tay khuếch trương, chỉ mới được nước miếng làm dịu, vẫn chưa thể thừa nhận tính khí dã thú thật lớn của nam nhân.

Đáng tiếc hai người luôn phải qua một phen "vật lộn" mới có thể ××○○ lên đỉnh điểm, sớm đã khẩn cấp, dục diễm ngập trời, làm sao còn có thể nghĩ tới điều này.

Chỉ thấy nam nhân quỳ gối phía sau thanh niên, bàn tay to chế trụ thắt lưng nhỏ gầy của thanh niên, đem nam tính lộ gân xanh, thô lớn dữ tợn, cương cứng để ở tiểu huyệt đỏ tươi giữa hai cánh mông của thanh niên, một cái động thân, đã đem quy đầu cực đại cứng rắn đỉnh đi vào --

"Oa a --" Vang lên không phải là tiếng rên rỉ mê người, mà là tiếng thét thê thảm đau đớn của thanh niên, "Đau, đau muốn chết! Mau. . . . . . Mau rút ra cho ta. . . . . . Rút ra đi!" Sắc mặt thanh niên nguyên bản đỏ ửng thoáng chốc đau đến trắng bệch, tính khí xinh đẹp cao cao đứng thẳng giữa hai chân cũng lập tức hành quân lặng lẽ, chỉ thấy hắn nằm sấp trên mặt đất, quay đầu lại hữu khí vô lực đối với nam nhân gầm nhẹ.

"Hô. . . . . . Ngươi liền nhẫn nhẫn đi, Bạch Hiền, ta chịu không nổi!" Nam nhân đến mức sắp bạo phát, đưa tay xoa nắn dương vật vừa mềm nhũn xuống dưới thân thanh niên, mà y lại sợ thanh niên bị thương, chỉ có thể nhẫn nại xâm nhập từng chút một.

Quy đầu thô to cứng rắn chen vào nộn thịt đỏ tươi trong thông đạo, mỗi lần tiến vào đều làm cho các nếp nhăn bên trong giãn ra, trong cơ thể nóng rực như hoả lò mà còn chật hẹp của thanh niên làm cho nam nhân thích đến run run, hận không thể lập tức một phát cắm phập vào trong cơ thể thanh niên.

"Ngươi nhẹ. . . . . . nhẹ một chút, chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . . A. . . . . . Đau. . . . . . Ô. . . . . ." Thanh niên đau đến chỉ có thể ngồi phịch ở trên mặt đất rên rỉ, hai tay nắm chặt thành quyền, mà hai mông cánh hoa tuyết trắng lại nhếch cao lên, bị nam nhân tử thủ xâm nhập từng tấc một. Đợi cho cự vật của nam nhân đã đâm vào toàn bộ, hai người đều là đầu đổ đầy mồ hôi, tứ chi run lên.

"Bạch Hiền, ngươi có khoẻ không? Ta phải động." Hơi thở cực nóng của nam nhân phun ở bên tai thanh niên, vừa nói vừa nhẹ nhàng đong đưa thắt lưng cường kiện hữu lực, đầu tiên là động tác nhợt nhạt chịu đựng, sau khi nghe thấy tiếng thở dốc không thể áp chế của thanh niên mới bắt đầu chậm rãi trừu sáp.

"Ô, cầm thú! Ngươi nhẹ. . . . . . nhẹ một chút! Vẫn là rất đau a!" Đau đớn như bị xé ra hơi chút hoà hoãn, lại bị động tác hơi mạnh một chút của nam nhân làm cho thanh niên nhăn mặt nhíu mày.

"Ta thật sự nhịn. . . . . . Nhịn không được a!" Nam nhân khàn khàn cúi thấp đầu xuống, liên tiếp liếm hôn lên tấm lưng trắng trần trụi duyên dáng của thanh niên, thắt lưng vẫn cố nén biên độ va chạm, một chút một chút xâm nhập trực tràng mềm mại, nóng bỏng mà chặt chẽ của thanh niên.

"Ô. . . . . . Ân a. . . . . . Ngô. . . . . ." Bạch Hiền biết có cầu xin nam nhân là vô ích, chỉ biết cắn môi cúi đầu rên rỉ.

