Chap 6
Lại thêm 1 buổi sáng nữa kể từ khi Jun Hoe đến khu tập thể này. Cậu dụi nhẹ mắt. Cậu cố mở đôi mắt của mình ra nhìn thế giới thì thứ duy nhất cậu có thể nhìn thấy là bộ ngực trắng ngần lấp ló sau chiếc áo sơ mi xanh của "ai đó". Hướng mắt lên trên 1 chút là khuôn mặt của "ai đó" hiện ra. "Ai đó" đang ôm cậu thật chặt. Như 1 pha tua chậm, cậu nhớ lại những hành động trẻ con của mình. "Sao mình có thể đòi anh ta xoa đầu cơ chứ? Sao mình có thể ôm anh ta mà ngủ cơ chứ? Sao mình có thể làm nũng với anh ta cơ chứ? Ai..., thật là xấu hổ quá đi mà." Cậu vội lách ra khỏi tay anh, cố gắng để không làm anh tỉnh giấc nhưng có vẻ không thành công vì anh đã mở mắt ra nhìn cậu mất rồi.
- Dậy sớm thế? Không ngủ nữa sao? _ Anh ngồi dậy, khoanh chân lại, ngáp dài 1 cái. Có vẻ anh vẫn còn lưu luyến giấc mơ vừa rồi.
- Không. Ngủ đủ rồi. Tôi đi tắm đây. _ Nghĩ đến việc tối qua là cậu chẳng dám nhìn anh nữa rồi. Lấy cớ đi tắm để trốn anh vậy.
- Cậu không tắm được đâu. _ Anh thản nhiên nói.
- Tại sao? _ Cậu ngơ ngác.
- Vết khâu không được chạm vào nước. Cậu chỉ có thể lau người thôi. Để tôi giúp cậu vậy. _ Anh đứng bật dậy, xắn tay áo, xắn gấu quần và lôi cậu vào nhà tắm.
Tại sao trong cái lúc cậu muốn tránh anh nhất thì anh lại ở gần cậu đến vậy. Cậu chỉ mặc độc 1 chiếc quần đùi và ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhựa. Anh muốn gội đầu cho cậu trước nên bắt cậu cúi đầu xuống. Anh cho xà phòng lên tóc cậu và bắt đầu nhẹ nhàng gội cho cậu. Cậu cảm nhận rõ ràng rằng những ngón tay của anh lướt qua da đầu mình.
- Tóc cậu mượt thật đó. Hôm qua khi xoa đầu cậu tôi đã nghĩ vậy rồi nhưng đúng là sờ thích thật đó. _ Anh cười.
- Chuyện hôm qua, anh hãy quên cả đi. _ Cậu lạnh lùng nói.
- Ể? Sao lại phải quên? Hôm qua cậu dễ thương bao nhiêu cơ mà? Chẳng nhé cứ đến buổi sáng là cậu lại dở chứng khó ở à? _ Anh cảm thấy khó hiểu trước câu nói của cậu.
- Hôm... hôm qua, tôi đã cư xử như trẻ con. Thật xấu mặt.
Vẫn tông giọng lạnh băng nhưng nghe kĩ thì thấy cậu chỉ đang che giấu sự xấu hổ của mình mà thôi. Điều này khiến anh bật cười lớn.
- Cậu thật sự rất đáng yêu luôn á. Tôi thấy cậu như vậy mới là sống đúng tuổi thật của mình đấy. Thật ra thì trước mặt tôi, cậu có trẻ con đến mức nào cũng không sao hết.
Nghe anh nói vậy, mặt cậu đỏ bừng. May mà cậu đang cúi mặt xuống chứ nếu để anh nhìn thấy biểu cảm này thì chắc cậu sẽ ngượng chết mất. Biết là cậu đang xấu hổ, anh chỉ cười mỉm mà không nói gì nữa. Anh xả nước cho trôi hết xà phòng trên tóc cậu rồi lấy khăn lau khô đi. Sau khi gội xong đầu thì đến phần tắm, anh vò khăn bằng nước ấm rồi bắt đầu lau người cho cậu. Anh để ý trên người có vô số vết sẹo: ở ngực có, ở lưng có, tay có, chân có, lớn có, bé có. Hôm trước vội cứu chữa cho cậu nên anh không để ý nhưng hôm nay nhìn kĩ lại mới thấy. Chúng chồng chéo lên nhau. Anh vuốt nhẹ lên 1 vết sẹo dài ở lưng của cậu. Cậu rùng mình vì hành động bất ngờ của anh. Cậu ngay lập tức quay lại và tóm lấy tay của anh, hốt hoảng nói:
- Anh làm gì thế? Không lau người cho tôi mà sờ mó gì thế hả?
- Những vết thương của cậu là do đâu mà có? _ Anh nhìn cậu với ánh mắt đầy thương cảm làm cậu phải quay vội mặt đi.
- Tôi đánh nhau. Với lại, anh không cần nhìn tôi với ánh mắt đấy đâu. Tôi không muốn được người khác thương hại. Đây là tôi tự làm tự chịu.
Cậu nói thế để xin anh giữ lại cho cậu 1 chút tôn nghiêm cuối cùng. Anh hiểu và cũng không hỏi gì thêm. Sau khi cậu tắm xong thì đến lượt anh tắm. Sau khi anh tắm xong thì 2 người cùng nhau đi sang nhà Yun Hyeong. Trong khoảng thời gian đó, 2 người chẳng nói với nhau câu nào cả. Mỗi người đều tự chìm trong suy nghĩ riêng. Người cắt ngang những dòng suy nghĩ đó là Chan Woo. Cậu mở cửa phòng ra đón 2 người vào. Jin Hwan ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây vào giờ này. Anh không ngăn được tò mò mà hỏi:
- Sao em lại ở đây?
