Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 6: Đau

Aron tỉnh giấc sau cơn ác mộng, mồ hôi đầm đìa trên trán. Không có đêm nào mà anh có thể yên giấc ngủ ngon, bởi lẽ anh đang phải đấu tranh nội tâm mãnh liệt giữa hai con đường. Jonghyun và Minhyun. Chỉ được chọn một trong hai mà thôi. Bệnh tim của Jonghyun đang ngày càng nặng hơn, anh đã chứng kiến rất nhiều những ca bệnh tim mà người bệnh thường ra đi bất chợt ở tuổi còn trẻ. Anh không muốn để Jonghyun trở thành một trong số họ. Anh không muốn để cậu em nhỏ bé của mình phải từ giã cõi đời này. Anh muốn cùng nó thực hiện những điều ước rất đỗi bình thường, như được đi ra ngoài chơi đá bóng với lũ bạn, được leo lên đỉnh núi ngắm cảnh bình minh... Anh là người thấu hiểu nỗi lòng của cậu bé hơn ai hết. Từ nhỏ đã bị cột chặt vào giường và gắn liền với những lần mệt nhọc trong phòng cấp cứu của bệnh viện, với máy thở, với những viên thuốc và những ánh mắt đau lòng từ người thân, khát vọng được trở thành một người bình thường với trái tim khỏe mạnh không bao giờ tắt trong lòng Jonghyun. Thế nhưng trớ trêu thay, cậu lại là người mang nhóm máu O, một nhóm máu hiếm mà ngay cả việc truyền máu cũng khó khăn, huống hồ là thay tim. Cuối cùng, vận may đã đến khi Aron tìm được Hwang Minhyun, một cậu bé khỏe mạnh, trạc tuổi Jonghyun và mang cùng nhóm máu O. Đó thật sự là một phép màu. Hwang Minhyun- theo dự tính ban đầu của Aron- sẽ là kẻ được chọn  để thực hiện ca ghép tim này. Thế nhưng giờ đây, Minhyun không hoàn toàn là con mồi của Aron nữa, mà cậu từng bước len lỏi vào trong trái tim của Aron, làm cho Aron cảm nhận được những rung động bất chợt, khiến anh tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu? Vâng, tình yêu có thể đến và đi một theo một cách đặc biệt của riêng nó mà không hề báo trước cho bất kì ai, làm cho người ta tưởng đó là một cảm giác bình thường nhưng thực chất lại không phải như vậy, rồi đến một lúc nào đó, người ta chợt nhận ra họ thuộc về nhau.


Thời gian chẳng phải là một thứ vô hình có khả năng điều khiển sự sống sao? Nó cứ trôi qua một cách hững hờ mà chẳng bao giờ chờ đợi ai. Đã đến lúc Aron phải hoàn tất nhiệm vụ của mình, nhưng anh lại đang chần chừ và phân vân, cố gắng tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Nếu như bây giờ từ bỏ mục tiêu là Minhyun thì coi như mọi công sức tìm kiếm đều đổ sông đổ bể, phải bắt đầu lại từ đầu, hi vọng sống của Jonghyun lại bị rút ngắn lại, nhưng Minhyun vẫn có thể tiếp tục sống, Aron vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trong sáng trên khuôn mặt điển trai của cậu vào mỗi buổi bình minh, vẫn có thể nắm lấy đôi bàn tay nhỉ bé, yếu đuối của cậu, vẫn có thể để bờ vai cho cậu tựa vào. Mất mấy năm nữa để tìm kiếm, liệu Jonghyun có đủ sức để chờ hay không? Minhyun tỉnh dậy vào lúc ba giờ sáng, khi mà vạn vật vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ. Cậu xuống nhà và nhìn thấy Aron đang tựa đầu vào của sổ, ánh mắt nhìn lên màn trời âm u, tay cầm một điếu thuốc. Hình ảnh vui vẻ thường ngày của anh đâu rồi, sao chỉ còn lại một con người với dáng vẻ nặng nhọc, trĩu đầy tâm sự. Minhyun không muốn nhìn thấy con người này của anh, cậu muốn nhìn thấy một Aron luôn tràn đầy sức sống như thường ngày, luôn mang đến cho cậu sự lạc quan, yêu đời. Minhyun nhẹ nhàng đi lại gần, đặt tay lên vai Aron:

-Hyung à, anh đang có tâm sự gì sao?

Aron quay sang nhìn cậu, lắc đầu:

-Không, không có gì đâu. Em đi về phòng ngủ đi.

-Đừng nói dối em, em nhìn thấy hết. Ánh mắt của hyung chứa đầy tâm sự đấy thôi. Em hoàn toàn có thể nhận ra mà.

Aron thở dài đầy nặng nhọc:

-Đúng là... không có bí mật nào có thể tồn tại mãi mãi. Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé.

-Vâng.