Dần dần, dưới sự vận động khá ôn nhu, một cỗ cảm nhận tê dại mà sâu sắc nói không nên lời đánh úp lại, từ xương sống chạy dài đến từng mạch máu khắp tứ chi. Loại khoái cảm kỳ diệu mà nhẵn nhụi này, cũng giống như mấy lần trước, cứ như có hàng trăm con kiến chít cắn làm hắn ngứa ngáy khó nhịn, da đầu run lên, làm cho thân thể hắn cho dù vẫn còn rất đau nhưng vẫn khát vọng nam nhân có thể càng đâm mạnh hơn, trừu sáp như trận bão.

"Có thể . . . . . ." Thanh niên nhịn không được phát ra lời mời gọi cơ khát, tự động khởi động nửa người trên của mình đón nhận trừu sáp của nam nhân, hơi hơi đong đưa cái mông để có thể đạt được khoái cảm càng mạnh liệt.

Nam nhân hưng phấn mà thở dốc phía sau hắn, càng thêm nắm chặt vòng eo thon nhỏ của hắn mà kéo sát vào giữa hai chân mình, thắt lưng bắt đầu đong đưa trên diện rộng, hai người cực độ cơ khát ngay trên sàn nhà lấy tư thế dã thú giao hợp mà điên cuồng yêu nhau.

Loại tư thế này khiến người tiến công cùng người đón nhận đều thông thuận hơn, nam nhân mỗi một lần thúc vào đều đâm thẳng đến nơi sâu nhất trong huyệt khẩu, lúc nhanh lúc chậm, khi mạnh khi nhẹ, tính khí cương mãnh vừa thô vừa lớn mà hữu lực, khiến cho nội bích đỏ tươi dưới sự trừu sáp của nam nhân trở nên ướt át sáng bóng, rất nhanh mở ra rồi co rút lại, làm cho thanh niên không khỏi có một loại cảm giác là nội tạng đều sắp bị y đẩy hết ra ngoài, bụng cũng sắp bị y đâm thủng.

"Ngô. . . . . . Ân a. . . . . . A ân. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Mau. . . . . . Mau một chút nữa. . . . . . Dùng sức. . . . . ."

Nam nhân mỗi lần trừu sáp đều có thể nặng nề mà ma xát tuyến tiền liệt mẫn cảm, làm cho cả người thanh niên đều kích thích, thân thể tuyết trắng bị nam nhân va chạm đến trước sau đong đưa, hai mắt mê ly, môi đỏ mọng khẽ nhếch không tự giác phát ra tiếng kêu mê mị, khí quan xinh đẹp giữa hai chân không cần chạm vào đã cao cao đứng thẳng, tích ra những giọt sương trong suốt.

Nhìn thấy bộ dáng cơ khát dâm đãng của thanh niên, nam nhân còn có thể nhịn mà không ở trong cơ thể hắn cuồng bạo trừu sáp thì thật là kỳ lạ ! Chỉ nghe nam nhân rống to một tiếng, hai mắt đỏ đậm nắm chặt thắt lưng hắn, bắt đầu điên cuồng mà đong đưa phần eo, đem thanh niên dưới thân thao đến chết đi sống lại, lung tung lắc đầu thét chói tai không ngừng.

"A. . . . . . A a. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . A a. . . . . ." Thanh niên cả người phiếm màu hồng sáng bóng, tiếng kêu thê lương giống mèo hoang, hai tay bị áo sơmi trói chặt chống trên đất, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch không tự giác chảy xuống nước miếng trong suốt, hai mắt nhắm chặt lung tung lắc đầu, một bộ dáng thống khổ đến muốn chết lại thoải mái điên cuồng đến muốn chết.

