Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Bomi vừa tỉnh dậy sau liều thuốc an thần, khẽ nhìn ra bên ngoài, trời cũng đã nhá nhem tối rồi

"Bomi tỉnh rồi sao?" Chorong vừa lúc mở cửa bước vào phòng, trên tay cầm theo một hộp canh

"Ừ, vừa mới tỉnh" Bomi trả lời nhẹ tênh

"Em có nấu canh này, Bomi ăn một chút đi"

"Em đặt đó đi, giờ tôi không muốn ăn" Bomi lấy tay gối dưới đầu, xoay đầu nhìn ra cửa sổ

"Em biết bệnh tình của tôi rồi đúng không?" Bomi cất tiếng hỏi Chorong

"Em biết" Chorong đáp lại nhẹ tênh

"Tôi sợ một ngày nào đó bệnh tình ngày càng xấu đi, đến một lúc nào đó sẽ phải rời xa em thì ai sẽ lo lắng, chăm sóc cho em đây" Bomi khẽ thở dài

"Bomi phải lạc quan lên chứ"

"Em nói tôi phải lạc quan thế nào đây, em cũng biết rõ bệnh của tôi chỉ có 10% hy vọng thôi, em bảo tôi làm sao lạc quan được chứ"

"Bomi bình tĩnh lại đi, Bomi còn có em ở bên cạnh mà. Nếu chữa trị trong nước không được thì chúng ta sẽ ra nước ngoài, còn cơ hội thì chúng ta vẫn phải cố gắng" Chorong bước tới ôm lấy Bomi

"Tôi không sợ mình sẽ chết, nhưng tôi chỉ sợ tôi chết đi thì ai sẽ chăm sóc em đây. Tôi không muốn em phải khóc mà không có tôi bên cạnh dỗ dành" Bomi đã khóc từ lúc nào không biết, giọng cứ như nghẹn lại trong cổ họng

"Em không cho phép Bomi nghĩ tiêu cực như vậy, phải lạc quan lên, em chưa cho phép thì Bomi không được rời xa em. Em còn rất, rất nhiều chuyện muốn làm cùng Bomi. Mạnh mẽ lên đi, em luôn bên cạnh Bomi mà" Chorong cố kiềm lại giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi khóe mi. Hiện tại cô phải mạnh mẽ lên, cô là chỗ dựa duy nhất cho Bomi lúc này

----------------------------------------

"Hiện tại khối u đã có dấu hiệu di căn sang những vùng khác, chúng tôi muốn tiến hành phẫu thuật nhưng tỉ lệ thành công là 25%. Chúng tôi muốn hỏi ý kiến của ba mẹ bệnh nhân" vị bác sĩ nhìn Chorong nói

"Cô ấy là trẻ mồ côi, tôi là người thân duy nhất của cô ấy"

"Chúng tôi nhận thấy tình hình có vẻ không ổn cho lắm. Nếu không phẫu thuật thì bệnh nhân chỉ còn sống được hai tháng nữa thôi. Còn nếu phẫu thuật thì có 25% cơ hội sẽ thành công, chưa kể có thể sẽ có biến chứng trong lúc phẫu thuật. Mong cô cân nhắc kĩ"

"Tôi sẽ suy nghĩ kĩ, cảm ơn bác sĩ" Chorong đi ra khỏi phòng, đầu óc còn chưa tiếp nhận hết thông tin từ bác sĩ

"Chỉ còn sống được hai tháng nữa thôi sao. Nếu phẫu thuật thì có thể sẽ có biến chứng, không thể nào, không thể nào như vậy được"

-------------------------------------------

"Em đi đâu về đấy?" Bomi hỏi khi thấy Chorong bước vào phòng

"Em ra ngoài gọi điện thoại thôi, Bomi đang cần gì sao, để em lấy cho"

"Không có, chỉ là thấy em ra ngoài nên hỏi thôi" Bomi lắc đầu

"À Bomi nè, khi nào Bomi khỏe lại thì chúng ta đi du lịch nha" Chorong nắm lấy bàn tay của Bomi

Bomi không nói gì chỉ nhìn Chorong rồi lại hướng mắt ra phía cửa sổ nhìn xa xăm

"Em gọi cho Eunji với Hayoung vào đây đi, tôi có chuyện muốn nói với hai đứa" Bomi cất giọng nhẹ tênh nói với Chorong

"Có chuyện gì sao Bomi?"

"Tôi có chuyện cần nhờ hai đứa, gọi cho hai đứa vào đây gặp tôi một lát"

"Để em gọi"

-------------------------------------------------------

"Sư phụ cần gặp bọn em là có chuyện gì sao ạ?"

"Hai đứa lấy toàn bộ hồ sơ của vụ Kim Jinwook mang đến đây đi, sư phụ muốn nhận bào chữa cho vụ này"

"Sư phụ à, tại sao lại nhận vụ này chứ" Eunji lập tức lên tiếng phản đối

"Mặc kệ sư phụ, mau làm đi"

"Sư phụ à, nghĩ kĩ lại đi mà" Hayoung cũng lên tiếng năn nỉ

"Mau thực hiện ngay cho sư phụ, nhanh lên" Bomi gắt lên với Eunji và Hayoung

"Bọn em biết rồi"

Eunji và Hayoung lủi thủi bỏ đi ra ngoài

"Tại sao sư phụ lại làm vậy chứ, rõ ràng lúc đầu không muốn nhận vụ này, giờ lại nhận, khó hiểu quá" Hayoung lắc đầu

"Thực sự là tớ không muốn làm vụ này tí nào hết" Eunji cũng lắc đầu ngán ngẩm

"Thôi bỏ đi, cứ làm theo ý của sư phụ đi" Hayoung thở dài

-----------------------------------------------

"Sư phụ à, sư phụ Yoon nhận bào chữa cho Kim Jinwook là thật ạ?" Namjoo chạy vào phòng làm việc hỏi Chorong

"Ai nói thế?"

