Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[short fic] Tân lang,Ái [Junseob ver]

Mùi sát trùng tràn ngập trong não làm cho JunHuyng khó chịu, anh lay động cái đầu, chính mình đã chết rồi sao?

"Anh tỉnh? Cảm giác thế nào?" Là một giọng nói đầy khẩn trương, ha ha, là tử thần đến đón hắn sao? Anh thích tên tử thần này, bởi vì tên tử thần này có giọng nói giống Yoseob như đúc, anh chậm rãi mở to mắt, liền nhìn thấy Yoseob đang lo lắng nhìn mình, có chút sững sờ, thật không ngờ trừ bỏ giọng nói, tên tử thần này còn có diện mao giống y chang như Yoseob.

"Ngươi là tử thần?" Hắn thản nhiên hỏi, không nghĩ tới sau ngực của hắn phải chịu một quyền.

"Tử thần cái đầu anh! Thần kinh của anh không bình thường sao!" Yoseob giận không thể rống to lên, nghe được tiếng JunHuyng hô đau, cậu lập tức đau lòng xoa xoa ngực hắn, quan tâm hỏi: "Đau không?"

Đau quá! Cảm giác đau này nói cho anh biết, anh tựa hồ con sống, chính là nếu anh còn sống, Yoseob làm sao có khả năng đối xử với hắn tốt đến như vậy? Chẳng lẽ nói người chết cũng có cảm giác đau? "Em......là Seob?"

"Vô nghĩa!......." Yoseob đột nhiên lặng yên trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc mới lo lắng mở miệng nói, "Anh sẽ không vì tự sát mà bị mất trí nhớ chứ?" Mất máu quá nhiều sẽ khiến cho trí nhớ có vấn đề sao? Yoseob nhăn mặt nhíu mày suy tưởng.

"Anh......Không chết?" JunHuyng tiếp tục hỏi, hắn đúng thật là có chút không hiểu tình huống hiện.

"Nhảm nhí! Tôi cảnh cáo anh! Họ Yong ! Anh còn dám bày đặt tự sát gì đó hù dọa tôi nữa! Tôi.......Tôi....." Yoseob suy nghĩ nửa ngày cũng không thể suy nghĩ ra được cái gì có thể uy hiếp nổi JunHuyng, tên hỗn đản này ngay cả chuyện sống chết đều có thể lấy ra để đùa giỡn, còn có cái gì có thể uy hiếp hắn? Nhớ đến lúc tên hỗn đản này cả người chảy đầy máu nằm trên mặt đất, tâm tình cậu như bị xé rách! Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này thậm chí ngay cả lúc trước sinh YoJun đều không thể bằng được! Sợ hãi ôm chặt lấy JunHuyng, đem đầu vùi vào trong lòng ngực JunHuyng, buồn bã nói: "Jun.........Đừng làm em sợ nữa.......Em không chịu nổi........."

Cảm giác được thân thể Yoseob run rẩy, trong đầu JunHuyng mơ hồ hiện lên một chút trí nhớ ngắt quãng, anh nhớ rõ lúc thân thể của mình dần dần lạnh như băng, Yoseob vọt chạy vào, rống lớn lên "Không", rồi mới ấn vào miệng vết thương của anh để giữ máu, rồi ôm chặt lấy hắn--------- là Seob đã cứu mình, em ấy không phải muốn mình chết sao? Vì cái gì lại muốn cứu mình? " Vì sao lại cứu anh?"

Hỗn đản này không hỏi thì hoàn hảo, vừa hỏi ngược lại làm cho cậu nổi lên cơn tức! Yoseob hiển nhiên cần nổi điên, cằn nhằn nói: " Anh là tên hỗn đản! Em bị cưỡng gian còn không có đi tự sát, anh là tên phạm tội cưỡng gian mắc mớ cái gì lại đi tự sát?! Có lầm hay không! Anh con mẹ nó căn bản không có quyền tự sát! Đừng tưởng rằng anh có thể sử dụng cái chết đến trốn tránh em! Hỗn đản! Mỗi lần đều con mẹ nó vô trách nhiệm như thế, lần nào cũng vậy! Sau khi ăn xong liền của chạy lấy người! Làm hại em ở nước Pháp lẻ loi hịu quạnh, tự một mình sinh con! Lần này thậm chí còn tự sát! Anh con mẹ nó vô trách nhiệm cũng nên có hạn thôi chứ!" Nhớ tới khi đó chính mình lúc biết được tin, lại là nam nhân cư nhiên mang thai, đã khủng hoảng đến nổi một mình chịu nén đau khổ sinh ra YoJun, thậm chí bây giờ cậu còn cảm thấy trong lòng chua xót, lúc ấy chính mình khát vọng cái tên hỗn đản này có thể đi tìm mình, nhưng mà hắn lại không hề xuất hiện, làm cho trái tim của mình đau đến chết đi, có phải hay không mình vẫn chưa chết cho nên lúc này hắn cư nhiên dùng đến cách tự sát để tra tấn mình!