"Ta. . . . . . muốn. . . . . . muốn. . . . . . đã chết. . . . . . Aha. . . . . . A. . . . . ." Tiếng kêu của thanh niên bị phá thành từng mảnh nhỏ, dưới một trận khoái cảm cuồng mãnh hơn liền ngẩng cao mặt, cổ đầy mồ hôi, cả người run rẩy bắn ra một cỗ tinh dịch trắng đục, tiếp theo hai tay đột nhiên mềm nhũn, lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Mà nam nhân vẫn như trước ở trong cơ thể hắn sinh long hoạt hổ (khoẻ mạnh, sinh khí dồi dào) va chạm, sau khi thanh niên đạt tới cao trào thì y điên cuồng co rút trong tràng vách tường chỉ mới đạt tới một cao trào nho nhỏ, lại cởi bỏ hai sợi dây nịt trói chặt trên đùi thanh niên, một phen kéo lấy thân thể xụi lơ của hắn tiếp tục tiến công.

Mỗi lần quy đầu cứng rắn đánh thật mạnh vào điểm mẫn cảm của thanh niên, làm cho thanh niên đang dựa lưng vào trong ngực y, dục vọng vừa mới phát tiết lại lần thứ hai ngẩng cao đầu đứng thẳng lên.

"Thoải mái không. . . . . . Bạch Hiền?"

Nam nhân thở gấp cắn vào cần cổ duyên dáng của hắn, đôi tay cường tráng từ sau lưng vây quanh eo nhỏ nhắn của thanh niên, rồi bàn tay lửa nóng lại bao lấy dương vật lần thứ hai cao cao ngẩng lên của hắn, một bên không ngừng hướng lên trên đỉnh lộng, một bên vuốt ve có quy luật tuần hoàn.

"Ân a. . . . . . A. . . . . . Thoải mái. . . . . . Hảo. . . . . ." Phía sau bị nam nhân thô bạo xỏ xuyên qua, phía trước lại bị phiến tình phủ xúc, tiền hậu giáp kích như thế, Bạch Hiền sớm bị khoái cảm ngập trời cọ rửa toàn bộ lý trí, chỉ có thể dựa vào cảm nhận bản năng mà đáp lại, sao mà quản được vấn đề này có vô sỉ hay không.

"Vậy. . . . . . ngươi sẽ không nghĩ đến chuyện dọn đi nữa đúng không! ?" Nam nhân chỉ cần tưởng tượng đến thanh niên nói đi là đi, cơn tức lại dâng lên, siết lấy thắt lưng thon gầy của thanh niên, đem hắn xoay người 180 độ. Tư thế mắt đối mặt, hạ thể tương liên ôm lấy hắn đặt ở trên tường, tiếp theo nâng hai chân hắn lên vòng quanh thắt lưng cường tráng của mình, đem hắn giữ cố định mà dùng sức thao, không thao đến khi hắn không xuống giường được là không thể!

"A. . . . . . Không. . . . . . muốn. . . . . . Ân. . . . . . Xán Liệt. . . . . . Không cần. . . . . ." Bạch Hiền dưới những động tác liên tiếp của nam nhân kêu đến khàn cả giọng, dục vọng lại bắn ra vung vãi không nói, cả người đau nhức như sắp tan ra thành nước luôn vậy.

"Nếu ngươi không đáp ứng không đi, chúng ta liền làm đến không ngừng!" Nam nhân tại bên tai hắn thở dốc, hai chân thon dài trắng nõn của thanh niên bị y nâng lên áp chiết ở trên vách tường kịch liệt chớp lên không ngừng.

"Ta không. . . . . . A. . . . . ." Mặt đỏ tươi như hoa lựu nở rộ, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, Bạch Hiền ngoại trừ quay cuồng trong tình dục cùng nam nhân, không còn phương pháp nào khác.

Khắp phòng bừa bãi, khắp phòng dâm mĩ, khắp phòng đều là hương vị tinh dịch tanh nồng.

Áo sơmi, dây nịt, quần dài. . . . . . Quần áo tán loạn ném một bên, nơi nơi trên sàn nhà cũng là chất lỏng bạch trọc tung toé. . . . . .

Một gã thanh niên toàn thân trần trụi, diện mạo diễm lệ quyến rũ, ngọc thể mềm mịn ngồi phịch ở trên giường lớn, hai chân thon dài bóng loáng như ngọc mềm nhũn rủ xuống trên đôi khuỷu tay cường tráng, phủ ở phía trên hắn là một gã nam tử lưng hùm vai gấu, cao lớn cường tráng như núi, vì động tác đẩy đưa của y mà vô lực chớp lên.

