Chương 8 : Đây mới thật sự là Khởi Đầu
" Không muốn cũng phải đi "
Câu nói làm cậu cắn răng chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn phải cố thốt ra khi đến ngày này mỗi 3 tháng.
Cái cổng bệnh viện Jaum to lớn hay hoành tráng đến đâu cũng chẳng quan trọng, bác sĩ hay y tá đi ngang qua cũng chẳng cần để tâm, thật là mệt mỏi
.
.
.
.
.
- Cháu đến rồi đấy à?
- Dạ vâng
- Kết quả lần này đang chuyển biến xấu đi, cháu có uống thuốc theo lịch như chú đã dặn không
- Cháu đã uống rất đều đặn rồi mà..
- Bây giờ tự điều chỉnh được rồi chứ? Hay vẫn không làm chủ được?
- Hơi hơi thôi... cháu tự cảm thấy mình đang có xu hướng đột nhiên tức giận và..
- Chú nói thật. Vì biết cháu đã lâu nên không chiêu trò gì để lừa tiền nhau cả. Có lẽ cháu nên xem lại cách sinh hoạt thường ngày thử xem? Nếu không có gì thay đổi, tuần sau phải làm phẫu thuật gấp không thì chuyện gì đến cả chú cũng không biết hết trước được- Bác sĩ vò vò tay lắc đầu ngán ngẩm
.
- Vậy về phần trí nhớ trước kia của cháu.. sau khi phẫu thuật nó có tự hồi phục lại không
Thâm tâm cậu tự nhắc nhở mình không nên cố gắng nhớ lại nó, là linh cảm thôi nhưng chắc chắn nó chẳng hề tốt đẹp gì. Nói thẳng ra là không muốn
- Xin lỗi cháu, dù thành công hay thất bại, tự động phần não đó sẽ được chạy lại lần nữa giống như một chiếc máy tính, chỉ khác là những thứ không phải do tác động của bệnh tật sẽ như được thu hồi lại. Dần dần cháu sẽ nhớ ra nó thôi
-----------------------------------------------------------------------------
Một ngày mệt nhọc ở công ty đã là quá sức tưởng tượng
"Nhưng mà cái mẹ gì đây?"
Cả tấn đống vỏ còn sót lại của cửa hàng thức ăn nhanh và được khuyến mãi thêm một cái chổi quét nhà mới cong, sáng bóng nằm ngang trên bàn làm việc
- Chết tiệt
Chanwoo mong rằng cái bọn không có tính người đó đi chết đi để cuộc sống của cậu tốt đẹp hơn. Thật sự rất quá đáng
.
.
.
.
.
.
.
Đi. Nhưng không hẳn là vậy
Lết. Nhưng không thảm thương đến mức đó
Chạy. Nhưng không đủ sức để tiếp tục
Thét lên. Cậu sợ ai đó sẽ nghe thấy
Khóc. Cậu không muốn bản thân yếu đuối trước khó khăn
Tức giận. Thật vô nghĩa
Chạy trốn. Hèn nhát
Chết. chỉ có nằm im mới thật sự giải quyết hết tất cả
" Phải, có lẽ nên chết đi nhỉ?" Cậu vừa đi vừa nhìn lên trời suy nghĩ
.
Lầm bầm trong miệng được hồi lâu thì cậu cũng đứng trước cửa nhà, đẩy thanh chắn thật mạnh như muốn nó bị gãy thêm một lần nữa
Chẳng để tâm đến cái bàn đầy đồ ăn phía trước mặt
.
.
.
.
.
Tự tát mình một lần
.
.
Tự tát lần thứ 2
.
.
Tự tát lần thứ 3
.
.
Tự tát lần thứ 4
.
.
Cậu quơ tay lên để tiếp tục thì bị cái con gì đó(?) đu lên lưng gõ cóc cóc vào đầu
- Thằng chết bầm này! Mày muốn tự tử à?
Trong phút chuốc cậu đã tưởng đó là Jiwon, thất vọng khi cái giọng đó quá dỗi quen thuộc
- YunHeong.
- Làm anh đau tim muốn chết, đi đâu mà bây giờ mới về!? Có biết anh đợi 2 tiếng rồi không hả? Ít nhất cũng phải một thông báo, hay tin nhắn, dù có bận ra sao nhưng đồ ăn không được để ngụi chứ. Xém tí nữa cảnh sát đến rồi
- Em sai, em sai, là em sai mà- Cậu ngồi lên ghế rồi cầm đũa gắp đồ ăn như chưa làm sai điều gì.
Yunheong định ấn tay vào đầu cậu một cái mạnh để trút giận nhưng không nỡ, đành lủi thủi đi kiếm chén để rửa để tránh không khí ngại ngùng
- Sao bây giờ anh mới về? Bảo là 7 năm cơ mà? sao về sớm vậy, không ở thêm vài hôm nữa đi, Paris mùa này rất đẹp cơ mà
- Về đây để lo cho mày
-......
.
.
.
Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo vẫn tiếp tục
.
- Anh và bà cô đó sao rồi?
- Bà cô? ai?
- Bà cô ninja ấy, tóc đỏ, mũi cao, da trắng hay đến nhà mình chơi ấy
- Ninja?... à, Nina?
- À.. ra là nina..
- Dở dở ương ương thôi. Có lẽ sẽ chia tay
- Ừ.. ừm..
.
.
.