"Là Hayoung nói ạ. sư phụ chưa biết sao ?" Namjoo ngạc nhiên khi Chorong chưa biết gì cả

"Tôi chưa biết" Chorong lắc đầu

"Vậy em xin phép ra ngoài ạ" Namjoo nhận thấy tình hình có vẻ không ổn liền đi trước

"Rốt cuộc thì Bomi muốn làm gì đây?"

Vừa tan sở là Chorong lái xe đến bệnh viện ngay, cô phải hỏi Bomi cho ra lẽ chuyện nhận bào chữa cho Kim Jinwook

"Bomi nhận bào chữa cho Kim Jinwook thật sao?" vừa vào phòng là Chorong đã hỏi ngay Bomi

"Em biết rồi sao, đúng là tôi nhận bào chữa cho Kim Jinwook" Bomi thong thả lật từng trang của tờ tạp chí trên tay

"Tại sao Bomi lại nhận chứ, rõ ràng lúc đầu là Bomi không muốn bào chữa cho hắn ta mà, với lại bây giờ sức khỏe của Bomi cũng không cho phép Bomi nhận bất kì vụ kiện nào lúc này cả"

"Tôi biết là tôi đang làm gì mà, em yên tâm đi"

"Rốt cuộc là Bomi muốn làm gì vậy hả, em không thể nào hiểu Bomi đang nghĩ gì nữa" Chorong hơi gắt giọng với Bomi

"Em không cần biết, đừng quan tâm"

"Bomi nói em không quan thế nào chứ, Bomi xem đi, Bomi hoàn toàn thay đổi rồi"

"Tôi thay đổi thì sao, thay đổi hay không thì đó cũng là việc của tôi, em không cần quan tâm" Bomi buông ra một câu lạnh lùng

"Bomi nói vậy mà nghe được sao, em ngày càng không thể hiểu được Bomi"

"Tôi biết tôi đang làm gì, em đừng xen vào chuyện của tôi" Bomi gắt giọng với Chorong

"Coi như trước giờ em nhiều chuyện, xen vào chuyện của Bomi, em xin lỗi. Sau này em sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì của Bomi đâu"

Chorong xoay người bỏ về, vừa ra khỏi phòng là những giọt nước mắt mà Chorong kiềm nén nãy giờ cũng tuôn ra, Chorong đã không đủ mạnh mẽ để kiềm nén lại nữa

Còn Bomi tâm trạng cũng không hề khá hơn Chorong, lấy tay lau đi giọt nước mắt vừa rơi khỏi khóe mi

"Mạnh mẽ lên Bomi, chẳng phải mày muốn mọi chuyện thế này sao, mày muốn cô ấy ghét mày mà, giờ mày làm được rồi đó, đúng ý của mày rồi đó. Nhưng sao tim đau quá, đau quá đi mất"

---------------------------------------------------

"Không biết là sư phụ muốn làm gì nữa, thật là khó hiểu" Eunji vừa ngậm miếng sandwich trong miệng vừa nói

"Muốn nói thì ăn xong rồi nói, nhìn gớm quá" Hayoung nhìn Eunji khinh bỉ

"Kệ tớ, gớm thì đừng có nhìn" Eunji trừng mắt với Hayoung

"Đập vào mắt tớ thì làm sao không nhín được chứ, cậu muốn chết không hả" Hayoung nhào tới vật cổ Eunji ghì xuống

"Ặc ặc..mau...buông...á...."

"Cho cậu chừa cái tội chọc tớ nổi giận này"

"Á..giết...người.."

"Hai cái người này, sao trẻ con quá vậy hả"

Naeun và Namjoo vừa bước vào nhà ăn đã nhìn thấy hai cái tên trẻ con kia đang đánh nhau thì liền vào can ngăn

"Naeun à, Hayoung đánh Eunji đó" Eunji vội nấp ra sau lưng Naeun tỏ vẻ tội nghiệp mà mách lẻo với Naeun

"Cái tên kia cậu muốn ăn đập nữa không hả" Hayoung định nhào tới cho cái tên kia một trận thì bị Namjoo níu tay lại

"Thôi mà, hai người trẻ con quá đi mất" Namjoo ngồi xuốg ghế, mặc cái tên trẻ con to xác kia

"Trẻ con bao giờ chứ, tại Eunji khơi ra chứ bộ" Hayoung cũng tranh thủ mà kể lể với Namjoo

"Đúng là càng ngày càng trẻ con mà" Naeun lắc đầu cười rồi ngồi xuống ghế, Eunji cũng lật đật kéo ghế ngồi xuống bên cạnh

"Không biết hôm qua sư phụ có đến gặp sư phụ Yoon không nữa" Namjoo chống cằm nói

"Chắc là có rồi, chuyện lớn thế kia mà "Naeun thở dài

"Không biết sư phụ định làm gì nữa, chắc là có chuyện gì rồi" Hayoung gật đầu

"Mong là không có chuyện gì xảy ra, thấy có điều gì đó không ổn trong chuyện này rồi" Eunji xoa xoa cằm nói

"Em cảm thấy hơi lo, mong là đừng có bất kì chuyện gì xảy ra" Namjoo lo lắng nói

"Chắc là không chuyện gì đâu, mọi người đừng lo lắng quá" Hayoung trấn an mọi người

Eunji nhìn Hayoung mà không nói gì, cả hai vốn dĩ cũng đã biết được một phần ý định của Bomi rồi

---------------------------------------------------

Tbc..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com