Trên mặt hắn tràn đầy hồng vụ cùng nước mắt sau đợt tình cảm mãnh liệt, hai mắt xinh đẹp đầy sương mù mà tan rã, sợi chỉ bạc trong suốt chảy xuôi bên khoé môi đỏ mọng, vô ý thức phun ra tiếng rên rỉ đứt quãng: "A a. . . . . . Không cần. . . . . . . . . . . . A. . . . . ."

Tiếng nói khàn khàn mang theo nồng đậm tiếng khóc nức nở, hắn đã sắp nói không ra lời, dục vọng cao cao dựng thẳng rốt cuộc cũng không thể tiết ra một giọt mật nước nào nữa, liên tục mấy giờ giao hoan không ngừng, đã làm cho hắn hoàn toàn hoá thành một bãi xuân thuỷ.

"Ta. . . . . . Không đi . . . . . . Không. . . . . . Không dám . . . . . . Liệt. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Tha. . . . . . Ta. . . . . ." Thanh niên lung tung lắc đầu khóc cầu xin, một lần lại một lần bắn tinh, một lần lại một lần đạt đến khoái cảm cực hạn vừa đau lại vừa làm người ta mê thích phát cuồng, thanh niên cảm thấy chính mình thật sự sắp bị nam nhân vô cùng tinh lực này làm cho điên rồi!

"Thật sự không đi ! ?" Nam nhân phủ ở phía trên hắn dừng lại động tác, nhếch miệng cười.

"Ừ ân." Bạch Hiền chảy lệ càng không ngừng gật đầu, thở phì phò khàn khàn mở miệng: "Ta. . . . . . Không đi , ta thề. Van cầu ngươi, Xán Liệt, ta thật sự chịu không nổi." Nếu còn tiếp tục làm, hắn thật sự sẽ bị phá huỷ.

Nhìn thấy thanh niên mảnh mai rơi lệ đầy mặt, vẻ mặt chờ đợi nhìn mình, Xán Liệt cho dù có lửa giận ngập trời cũng tan thành mây khói. Y vội rút ra hung khí ở trong cơ thể thanh niên tàn sát bừa bãi mấy giờ liền, tuỳ tiện vuốt vài cái, mũi nhọn liền hộc ra chất lỏng vẩn đục.

"Nói thật, Bạch Hiền, thể lực của ngươi quá kém." Nam nhân dùng khăn lau khô tay, ôm lấy thanh niên đang vô lực nhúc nhích.

"Ta thể lực kém? Ngươi căn bản là đồ . . . . . dã thú!" Thật vất vả mới thở lại bình thường, Bạch Hiền hữu khí vô lực mắng.

Ô! Thật sự là mất mặt muốn chết, hắn thế nhưng bị đầu "gấu" này làm cho khóc rống chảy nước mắt đầm đìa!

"Ta biết ta thể lực tốt làm ngươi chịu không nổi a, nhưng tại ngươi nói muốn đi, làm cho ta vừa nghe liền nóng nảy, khi quýnh lên trong đầu ta liền bốc hoả, không kìm chế được."

Xán Liệt nhớ tới khi mình còn đi học, có một lần bị người khiêu khích một cách lợi hại, đầu óc "ông" một cái lập tức liền phát hoả, cung nắm tay liền đánh người đó, thiếu chút nữa đánh chết người ta, nếu không phải bạn cùng lớp liều chết lôi kéo y lại, chỉ sợ bây giờ t còn ngồi trong tù bốc lịch vì " tội ngộ sát ".

"Chẳng lẽ ngươi phát hoả là có thể muốn làm gì thì làm sao? Hiện tại chính là xã hội pháp trị a!"

"Ta không cần biết phương pháp có hợp pháp hay không! Dù sao ta thích ngươi, ai muốn ngươi đi ta liền đánh người đó! Thiên hoàng lão tử cũng không thể xen vào!"