"Thực xin lỗi......" JunHuyng đau lòng nhìn vẻ mặt bi thương của Yoseob, chính mình từ bỏ thương tổn cậu thì ngoài ra không còn gì hết, bất quá 'sinh con' là ý gì đây? Anh dồn hết sức lực tập trung vào hai chữ "Sinh con", "Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?"

Ý thức được chính mình đã nói lỡ lời, Yoseob đột nhiên ngâm miệng lại, quẫn bách nhìn về vách tường trắng, nói ra ai mà tin được chứ? Nếu không tự mình trải qua, cậu cũng vô pháp tin được chính mình sống từ nhỏ đến lớn là một đại nam nhân cư nhiên có thể sinh con! Việc này nếu nói cho JunHuyng nghe, hắn không cười đến chết mới kỳ quái! Cho dù đánh chết cậu cũng không nói! " Không đứa nhỏ gì hết!" 

JunHuyng trừng mắt nhìn Yoseob, thấy trên làn da trắng nõn của cậu xuất hiện một mảng đỏ hồng khả nghi, ánh mắt lóe ra, càng thêm chắc chắn chính mình cũng không có nghe lầm, Yoseob nói khi cậu ở Pháp sinh đứa nhỏ.....Đứa nhỏ........Đứa nhỏ....Anh đột nhiên mừng như điên, sau khi chính mình cùng Yoseob lần đầu tiên phát sinh quan hệ, Yoseob đã bỏ chạy đến nước Pháp, chẳng lẻ thời điểm đó cậu đã mang thai đứa con của mình?! Ông trời! Tại sao hắn có thể hồ đồ như vậy, cư nhiên quên mất chuyện di truyền trong gia tộc của mình! Làm ba ba cũng không biết! "Em sinh con của anh! Anh cư nhiên đã làm ba rồi!"

Yoseob nhíu mày nhìn JunHuyng, tên hỗn đản này tại sao lại hưng phấn như thế? Hơn nữa anh không có tiếp tục nghi vấn rằng một người nam nhân bình thương có thể sinh con đi? "Làm.......Làm sao có khả năng! Em là nam nhân!"

"Anh đương nhiên biết em là nam! Cũng biết rằng em đã sinh con cho anh!" JunHuyng cười đến toét miệng, anh hoàn toàn không ngờ rằng Yoseob đã sinh cho mình một đứa con, như thế đứa nhỏ mà mẹ Yoseob ôm trong tay ngày hôm qua chính là con của mình a? Anh thật sự là sơ ý, nếu cố gắng quan sát diện mạo của đứa nhóc kia vài lần thì tốt rồi.

Yoseob càng thêm khó hiểu trừng mắt nhìn JunHuyng, tên này chắc chắn có vấn đề! "Anh...Nam nhân làm sao có khả năng sinh con?"

"Không phải chính em đã sinh sao? Tại sao còn hỏi anh?" JunHuyng cười hì hì nói, nhìn phản ứng của Yoseob, anh dám khẳng định rằng cậu vì anh mà sinh con, bất quá thật sự vất vả cho cậu, nghĩ đến cậu một mình gánh vác chuyện nam nhân sinh con, nhất định thống khổ, mà chính mình lại hỗn đản như vậy, không có ở bên cạnh cậu lúc đó anh thực sự rất hối hận! Lúc trước cho dù Yoseob không muốn nhìn thấy mặt mình như thế nào đi nữa anh cũng nên mặt dày đuổi tới nước Pháp mới đúng!

"Anh------Anh không biết là nam nhân mà sinh con thì rất kỳ quái sao?" Không biết là do đầu óc bả đậu không theo kịp thời đại của mình, hay là do cái tên này thật sự sau khi tự sát đã bị đứt dây thần kinh!

"Quả thật có một chút kỳ quái, nhưng mà anh không có nói cho em biết sao? Kỳ thật nhà của anh đến từ một gia tộc cổ xưa, mà gia tộc này rất kỳ quái, nam nhân trong gia tộc không nhưng làm cho nữ nhân mang thai, còn có thể làm cho cả nam nhân mang thai." Chuyện này anh nghe mẹ nói qua, hình như là lúc trước, khi hắn bị ba mẹ phát hiện mình đã yêu Yoseob, mẹ đã nói với anh, còn muốn anh yên tâm mà lớn mật theo đuổi Yoseob, bọn họ cố gắng duy trì, kết quả anh đã làm Yoseob một lần, còn Yoseob sau đó đã bỏ chạy.

"Anh, Anh, anh, cái tên hỗn đản này!" Yoseob tức giận đến nổi muốn cầm con dao gọt hoa quả mà giết chết tên hỗn đản này, lúc trước cậu còn tưởng rằng là do cơ thể của mình có thể chất đặc thù gì đó, thật không ngờ nguyên nhân là do JunHuyng! Tên hỗn đản này đáng phải kéo ra ngoài lăng trì xử tử hắn! Cậu tực giận muốn đánh người, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt không có chút máu của JunHuyng, cậu lại luyến tiếc thu hồi nắm tay, quên đi, đứa nhỏ cũng đã sinh ra rồi, còn có thể làm gì được nữa, nhưng mà cậu vẫn còn tức giận.