- Tối qua em ngủ ở đây. Hôm nay Dongie phải thi nên tối qua anh bắt em xuống đây ngủ để không làm phiền đến việc học của ảnh. 2 người sang lấy bữa sáng à? Yun hyung chưa dậy đâu. Để em đi gọi. _ Cậu nở 1 nụ cười bí hiểm rồi bước vào phòng ngủ _ Yun hyung, dậy thôi nào.
- Gì thế? Dậy cái con khỉ? Vì ai mà sáng nay tôi không dậy... ư... ưm...
Yun Hyeong còn chưa kịp nói hết thì đã bị Chan Woo bịt miệng. Phòng ngủ trở nên yên ắng lạ. Jin Hwan và Jun Hoe quay ra nhìn nhau với ánh mắt biểu thị sự bối rối. 2 người họ đều không hiểu nổi cái bầu không khí có phần bất thường ở trong căn phòng này. 1 lúc sau, Yun Hyeong ăn mặc chỉnh tề bước ra. Yun mặc 1 chiếc áo sơmi trắng, 1 chiếc quần bó và 1 chiếc áo ghi lê màu đen. Nhìn anh thiệt là rạng ngời nếu như không có 1 vết "muỗi cắn" lấp ló sau cổ áo. Jin Hwan có vẻ không thấy nhưng Jun Hoe thì đã kịp tia được dấu vết kì lạ đó. Cậu hết nhìn Yun Hyeong lại quay sang nhìn Chan Woo. Cũng biết tò mò là không tốt nhưng cậu không thể không chú ý đến 2 "ông bố vợ" đang có biểu hiện không bình thường. Cậu muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi. Cậu sợ mình mà hỏi xong thì dù đúng hay không họ vẫn sẽ ghét cậu thêm 1 phần. Như thế thì con đường để đến với Jin Hwan sẽ thêm muôn phần gian nan. Thôi thì cứ giữ bí mật này ở trong lòng còn hơn. Vẫn biết là nên giả ngu nhưng cậu vẫn không tài nào ngăn được việc quay lại nhìn Chan Woo với ánh mắt ngưỡng mộ. Đến cả dì ghẻ của cả cái khu này mà cậu ta cũng "tóm chặt" được thì đúng là thần tượng của cậu rồi còn gì. Nhận ra cậu đang nhìn Chan Woo, Yun Hyeong khó chịu nói:
- Nghe Jin Hwanie hyung bảo rằng cậu phải làm thân với tụi tôi. Vậy tức là cậu phải làm tụi tôi vui đúng không?
- V...Vâng. _ Jun Hoe thấy rợn tóc gáy. 19 năm chinh chiến trên trường đời chưa bao giờ cậu lại thấy bất an như vậy.
- Để làm tôi vui thì đơn giản lắm. Cậu chỉ cần phải dọn dẹp bát đĩa của tất cả mọi người sau mọi bữa ăn là được. _ Yun Hyeong cười rất tươi.
- Được. _ Jun Hoe trả lời ngay không cần 1 giây suy nghĩ.
- Đừng. _ Jin Hwan không kịp ngăn Jun Hoe lại.
- Tốt. Bắt đầu từ sáng nay luôn nhé. _ Yun Hyeong chỉ chờ có thế.
Jun Hoe ngớ người, cảm giác có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Jin Hwan thở dài rồi kéo cậu ra 1 góc hỏi nhỏ:
- Cậu có biết công việc đó kinh khủng đến mức nào không hả?
- Có gì kinh khủng sao? Chỉ là dọn dẹp bát đĩa thôi mà. Rửa khoảng 6-7 cái bát mà kinh khủng sao? _ Cậu không hiểu điều anh muốn nói là gì.
- Cái đồ ngốc này. _ Anh cốc nhẹ vào đầu cậu 1 cái _ Chỉ rửa 6-7 cái thì không vấn đề gì nhưng rửa 20 cái thì lại là chuyện khác đấy. Chúng ta chỉ cần 1 cái đĩa khi ăn nhưng Bobby và Dong Hyuk thì không phải là 1 cái đâu. Sức ăn của họ là sức ăn quái vật đó. Hơn nữa, khi cậu rửa bát, Yun sẽ kiểm tra đấy. Mà với tính cách của nó, tôi tin chắc đến 99,99% là nó sẽ bắt cậu rửa đi rửa lại 5 lần là ít. Bây giờ là mùa đông, tôi chỉ lo cậu trụ không nổi.
- Không sao đâu. Đàn ông con trai mà sợ bệnh gì chứ. Anh an tâm đi, tôi không sao đâu. Nếu không làm thì anh ta có chấp nhận tôi không. Chẳng phải anh là người ra điều kiện là phải làm thân với tất cả bọn họ sao? Tôi đang nghe lời anh nè.
Cậu vỗ vỗ vào lưng anh để trấn an anh. Tuy cậu to mồm nói với anh như thế nhưng thật cậu đang sợ co vòi lại đây. Từ nhỏ đến lớn, cậu có bao giờ phải rửa bát đâu, càng không nói đến việc rửa bát dưới sự giám sát của dì ghẻ. Kiểu này là cậu lại "mua dây buộc mình rồi". Nhưng thôi, vì sự lo lắng của anh, vì sự quan tâm của anh, vì sự nghiệp "cưới vợ" của bản thân, cậu nhất định phải vượt qua thử thách này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com