"Ngươi -- ta không thèm nghe ngươi nói nữa!" Bạch Hiền nghe xong lâm vào chán nản, từ trong ngực nam nhân cố chết giãy giũa, xoay người hầm hừ nằm ở trên giường.

Cái gì chứ, tên đầu "gấu" chết tiệt này, cùng y nói chỉ là uổng phí khí lực mà thôi, dù sao y sẽ không buông tha chính mình là được!

Nhưng mà, vì sao trong lòng hắn ngược lại có một loại cảm giác ngọt ngào, vui sướng vụng trộm thế này! ? Mặt Bạch Hiền hết đỏ lại trắng, hết trắng lại hồng.

"Bạch Hiền, ta biết ta rất ngốc, không biết ăn nói, cũng không biết lấy lòng ngươi, càng không biết ngươi chừng nào thì vui vẻ hay bao giờ thì tức giận, nhưng mà ta thật sự rất thích ngươi, ta. . . . . . Ta. . . . . . yêu ngươi!" Nam nhân đột nhiên cúi người ôm lấy hắn, lắp bắp nói câu cuối cùng.

Oanh -- mặt Bạch Hiền nháy mắt đốt nóng lên, cộng thêm tim đập gia tốc, máu chảy ngược.

Tuy rằng bên tai vẫn thường xuyên nghe nam nhân thì thào nói "thích hắn", nhưng chưa có lần nào giống như lần này làm cho chân tay hắn luống cuống. Hắn chỉ có thể vừa thẹn vừa rối loạn liếc đông liếc tây, nhưng mà không dám đem đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào mặt nam nhân, khi nam nhân ôm cũng chỉ từ chối cho có lệ một chút, liền thuận theo y.

"Ngươi biết mình đang nói gì không! Hai đại nam nhân thì yêu cái gì mà yêu, có thấy ghê tởm hay không a! ?" Bạch Hiền nghiêng thân nhìn thẳng vào một điểm trên đất, miệng tuy nói "ghê tởm", trong lòng lại ngọt ngào đến sắp nứt toạc ra.

"Sẽ không a, ta thích ngươi, từ lúc vừa nhì thấy ngươi liền thích ngươi, giống như. . . . . . Thế Huân thích Lộc Hàm vậy, vì sao bọn họ có thể, mà chúng ta lại không được! ?" Nam nhân làm một phép so sánh đơn giản.

"Kia không giống nhau, bọn họ phải . . . . ." Bốn chữ "lưỡng tình tương duyệt" không có nói ra.

Để tay lên ngực tự hỏi, nam nhân thích hắn, hắn cũng giống như, có lẽ, có lẽ cũng yêu thích nam nhân, bọn họ chẳng phải đã thuộc loại "lưỡng tình tương duyệt" rồi sao? Vì cái gì không thể nhận! ?

"Dù sao bọn họ đã cùng nhau từ mười năm trước. . . . . ." Bạch Hiền nhanh mồm nhanh miệng đối mặt với vấn đề này cũng khó tránh khỏi lúng túng.

"Cùng ta một chỗ đi, được không, Bạch Hiền? Ta sẽ đối với ngươi tốt lắm, ta thề." Nam nhân vẻ mặt chân thành.

"Ngươi cho ta là nữ nhân a!" Bạch Hiền đỏ mặt thúc nam nhân một cái, "Còn nữa, ngươi nói đối ta tốt lắm ta sẽ tin tưởng sao? Ta cũng không phải ngu ngốc!"

"Vậy. . . . . ." Xán Liệt có chút nóng nảy, xoay người ngồi dậy, loã thể nhảy xuống giường từ ngăn kéo lấy ra toàn bộ sổ tiết kiệm của mình, quăng hết lên giường, "Ta đem toàn bộ tiền gởi ngân hàng của ta đều giao cho ngươi quản hết được không? Như vậy ngươi có thể tin tưởng ta đi? Bạch Hiền." Thấy vẻ mặt thanh niên nhìn y cứ như nhìn quái vật, y liền vội vội vàng vàng hứa: "Về sau tiền ta kiếm được ta đều giao cho ngươi, chia ra cũng sẽ không ít! Ngươi thấy thế nào! ?"