- Bệnh tình của em sao rồi
- Cái gì mà em?- Chanwoo nhấn mạnh
- Ở chung nhà tận 6 năm không gọi là em chả những gọi là anh à cái thằng này- Yunheong để cốc nước xuống bàn sau đó ngồi xuống
- Nếu em muốn, sẽ chữa được- Chanwoo ngả đầu ra sau ghế
- Muốn? Liên quan đến tính mạng hà cớ sao phải từ chối?
- Uống thuốc không khỏi. Tiêm chích không khỏi. Phẫu thuật lại chết. Là anh, anh có muốn tự tay hiến dâng sự sống của chính mình cho thần chết không?
- Phẫu thuật? chưa nặng đến mức đó kia mà? Chanwoo?
- Anh hỏi nhiều quá đi, sức em không đủ để giải thích hết đâu
----------------------------------------------------------------------
FLASHBACK:
" Gọi J.O ra đây " - Người đàn ông mặc vest đen sang trọng, một vài cúc áo phía trên gần cổ được tháo hờ. Tay vân vê cặp đùi mật ong của 2 cô gái đang ngồi bên cạnh. Gõ nhẹ vào cạnh bàn
" Hẹn em tối nay " - Người đàn ông đó đá mắt, sau đó hai người phụ nữ kia liền được đưa tiễn ra ngoài
-----------------------------
Một bóng dáng nhỏ nhắn, tay đang ôm con mèo bông cũ kĩ bị bung mất một con mắt chạy lon ton vào lòng người đàn ông đang ngồi trên ghế bành, chồm người để leo lên ghế nhưng vụng về ngã quay trên sàn
" Để ba ẵm Chan chan lên nhé " - Đưa tay ra bồng cậu bé lên
Thêm một người khác được đưa vào căn phòng, còn rất trẻ, tầm 17 hoặc 18 gì đó, bị ép quỳ xuống sàn
" Xin tha cho tôi, tôi vẫn còn mẹ già và con ở nhà, tôi chưa muốn..."
Người đàn ông gắt giọng làm cậu bé giật thót
" Nói dối. Mẹ của mày vừa chết tháng trước và mày chưa bao giờ có con. Đã khai ra tên của tổ chức và số mật danh thì mày không đáng ở được sống nữa đồ cặn bã "
" Tôi hứa... tôi... tôi sẽ trả hết.. nhưng chưa phải bây giờ.. không được...."
" Nợ bao nhiêu rồi nhỉ Eunhee? " - Người đàn ông lôi điện thoại ra gọi cho một số máy lạ, bật loa ngoài
" 600 tỉ won thưa ông " - Từng câu chữ rành mạch đi xuyên qua tai của người lớn lẫn nhỏ đang ở trong phòng
" Mày nghe thấy rồi chứ? Muốn trả nữa không? "
Ông ta thừa biết là người kia không tài nào trả lại được, dù có bán đi tấm thân giẻ rách đó cũng chưa được phân nữa số tiền mà đã mắc nợ, nhìn chằm chằm vào cậu bé chưa kịp hoàn hồn vì giọng điệu đáng sợ khi nãy của mình mỉm cười vui vẻ
" Chan Chan giúp ba cái này nhé, con chỉ cần trả lời vài chữ thôi "
Không cần biết cậu bé có trả lời hoặc hiểu những gì mình nói hay không. Ông ra lệnh với giọng điệu đầy thách thức cho cô gái tội nghiệp trước mặt
" Tao sẽ cho mày một ân huệ. Vì mày vẫn còn trẻ và là phụ nữ "
" Sinh mạng của mày, bây giờ tao không quyết định nữa, đang nằm trọn trong tay thằng nhóc này cả" - Người đàn ông bẹo má thằng nhóc đang ngồi trong lòng làm nó khó chịu
" Chan Chan à, con có thích cô kia không? "
Cậu nhóc không phản ứng gì
" Chan Chan con thấy cô kia có đẹp không? "
Cậu nhóc tiếp tục chơi đùa với con mèo mà bỏ lơ cha nó
" Chan Chan con có muốn cô kia sống không? "
Cậu nhóc không hiểu gì vì ba mình cứ lặp đi lặp lại các câu nói giống hệt nhau, liền lắc đầu rồi cười toe toét
Người đàn ông đầy hài lòng đặt cậu lên tay một vệ sĩ đang đứng trước cửa,bước tới nâng cằm người phụ nữ tội nghiệp kia lên và làm kí hiệu tay hình súng chỉa vào bên thái dương
" Bbang! Mày cần phải biết điều hơn đấy "
Sau đó mở cửa ra ngoài
.
.
.
.
.
.
.
Thật tội nghiệp cho đứa trẻ vừa lên 3 tuổi liền gián tiếp giết người
.
Thật tội nghiệp cho người phụ nữ đáng thương
.
Thật tội nghiệp cho đứa trẻ có một người cha ác độc
.
Thật tội nghiệp cho tương lai của đứa trẻ kia
.
Thật tội nghiệp cho những sinh linh không đáng phải biến mất trên cõi đời
.
Người đàn ông kia thật đáng chết
.
Cả con của ông ta nữa
.
Cũng thật đáng chết
.
.
.
END FLASHBACK
-----------------------------------------------------------------------------------
Cái pairings là YunChan nhưng trong đây YunChan chỉ là bromance thôi nhé!
Là HoeChan trá hình đó lol lol lol
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com