-Đó là một câu chuyện dài. Có một người anh đã sống chung với cậu em bị bệnh tim từ nhỏ. Hằng ngày, khi nhìn thấy cậu em của mình đau đớn vì bệnh tật, người anh đó rất đau lòng và quyết định sang Mỹ để học tập và nghiên cứu về căn bệnh quái ác mà em mình đang mắc phải. Trải qua một thời gian dài, người anh tìm ra được giải pháp để giúp cho người em có một cuộc sống tốt hơn, đó chính là ghép tim. Anh ta tìm được một người thích hợp để lấy trái tim của người đó ghép cho em trai mình. Kế hoạch của anh ta là tiếp cận và làm cho người đó tin tưởng để hoàn thành mục đích. Thế nhưng... -Aron ngắt quãng câu chuyện bằng tiếng thở dài, rồi tiếp tục kể bằng giọng run run xúc động- người anh trong thời gian tiếp cận người đó đã đem lòng yêu thương người đó và đã không thể nào ra tay được...

Minhyun không thể tin được những gì mà cậu đang nghe. Cậu trợn tròn mắt nhìn anh, tay run run, đôi chân dường như không thể đứng vững nữa, tưởng chừng như cả thế giới đang sụp đổ ngay trước mắt.

-Min... Minhyun à... anh... anh...

Chưa kịp nghe đối phương nói hết câu, Minhyun chạy thẳng lên phòng, đóng sầm cửa lại. Khóc. hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Minhyun cứ để mặc cho chúng chảy mãi không ngừng. Đau. Trái tim nhỏ bé của cậu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, đau nhói tựa như vỡ nát ra thành trăm nghìn mảnh. Đầu cậu lúc này như muốn nổ tung. Tại sao? Tại sao tất cả những chuyện xấu trên thế gian này toàn xảy đến với cậu? Tại sao cơ chứ? Tại sao cậu lại không thể có được một cuộc sống yên ấm như những người bình thường khác? Người ta nỡ nào đối xử tàn ác với cậu như vậy. Cái ngày người đó đến, cả thế giới như bừng sáng trước mắt cậu. Vậy mà giờ đây, cũng chính tay người đó đã dập tắt đi cái ánh sáng đó, đưa thế giới của cậu trở về với bóng tối u ám, đáng sợ. Cậu không hận người ta, mà hận chính bản thân mình. Cậu tự trách mình vì quá ngu ngốc và yếu đuối, dễ dàng đặt niềm tin vào một con người xa lạ, để rồi bây giờ tự khiến bản thân bị tổn thương.


Có tiếng gõ cửa. Và cả một giọng nói trầm ấm vang lên:

-Minhyun à, làm ơn hãy mở cửa cho anh đi.

Im lặng. Mặc kệ, Minhyun sẽ không mở cửa đâu, để mặc cho người đó ở bên ngoài. Cậu không muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa. Cậu không muốn nhìn cái người đã làm cho cậu bị tổn thương. Sau một hồi lâu im lặng, Minhyun nghĩ rằng người đó đã bỏ đi, cậu mở cửa ra để xem xét thì bất ngờ bị một bàn tay khỏe mạnh túm lấy và đẩy ngã xuống giường. Aron ghì chặt lấy cậu, mặc cho cậu vùng vẫy, nhìn thẳng vào ánh mắt sợ xệch của cậu và nói:

-Minhyun à, anh xin lỗi. Anh đã nhiều lần cố gắng xua em đi khỏi tâm trí anh nhưng anh không thể. Sự thật là... anh đã bắt đầu yêu em từ lúc nào.

Minhyun nói trong những tiếng nấc nghẹn ngào:

-Vậy nếu như hoàn cảnh không làm cho anh yêu em thì sao? Thì có lẽ giờ này em đã không bao giờ có thể mở mắt ra được nữa, có phải thế không? Có lẽ là, em đã gặp may.

-Không đâu, có thể mọi thứ khác là giả dối nhưng tình yêu là hoàn toàn có thật. Nó đã biến đổi con người anh như thế, và không phải là em đã gặp may đâu. Nhờ có em mà anh đã cảm nhận được yêu một người là như thế nào. Anh biết, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh sau tất cả những chuyện này, vì vậy, anh ở đây là để nói với em những lời cuối cùng. Tạm biệt em.

Nói rồi, Aron buông Minhyun ra, lặng lẽ quay lưng đi. Ánh mắt anh bây giờ giống như mất hết hoàn toàn sức sống. Anh nhận ra tất cả đều là do một tay anh tạo ra. Giá như anh không tìm đến cậu vì  cái kế hoạch đó, mà chỉ là vô tình, trong một ngày trời mưa to, anh gặp được cậu, và đem lòng yêu cậu, thì có lẽ những bi kịch này sẽ không bao giờ diễn ra.

.:.END PART 6.:.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com