"Phốc. . . . . . Oa ha ha. . . . . ." Bạch Hiền ghé vào trên gối đầu cười phá lên, cười đến nước mắt đều sắp chảy ra ."Ô. . . . . . Thật sự là cười chết ta . . . . . . Rất khôi hài . . . . . ."

"Ngươi. . . . . . Làm cái gì! ? Ta cũng không phải vợ ngươi!" Bạch Hiền cười đến sắp thở không nổi.

"Kỳ thật ngươi chính là vợ của ta rồi a." Nam nhân thẳng tính đem nửa sức nặng đặt ở trên lưng của thanh niên, vươn đầu lưỡi liếm liếm cần cổ trắng của hắn.

"Đừng đè. . . . . . ta, ngươi rất nặng!" Thanh niên vừa thẹn vừa giận tiếng nói khàn khàn mang theo một loại quyến rũ cùng gợi cảm nói không nên lời.

Nam nhân cười cười, trở thân, ngồi dậy, đem thanh niên vẫn cả người bủn rủn vô lực như cũ vào trong ngực, bán dựa vào giường, mà thanh niên hữu khí vô lực tựa vào trong ngực y, hai người dựa sát vào nhau .

"Vậy cha mẹ ngươi bên kia làm sao bây giờ! ?" Bạch Hiền tựa vào trong ngực nam nhân lười biếng hỏi han.

"Không sao, cha mẹ ta tuy rằng không đọc qua sách vở, nhưng tư tưởng vẫn rất tiến bộ. Ngoại trừ việc ta học hành không đàng hoàng làm cho bọn họ tức giận đến muốn chết ra, ta làm gì khác bọn họ cũng không quản. À, nếu thật không được, cùng lắm thì bị bọn họ hành hung một chút, rồi đuổi cổ ra khỏi nhà là được. Dù sao bọn họ đối ta cũng không ôm nhiều hi vọng, ở trong mắt cha ta, loại 『 rác rưởi 』 giống như ta không ăn cơm tù, không gia nhập xã hội đen đã là tốt lắm rồi!" Xán Liệt không sao cả nói.

"Cha mẹ ngươi đối với ngươi không tốt sao?" Bạch Hiền lần đầu tiên nghe nam nhân này nói đến gia đình chính mình.

"Cũng không phải, chẳng qua con người của ta từ nhỏ liền thường cùng người khác đánh nhau, cũng không thích học, bộ dạng cũng so với người khác cao tráng hơn, kết giao bạn bè lại đều là những người mà xã hội không ủng hộ, cho nên tất cả mọi người rất sợ ta, nói ta lớn lên khẳng định sẽ trở thành xã hội đen, trở thành một tên lưu manh, ác ôn giết người phóng hoả. . . . . . Dù sao cha mẹ ta đã sớm buông tha cho ta, quản ta làm cái gì, chỉ cần đừng giết người, đừng ngồi chồm hổm trong tù bốc lịch, như thế nào đều được!" Nam nhân khi nói những lời này vẻ mặt hiện lên một tia cô đơn.

"Đừng như vậy. . . . . ." Bạch Hiền nhịn không được vươn tay vuốt nhẹ đôi mày hơi hơi nhăn lại của nam nhân.

"Không có việc gì!" Nam nhân cúi người ôm chặt hắn, "Bạch Hiền, chớ đi, đừng rời khỏi ta được không! ?" Tiếng nói khàn khàn mang theo nồng đậm cầu xin.

"Ừ, ta sẽ không rời đi đâu cả." Ma xui quỷ khiến, Tần Dương bất tri bất giác lên tiếng.

"Ngươi nói thật chứ?." Nam nhân bất ngờ hỏi lại. "Thật là sẽ ở bên ta chứ?"

"Ta nói thật. Sẽ luôn ở cạnh ngươi. "

-TBC-

------------------
Xin lỗi vì đã lâu không có đăng chap. Hnay mình đăng 2 chap và cố gắng hpàn fic trpng tuần này.

Mọi người vote cho mình nha =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com