"Anh, cái tên hỗn đản này! Nếu biết chuyện này, cũng không đến nước Pháp tìm em!" Cậu oán giận nói, nếu tên hỗn đản này xuất hiện sớm một chút, cậu cũng sẽ không có tâm tư mà chạy đi tìm nữ nhân kết hôn.

"........Bởi vì em đã nói không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa......." JunHuyng nhỏ giọng nói, anh làm sao không nghĩ đến việc chạy qua nước Pháp, nhưng là do khi đó, Yoseob oán hận nói với anh rằng không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, anh làm sao còn có dũng khí mà xuất hiện trước mặt Yoseob.

"Hỗn đản! Em kêu anh đi chết đi tại sao anh không đi!" Yoseob tức giận đến hộc máu, nhưng cậu đột nhiên nghĩ rằng nếu cậu kêu tên hỗn đản này đi tìm cái chết thì chẳng lẽ nói rằng tên hỗn đản này tự sát tất cả trách nhiệm đều đổ cho cậu sao?! Mặt cậu hóa đen, tên này bình thường nhìn cũng rất thông minh, tại sao tời thời khắc mấu chột liền trở nên ngu ngốc như thế? "Chẳng lẽ em bị anh cưỡng gian còn nói 'Hoang nghênh lần sau lại đến' sao? Đương nhiên em phải nói rằng không muốn nhìn thấy anh! Em đang giận dỗi, anh có hiểu hay không? Anh ngu ngốc đến nổi tin lời nói lúc tức giận là thật sao! Bình thường anh cũng đâu có nghe lời như vậy đâu, tại sao mới nói như thế liền nghe lời !" Cậu một ngày nào đó sẽ bị tên hỗn đản này chọc đến tức điên mất!

"Thực xin lỗi......."JunHuyng vô tội, anh làm sao biết được khi nào cậu giận dỗi, khi nào nói thật chứ.......Bất quá nghe cậu nói như thế này, Seob cũng còn thương anh? Ý thức được điểm ấy, anh thật sự vui mừng, hôm nay đúng là ngày may mắn! Làm cho anh đúng là vui mừng liên tục!

"Trừ bỏ câu thực xin lỗi, anh còn có thể nói cái gì khác không !" Yoseob tức giận nói, tên hỗn đản này lúc thống khổ đau đớn thì không thấy mặt, vừa thấy mặt liền đối với mình làm chuyện xằn bậy, thực xin lỗi có cái rắm tác dụng gì, anh không thể nói được một lời nào chân thật hơn sao!

Tiếp nhận sự oán hận của Yoseob, JunHuyng vô cùng thâm tình nói: " Anh yêu em.....Seob....."

Sự thổ lộ ngoài ý muốn, làm cho Yoseob đột nhiên đỏ mặt không được tự nhiên quay đầu đi, tuy rằng vẫn là ba chữ 'vô dụng', nhưng mà cậu thực sự thích nghe! Tên ngu ngốc này sớm nói ba chữ 'vô dụng' thì không phải xảy ra những chuyện đáng tiếc như ngày hôm nay rồi !

JunHuyng mỉm cười nhìn khuôn mặt của Yoseob ửng đỏ, hiện tại anh rất hạnh phúc không có cách nào diễn tả, nếu biết rằng cái cách 'tự sát' lại hữu dụng như thế, anh phải nên áp dụng sớm một chút, mà không phải phí hoài ba năm, làm hại anh không công bỏ lỡ khoảng thời gian quan trọng, mà thiếu chút nữa Seob sẽ trở thành của người khác! Hoàn hảo! Hoàn hảo ngày hôm qua chính mình không có nhẫn nhịn, lại phạm vào sai lầm một lần nữa! Sai lầm thật sự là tốt vô cùng! Nghĩ đến sau này một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc trong một mái nhà, anh liền ngây ngốc cười, không đúng! Có lẽ trong bụng Yoseob sắp có đứa con thứ hai của bọn họ! Phải là một nhà bốn người mới đúng! Hắc hắc........

Yoseob ngồi kế bên nhìn nụ cười ngây ngô của JunHuyng, nhịn không được trợn trắng mắt, ánh mắt của mình thật sự là có vấn đề, chẳng những yêu thương tên hỗn đản này, còn cư nhiên cảm thấy tên này vừa xinh đẹp vừa thông minh, mà trên thực tế anh căn bản rõ ràng là một tên ngu ngốc không hơn không kém! Bất quá cho dù hắn có ngu ngốc đến cỡ nào cũng nhận thức được, có lẽ nhưng vấn đề sắp xảy ra trước mắt bọn họ còn nhiều ác liệt, nhưng là chỉ cần tên ngu ngốc này cũng thật lòng yêu mình, như vậy là đủ rồi, không có cái gì là bọn họ không thể vượt qua !

THE END.

Edit xong bộ này muốn gãy tay vì phải type liên tục @@ Dự định edit bộ longfic mà kết thúc DooJun và JunHuyng đều sống chung với Seob =)))) Yaoi 3 người đó nên chắc các bạn không thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com